Quyển 1 - Chương 62: Là yêu là hận
Văn Uyển Thư Lan
07/03/2017
Edit: Anh Sid
Beta: Sally
Thập Lục hoàng nữ phủ
Tây Uyển Vũ lâu
Lúc thái y Giản Vân bị tuyên triệu đến Thập Lục hoàng nữ phủ, nàng suy đoán người cần cứu trị chính là Thục Vũ Chi, dù sao chuyện Thập Lục hoàng nữ bị bệ hạ hạ chỉ giam cầm ở đại lao hoàng thất, kinh thành quyền quý trên căn bản đều biết, làm thái y các nàng tự nhiên cũng không phải không biết.
Nghe đồn Thục gia thứ trưởng tử này là kiểu người không ra sao, mới vào phủ không tới năm ngày, Thập Lục hoàng nữ liền xảy ra chuyện, thật đúng là kẻ xui xẻo.
Song khi nàng nhấc theo hòm thuốc, bị Chương Thiện lôi vào Tây Uyển vũ lâu nhìn thấy người hôn mê bất tỉnh lại là Thập Lục hoàng nữ.
Thập Lục hoàng nữ được thả ra sao?
Vì sao nàng không thu được bất kỳ tin tức gì?
Lẽ nào nàng vượt ngục? Cho nên mới bị trọng thương?
Thục Vũ Chi thấy Giản Vân ở cửa sững sờ, không động tay cứu trị, vội vã quát lên: “Giản thái y!”
Giản Vân phục hồi tinh thần, lập tức động thủ, Thập Lục hoàng nữ làm sao đi ra không có quan hệ gì với mình, việc duy nhất nàng cần phải làm là không thể để cho nàng ấy chết ở trong tay mình!
“Công tử, chúng ta đi ra ngoài trước đi.” Thục Thanh thấy Ti Mộ Hàm máu me khắp người, lại thấy Thục Vũ Chi sắc mặt hết sức khó coi, khuyên.
Thục Vũ Chi mắt nhìn chằm chằm Giản Vân, lắc đầu kiên trì nói: “Không, ta nơi nào cũng không đi!”
“Nhưng công tử…”
“Đừng làm ồn!” Giản Vân quát to một tiếng, sau đó nhìn về phía Chương Thiện, “Ngươi lưu lại giúp ta, người còn lại đều đi ra ngoài, đừng ở chỗ này vướng chân vướng tay.”
Thục Vũ Chi không muốn, “Nhưng…”
“Thục chủ nhân, ngươi nếu muốn hạ quan an tâm vì Thập Lục điện hạ trị liệu, liền mời ngài trước tiên ra ngoài chờ.” Giản Vân nghiêm mặt nói, bị một vị chủ nhân căng thẳng nhìn chằm chằm như thế, nàng làm sao toàn tâm cứu trị? Nếu xảy ra điều gì sai lầm, mặc dù Thập Lục hoàng nữ không được sủng ái, cái mạng nhỏ của nàng cũng tuyệt đối không gánh nổi!
Thục Vũ Chi nghe vậy, chợt cắn răng, có vạn phần không yên tâm liếc mắt nhìn Ti Mộ Hàm, xoay người ra khỏi phòng, nhưng không muốn ra khỏi noãn các, vẫn ở bên ngoài phòng khách chờ, ngồi cũng không yên, lẳng lặng đứng, nhìn chằm chằm bức rèm che phòng ngủ đang buông xuống.
“Công tử, trước uống ngụm nước đi.” Thục Thanh vì hắn rót một ly trà nóng.
Thục Vũ Chi thẫn thờ nhận lấy, sau đó nhìn chằm chằm đôi tay mình, vết máu dính trên đó còn chưa rửa sạch, “Nha, nàng sẽ không sao đúng không?”
Thục Thanh nói: “Công tử, sẽ không, điện hạ thân thể luôn luôn rất tốt, vết thương nhỏ làm sao có việc gì được? Hơn nữa có thái y ở đây, nhất định sẽ không để cho nàng có chuyện!”
“Nàng tại sao lại như vậy?” Thục Vũ Chi lẳng lặng hỏi, mẫu thân không phải nói bệ hạ sẽ không nghiêm trị nàng sao? Vì sao nàng bị thương nghiêm trọng như vậy?
Thục Thanh suy nghĩ một chút, “Xem thương thế này của điện hạ, chắc là chịu trượng hình.” Nhưng nếu điện hạ thật sự chịu trượng hình, vì sao không ở lại trong cung dưỡng thương? Trái lại tự mình ra khỏi cung? Còn có Đức quý quân, hắn vì sao không để điện hạ lại trong cung dưỡng thương?
“Trượng hình?” Thục Vũ Chi kinh ngạc nói, “Ngươi nói trượng hình?”
“Công tử chớ vội, Nô thị cũng là suy đoán mà thôi.” Thục Thanh vội vàng nói.
Thục Vũ Chi đang muốn nói cái gì, đã thấy bên ngoài truyền đến tiếng tiểu thị bẩm báo, “Khởi bẩm Vũ chủ tử, Đức quý quân trong cung phái người lại đây.”
“Mau đem người mời đến.” Thục Vũ Chi vội vã để ly trà trong tay xuống, nói.
Tiểu thị gật đầu, xoay người đi, không tới một lát, liền dẫn An nhi đi vào.
“Nô thị An nhi khấu kiến Thục thị.”
Thục Vũ Chi nhìn hắn, “Ngươi là Đức quý quân phái tới?”
“Dạ vâng.” An nhi ngẩng đầu đánh giá nam tử trước mắt, vừa nói, “Quý quân lo lắng điện hạ, cho nên phái Nô thị đến đây chăm sóc.”
Thục Vũ Chi thi lễ một cái, nói: “Nô thị tạ Đức quý quân.” Sau đó lập tức hỏi: “Điện hạ tại sao lại như vậy? Trong cung đến tột cùng xảy ra chuyện gì?”
An nhi nhìn Thục Vũ Chi, trong mắt mang theo phẫn nộ cùng xem thường, “Điện hạ vì sao như vậy, lẽ nào Thục thị nhân không biết sao?”
Thục Vũ Chi sững sờ.
Thục Thanh nhìn ra nam tử trước mắt này đối với công tử có địch ý, hơn nữa trong lời nói mang theo một tia ngạo mạn cùng mạo phạm, liền không vui nói: “Vị tiểu công tử này, công tử nhà ta vẫn ở trong phủ, làm sao biết được điện hạ ở trong cung xảy ra chuyện gì?”
“Bệ hạ hạ chỉ, phạt điện hạ ba mươi trượng!” An nhi cả giận nói.
Thục Vũ Chi cả kinh, “Cái gì?”
“Điện hạ cố chấp, không muốn ở lại trong cung để quý quân lo lắng.” An nhi bực tức nói, thần thái cùng giọng điệu kia rõ ràng là đem tình huống Ti Mộ Hàm bây giờ rơi vào hoàn toàn quy tội trên người Thục Vũ Chi.
Nếu không phải tại kẻ khắc người này, điện hạ sẽ không chịu nhục nhã như vậy!
Bây giờ ở trong cung, không chỉ có điện hạ thành đối tượng mọi người chế nhạo, sợ là sau này chủ nhân cũng sẽ không ngẩng đầu nổi!
Đều là tại tên họ Thục này!
Thục Vũ Chi không có tâm tình quan tâm vẻ mặt chán ghét của An Nhi, bây giờ hắn lo lắng duy nhất chính là thương thế của Ti Mộ Hàm, trượng trách ba mươi, ba mươi roi!
Hắn không biết này nghiêm trọng cỡ nào, nhưng nhìn tình huống nàng đầy người là máu, tất nhiên không nhẹ!
Bệ hạ tàn nhẫn như vậy?
Mà mẫu thân, vì sao không vì nàng nói tốt? Vì sao phải nhìn nàng chịu xử phạt bực này?
Nàng không phải đã nói, nàng sẽ không để cho điện hạ có việc sao?
An nhi thấy hắn không nói lời nào, sắc mặt càng kém, thanh âm lạnh nhạt nói: “Điện hạ bây giờ ở đâu?”
Thục Thanh không cam lòng, nếu không phải bởi vì hắn do Đức quý quân phái tới, hắn sẽ đem hắn ta đuổi ra ngoài, “Thái y đang chữa thương cho điện hạ, An công tử vẫn ở chỗ này chờ đi!”
“Quý quân dặn ta xuất cung, là để cho ta chăm sóc điện hạ!” An nhi lạnh lùng thốt, “Bây giờ ta muốn đi vào thì làm sao?”
“Thái y đã nói, nàng muốn toàn tâm vì điện hạ cứu trị, chúng ta đi vào chỉ gây trở ngại!” Thục Thanh tranh đấu.
An nhi giễu cợt nói: “Đó là các ngươi, ta là quý quân phái tới, làm sao sẽ gây trở ngại thái y.” Dứt lời, nhấc chân muốn đi vào.
Thục Vũ Chi thấy thế, lập tức ngăn ở trước mặt hắn, “Ta chẳng cần biết ngươi là ai phái tới, thế nhưng ta tuyệt đối sẽ không cho phép có người ảnh hưởng đến việc thái y cứu trị cho điện hạ!”
An nhi giận dữ: “Ngươi chỉ là một Sơ thị thấp hèn, có gì tư cách quản ta?”
“Điện hạ đem hậu viện giao cho ta xử trí, vậy ta liền có i quyền lợi này!” Thục Vũ Chi thái độ cương quyết nói.
