Chương 10: Tín ngưỡng lực
Mộng Điệp Ký
24/10/2019
Đang tập yoga, bỗng nhiên một luồng linh khí từ hư vô tràn vào thể nội,
khiến Phượng Sơ ngạc nhiên tới mức quên cả việc hít thở sâu. Đúng lúc
điện thoại phát ra tiếng báo tin nhắn đến, nhưng không quá giống mọi
khi, Phượng Sơ tạm dừng, nhặt lấy điện thoại bị ném trên giường xem kỹ
màn hình.
Thư điện tử được gửi đến từ một người tên là Emma, Phượng Sơ lục lọi trong trí nhớ, phát hiện ra đây là một người bạn khi cô còn ở nước ngoài kết giao được. Một người bạn có cùng sở thích hội họa, trước đó hai người cùng gửi tác phẩm của mình đến tham gia một triển lãm tranh tại khu Tây âu. Sau đó không lâu cô về Đại liên bang châu Á, có lẽ đây là tin nhắn thông báo kết quả. Đối với Phượng sơ, điều này không còn quan trọng nữa vì cô không có hứng thú đối với phong cách hội họa phương Tây, vì vậy cũng không đào sâu ký ước khi còn ở châu Âu.
“Adela, tác phẩm của cậu được mua lại rồi. Giá cao nhất là một trăm nghìn đồng Frederick. Tuyệt không nào?”
Bên dưới là một tràng giang đại hải những lời khen ngợi có cánh, cũng may là không có ghen tỵ, bởi tác phẩm của cô ấy cũng rất được coi trọng, báo chí đã đưa tin rất nhiều, khi nhận được tin cô ấy đã không nhịn được mà thông báo cho cô ngay lập tức, hiện tại trong giới sinh viên hội họa ở Tây Âu bọn họ rất nổi tiếng, còn có cả fan hâm mộ nữa. Cuối thư Emma còn biểu thị tiếc nuối khi cô trở về quê nhà và hứa hẹn một ngày nào đó sẽ tới Đại liên bang châu Á, khu Đông Nam thăm cô. Đọc hết thư Phượng Sơ vội vàng nhắn lại lời cảm ơn, sau đó nhảy lên giường khoanh chân ngồi, kiểm tra tia linh khí bỗng dưng xuất hiện kỳ lạ kia.
Một lúc sau, Phượng Sơ thỏa mãn ngồi trên giường, suy nghĩ về việc tia linh khí này đi vào thể nội cô như thế nào, kết hợp với thư điện tử nhận được từ Emma, suy đoán trong cô càng rõ ràng hơn. Ngay khi cô muốn vào mạng tìm kiếm thông tin về buổi triển lãm hội họa ở Tây Âu đó, thì phòng cô lại vang lên tiếng gõ cửa.
- Cô chủ, thư phòng đã dọn dẹp xong, ngọc chất lượng tốt cô chủ yêu cầu và của ông chủ gửi cho cô đều đã được đặt trên bàn ngay trong thư phòng. Cô chủ có muốn đi xem một chút không.
- Vâng, cháu sẽ tự đi xem.
- Nếu còn yêu cầu gì cô chủ hãy gọi bác Vinh.
- Được ạ.
Phượng Sơ đi tới căn phòng bên cạnh, trên bàn là một hộp gỗ, trong đó có một bao da đựng mười lăm cây dao khắc ấn triện, một hộp gỗ đựng một khối ngọc vuông vức màu huyết dụ tuyệt đẹp, chất ngọc trong veo, cộng thêm năm sáu miếng ngọc chất lượng và màu sắc khác nhau. Phượng Sơ chỉ nhìn qua cũng biết khối ngọc phẩm chất thượng thừa kia không thể nào mua được với tiền tiêu vặt hàng tháng của cô, chắc hẳn cha cô đã bỏ ra nhiều công sức, thật sự vượt quá mong đợi của cô.
Phượng Sơ mở bao da, trải một tấm lụa dày lên mặt bàn, đặt từng cây dao khắc lên mặt lụa, đặt từng viên ngọc lên, vuốt ve không biết chán. Kiếp trước chạm khắc ngọc thạch là bản lĩnh duy nhất nàng học vì sở thích của bản thân, mỗi khi vui vẻ đều muốn khắc một thứ gì đó lưu làm kỷ niệm.
