Chương 22: Triển Chiêu Dương
Mộng Điệp Ký
24/10/2019
Vân Trung Cư, bốn giờ ba mươi phút, khi Phượng Sơ tới nơi Khúc Ngọc Lâm đã chờ cô ở đó từ bao giờ.
- Sơ Vân, cậu tới rồi.
- Ừ, cậu chờ mình lâu chưa?
- Mình cũng mới tới thôi.
Phượng Sơ không kiên nhẫn nhất chính là kiểu chào hỏi xã giao như vậy. Theo cô thấy, tình bạn thân thiết giữa Hoa Sơ Vân và Khúc Ngọc Lâm như trong trí nhớ cũng không thân thiết đến thế đâu.
- Mình đã chọn trước mấy món ăn cậu thích rồi. Cậu xem có muốn gọi thêm gì không?
- Không cần đâu, vậy là được.
- Ừ. Khó lắm mới hẹn được cậu ra ngoài. Mấy lần tụ hội trước rủ cậu mà đều không đi.
- Ừ, cậu cũng biết mình ở Tây Âu lâu rồi, ít gặp nên cũng chẳng có chuyện gì để tâm sự mà.
- Vậy từ khi về gia đình đã sắp xếp cho cậu và anh Chiêu Dương gặp mặt chưa?
Tới rồi, cũng cùng cũng nói đến chuyện chính. Triển Chiêu Dương người này, chính là vị hôn phu chưa bao giờ thấy mặt của cô. Phượng Sơ đã từng phân tích qua, Hoa Sơ Vân vốn đã đi du học ở ngoại khu năm năm, vừa mới trở về nước thì có thể gây thù chuốc oán với ai được, rất có thể nguyên nhân đến từ vị hôn phu được trưởng bối mối mai cho này.
Nói ra cũng buồn cười, Hoa Sơ Vân biết tin mình có vị hôn phu cách đây hơn một năm, nhưng đến giờ phút này cô vẫn chưa từng có duyên gặp gỡ. Chắc có lẽ anh ta cũng chẳng mặn mà gì với chuyện này đâu nhỉ.
- Chưa gặp. Cậu đã gặp anh ta lần nào chưa? Là người thế nào.
Chắc là không thể chưa gặp đâu nhỉ, gọi thân mật đến như vậy, anh Chiêu Dương, cô là vị hôn thê còn chưa gọi như vậy nữa là.
Thực ra đây là đám hỏi giữa hai gia tộc, vốn ngoại trừ người hai nhà không thể có ai biết điều này, trừ Khúc Ngọc Lâm vốn là người bạn thân nên Hoa Sơ Vân mới từng tâm sự qua.
Mối hôn này định ra cũng đã từ lâu, nhưng người ta cũng không nhất thiết phải lấy cô, họ Triển cần một người con dâu mang họ Hoa mà thôi. Con gái dòng chính trong độ tuổi có thể chọn lựa của Hoa gia thế hệ này có ba người, nhưng không biết vì lý do gì mà một năm trước lại chỉ định cô.
Gia tộc chỉ định nhưng cha cô cũng chưa nói đồng ý, chỉ nhân nhượng nói đợi cô hoàn thành nghiệp học trở về nước, để hai đứa trẻ tiếp xúc thử, nếu hợp ý thì mới tiến tới. Hay là anh ta đã tiếp xúc qua hai người chị họ của cô rồi, vì không hợp ý nên mới đến lượt cô đây.
Hoặc có thể là Triển gia cho rằng Hoa Sơ Vân cô chỉ biết hội hoạ, nghệ thuật, lấy về sẽ không can thiệp vào việc lớn của gia tộc, sẽ không vì bên ngoại mà ảnh hưởng gì đến lợi ích của Triển gia, không giống như hai chị của cô, đều là nhân tài trong lĩnh vực kinh tế?
- Ừm, có vài bữa tiệc trong giới thượng lưu mình tham gia, có gặp qua anh ấy. Là người rất hoàn mỹ, rất hợp với cậu.
- Vậy sao?
- Sao vậy? Sơ Vân, trước khi về nước cậu còn nói rất chờ mong được gặp anh ấy mà. Tại sao lại chưa gặp? Có phải… đã xảy ra việc gì không?
Xảy ra việc? Tất nhiên là có việc, còn là việc xảy ra ngay trong lần đầu tiên tôi gặp lại cậu sau khi về nước đấy. Rốt cuộc cậu đóng vai trò gì trong này đây? Đến lúc đua kỹ thuật diễn rồi có phải không?