An nhi sững sờ, không dám tin tưởng, cả kinh kêu lên: “Ngươi nói cái gì?”
“Người bên ngoài không được quấy rầy!” Trong phòng truyền đến tiếng Giản thái y quát.
Thục Vũ Chi nghe vậy, hướng tiểu thị ngoài cửa phân phó: “Người đến, thỉnh An công tử tới sát vách nghỉ ngơi, chờ thái y giúp điện hạ trị liệu xong, lại mời hắn lại đây!”
An nhi vừa nghe, đang muốn giận dữ lên tiếng.
Thục Vũ Chi vội vã ngắt lời, thấp giọng cảnh cáo nói: “An công tử nếu là người của Đức quý quân, tất biết được Đức quý quân thương yêu nhất chính là điện hạ, bây giờ nếu vì An công tử lần thứ hai hồ đồ mà quấy rầy điện hạ, tin tưởng tương lai Đức quý quân biết được tất cũng sẽ không dễ dàng tha cho ngươi!”
An nhi cứng lại, hận nói: “Việc này ta tất sẽ bẩm báo quý quân!” Dứt lời, phất tay áo xoay người đi.
Thục Vũ Chi thấy hắn đi rồi, liền xoay tầm mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm phòng ngủ.
“Công tử, như vậy tốt không?” Thục Thanh có chút bận tâm.
Thục Vũ Chi không nói gì.
Thục Thanh ngầm thở dài, hi vọng tương lai Đức quý quân biết được việc này, sẽ không trách cứ công tử.
Sắp quá nửa canh giờ, Giản thái y rốt cục đi ra, Thục Vũ Chi lập tức tiến lên nghênh tiếp, hỏi: “Giản thái y, sao rồi?”
Giản Vân thở một hơi nói: “Chỉ là bị thương ngoài da, tuy rằng nhìn nghiêm trọng, nhưng may là không có thương tổn gân cốt cùng nội tạng, cố gắng điều dưỡng mười ngày nửa tháng, chờ vết thương khép lại sẽ không sao, có điều trong lúc chữa thương nhớ đúng hạn uống thuốc cùng đổi dược, còn nữa, không nên để nhiễm phong hàn.“
Thục Vũ Chi còn chưa dám thở phào nhẹ nhõm, “Điện hạ sẽ không gặp nguy hiểm?”
Giản Vân gật đầu, “Thục chủ nhân yên tâm, điện hạ thể chất rất tốt, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.”
“Điện hạ lúc nào có thể tỉnh?” Thục Vũ Chi lại hỏi.
Giản Vân suy nghĩ một chút, “Lấy mạch tượng điện hạ cùng tình trạng cơ thể, chẳng bao lâu nữa sẽ tỉnh.”
Thục Vũ Chi nghe xong, mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lập tức đi vào phòng ngủ, đi tới bên giường ngồi xuống, nhìn chằm chằm Ti Mộ Hàm.
Giản Vân hướng Chương Thiện dặn dò vài câu, sau đó mới đi viết phương thuốc, bốc thuốc, tán dược.
“Giản thái y.” Trong phòng ngủ truyền đến âm thanh Thục Vũ Chi.
Giản Vân dừng bước, nói: “Thục chủ nhân còn có gì dặn dò?”
“Vì thân thể điện hạ, kính xin Giản thái y mấy ngày này ở tạm lại trong phủ.” Thục Vũ Chi khẩn cầu.
Giản Vân nói: “Hạ quan biết được, Thục chủ nhân yên tâm.”
Thục Vũ Chi lặng im một hồi, lại nói: “Sau này kính xin Giản thái y gọi ta là Vũ chủ tử.”
Giản Vân sững sờ, một hồi lâu sau mới đáp: “Hạ quan đã rõ, không biết Vũ chủ tử còn chuyện gì muốn dặn dò?”
Thục Vũ Chi nói: “Không có, Chương quản gia, làm phiền ngươi chuẩn bị phòng khách cùng tất cả nhu cầu cho Giản thái y.”
“Tiểu nhân tuân mệnh.” Chương Thiện đáp.
“Hạ quan đi xuống bốc thuốc trước.” Giản Vân nói, sau đó cùng Chương Thiện cùng ra khỏi Vũ lâu.
Thục Thanh đi vào phòng ngủ, “Công tử, điện hạ không có chuyện gì, ngươi cũng yên tâm đi.”
Thục Vũ Chi không nói gì, chỉ một mặt tái nhợt nhìn Ti Mộ Hàm ngủ say.
“Công tử?” Thục Thanh lo lắng gọi.
“Cha nuôi…” Thục Vũ Chi sâu kín thấp giọng nói, “Ngươi nói… Ta có phải là thật xui xẻo hay không?”
Thục Thanh sững sờ, “Công tử vì sao nói mình như thế?” Dĩ vãng mặc dù tất cả mọi người đều nói công tử xui xẻo, thế nhưng công tử cũng không từng thật sự thừa nhận, vì sao hôm nay coi rẻ chính mình?
“Nếu không phải như thế, vì sao ta vừa mới vào phủ mấy ngày, điện hạ liền xảy ra chuyện? Nếu không phải như thế, điện hạ tại sao lại bị thương?” Thục Vũ Chi nói, trong lòng từng trận đau nhói.
Thục Thanh nói: “Công tử, đây là bất ngờ, làm sao có thể do công tử? Hơn nữa, điện hạ bây giờ không phải cũng không sao rồi sao? Công tử, điện hạ phạm tội, bây giờ chỉ là bị bệ hạ đánh ba mươi trượng, hơn nữa bị thương không nặng… Đây là một chuyện may mắn, làm sao có thể nói là công tử khắc điện hạ đây? Nói không chừng chính là bởi vì công tử ở đây, điện hạ mới may mắn như vậy.”
Thục Thanh nói câu cuối cùng, dĩ nhiên có chút ý nghĩ kỳ lạ.
“Khắc?” Thục Vũ Chi chưa từng được hắn an ủi, trái lại chăm chú nghe trong miệng hắn nhắc đến chữ “Khắc”, “Người người đều nói ta khắc thê, hay ta đúng là như vậy…”
Như đúng là vì chính mình liên lụy nàng, vậy hắn nên làm thế nào cho phải?
Nên làm thế nào cho phải?
Thục Thanh hận không thể tàn nhẫn mà đánh mình một bạt tai, hắn điên rồi phải không? Rõ ràng biết được công tử kiêng kỵ nhất chính là chữ này, nhưng hắn lại nói ra khỏi miệng, “Công tử…”
Hắn đang muốn an ủi vài câu, nhưng bị âm thanh kinh hỉ của Thục Vũ Chi cắt đứt.
“Điện hạ, ngươi tỉnh rồi?” Thục Vũ Chi nhìn Ti Mộ Hàm mí mắt động mấy lần, lập tức hỏi.
Ti Mộ Hàm mí mắt giãy dụa hồi lâu, mới chậm rãi mở, “Vũ Chi…”
Thục Vũ Chi nghe thấy nàng xưng hô quen thuộc, trong mắt cố nén nước mắt cũng không nhịn được nữa, chậm rãi rơi xuống, “Điện hạ, ngươi tỉnh rồi… Ngươi thật sự tỉnh rồi…”
Ti Mộ Hàm nhìn hắn, “Đừng khóc…” Nàng giật giật thân thể, muốn giơ tay lau nước mắt hắn, nhưng mà chỉ hơi động, trên người liền truyền đến một trận đau nhói, nàng chợt nhíu mày.
“Điện hạ, rất đau sao?” Thục Vũ Chi thấy thế, vội hỏi.
Ti Mộ Hàm giãn mày, thấp giọng nói: “Ta không có chuyện gì, ngươi không cần lo lắng…”
Thục Vũ Chi thấy nàng nói như vậy, không những không yên tâm, trái lại càng ngày càng áy náy, “Điện hạ, xin lỗi…”
“Xin lỗi?” Ti Mộ Hàm nghi ngờ nói, nở nụ cười, “Chuyện này không có quan hệ gì với ngươi, vì sao xin lỗi?”
Thục Vũ Chi cúi đầu, “Nếu không vì ta, điện hạ sẽ không biến thành bộ dáng này…”
“… Hả?” Ti Mộ Hàm vẫn như cũ không rõ, “Vũ Chi… Ngươi… Ngươi làm sao?”
Thục Vũ Chi ngẩng đầu, nhìn Ti Mộ Hàm biểu hiện nghi hoặc, há miệng, nhưng nói không ra lời.
Ti Mộ Hàm nhíu mày, đem tầm mắt hỏi dò nhìn về phía Thục Thanh.
Thục Thanh thấy thế, liền cúi đầu hổ thẹn nói: “Là Nô thị nói sai.”
“Đến cùng xảy ra chuyện gì?” Ti Mộ Hàm không kiên nhẫn, âm thanh tăng cao mấy phần.
Thục Thanh hít một hơi, “Công tử cho rằng điện hạ sở dĩ bị như vậy là bị hắn khắc.”
“Cha nuôi!” Thục Vũ Chi quát mắng, “Im miệng!”
Ti Mộ Hàm sững sờ, sau đó bật cười nói: “Vũ Chi…” Nàng đưa tay ra, nắm lấy hắn, “Chớ ngốc, chuyện này không có quan hệ gì với ngươi.”