Phượng Sơ không chờ đợi nổi muốn thổi hồn vào những khối ngọc thô bằng những đường nét uyển chuyển, xinh đẹp. Thế nhưng cô cần làm chính sự, Phượng Sơ không đợi nổi muốn khắc ấn chương cho mình, để lại dấu ấn đầu tiên của cô tại thời đại này.
Trước thử tay nghề bằng một khối bạch ngọc nhỏ nhất, Phương Sơ lấy bản mẫu ở trên mạng internet, thoăn thoắt khắc ra một con, ừm, cô cũng không rõ gọi là con gì, chỉ biết nó là nhân vật nổi tiếng trong một bộ phim hoạt hình mà Hoa Ninh Vũ rất thích xem, trên bụng thú Phượng Sơ xử lý tinh vi khắc một phù ấn bình an cực nhỏ, nếu không dùng kính lúp để soi thì khó nhìn rõ hoa văn trên đó, cô còn không tiếc truyền một phần linh lực trong cơ thể vào, kích hoạt linh tính trong phù ấn.
Thỏa mãn thú vui, Phượng Sơ không vội khắc ấn chương cho mình, cô cần một thời gian luyện tập nữa, để gia tăng luyện tập cho cổ tay, ngón tay mình, đảm bảo ấn chương khắc ra hoàn hảo không tì vết. Phượng Sơ nhờ người làm trong nhà tìm dây đỏ, muốn xâu ngọc thú thành vòng tay cho Hoa Ninh Vũ đeo, coi như bùa bình an.
Một tuần sau đó Phượng Sơ chỉ ở trong nhà, chăm chỉ luyện tập, đọc sách, muốn hiểu biết toàn bộ thế giới này. Phượng Sơ không nghĩ tới, thế giới này không hề có quốc gia, mà chỉ có những vùng lãnh thổ rộng lớn, được cai trị bởi một nhóm người, trong đó người đứng đầu chỉ có thể ở ngôi chí cao vài năm, sau đó sẽ phải nhường cho người khác, khác hẳn với thế giới trước kia của cô. À cũng không phải khác, lùi về quá khứ khoảng một trăm năm, cũng từng có quốc gia, cũng có những vương quốc có hoàng tộc và đế vương như cô, nhưng sau thứ được gọi là chiến tranh thế giới thứ ba, trật tự xã hội sắp xếp lại, xóa bỏ khoảng cách về biên giới, chỉ còn lại những đại liên bang bao trùm cả một châu lục, phân chia ra những khu vực theo tính chất địa lý.
Ví như khu Đông Nam cô đang sinh sống, trong quá khứ là cả một khu vực có mười một quốc gia với vùng lãnh thổ có một phần đất liền và rất nhiều hải đảo. Nghe nói là nơi có rất nhiều núi lửa và động đất, trong miêu tả, rất giống với khi địa long xoay mình ở thế giới cũ của cô.
Do nhiều quốc gia lớn tổn thất sau chiến tranh thế giới thứ ba, sau khi trật tự được lặp lại, thực hiện chính sách không biên giới, đến cuối cùng hình thành nên chế độ xã hội hiện này, không còn quốc gia, chỉ có một Đại liên bang bao trùm lãnh thổ của cả châu lục, các khu vực được phân chia, và hiện này nơi cô và gia đình đang sinh sống là Thành phố Hà nằm ở phía đông khu Đông Nam, giáp ranh khu Đông Á, tiền thân là thủ đô của một quốc gia trong mười một đất nước thuộc khu Đông Nam. Tất nhiên diện tích Thành phố Hà lớn gấp nhiều lần so với trong quá khứ.
Sách điện tử tốt ở chỗ dễ lưu trữ, nhưng không tốt là đọc lâu rất mỏi mắt. Đã qua buổi chiều, Phượng Sơ dừng lại, xuống lầu chuẩn bị đi đón Hoa Ninh Vũ. Hôm nay cha mẹ đều không ăn cơm tối, cô đã hứa với em trai sẽ đưa thằng bé đi ăn, sau đó cùng đi trung tâm thương mại mua đồ chơi, còn có thú nhồi bông, kẹo que… So ra Hoa Ninh Vũ thực sự hạnh phúc hơn Húc Nhi của cô nhiều lắm, khi đó, đồ chơi của Húc Nhi chắc là chỉ có Long Uyên Kiếm, thú nhồi bông không có, chỉ có một chiến sủng hắc báo, kẹo que thì càng không, chỉ có dược thiện tăng cường thể chất.
- Chị ơi, cô giáo len lén hỏi em, chị có phải là ca sĩ hay diễn viên không đấy.