Phượng Sơ hơi cúi đầu, hai bàn tay đặt trên bàn xoắn vào nhau, một vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi
- Không… không có việc gì. Chỉ là… vừa mới về nước. Chưa quen thuộc khí hậu… Mình bệnh vài ngày, mới khoẻ lại.
Giọng Phượng Sơ run run, như thể đang cố che dấu bất an trong lòng.
- Cậu bệnh sao không nói với mình. Bệnh gì vậy. Có phải tới bệnh viện hay không.
Khúc Ngọc Lâm nôn nóng đứng lên ngồi xuống ghế bên cạnh cô, vươn tay nắm chặt tay Phượng Sơ, vô cùng quan tâm lo lắng.
Mỗi người trong giới thượng lưu đều là diễn viên trời sinh, vẻ nôn nóng sốt ruột hết lòng lo lắng vì bạn không một chút giả tạo nào, với mối quan hệ thân thiết của hai người, đúng là nên biểu hiện như vậy.
- Chỉ là dị ứng thời tiết mà thôi. Không có gì to tát đâu. Chẳng qua da mặt nổi phát ban và mẩn đỏ nên mình không muốn đi ra khỏi nhà.
- Vậy sao. Cũng may là đã khỏi rồi. Cậu cũng thật quá đáng, có còn coi mình là bạn không. Bị bệnh cũng không nói với mình, mình có thể đến nhà thăm cậu, tâm sự giúp cậu đỡ buồn chán cơ mà.
- Mình không sao, chỉ là nhân lúc bị bệnh, suy nghĩ xem sau khi về nước sẽ làm gì mà thôi.
- Còn làm gì, không phải là kết hôn với anh Chiêu Dương, trở thành thiếu phu nhân nhà họ Triển hay sao.
- Triển Chiêu Dương… thật sự tốt như vậy sao?
- Đó là cậu không biết, nửa năm gần đây anh ấy bắt đầu tham gia vào công việc của Triển gia, rất được các trưởng bối coi trọng, ở trong vòng tròn thanh niên chúng ta rất nổi tiếng. Có không ít tiểu thư chủ động theo đuổi anh ấy đâu. Mình nghĩ nếu hôn ước của hai người được công bố, không ít cô gái sẽ ghen tị với cậu đấy.
Vậy sao? Vậy trong đó, có thể có cả cậu hay không, những cô gái ghen tị với tôi vì Triển Chiêu Dương?
- Sơ Vân, cậu tới rồi.
- Ừ, cậu chờ mình lâu chưa?
- Mình cũng mới tới thôi.
Phượng Sơ không kiên nhẫn nhất chính là kiểu chào hỏi xã giao như vậy. Theo cô thấy, tình bạn thân thiết giữa Hoa Sơ Vân và Khúc Ngọc Lâm như trong trí nhớ cũng không thân thiết đến thế đâu.
- Mình đã chọn trước mấy món ăn cậu thích rồi. Cậu xem có muốn gọi thêm gì không?
- Không cần đâu, vậy là được.
- Ừ. Khó lắm mới hẹn được cậu ra ngoài. Mấy lần tụ hội trước rủ cậu mà đều không đi.
- Ừ, cậu cũng biết mình ở Tây Âu lâu rồi, ít gặp nên cũng chẳng có chuyện gì để tâm sự mà.
- Vậy từ khi về gia đình đã sắp xếp cho cậu và anh Chiêu Dương gặp mặt chưa?
Tới rồi, cũng cùng cũng nói đến chuyện chính. Triển Chiêu Dương người này, chính là vị hôn phu chưa bao giờ thấy mặt của cô. Phượng Sơ đã từng phân tích qua, Hoa Sơ Vân vốn đã đi du học ở ngoại khu năm năm, vừa mới trở về nước thì có thể gây thù chuốc oán với ai được, rất có thể nguyên nhân đến từ vị hôn phu được trưởng bối mối mai cho này.
Nói ra cũng buồn cười, Hoa Sơ Vân biết tin mình có vị hôn phu cách đây hơn một năm, nhưng đến giờ phút này cô vẫn chưa từng có duyên gặp gỡ. Chắc có lẽ anh ta cũng chẳng mặn mà gì với chuyện này đâu nhỉ.
- Chưa gặp. Cậu đã gặp anh ta lần nào chưa? Là người thế nào.
Chắc là không thể chưa gặp đâu nhỉ, gọi thân mật đến như vậy, anh Chiêu Dương, cô là vị hôn thê còn chưa gọi như vậy nữa là.