Thục Vũ Chi lắc đầu, “Người người đều nói ta khắc thê, hay đúng là…”
“Vũ Chi…” Ti Mộ Hàm trong lúc nhất thời không biết làm sao khuyên hắn, suy nghĩ một chút, dời đề tài nói: “Ta khát…”
Thục Vũ Chi vừa nghe, quả nhiên dừng khổ sở, vội vã để Thục Thanh đi rót một chén nước, sau đó lại cẩn thận từng li từng tí một đút Ti Mộ Hàm uống, đợi nàng uống nước xong, nói: “Thái y nói điện hạ phải tĩnh dưỡng, không bằng trước tiên nghỉ ngơi một chút đi, chờ thuốc sắc được rồi, ta lại gọi ngài?”
Ti Mộ Hàm đối với hắn cười, “Lưu lại nơi này với ta.”
Thục Vũ Chi sững sờ, chợt mỉm cười nói: “Được.”
Ti Mộ Hàm nhắm hai mắt lại, đang muốn ngủ, nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng mắng chửi.
“Các ngươi còn dám cản ta, Đức quý quân nhất định sẽ không tha cho các ngươi!”
Ti Mộ Hàm mở mắt ra, “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
Thục Vũ Chi trả lời: “Là An cung thị Đức quý quân phái tới, hắn nói là tới chăm sóc điện hạ.”
“Nga?” Ti Mộ Hàm đáp một tiếng, “Vậy hắn ở bên ngoài ồn ào cái gì?”
Thục Thanh nghe vậy, vội nói, “Vừa mới rồi An công tử nhất định đòi đi vào, công tử lo lắng hắn sẽ ảnh hưởng đến Giản thái y cứu trị, liền đem hắn mời đến sát vách, bây giờ hắn nghe nói điện hạ tỉnh lại, liền muốn đi qua.”
“Thật sao?” Ti Mộ Hàm nghe xong Thục Thanh, trên căn bản cũng đoán được mấy phần, “Ngươi để hắn vào đi.”
Thục Thanh nghe vậy, cắn răng, đáp: “Dạ.” Sau đó xoay người đi ra ngoài .
Thục Vũ Chi thấy thế, liền đứng dậy lấy cớ đến xem thuốc sắc xong chưa, muốn rời khỏi.
Ti Mộ Hàm nắm tay hắn không buông, “Nếu thuốc sắc xong, tự nhiên sẽ có người đưa tới, trời lạnh, thân thể ngươi lại không tốt, đừng đi ra ngoài.”
Thục Vũ Chi nghe xong, trong lòng ấm áp, cũng không phản bác nàng, yên lặng ngồi bên cạnh nàng.
Một hồi sau, Thục Thanh dẫn An nhi một mặt phẫn nộ đi vào.
An nhi vừa tiến đến, liền thấy Thục Vũ Chi ngồi bên cạnh Ti Mộ Hàm, tiến lên thỉnh an nói: “An nhi bái kiến điện hạ.” Dứt lời, trợn mắt về phía Thục Vũ Chi.
Ti Mộ Hàm liếc mắt nhìn hắn, nói: “Phụ quân thân thể bây giờ thế nào?”
“Điện hạ yên tâm, quý quân tất cả mạnh khỏe.” An nhi đáp: “Chỉ là quý quân lo lắng điện hạ, sai An nhi lại đây chăm sóc điện hạ.”
Ti Mộ Hàm nói: “Bản điện không có chuyện gì, chỉ là bản điện không yên lòng phụ quân, ngươi vẫn trở lại chiếu khán phụ quân đi, thuận tiện chuyển cáo phụ quân, bản điện thương thế không có gì đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày là tốt rồi, chờ sau khi thương thế lành, bản điện liền tự mình tiến cung thỉnh an.”
An nhi sững sờ, vội hỏi: “Nhưng quý quân ý tứ là để An nhi lưu lại chăm sóc điện hạ!”
“Bản điện có Vũ Chi chăm sóc được rồi.” Ti Mộ Hàm khẽ nói, “Ngươi vẫn là trở lại chiếu khán phụ quân đi.”
An nhi kinh ngạc, “Nhưng điện hạ làm sao có thể tiếp tục để người xui xẻo này chăm sóc?”
Thục Vũ Chi thân thể bỗng nhiên chấn động.
Ti Mộ Hàm chậm rãi nheo mắt lại, âm thanh chuyển thành ác liệt: “Vũ Chi hắn là Sơ thị của bản điện, là người của bản điện, ngươi sỉ nhục hắn chính là sỉ nhục bản điện, mặc dù bản điện hôm nay chịu sỉ nhục lớn, cũng không tới phiên cung thị thấp hèn ngươi cũng bắt nạt một phần!”
An nhi hai chân mềm nhũn, lập tức quỳ xuống, “Nô thị biết tội!”
“Lập tức trở về cung, cố gắng chiếu khán phụ quân.” Ti Mộ Hàm lạnh giọng phân phó nói, “Ngươi nếu ở trước mặt phụ quân nói bậy bạ gì đó, bản điện tất không buông tha!”
An nhi run rẩy nói: “Nô thị tuân mệnh, Nô thị tuân mệnh!”
“Thục Thanh, đưa hắn ra ngoài!” Ti Mộ Hàm phân phó nói.
Thục Thanh mỉm cười lĩnh mệnh, “An công tử, thỉnh.”
An nhi ngẩng đầu, đang muốn tàn nhẫn mà trừng Thục Vũ Chi một chút, lại phát hiện Ti Mộ Hàm đang lạnh lùng nhìn hắn, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, xoay người ly khai.
Chờ hai người rời đi, Thục Vũ Chi nhìn nàng, muốn nói lại thôi.
“Vũ Chi có lời muốn hỏi ta?” Ti Mộ Hàm nhẹ giọng nói.
Thục Vũ Chi mím mím môi, “Điện hạ mệt không, trước ngủ một giấc đi.”
Ti Mộ Hàm nhìn một chút hắn, gật đầu nói: “Tốt.”
“Vũ Chi ở đây bồi điện hạ.” Thục Vũ Chi ôn nhu nói.
Ti Mộ Hàm nắm chặt tay hắn một hồi, chậm rãi nhắm hai mắt lại, “Được.”
Thục Vũ Chi thấy nàng nhắm hai mắt lại, mới dám đem thương tiếc trong lòng toát ra.
“Mặc dù bản điện hôm nay chịu sỉ nhục bao nhiêu, cũng không tới phiên cung thị thấp hèn ngươi cũng bắt nạt một phần!”
Câu nàng vừa nói lại vang vọng trong đầu hắn.
Nàng hôm nay ở trong cung đến tột cùng bị khổ đến thế nào?
Đến tột cùng chịu oan ức làm sao?
Chịu nhục nhã bao nhiêu?
Điện hạ…
…
Thập Tam hoàng nữ phủ
Ti Mộ Tuyền trở lại phủ, liền lập tức trốn vào thư phòng, ròng rã nửa ngày cũng không trở ra, thậm chí ngay cả ngọ thiện đều chưa đi ra dùng.
Chính quân nghe xong tin tức này thập phần lo lắng, nhưng vừa định đi vào thư phòng tìm hỏi, hắn suy nghĩ một chút, liền mời quản gia tới, muốn nàng đi vào thông báo, mời nàng tới đây cùng dùng bữa.
Quản gia về sau, không tới một nén nhang, Ti Mộ Tuyền liền theo đến.
Chính quân lập tức tiến lên, lo lắng nói: “Điện hạ, là chuyện gì xảy ra?”
Ti Mộ Tuyền nhìn vẻ mặt lo lắng của chính quân một chút, lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là trong triều có chút việc phiền lòng, cho nên mới làm lỡ ngọ thiện, đến, chúng ta nhanh dùng đi, nếu chậm, đối với thân thể ngươi không tốt.”
Chính quân thấy thê chủ không muốn nói, cũng không miễn cưỡng, gật gật đầu, vào ngồi.
Một bữa cơm ăn rất yên tĩnh, chờ hai người sau khi dùng xong, chính quân lại tự mình bưng cho nàng một ly trà nóng.
Ti Mộ Tuyền nhìn hắn, “Ngươi cũng ngồi đi, ta có việc thương lượng với ngươi.“
Chính quân trả lời, ngồi bên cạnh nàng, “Điện hạ có chuyện gì muốn cùng ta thương lượng?”
“Nguyệt Nhi bây giờ cũng sáu tuổi đi?” Ti Mộ Tuyền hỏi.
Chính quân sững sờ, “Phải, quá mấy tháng, chính là sinh nhật nàng sáu tuổi.”
“Phụ quân ý tứ là, muốn đem Nguyệt Nhi lập thành thế nữ.” Ti Mộ Tuyền nghiêm mặt nói. Chính quân sững sờ.
“Ta biết trong lòng ngươi không thoải mái, chỉ là…” Ti Mộ Tuyền mắt mang áy náy nói, “Nguyệt Nhi thuở nhỏ nuôi dưỡng dưới gối của ngươi, đối với ngươi cũng rất hiếu thuận.”
Chính quân cười nhạt, “Ta rõ ràng, nếu là ý phụ quân, vậy ta cũng không có ý kiến.” Tuy rằng hắn vẫn ôm hi vọng có thể lần thứ hai sinh dục, nhưng mà vài năm như vậy, hi vọng này càng ngày càng xa vời, bây giờ nàng làm như vậy, là có thể triệt để đứt nhớ nhung!