Hoa Ninh Vũ mắt to tròn vui vẻ cười với chị gái khi cô đang cài dây an toàn cho nó. Phượng Sơ cài vào chốt, mới xoa đầu nhóc, tiếp lấy câu chuyện.
- Vậy em trả lời như thế nào?
- Em nói chị không phải ca sĩ hay diễn viên, chị là chị của em.
- Đúng vậy, chị là chị của em.
Nhận được câu trả lời khẳng định của Phượng Sơ, Hoa Ninh Vũ vui vẻ cười tít mắt, lảm bẩm ‘ em nói đúng mà’.
Ca sĩ? Diễn viên? Những thứ mới mẻ này trong tương lai có thể cô sẽ thử xem.
Chờ Hoa Ninh Vũ ăn hết suất ăn phục vụ đặc biệt dành cho trẻ em của nhà hàng, Phượng Sơ bảo lái xe chở hai chị em đến trung tâm thương mại. Hoa Ninh Vũ không phải đưa trẻ hay vòi vĩnh, rất nhanh nó đã nhặt những món muốn mua đặt vào giỏ. Sau đó nắm tay chị gái chờ đến lượt thanh toán, Phượng Sơ hỏi bé có muốn cô tặng một món quà không nhưng Hoa Ninh Vũ lắc đầu, chị đã tặng món quà nó thích nhất rồi, cậu bé giơ cổ tay béo mập, lắc lắc vòng tay dây đỏ xâu một con thú đáng yêu bằng ngọc.
- Các bạn ai cũng hâm mộ em hết nhé. Ai cũng muốn nhưng bên ngoài không có bán, chị mua được ở đâu vậy.
Mặc dù rất tự hào khi mình có món đồ độc nhất vô nhị này, nhưng các bạn không mua được rất đáng thương, vậy nên cậu bé quyết định hỏi thăm chị giúp các bạn. Phượng Sơ còn định tặng cho người nhà những món chạm khắc ngọc khác, vì vậy cũng không dấu diếm việc này, thoải mái chia sẻ bí mật với em trai nhỏ.
- Đây là do chị tự khắc ra, chỉ một chiếc duy nhất. Nếu bạn của Tiểu Ninh Vũ cũng muốn, có thể nhờ người nhà đến cửa hàng kinh doanh trang sức ngọc thạch để đặt làm riêng.
Trường mầm non của Hoa Ninh Vũ theo học toàn là con em của những gia đình trung thượng lưu, món trang sức ngọc nhỏ bé này đối với họ còn không bằng cái móng tay.
- Dạ vâng ạ.
Vui ghê, hóa ra thỏ bay Leonard là do chị tự tay làm cho bé, bé phải giữ gìn cẩn thận mới được. Vì một câu nói của Phượng Sơ, một tuần sau đó trên tay mỗi đứa trẻ lớp 5A đều có một chiếc vòng dây đỏ xâu một hạt ngọc chạm khắc hình thỏ bay Leonard, rồi nhanh chóng trở thành trào lưu trong cả trường mầm non.
Phượng Sơ nắm tay Hoa Ninh Vũ dắt nhóc xuyên qua đại sảnh tầng một, đến thang máy để xuống hầm để xe, lúc này đại sảnh trung tâm thương mại vốn bình thường cũng đã nhộn nhịp, giờ phút này trước một màn hình led lớn tụ tập một đám người, màn LED treo cao nên cô thấy rõ trên đó là một quảng cáo mỹ phẩm dưỡng da, nhưng điều cô chú ý không phải thứ này, mà là linh lực dao động từ hướng đó lan tỏa ra, dù cô chưa tản ra linh thức cũng có thể cảm giác được rõ ràng.
Điều gì vậy, tất cả những người đang tụ tập này đều là người nổi tiếng? Không đúng, linh khí của họ tuy dao động mãnh liệt nhưng mỏng manh vô cùng, nếu không phải cả một đám người tụ lại đây chắc có lẽ cô chẳng thể phát hiện ra. Năng lượng dao động nhưng lại đang tiêu thất về phía không trung, chứ không hề lắng đọng trong cơ thể như những người cô đã gặp trước đó. Đây là… lần trước cô nhận được năng lượng cũng bỗng dưng mà xuất hiện giữa hư không như vậy, cô có thể liên hệ hai điều này với nhau không? Nói như vậy, năng lượng của thế giới này tồn tại dưới dạng dao động cảm xúc, giống như… đúng vậy, giống như tín ngưỡng lực ở thời đại của nàng, nhưng thứ đó không phải chỉ thần linh được thờ phụng mới có thể nhận được hay sao? Pháp tắc của thế giới này, thật thú vị.