Thực ra đây là đám hỏi giữa hai gia tộc, vốn ngoại trừ người hai nhà không thể có ai biết điều này, trừ Khúc Ngọc Lâm vốn là người bạn thân nên Hoa Sơ Vân mới từng tâm sự qua.
Mối hôn này định ra cũng đã từ lâu, nhưng người ta cũng không nhất thiết phải lấy cô, họ Triển cần một người con dâu mang họ Hoa mà thôi. Con gái dòng chính trong độ tuổi có thể chọn lựa của Hoa gia thế hệ này có ba người, nhưng không biết vì lý do gì mà một năm trước lại chỉ định cô.
Gia tộc chỉ định nhưng cha cô cũng chưa nói đồng ý, chỉ nhân nhượng nói đợi cô hoàn thành nghiệp học trở về nước, để hai đứa trẻ tiếp xúc thử, nếu hợp ý thì mới tiến tới. Hay là anh ta đã tiếp xúc qua hai người chị họ của cô rồi, vì không hợp ý nên mới đến lượt cô đây.
Hoặc có thể là Triển gia cho rằng Hoa Sơ Vân cô chỉ biết hội hoạ, nghệ thuật, lấy về sẽ không can thiệp vào việc lớn của gia tộc, sẽ không vì bên ngoại mà ảnh hưởng gì đến lợi ích của Triển gia, không giống như hai chị của cô, đều là nhân tài trong lĩnh vực kinh tế?
- Ừm, có vài bữa tiệc trong giới thượng lưu mình tham gia, có gặp qua anh ấy. Là người rất hoàn mỹ, rất hợp với cậu.
- Vậy sao?
- Sao vậy? Sơ Vân, trước khi về nước cậu còn nói rất chờ mong được gặp anh ấy mà. Tại sao lại chưa gặp? Có phải… đã xảy ra việc gì không?
Xảy ra việc? Tất nhiên là có việc, còn là việc xảy ra ngay trong lần đầu tiên tôi gặp lại cậu sau khi về nước đấy. Rốt cuộc cậu đóng vai trò gì trong này đây? Đến lúc đua kỹ thuật diễn rồi có phải không?
Phượng Sơ hơi cúi đầu, hai bàn tay đặt trên bàn xoắn vào nhau, một vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi
- Không… không có việc gì. Chỉ là… vừa mới về nước. Chưa quen thuộc khí hậu… Mình bệnh vài ngày, mới khoẻ lại.
Giọng Phượng Sơ run run, như thể đang cố che dấu bất an trong lòng.
- Cậu bệnh sao không nói với mình. Bệnh gì vậy. Có phải tới bệnh viện hay không.
Khúc Ngọc Lâm nôn nóng đứng lên ngồi xuống ghế bên cạnh cô, vươn tay nắm chặt tay Phượng Sơ, vô cùng quan tâm lo lắng.
Mỗi người trong giới thượng lưu đều là diễn viên trời sinh, vẻ nôn nóng sốt ruột hết lòng lo lắng vì bạn không một chút giả tạo nào, với mối quan hệ thân thiết của hai người, đúng là nên biểu hiện như vậy.
- Chỉ là dị ứng thời tiết mà thôi. Không có gì to tát đâu. Chẳng qua da mặt nổi phát ban và mẩn đỏ nên mình không muốn đi ra khỏi nhà.
- Vậy sao. Cũng may là đã khỏi rồi. Cậu cũng thật quá đáng, có còn coi mình là bạn không. Bị bệnh cũng không nói với mình, mình có thể đến nhà thăm cậu, tâm sự giúp cậu đỡ buồn chán cơ mà.
- Mình không sao, chỉ là nhân lúc bị bệnh, suy nghĩ xem sau khi về nước sẽ làm gì mà thôi.
- Còn làm gì, không phải là kết hôn với anh Chiêu Dương, trở thành thiếu phu nhân nhà họ Triển hay sao.
- Triển Chiêu Dương… thật sự tốt như vậy sao?
- Đó là cậu không biết, nửa năm gần đây anh ấy bắt đầu tham gia vào công việc của Triển gia, rất được các trưởng bối coi trọng, ở trong vòng tròn thanh niên chúng ta rất nổi tiếng. Có không ít tiểu thư chủ động theo đuổi anh ấy đâu. Mình nghĩ nếu hôn ước của hai người được công bố, không ít cô gái sẽ ghen tị với cậu đấy.
Vậy sao? Vậy trong đó, có thể có cả cậu hay không, những cô gái ghen tị với tôi vì Triển Chiêu Dương?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.