Ti Mộ Tuyền nhìn hắn một lúc, “Phụ quân ý là, trước danh nghĩa đem nàng cho làm con nuôi ngươi, như vậy, đối với ngươi sẽ tốt hơn.”
Chính quân kinh ngạc, “Nhưng cha đẻ Nguyệt Nhi vẫn còn đó…” cha đẻ Nguyệt Nhi tuy rằng chỉ là thị nhân, thế nhưng trước sau vẫn còn, hơn nữa Nguyệt Nhi tuy rằng cùng hắn ta không thân, thế nhưng vẫn có cảm tình, huống hồ, ở Đại Chu, bình thường đem hài tử cho làm con nuôi, trên căn bản đều là bởi vì hài tử kia không còn cha đẻ, nhưng bây giờ cha đẻ Nguyệt Nhi vẫn còn đó…
Hắn cúi đầu, “Ta không muốn cướp hài tử của người khác…”
“Chuyện này ta sẽ cùng hắn nói.” Ti Mộ Tuyền nghiêm nghị nói: “Ngươi đừng lo.”
Chính quân nghe ra tâm ý nghiêm túc của nàng, ngẩng đầu nhìn nàng, “Điện hạ, đã xảy ra chuyện gì?”
Ti Mộ Tuyền trầm ngâm chốc lát, “Bản điện tựa hồ phát hiện một bí mật, hoặc là nói, bản điện có chút rõ ràng tâm ý phụ quân.”
“A?” Chính quân không rõ vì sao.
Ti Mộ Tuyền cười, “Những chuyện này ngươi không cần lo lắng, chỉ cần chăm sóc tốt hài tử là được.”
Chính quân nghe vậy, gật đầu nói: “Ta rõ, chuyện cho làm con nuôi, liền do điện hạ làm chủ đi.”
Ti Mộ Tuyền gật gật đầu, “Ohm, ngươi yên tâm.”
Hai người lại thương nghị một lúc, Ti Mộ Tuyền liền đứng dậy ly khai, ra khỏi sân chính quân, nàng liền trở lại thư phòng, gọi quản gia.
“Điện hạ có gì phân phó?” Quản gia nói.
Ti Mộ Tuyền nói: “Ngươi đi kho hàng tìm mấy thứ thuốc dưỡng thương bổ thân đưa đến Thập Lục hoàng nữ phủ.”
Quản gia gật đầu, “Tiểu nhân tuân mệnh.” Sau đó lui xuống.
Ti Mộ Tuyền trở lại trước bàn đọc sách, nhìn giấy trắng bày ra trên án sách, thất thần.
Phụ quân đã nói, người trong lòng mẫu hoàng vừa ý sẽ là người nàng yêu nhất sở sinh, nhưng mà phụ quân lại nói, Chiêu Hoàng quý quân không phải người mẫu hoàng yêu, nhưng mấy năm qua, hậu cung của mẫu hoàng trên căn bản là thiên hạ của huynh đệ Thục gia, mấy năm qua, hài tử mẫu hoàng trên căn bản đều xuất từ hai người này, tuy rằng nàng cũng có mấy phần không rõ, Chiêu Hoàng quý quân làm người tùy tiện như vậy, làm sao khiến mẫu hoàng sủng ái nhiều năm như vậy!
Không phải Chiêu Hoàng quý quân, nếu nàng suy đoán không sai, người mẫu hoàng yêu chính là cha đẻ Thập Lục hoàng muội, nhưng mà cha đẻ Thập Lục hoàng muội Trình thị là một Quân thị bị trục xuất, nếu như hắn là người mẫu hoàng yêu nhất, tại sao lại bị trục xuất, đến chết nhưng một thân phận cũng không có?
Mà mẫu hoàng đem Thập Lục hoàng muội cho làm con nuôi Đức quý quân, lại vì cái gì?
Có phải giống như phụ quân muốn nàng đem Nguyệt Nhi cho làm con nuôi chính quân, chỉ vì để cho nàng danh chính ngôn thuận?
Trình thị bị trục xuất, nhất định phạm vào tội lớn không thể tha thứ, vậy hắn là cha đẻ Thập Lục hoàng muội, liền sẽ thành trở ngại Thập Lục hoàng muội, mà Đức quý quân, thân phận cao quý, xuất thân cũng không kém, mà mẫu gia từ lâu suy sụp, không có ngoại thích chi ưu, hơn nữa đại hoàng tử hắn sở sinh chính là kế thất Trầm đại tướng quân…
Thập Lục hoàng muội làm con nuôi Đức quý quân, nàng cùng phế quân Trình thị sẽ không có bất kỳ quan hệ gì, mà Đức quý quân lại có thể xem là phụ quân hoàn mỹ…
Nhưng mẫu hoàng nếu thật hướng Thập Lục hoàng muội, hành vi sáng nay là vì cái gì?
Bỗng nhiên, một ý nghĩ đáng sợ trong đầu nàng dần dần mà hình thành…
Đế Hoàng uy nghi là tuyệt đối không cho phép mảy may làm bẩn!
Nếu mẫu hoàng thật sự hướng về Thập Lục hoàng muội, chuyện hôm nay liền trở thành vết nhơ lớn nhất của Thập Lục hoàng muội, mà Thập Lục hoàng muội nhất định sẽ xóa đi vết nhơ này…
Mẫu hoàng hành vi hôm nay tuy là vì Thập Lục hoàng muội lưu lại một vết nhơ, cũng vì tương lai Thập Lục hoàng muội diệt trừ dị kỷ lưu lại một nhược điểm, một cái cớ!
Ti Mộ Tuyền nghĩ tới đây, không khỏi rùng mình một cái, sâu sắc rùng mình…
Mẫu hoàng, nàng lại tàn nhẫn như vậy sao?
…
Đồng Tâm điện
Chiêu Hoàng quý quân một mặt thích ý an tọa trên giường ấm nhỏ, hôm nay có thể nói là một ngày vui sướng nhất, hắn vốn cho là bệ hạ thật sự tức giận hắn, không ngờ đêm qua bệ hạ nghe xong hắn bẩm báo, liền lập tức tới Đồng Tâm điện, không chỉ cùng hắn cùng xem Nhị Thập Nhị hoàng nữ, sau đó còn ở lại Đồng Tâm điện, sáng nay lại để cho hắn nhìn trò hay một hồi, hắn làm sao có thể không thích ý?
“Chủ nhân tâm tình rất tốt?” Thục Chung mỉm cười nói.
Chiêu Hoàng quý quân cười nói: “Thấy bộ dạng kia của Đức quý quân, Bổn cung làm sao có thể tâm tình không tốt?”
Thục Chung cũng cười nói: “Nói vậy Đức quý quân sau này ở trong cung thấy người cũng nên trốn đi!”
Chiêu Hoàng quý quân lạnh lùng hừ một tiếng, “Hắn không phải vẫn nói không thích xuất môn sao? Vậy hãy để cho hắn cả đời đều đừng ra khỏi Thanh Tư điện!”
Thục Chung cười vài tiếng, đang muốn nói vài câu, lại nghe cung thị bên ngoài đến bẩm báo nói Thụy vương điện hạ đến đây thỉnh an.
Chiêu Hoàng quý quân gọi người tuyên nàng vào.
Một lát, Thụy vương Ti Mộ Trăn đi vào, hành lễ nói: “Tham kiến phụ quân.”
“Trăn nhi ngồi đi.” Chiêu Hoàng quý quân mỉm cười nói.
Ti Mộ Trăn gật đầu ngồi xuống, “Nhi thần nghe nói đêm qua mẫu hoàng ở lại chỗ phụ quân.”
Chiêu Hoàng quý quân một mặt ý cười, “Chính vậy, tuy rằng đêm qua là bởi vì Nhị Thập Nhị hoàng muội ngươi nhiễm phong hàn, có điều mẫu hoàng ngươi đến đây rồi liền không có đi.”
Ti Mộ Trăn gật đầu, “Vậy thì tốt rồi.”
Chiêu Hoàng quý quân hỏi: “Trăn nhi hỏi lời này là có việc?”
“Ừm.” Ti Mộ Trăn gật đầu, “Hôm nay lâm triều, mẫu hoàng tuy rằng trượng trách Thập Lục hoàng muội, cũng đánh vào mặt mũi của Ninh vương, nhưng mà nói đến, mẫu hoàng vẫn là thiên hướng Ninh vương.”
Chiêu Hoàng quý quân lập tức giận tái mặt, “Trăn nhi muốn phụ quân làm sao?”
“Lần này, chúng Ngự Sử bẩm tấu lên yêu cầu nghiêm trị Thập Lục hoàng muội, trong đó phần lớn đều là người của Ninh vương.” Ti Mộ Trăn ngưng thanh.
Chiêu Hoàng quý quân sững sờ, “Ngươi nói Ninh vương cùng Thập Lục hoàng nữ nội đấu, chó cắn chó?”
Ti Mộ Trăn liễm lông mày, “Hoặc là Ninh vương có khổ nhục kế.”
“Khổ nhục kế?” Chiêu Hoàng quý quân kinh ngạc, “Trăn nhi có ý gì?”
“Thập Lục hoàng muội luôn luôn cẩn thận, đừng nói phạm sai, mặc dù ở trước mặt mẫu hoàng, liền thở cũng không dám thở mạnh, bây giờ chợt phóng ngựa giữa phố đông, mà Ninh vương không giúp đỡ đem chuyện này đè xuống trái lại làm lớn, vốn không tầm thường.” Ti Mộ Trăn trầm mặt, “Nhi thần cùng một ít phụ tá nói qua, sợ là Ninh vương muốn mượn chuyện lần này, hi sinh Thập Lục hoàng muội để thăm dò thái độ mẫu hoàng.”