Thư điện tử được gửi đến từ một người tên là Emma, Phượng Sơ lục lọi trong trí nhớ, phát hiện ra đây là một người bạn khi cô còn ở nước ngoài kết giao được. Một người bạn có cùng sở thích hội họa, trước đó hai người cùng gửi tác phẩm của mình đến tham gia một triển lãm tranh tại khu Tây âu. Sau đó không lâu cô về Đại liên bang châu Á, có lẽ đây là tin nhắn thông báo kết quả. Đối với Phượng sơ, điều này không còn quan trọng nữa vì cô không có hứng thú đối với phong cách hội họa phương Tây, vì vậy cũng không đào sâu ký ước khi còn ở châu Âu.
“Adela, tác phẩm của cậu được mua lại rồi. Giá cao nhất là một trăm nghìn đồng Frederick. Tuyệt không nào?”
Bên dưới là một tràng giang đại hải những lời khen ngợi có cánh, cũng may là không có ghen tỵ, bởi tác phẩm của cô ấy cũng rất được coi trọng, báo chí đã đưa tin rất nhiều, khi nhận được tin cô ấy đã không nhịn được mà thông báo cho cô ngay lập tức, hiện tại trong giới sinh viên hội họa ở Tây Âu bọn họ rất nổi tiếng, còn có cả fan hâm mộ nữa. Cuối thư Emma còn biểu thị tiếc nuối khi cô trở về quê nhà và hứa hẹn một ngày nào đó sẽ tới Đại liên bang châu Á, khu Đông Nam thăm cô. Đọc hết thư Phượng Sơ vội vàng nhắn lại lời cảm ơn, sau đó nhảy lên giường khoanh chân ngồi, kiểm tra tia linh khí bỗng dưng xuất hiện kỳ lạ kia.
Một lúc sau, Phượng Sơ thỏa mãn ngồi trên giường, suy nghĩ về việc tia linh khí này đi vào thể nội cô như thế nào, kết hợp với thư điện tử nhận được từ Emma, suy đoán trong cô càng rõ ràng hơn. Ngay khi cô muốn vào mạng tìm kiếm thông tin về buổi triển lãm hội họa ở Tây Âu đó, thì phòng cô lại vang lên tiếng gõ cửa.
- Cô chủ, thư phòng đã dọn dẹp xong, ngọc chất lượng tốt cô chủ yêu cầu và của ông chủ gửi cho cô đều đã được đặt trên bàn ngay trong thư phòng. Cô chủ có muốn đi xem một chút không.
- Vâng, cháu sẽ tự đi xem.
- Nếu còn yêu cầu gì cô chủ hãy gọi bác Vinh.
- Được ạ.
Phượng Sơ đi tới căn phòng bên cạnh, trên bàn là một hộp gỗ, trong đó có một bao da đựng mười lăm cây dao khắc ấn triện, một hộp gỗ đựng một khối ngọc vuông vức màu huyết dụ tuyệt đẹp, chất ngọc trong veo, cộng thêm năm sáu miếng ngọc chất lượng và màu sắc khác nhau. Phượng Sơ chỉ nhìn qua cũng biết khối ngọc phẩm chất thượng thừa kia không thể nào mua được với tiền tiêu vặt hàng tháng của cô, chắc hẳn cha cô đã bỏ ra nhiều công sức, thật sự vượt quá mong đợi của cô.
Phượng Sơ mở bao da, trải một tấm lụa dày lên mặt bàn, đặt từng cây dao khắc lên mặt lụa, đặt từng viên ngọc lên, vuốt ve không biết chán. Kiếp trước chạm khắc ngọc thạch là bản lĩnh duy nhất nàng học vì sở thích của bản thân, mỗi khi vui vẻ đều muốn khắc một thứ gì đó lưu làm kỷ niệm.
Phượng Sơ không chờ đợi nổi muốn thổi hồn vào những khối ngọc thô bằng những đường nét uyển chuyển, xinh đẹp. Thế nhưng cô cần làm chính sự, Phượng Sơ không đợi nổi muốn khắc ấn chương cho mình, để lại dấu ấn đầu tiên của cô tại thời đại này.