Chiêu Hoàng quý quân lập tức cả giận nói: “Được lắm, Ninh vương nàng cư nhiên lòng dạ ác độc như vậy?” Hắn còn tưởng rằng Ninh vương không bản lĩnh, liền người của mình đều không gánh nổi, bây giờ nghe nữ nhi nói, đúng là nàng cố ý hành động.
“Mẫu hoàng mấy ngày nay thái độ đều thay đổi khó lường.” Ti Mộ Trăn nói: “Tuy rằng nàng tăng phong vị cho phụ quân, nhưng mà đều không thân cận, như lần trước… Tuy sau đó nhi thần biết, lần trước nhi thần tiến cung tạ ân mẫu hoàng không gặp là bởi vì mẫu hoàng đi tới thái lăng, nhưng mà nhi thần đều cảm thấy, mẫu hoàng có ý định tránh nhi thần.”
Chiêu Hoàng quý quân vội hỏi: “Bây giờ chúng ta nên làm gì?”
“Nhi thần hi vọng phụ quân thời điểm bình thường cẩn thận thăm dò mẫu hoàng, đương nhiên, trước hết là không thể chọc mẫu hoàng tức giận.” Ti Mộ Trăn nghiêm mặt nói.
Chiêu Hoàng quý quân gật đầu, “Này đương nhiên.”
“Tuy rằng lần này Ninh vương thắng một bậc nhỏ, có điều ngược lại cũng cho nhi thần một ý nghĩ.”
Ti Mộ Trăn trầm giọng nói, “Hay là nhi thần cũng có thể lợi dụng những Ngự Sử kia một chút.”
Chiêu Hoàng quý quân sững sờ, “Trăn nhi muốn như thế nào?”
“Vị trí Thái nữ luôn trống, ngược lại cũng không phải biện pháp, nhi thần muốn có người nhắc nhở cho mẫu hoàng một chút.” Ti Mộ Trăn từ từ nói.
Chiêu Hoàng quý quân trên mặt vui vẻ, “Trăn nhi muốn làm như thế nào?”
“Chuyện này nhi thần sẽ cùng Thục Tương thương nghị thật kỹ lưỡng.” Ti Mộ Trăn không nói rõ, “Hôm nay nhi thần tiến cung gặp phụ quân, đúng là vì một chuyện khác.”
Chiêu Hoàng quý quân không rõ, “Chuyện gì?”
“Nhi thần nghe nói mẫu hoàng có ý định đem Uy Viễn đại tướng quân Trầm Ngọc Thanh triệu hồi kinh.” Ti Mộ Trăn nghiêm mặt nói, “Mẫu hoàng tất nhiên sẽ thiết yến khoản đãi, khi đó, tin tưởng nữ nhi Trầm đại tướng quân Thẩm Như cũng sẽ được tham dự, bây giờ Thẩm Như chưa đại hôn.”
“Trăn nhi ý là để phụ quân tứ hôn cho Thẩm Như?” Chiêu Hoàng quý quân lập tức sáng tỏ, “Nhưng Thục gia đã không có con trai trưởng xứng với Thẩm Như, mà hoàng gia… Lần trước Trăn nhi cũng nói rồi, không thể.”
Ti Mộ Trăn nói: “Bây giờ Thục gia tuy rằng không có con trai trưởng, thế nhưng chi phụ vẫn có, tuy rằng thân phận thấp một chút, nhưng nếu phụ quân có thể thuyết phục mẫu hoàng, ngược lại cũng không phải không thể, có điều nhi thần đúng là nghĩ đến một người càng thích hợp.”
“Người phương nào?” Chiêu Hoàng quý quân nói.
Ti Mộ Trăn cười, nói: “Trang gia vẫn còn có một con trai trưởng, năm nay mười bốn, chính là thân đệ đệ của Công bộ Thượng thư Trang Minh Hâm, nhi thần nghe nói, công tử nhà họ Trang này cùng huynh trưởng Dung nhi giao hảo.”
Nếu Thục gia cùng Thẩm gia trực tiếp kết thân, mẫu hoàng chưa chắc sẽ cho phép, nhưng nếu cùng Trang gia kết thân, có thể giảm thiểu nghi kỵ của mẫu hoàng, mà Thục gia cùng Trang gia cũng là thân nhân, nói cho cùng, Thẩm gia cuối cùng cũng sẽ thành trợ lực cho nàng.
Chiêu Hoàng quý quân suy nghĩ một chút, lại cảm thấy có thể được, liền cười nói: “Trăn nhi yên tâm, phụ quân sẽ tùy cơ ứng biến.”
Ti Mộ Trăn thấy sự tình đã định, lại cùng phụ thân nói chuyện phiếm vài câu, liền cáo từ.
Chiêu Hoàng quý quân biết nàng bây giờ bận bịu, cũng không ở thêm, trước khi nàng rời đi lại nhớ tới một chuyện, “Trăn nhi, bây giờ ngươi đại hôn, nhất định phải nhớ kỹ, mau mau sinh nữ!” Tuy rằng hắn không ưa Thục Vũ Dung, thế nhưng sinh nữ vẫn khẩn thiết nhất!
Ti Mộ Trăn gật đầu, “Nhi thần rõ ràng.” Dứt lời, xoay người rời đi.
Ra khỏi điện liền hướng về nha môn Công Bộ mà đi, hôm nay lúc lâm triều, Công bộ Thượng thư Trang Minh Hâm nói đỡ cho Thập Tam hoàng nữ, trước sau làm nàng canh cánh trong lòng, mặc dù nàng vẫn chưa công khai trợ giúp Ninh vương, nhưng cũng trong bóng tối giúp một chút, nàng phải đến để hỏi rõ ràng, song khi nàng đến công bộ nha môn, lại nghe nói Trang Minh Hâm đến kinh thành, vào thái lăng.
Ti Mộ Trăn có điều suy nghĩ, mẫu hoàng để Ninh vương đi thăm dò chuyện Thái Lăng hỏa hoạn, bây giờ Trang Minh Hâm lại vội vội vàng vàng chạy về, tuy rằng kiến tạo thái lăng là công bộ phụ trách, thế nhưng nàng sốt ruột như vậy, không thể khiến nàng không nghĩ nhiều.
Lẽ nào Ninh vương cùng Trang Minh Hâm có chuyện gì hay sao?
Nàng chỉ dừng một chút, liền rời khỏi, trước khi đi lưu lại lời mời nói ngày khác mời tiệc Trang Minh Hâm, chúc mừng nàng tân hôn đại hỉ.
…
Sau giờ ngọ, một chiếc xe song nhân mã do phía tây môn hoàng cung dùng tới, thẳng đến ngoài thành, sau hai canh giờ, ở ngoài kinh thành trên núi Vĩnh Ninh một gian chùa miếu nhỏ—— trước Thừa Ân tự liền ngừng lại.
Dạ thị quân đổi một thân thường phục, xuống xe ngựa.
Trụ trì Thừa Ân tự trời vừa sáng liền chờ ở bên ngoài, vừa thấy hắn xuống xe ngựa, lập tức tiến lên nghênh tiếp, niệm một câu Phật ngữ, liền dẫn Dạ thị quân hướng về hậu viện thiện phòng đi.
“Những năm này hắn vẫn chưa từng rời khỏi nơi này?” Dạ thị quân hỏi.
Trụ trì nói: “Hồi quý nhân, Tuyệt Trần đại sư mười sáu năm qua, một bước cũng không rời khỏi Thừa Ân tự.”
Dạ thị quân nhìn cửa thiện phòng đóng chặt, lắng nghe tiếng mõ sâu dày, “Mấy ngày nay, có người đến thăm hắn hay không?”
Trụ trì lắc đầu, “Vẫn không.“
Dạ thị quân liễm liễm lông mày, lẽ nào hắn đoán sai? Nhưng nếu hắn sai, bệ hạ đến tột cùng vì sao phải vội bức Thập Lục hoàng nữ? “Ta có mấy câu muốn nói với hắn, làm phiền trụ trì tránh mặt một chút.”
Trụ trì niệm câu Phật ngữ, nhân tiện nói: “Quý nhân xin cứ tự nhiên.” Sau đó xoay người ly khai.
Dạ thị quân quay lại nói với ở cung thị hai đi theo bên cạnh: “Bảo vệ nơi này, không để bất luận người nào đi vào.”
Dứt lời, liền đi tới trước cửa thiện phòng, đẩy ra.
Chỉ nghe một tiếng cửa mở, nhẹ nhàng, bên trong gian phòng tiếng mõ cùng tiếng niệm kinh dừng một chút, rồi lại tiếp tục.
Dạ thị quân chậm rãi đi vào bên trong thiện phòng đàn hương mịt mờ, sau đó xoay người đóng cửa lại.
Bên trong thiện phòng, một vị tăng nhân quay lưng lại phía hắn, quỳ trên mặt đất, trang nghiêm tụng kinh.
Dạ thị quân chậm rãi đi tới, lặng đứng ở sau lưng hắn, nhưng không nói lời nào.
Tăng nhân dường như chưa phát hiện, tiếp tục tụng kinh.
Dạ thị quân nhắm hai mắt lại, lẳng lặng lắng nghe.
Lại qua hồi lâu, tăng nhân niệm kinh xong xuôi, chậm rãi đứng lên.
Dạ thị quân vẫn như cũ nhắm mắt lại, sâu kín nói: “Đã lâu không gặp.”
Tăng nhân thắp nén hương, chưa từng trả lời.
“Những năm này, ngươi tốt không?” Dạ thị quân mở mắt ra, nhàn nhạt hỏi.
Tăng nhân không trả lời, xoay người lại, hắn đại khái chừng ba mươi tuổi, có khuôn mặt trầm tĩnh như nước, hắn ta căn bản như không nhìn thấy sự tồn tại của hắn, chậm rãi hướng về bên cạnh bàn đi đến, ngồi xuống, chậm rãi rót một chén nước, từ từ uống.
Dạ thị quân xoay người đi tới bên cạnh hắn, “Ta cũng không phải là muốn tới quấy rầy ngươi, chỉ là có một vấn đề, ta không thể không tới hỏi rõ ràng.”
Tăng nhân lẳng lặng uống trà, vẫn không trả lời, mí mắt cũng không nhấc.
“Hôm nay, bệ hạ ngay ở trước mặt văn võ cả triều cùng hậu cung chư vị hoàng nữ hoàng tử cùng với cha đẻ họ, trượng trách Thập Lục hoàng nữ.” Dạ thị quân chậm rãi nói.
Tăng nhân uống trà động tác run lên một cái, nhưng vẫn không giương mắt nói chuyện.
Dạ thị quân tiếp tục hỏi: “Ngươi cũng biết, bệ hạ tại sao lại xuống tay tàn nhẫn như vậy?”
Tăng nhân đặt ly trà xuống, sau đó nhắm hai mắt lại, chuyển động Phật châu trong tay, không đáp lại hắn.
“Có thể ngươi còn chưa biết, thái nữ bị phế.” Dạ thị quân nói.
Tăng nhân tay dừng một chút, sau đó lại tiếp tục.
Dạ thị quân nói: “Hơn một tháng trước, thái nữ cùng bệ hạ trong lúc đi săn có ý đồ mưu hại bệ hạ, chuyện sau đó, nhất định là bệ hạ hạ chỉ phế truất vị trí thái nữ, ngươi cũng biết thái nữ vì sao làm như vậy?”
Lời nói của hắn ngừng một chút, bất quá lần này không có chờ tăng nhân đáp lại, mà tiếp tục nói, như là đang giảng giải một hồi cố sự, vừa giống như lầm bầm lầu bầu, “Nàng nói với bệ hạ, nàng nhìn ra bệ hạ xem nàng như bia đỡ đạn, vì người chân chính trong lòng bệ hạ hướng vào chặn lại tất cả công kích, nàng nói, nàng là một con cờ của bệ hạ thôi, nhưng nàng không biết, kỳ thực chỉ cần nàng bất động, bệ hạ không hẳn thật sự sẽ phế bỏ nàng, chỉ là nàng cũng không hiểu… Nhưng mà, nàng giống như cha đẻ Hòa Dụ Phượng của nàng, nghĩ quá nhiều, làm cũng quá nhiều, cuối cùng rơi vào kết cục không còn gì cả.”
Tăng nhân phảng phất nhập định, giống như hoá đá vậy, không có phản ứng.
Dạ thị quân cười, “Ta biết ngươi hận bệ hạ, oán bệ hạ, sau đó, Hòa Dụ Phượng là phu quân kết tóc của bệ hạ, bọn họ cùng nhau vượt qua thời kì gian nan nhất, bọn họ tương trợ trong lúc hoạn nạn mười mấy năm, tuy là giữa bọn họ không có yêu, thế nhưng bệ hạ không thể muốn mệnh hắn, bệ hạ không phải không tin ngươi, cũng không phải không yêu ngươi, chỉ là nàng không thể đem phu quân kết tóc chính mình đưa vào chỗ chết.”
Hắn nhìn nam tử trước mắt, không khỏi thầm thở dài, “Kỳ thực sự kiện năm đó cũng không thể hoàn toàn quy tội Hòa Dụ Phượng, hắn cũng không phải kẻ ác, chí ít, ở thời điểm ngươi gặp rủi ro, hắn chân tâm chăm sóc cho ngươi, chỉ là hắn không chỉ là một nam tử, hắn có thể chịu đựng ngột ngạt cùng thống khổ trong lòng, nhưng không khống chế được ái nữ chi tâm, hắn sợ, thật sự sợ, lại gặp Thập Lục hoàng nữ sau khi sinh ra, bệ hạ phản ứng mừng rỡ như điên, hắn thật sự sợ, sợ mất thê chủ yêu dấu, lại mất nữ nhi tương lai …
Ta theo bệ hạ mấy chục năm, chưa từng gặp bệ hạ mê luyến một người như vậy, không, cái kia không phải mê luyến, mà là yêu, thật sự yêu, ta biết, Hòa Dụ Phượng sau đó cũng biết, chỉ là cùng ta không giống, chính là, Hòa Dụ Phượng còn có nữ nhi, một nữ nhi bị lập thành thái nữ, các đời, chưa từng có thái nữ bị phế truất còn có thể giữ được tính mạng, bảo vệ một đời bình an, chỉ có ngươi, mới bảo vệ thái nữ.
Kỳ thực muốn bảo vệ địa vị thái nữ, bảo đảm bệ hạ sẽ không phế bỏ thái nữ mà đứng về phía Thập Lục hoàng nữ, vẫn có rất nhiều phương pháp, nhưng mà, người một khi có tà niệm, thì sẽ làm ra chuyện không thể ngăn cản, cho nên Hòa Dụ Phượng sau đó mới dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy.
Chỉ là Hòa Dụ Phượng cũng không phải là kẻ ác chân chính, chí ít cuộc sống của hắn về sau, tâm hắn không dễ chịu, sở dĩ hắn thu dưỡng Thập Lục hoàng nữ, tỉ mỉ chăm sóc, tất cả lấy lòng, chỉ vì chuộc tội, càng bởi vì trong lòng quanh năm áp sự tình kia, thân thể cũng một năm so với một năm kém hơn, sau đó, hắn trong lúc vô tình phát hiện bệ hạ kỳ thực đã sớm biết được sự kiện kia là hắn gây nên, ngột ngạt trong lòng nhiều năm hoảng sợ cùng tội ác đủ số bộc phát ra, hắn cho rằng bệ hạ sẽ không tha thứ hắn, cũng sẽ không bỏ qua thái nữ, cho nên, hắn lựa chọn lấy cái chết trả lại tội ác từng làm đối với ngươi… Hắn trong bóng tối thay đổi dược ngự y, để bệnh tình chuyển biến xấu, cho đến cuối cùng thủy dược vô hiệu, kỳ thực hắn sai rồi, bệ hạ chưa bao giờ dự định lấy mạng của hắn, chính như bệ hạ chưa bao giờ dự định muốn phế thái nữ mà cải lập Thập Lục hoàng nữ, hàm giả, hàm dưỡng, bệ hạ lúc trước vì Thập Lục hoàng nữ lấy danh tự này, là muốn cho Thập Lục hoàng nữ thành một người hàm dưỡng mà thôi, nhưng vì Hòa Dụ Phượng sau áp chế không nổi tà niệm trong lòng mà phá huỷ tất cả… Hòa Dụ Phượng sau khi đi rồi, bệ hạ ở linh tiền hắn nói một câu.”
Dạ thị quân tự thuật ngừng một chút, nhìn chăm chú nam tử nhập định trước mắt, sau một hồi lâu mới chậm rãi nói: “Bệ hạ nói, nếu để bảo vệ một người, biện pháp duy nhất liền đem nàng đưa lên vị trí chí cao vô thượng, chúa tể vạn người!”
Tăng nhân nghe xong, bỗng nhiên mở mắt, Phật châu trong tay cũng bởi vậy rơi xuống đất.
“Hòa Dụ Phượng sau nếu biết được, hắn vì thái nữ làm tất cả trái lại phá huỷ thái nữ, sợ là dù chết cũng không an nghỉ.” Dạ thị quân thở dài nói.
Tăng nhân xoay người, nhìn hắn, âm thanh sâu thẳm nói: “Ngươi hôm nay đến, đến tột cùng là vì cái gì?”
“Ta chỉ là muốn biết, bệ hạ vì sao cấp thiết như vậy?” Dạ thị quân nghiêm mặt nói, “Những năm này, phương thức bệ hạ sử dụng đều là bí ẩn mà hòa hoãn, bây giờ vì sao thái độ khác thường, ta biết, không phải là bởi vì chuyện phế thái nữ.”
Tăng nhân khuôn mặt trầm tĩnh nổi lên một tia châm biếm, “Ngươi cho rằng là gì?”
“Bệ hạ có phái người đến nói gì với ngươi hay không?” Dạ thị quân ngưng thần nói.
Tăng nhân híp híp mắt, “Ngươi cho rằng nàng sẽ phái người đến nói với ta cái gì?”
“Ta lo lắng, bệ hạ sẽ liều lĩnh chỉ vì viên mộng ban đầu.” Dạ thị quân trầm giọng nói, hắn chỉ lo lắng, bệ hạ cấp thiết muốn Thập Lục hoàng nữ trưởng thành như vậy, chính vì bỏ xuống tất cả cao bay xa chạy với hắn (tăng nhân kia), năm đó hắn biết, bệ hạ có tâm tư này, nhưng khi đó tuyệt đối không thể, nhưng bây giờ, nếu giang sơn Đại Chu có người thừa kế, nếu giang sơn Đại Chu vững chắc, bệ hạ không hẳn sẽ không làm như thế!