Trước thử tay nghề bằng một khối bạch ngọc nhỏ nhất, Phương Sơ lấy bản mẫu ở trên mạng internet, thoăn thoắt khắc ra một con, ừm, cô cũng không rõ gọi là con gì, chỉ biết nó là nhân vật nổi tiếng trong một bộ phim hoạt hình mà Hoa Ninh Vũ rất thích xem, trên bụng thú Phượng Sơ xử lý tinh vi khắc một phù ấn bình an cực nhỏ, nếu không dùng kính lúp để soi thì khó nhìn rõ hoa văn trên đó, cô còn không tiếc truyền một phần linh lực trong cơ thể vào, kích hoạt linh tính trong phù ấn.
Thỏa mãn thú vui, Phượng Sơ không vội khắc ấn chương cho mình, cô cần một thời gian luyện tập nữa, để gia tăng luyện tập cho cổ tay, ngón tay mình, đảm bảo ấn chương khắc ra hoàn hảo không tì vết. Phượng Sơ nhờ người làm trong nhà tìm dây đỏ, muốn xâu ngọc thú thành vòng tay cho Hoa Ninh Vũ đeo, coi như bùa bình an.
Một tuần sau đó Phượng Sơ chỉ ở trong nhà, chăm chỉ luyện tập, đọc sách, muốn hiểu biết toàn bộ thế giới này. Phượng Sơ không nghĩ tới, thế giới này không hề có quốc gia, mà chỉ có những vùng lãnh thổ rộng lớn, được cai trị bởi một nhóm người, trong đó người đứng đầu chỉ có thể ở ngôi chí cao vài năm, sau đó sẽ phải nhường cho người khác, khác hẳn với thế giới trước kia của cô. À cũng không phải khác, lùi về quá khứ khoảng một trăm năm, cũng từng có quốc gia, cũng có những vương quốc có hoàng tộc và đế vương như cô, nhưng sau thứ được gọi là chiến tranh thế giới thứ ba, trật tự xã hội sắp xếp lại, xóa bỏ khoảng cách về biên giới, chỉ còn lại những đại liên bang bao trùm cả một châu lục, phân chia ra những khu vực theo tính chất địa lý.
Ví như khu Đông Nam cô đang sinh sống, trong quá khứ là cả một khu vực có mười một quốc gia với vùng lãnh thổ có một phần đất liền và rất nhiều hải đảo. Nghe nói là nơi có rất nhiều núi lửa và động đất, trong miêu tả, rất giống với khi địa long xoay mình ở thế giới cũ của cô.
Do nhiều quốc gia lớn tổn thất sau chiến tranh thế giới thứ ba, sau khi trật tự được lặp lại, thực hiện chính sách không biên giới, đến cuối cùng hình thành nên chế độ xã hội hiện này, không còn quốc gia, chỉ có một Đại liên bang bao trùm lãnh thổ của cả châu lục, các khu vực được phân chia, và hiện này nơi cô và gia đình đang sinh sống là Thành phố Hà nằm ở phía đông khu Đông Nam, giáp ranh khu Đông Á, tiền thân là thủ đô của một quốc gia trong mười một đất nước thuộc khu Đông Nam. Tất nhiên diện tích Thành phố Hà lớn gấp nhiều lần so với trong quá khứ.
Sách điện tử tốt ở chỗ dễ lưu trữ, nhưng không tốt là đọc lâu rất mỏi mắt. Đã qua buổi chiều, Phượng Sơ dừng lại, xuống lầu chuẩn bị đi đón Hoa Ninh Vũ. Hôm nay cha mẹ đều không ăn cơm tối, cô đã hứa với em trai sẽ đưa thằng bé đi ăn, sau đó cùng đi trung tâm thương mại mua đồ chơi, còn có thú nhồi bông, kẹo que… So ra Hoa Ninh Vũ thực sự hạnh phúc hơn Húc Nhi của cô nhiều lắm, khi đó, đồ chơi của Húc Nhi chắc là chỉ có Long Uyên Kiếm, thú nhồi bông không có, chỉ có một chiến sủng hắc báo, kẹo que thì càng không, chỉ có dược thiện tăng cường thể chất.
- Chị ơi, cô giáo len lén hỏi em, chị có phải là ca sĩ hay diễn viên không đấy.
Hoa Ninh Vũ mắt to tròn vui vẻ cười với chị gái khi cô đang cài dây an toàn cho nó. Phượng Sơ cài vào chốt, mới xoa đầu nhóc, tiếp lấy câu chuyện.