Tăng nhân lạnh lùng nở nụ cười, trên mặt đã không nhẹ như mây gió như trước đây, mà là mặt đầy châm biếm, “Ngươi cho rằng nàng sẽ vì một người thân thể dơ bẩn mà bỏ xuống tôn sư Đế Hoàng, bỏ xuống vinh hoa phú quý? Dạ thị, ngươi tuy rằng theo nàng mấy chục năm, nhưng thủy chung vẫn không hiểu rõ nàng!”
Dạ thị quân hơi thay đổi sắc mặt.
“Tuyên Vũ đế tuyệt đối sẽ không bởi vì một nam tử, mà bỏ xuống Đại Chu giang sơn!” Tăng nhân lạnh lùng thốt, “Ngươi nói rất đúng, lúc trước nàng không phải không tin ta, nàng chỉ muốn bảo vệ Phượng hậu, Phượng hậu Đại Chu của nàng, muốn bảo vệ thể diện Đại Chu! Bởi vì nàng tin ta, cho nên nàng không để ta chết, nhưng nếu ta không chết, Phượng hậu cũng không thể an tâm, Phượng hậu không an lòng, hậu cung sẽ không ổn, hậu cung bất ổn, tiền triều sẽ không yên, tiền triều không yên, giang sơn Đại Chu sẽ bất an, cho nên nàng chỉ có thể để ta chết, nhưng nàng để ta chết rồi cũng liền thôi, ta cũng giải thoát rồi, nhưng nàng giả tỉnh táo nói yêu ta, cho nên bắt ta giả chết, đem ta đưa đến Thừa Ân tự này, để ta một đời không được an bình! Ngươi cho là nàng vì sao đem ta đưa đến Thừa An tự này? Không chỉ bởi vì nàng không muốn ta chết, cũng bởi vì thân thể ta ô uế, càng bởi vì Vĩnh Ninh sơn nhìn xuống một chút chính là thái lăng, nàng mặc dù chết rồi, cũng không muốn thả ta tự do! Đây chính là bệ hạ thâm tình trong miệng ngươi!”
“Cho nên lúc ban đầu ngươi cùng bệ hạ nói những điều kia?” Dạ thị quân lập tức hiểu rõ, “Ngươi rõ ràng không yêu cấm Vệ quân thống lĩnh kia, nhưng bởi vì hận bệ hạ nên nói ra lời như vậy.”
Tăng nhân lạnh lùng nói: “Không sai, ta cố ý, mặc dù ta biết được nàng nhất định đoán ra ý đồ của ta, nhưng ta vẫn nói, bởi vì ta rất rõ ràng, như vậy có thể ở trong lòng nàng đâm một nhát, một nhát đâm cả đời nàng cũng rút không được, lúc trước nàng đem ta từ cuộc đời bình thường kéo vào cung đình dơ bẩn, sau đó lại giận ta không để ý! Ngươi biết đêm đó nàng theo ta nói gì không? Nàng nói, nàng rất rõ ta oan uổng, nhưng không thể không xử trí ta, nàng nói, nàng sẽ đem ta đưa đến ngoại cung, cố gắng thu xếp, sau đó đối ngoại thông báo ta khó sinh mà chết, còn nữ nhi của ta, nàng sẽ chăm sóc khỏe mạnh, nàng lại như ban ân vậy, bố thí cho ta! Ha ha… Ta vì sao phải theo ý nàng? Vì sao phải làm cho nàng dễ chịu? Sở dĩ ta nói cho nàng, không sai, ta xác thực là bị oan uổng, là Phượng hậu hãm hại ta, thế nhưng dù Phượng hậu không hãm hại ta, chẳng bao lâu nữa, ta nhất định sẽ làm ra chuyện như vậy! Ta còn nói cho nàng, ta cùng nữ tử kia từ lúc ngoại cung đã nhận thức, nếu không phải bởi vì nàng ta hoa ngôn xảo ngữ, ta đã sớm là chính phu của nàng… Ha ha, sự tình chính là như vậy, nữ tử kia đúng đồng hương của ta… Ta vốn muốn báo thù nàng, nhưng không ngờ liên lụy người vô tội…”
Tăng nhân nói đến cuối cùng, dĩ nhiên thành lẩm bẩm.
Chuyện năm đó, hắn duy nhất hối hận chính là thương tổn cấm Vệ quân thống lĩnh kia, thương tổn một người vô tội, sở dĩ những năm này, hắn toàn tâm lễ Phật, chỉ vì tội lỗi này.
Dạ thị quân yên lặng, bệ hạ những năm này, đối với hắn vừa yêu vừa hận, do đó thiên nộ đến trên người Thập Lục hoàng nữ sao?
“Ngươi nếu là vì đến cảnh cáo ta, không nên dây dưa bệ hạ nữa, không cần thiết.” Tăng nhân nói: “Ta cùng nàng, từ mười sáu năm trước đã một đao cắt đứt!”
Dạ thị quân trầm mặc một chút, “Còn Thập Lục hoàng nữ sẽ sao đây?”
Tăng nhân biểu hiện trong nháy mắt run rẩy, sau đó lại khôi phục một mảnh trầm tĩnh, “Bắt đầu từ giờ khắc ta rời cung, nàng cùng ta không có bất kỳ quan hệ gì, tin tưởng bệ hạ cũng tuyệt đối sẽ không cho phép nàng cùng ta có bất kỳ quan hệ gì!”
Dạ thị quân nhìn hắn, “Kỳ thực pháp hiệu ngươi không nên gọi là Tuyệt Trần, mà nên gọi là Tuyệt Tình.”
Tăng nhân không có phản ứng nào, đứng dậy đi tới trước mặt tượng Phật, tiếp tục niệm kinh.
Dạ thị quân ở lại một lát, sau đó mới xoay người ly khai, lúc đi tới cửa, hắn xoay người lại, nói một câu, “Thập Lục điện hạ trước đây không lâu đã mười sáu, bệ hạ hạ chỉ để thứ trưởng tử Thục Vũ Chi của Hữu tướng Thục Lam Phong, cũng chính là chi muội Chiêu Hiền quý quân năm đó làm Sơ thị Thập Lục hoàng nữ, hài tử kia thân phận tuy không cao, nhưng tính tình cũng khá, chẳng bao lâu nữa, Thập Lục hoàng nữ cũng sẽ đại hôn, vốn là bệ hạ hướng vào con trai trưởng Tuyết đế sư Tuyết Noãn Tịch, chỉ là đứa nhỏ này mấy ngày nay làm việc thực sự quá không chừng mực, bệ hạ có thể sẽ có dự định khác.
Nhắc tới Thập Lục hoàng nữ, thời gian trước đây nàng ở Vân Châu kết bạn với một nam tử, chính là con trai trưởng Mông gia, tuy rằng con trai trưởng Mông gia không thể thành chính quân Thập Lục điện hạ, thế nhưng làm một trắc quân vẫn có thể, nhưng nam tử này cuối cùng bởi vì vinh hoa phú quý mà từ bỏ Thập Lục điện hạ, bệ hạ sau khi biết được phi thường tức giận, liền ra tay làm một ít chuyện, thậm chí đã từng nghĩ tới phải diệt trừ người đã nhục nhã Thập Lục điện hạ này, nhưng cuối cùng lo lắng Thập Lục điện hạ khổ sở nên không hạ thủ được, liền làm một phen an bài khác… Dù bệ hạ đối với ngươi có chút tuyệt tình, thế nhưng nàng yêu thương Thập Lục điện hạ là không cần hoài nghi, chí ít so với ngươi – người làm cha tốt hơn nhiều!”
Hắn nói xong, liền xoay người ra ngoài, cho nên, hắn không nhìn thấy, khuôn mặt trầm tĩnh đối mặt tượng Phật trượt xuống hai hàng lệ…
Dạ thị quân ra khỏi thiện phòng, liền trực tiếp ly khai.
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi núi Vĩnh Ninh.
Dạ thị quân mỏi mệt tựa vào trên xe ngựa, nhưng không vì chuyến đi này mà thở phào nhẹ nhõm, trái lại nghi ngờ trong lòng càng ngày càng sâu, không phải bởi vì Trình thị, bệ hạ đến tột cùng lo lắng như vậy là vì cái gì?
Những năm này, bệ hạ trên căn bản là không gạt hắn việc gì, nhưng bây giờ, nàng ngay cả hắn đều che giấu, đến tột cùng là vì nguyên nhân đáng sợ gì?
…
Lúc chạng vạng.
Sau khi Thục Vũ Chi hầu hạ Ti Mộ Hàm uống thuốc, liền đem một ít chuyện cùng Ti Mộ Hàm bàn giao, “Sau giờ ngọ, Thập Tam hoàng nữ, Ninh Vương điện hạ, mẫu thân ta cùng Tuyết gia đều phái người đưa tới một chút đồ bổ cùng thuốc, Tuyết phủ đưa tới lễ vật ta đã sai người đặt ở bên ngoài phòng khách, còn lại, ta đều để Chương quản gia cất đi, chờ điện hạ muốn dùng lại lấy, chỉ là, Ninh vương phủ còn có một chút lễ vật ta không biết xử lý như thế nào, muốn xin hỏi điện hạ một chút.”
Ti Mộ Hàm ngưng mi, “Ninh vương phủ phái người đưa tới cái gì?”