- Vậy em trả lời như thế nào?
- Em nói chị không phải ca sĩ hay diễn viên, chị là chị của em.
- Đúng vậy, chị là chị của em.
Nhận được câu trả lời khẳng định của Phượng Sơ, Hoa Ninh Vũ vui vẻ cười tít mắt, lảm bẩm ‘ em nói đúng mà’.
Ca sĩ? Diễn viên? Những thứ mới mẻ này trong tương lai có thể cô sẽ thử xem.
Chờ Hoa Ninh Vũ ăn hết suất ăn phục vụ đặc biệt dành cho trẻ em của nhà hàng, Phượng Sơ bảo lái xe chở hai chị em đến trung tâm thương mại. Hoa Ninh Vũ không phải đưa trẻ hay vòi vĩnh, rất nhanh nó đã nhặt những món muốn mua đặt vào giỏ. Sau đó nắm tay chị gái chờ đến lượt thanh toán, Phượng Sơ hỏi bé có muốn cô tặng một món quà không nhưng Hoa Ninh Vũ lắc đầu, chị đã tặng món quà nó thích nhất rồi, cậu bé giơ cổ tay béo mập, lắc lắc vòng tay dây đỏ xâu một con thú đáng yêu bằng ngọc.
- Các bạn ai cũng hâm mộ em hết nhé. Ai cũng muốn nhưng bên ngoài không có bán, chị mua được ở đâu vậy.
Mặc dù rất tự hào khi mình có món đồ độc nhất vô nhị này, nhưng các bạn không mua được rất đáng thương, vậy nên cậu bé quyết định hỏi thăm chị giúp các bạn. Phượng Sơ còn định tặng cho người nhà những món chạm khắc ngọc khác, vì vậy cũng không dấu diếm việc này, thoải mái chia sẻ bí mật với em trai nhỏ.
- Đây là do chị tự khắc ra, chỉ một chiếc duy nhất. Nếu bạn của Tiểu Ninh Vũ cũng muốn, có thể nhờ người nhà đến cửa hàng kinh doanh trang sức ngọc thạch để đặt làm riêng.
Trường mầm non của Hoa Ninh Vũ theo học toàn là con em của những gia đình trung thượng lưu, món trang sức ngọc nhỏ bé này đối với họ còn không bằng cái móng tay.
- Dạ vâng ạ.
Vui ghê, hóa ra thỏ bay Leonard là do chị tự tay làm cho bé, bé phải giữ gìn cẩn thận mới được. Vì một câu nói của Phượng Sơ, một tuần sau đó trên tay mỗi đứa trẻ lớp 5A đều có một chiếc vòng dây đỏ xâu một hạt ngọc chạm khắc hình thỏ bay Leonard, rồi nhanh chóng trở thành trào lưu trong cả trường mầm non.
Phượng Sơ nắm tay Hoa Ninh Vũ dắt nhóc xuyên qua đại sảnh tầng một, đến thang máy để xuống hầm để xe, lúc này đại sảnh trung tâm thương mại vốn bình thường cũng đã nhộn nhịp, giờ phút này trước một màn hình led lớn tụ tập một đám người, màn LED treo cao nên cô thấy rõ trên đó là một quảng cáo mỹ phẩm dưỡng da, nhưng điều cô chú ý không phải thứ này, mà là linh lực dao động từ hướng đó lan tỏa ra, dù cô chưa tản ra linh thức cũng có thể cảm giác được rõ ràng.
Điều gì vậy, tất cả những người đang tụ tập này đều là người nổi tiếng? Không đúng, linh khí của họ tuy dao động mãnh liệt nhưng mỏng manh vô cùng, nếu không phải cả một đám người tụ lại đây chắc có lẽ cô chẳng thể phát hiện ra. Năng lượng dao động nhưng lại đang tiêu thất về phía không trung, chứ không hề lắng đọng trong cơ thể như những người cô đã gặp trước đó. Đây là… lần trước cô nhận được năng lượng cũng bỗng dưng mà xuất hiện giữa hư không như vậy, cô có thể liên hệ hai điều này với nhau không? Nói như vậy, năng lượng của thế giới này tồn tại dưới dạng dao động cảm xúc, giống như… đúng vậy, giống như tín ngưỡng lực ở thời đại của nàng, nhưng thứ đó không phải chỉ thần linh được thờ phụng mới có thể nhận được hay sao? Pháp tắc của thế giới này, thật thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.