Thục Vũ Chi vẻ mặt có chút không tự nhiên, “Trừ một chút đồ bổ cùng thuốc ra, còn đưa ba tiểu thị trẻ tuổi.”
“Gọi Chương Thiện vào.” Ti Mộ Hàm trầm giọng nói.
Thục Vũ Chi gật đầu, đứng dậy muốn đi ra.
Ti Mộ Hàm gọi hắn lại, “Ngươi để hạ nhân đi gọi là được.”
Thục Vũ Chi sững sờ, chợt cười nói: “Vâng.” Sau đó cao giọng gọi tiểu thị chờ ngoài cửa, bảo nàng đến tiền viện kêu Chương Thiện đến.
Sau thời gian một ly trà, Chương Thiện đi vào, “Điện hạ có gì phân phó.”
“Đem lễ vật Ninh vương phủ đưa tới kể cả ba tiểu thị kia đưa đến Thuận Thiên Phủ, chuyển giao cho Thuận Thiên phủ doãn Vương Tuân, nói bản điện nhận hảo ý Ninh Vương điện hạ, cũng cảm kích Vương Tuân Vương đại nhân giáo dục chi ân.” Ti Mộ Hàm nhàn nhạt phân phó nói.
Thục Vũ Chi mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Chương Thiện mặt không biến sắc, “Là minh đưa hay là ám đưa?”
Ti Mộ Hàm câu khóe miệng, nói: “Như bình thường là được.”
“Tiểu nhân tuân mệnh.” Chương Thiện đáp, sau đó lùi ra.
Ti Mộ Hàm nhìn Thục Vũ Chi một chút, “Vũ Chi có lời muốn hỏi ta?”
Thục Vũ Chi suy nghĩ một chút, “Điện hạ nếu không muốn nói, Vũ Chi liền không hỏi.”
“Vũ Chi…” Ti Mộ Hàm lẩm bẩm một tiếng, “Bản điện cũng không phải là không muốn nói với ngươi, chỉ là chuyện này liên lụy đến mấy người, bản điện không tiện nói.”
Thục Vũ Chi mỉm cười nói: “Vũ Chi rõ, điện hạ có muốn nhìn xem Tuyết phủ đưa tới lễ vật gì không?”
Ti Mộ Hàm nhìn hắn, “Vũ Chi, ngươi có hay không…” Chỉ là nàng còn chưa có nói xong, bên ngoài liền truyền đến một tiếng gào kinh thiên động địa, “Ti Mộ Hàm…”
Theo tiếng gào kia truyền đến, một bóng người cũng lập tức chạy vào phòng, nhanh đến nỗi tiểu thị bảo vệ bên ngoài cũng ngăn cản không được.
Thục Vũ Chi thấy người kia nhào tới trước mặt, liền muốn nhào tới trên người Ti Mộ Hàm, liền vội vàng đứng lên, che trước mặt hắn.
Tuyết Noãn Tịch bỗng nhiên dừng cước bộ, căm tức nhìn nam tử trước mắt, “Ngươi ngăn trở bổn công tử làm gì? Mau tránh ra!”
“Tuyết công tử, điện hạ trên người có thương tích, kính xin Tuyết công tử bình tĩnh.” Thục Vũ Chi nghiêm mặt nói.
Tuyết Noãn Tịch sững sờ, một đôi mắt đỏ hồng hồng nhìn chằm chằm Ti Mộ Hàm, chợt rơi lệ, “Ta… Ta chỉ là nhất thời nóng ruột… Ta… Ta không phải cố ý…”
“A Noãn, ngươi sao lại đến đây?” Ti Mộ Hàm có chút bất đắc dĩ nói.
Tuyết Noãn Tịch thấy nàng không trách cứ, liền trực tiếp lướt qua Thục Vũ Chi, đi tới bên cạnh nàng, cẩn thận từng li từng tí một, chỉ lo không cẩn thận đụng tới nàng sẽ làm thương nàng, “Đại tỷ lại gạt ta, nàng nói ngươi đã hồi phủ, mà bệ hạ cũng không trách cứ ngươi, nhưng không có nói cho ta ngươi bị bệ hạ đánh!”
Hắn vừa nói vừa khóc lóc, “Mẫu thân nói ta lại làm sai chuyện, liền lại phạt ta đi quỳ từ đường, chờ sau khi ta quỳ từ đường xong, mẫu thân lại muốn cấm cửa ta, ta không muốn, nhưng mẫu thân nói, nếu ta lại không nghe lời, nàng liền không đi thỉnh chỉ, để ta gả cho ngươi, ta không thể làm gì khác hơn là nghe lời.”
Thục Vũ Chi nghe xong lời này, thân thể nhất thời run rẩy, hai mắt lộ ra khiếp sợ.
“Vũ Chi, ta khát.” Ti Mộ Hàm bỗng nhiên mở miệng nói.
Thục Vũ Chi thẫn thờ đáp một tiếng, liền luống cuống tay chân rót một ly trà, đưa cho nàng.
Ti Mộ Hàm nhận lấy, ra hiệu hắn ngồi ở bên người nàng.
Thục Vũ Chi tựa hồ còn không chú ý, liền nghe nàng ngồi xuống.
Tuyết Noãn Tịch thấy tình cảnh này, nhất thời nổi trận lôi đình, đang muốn phát tác, lại nghe Ti Mộ Hàm nói: “Vậy ngươi làm sao mà biết?”
Hắn chợt quên chuyện phát tác, lập tức chuyển đề tài, nổi giận đùng đùng nói: “Hừ, nếu không phải ta trong lúc vô tình nghe thấy quản gia nói muốn đi hồi đại tỷ, đem đồ bổ cùng thuốc đưa đến phủ Thập Lục hoàng nữ, ta còn thực sự không biết! Ta vừa nghe xong, cảm giác không thích hợp, liền túm lấy nàng ép hỏi, nhưng nàng còn không chịu nói, còn gạt ta nói chỉ là một ít lễ vật hằng ngày mà thôi. Hừ! Lúc nào đưa đồ bổ cùng thuốc ta sẽ không biết sao? Ta liền nói cho nàng, nàng nếu không nói cho ta, ta liền đi theo mẫu thân cáo trạng, nói nàng ăn cắp này nọ trong phủ ra ngoài bán, nàng quýnh lên, liền nói với ta!”
Hắn sau khi nghe xong, lập tức lòng như lửa đốt chạy ra phủ, việc trước đây đã đáp ứng đại tỷ, không tùy ý xông vào phủ đệ đều quên sạch.
Tuyết Noãn Tịch nói xong, con mắt lại đỏ, nước mắt cũng bắt đầu lưu.
Ti Mộ Hàm thấy nước mắt của hắn, có chút đau đầu, “Vậy là ngươi lại trốn đến?” Dứt lời, ở bên gối tìm một cái khăn tay đưa cho hắn, “Lau một chút, khóc khó coi.”
Tuyết Noãn Tịch vừa nghe, đoạt lấy khăn tay, lau lau lung tung một hồi, sau đó mắng một tiếng, “Ngươi hỗn đản!” Hắn lo lắng như vậy, nàng còn nói hắn khóc khó coi!
Thục Vũ Chi trong lòng bách vị tạp trần, Tuyết đại công tử này vì sao cùng nghe đồn chênh lệch nhiều như thế?
“Mẹ ngươi cùng đại tỷ có biết ngươi chạy đến không?” Ti Mộ Hàm tiếp tục hỏi.
Tuyết Noãn Tịch vung khăn tay, nói: “Ta làm sao biết, ta vừa nghe nói ngươi bị đánh, liền chạy đến!” Vừa dứt lời, lập tức đưa tay ra với Ti Mộ Hàm.
Thục Vũ Chi thấy thế, “Tuyết công tử, ngươi muốn làm gì?”
Tuyết Noãn Tịch tức giận lườm hắn một cái, “Tự nhiên là nhìn nàng thương ở nơi nào, thương có nặng hay không, làm sao? Không được sao?”
“Thái y đã xem qua, nói thương không nghiêm trọng lắm.” Thục Vũ Chi trả lời.
“Ngươi gạt ta!” Tuyết Noãn Tịch cả giận nói, “Xem sắc mặt của nàng làm sao có khả năng chỉ là tiểu thương! Huống chi, người như bệ hạ sẽ ra tay nhẹ sao? Ta không tin!” Dứt lời, lại muốn động thủ.
“A Noãn!” Ti Mộ Hàm nhíu mày trầm giọng nói, “Cho dù ta thật sự thương nặng, ngươi cũng không thể động thủ với ta!”
“Tại sao?” Tuyết Noãn Tịch trợn to hai mắt, nhìn Ti Mộ Hàm một chút, lại nhìn chăm chú Thục Vũ Chi, “Hắn có thể!?”
Ti Mộ Hàm nói: “Vũ Chi là Quân thị của ta, đương nhiên có thể.”
“Vậy ta là chính quân của ngươi, vì sao không thể!” Tuyết Noãn Tịch giận dữ.
Sắc mặt của Thục Vũ Chi lại trắng bạch.
Ti Mộ Hàm lệ quát một tiếng: “A Noãn, câm miệng!”
“Ngươi quát ta?” Tuyết Noãn Tịch kinh ngạc, sau đó chỉ vào Thục Vũ Chi nói: “Ngươi vì Thục Vũ Chi quát ta?”
Ti Mộ Hàm trầm mặt, “Ta không biết mẹ ngươi dự định gì, nhưng ngươi bây giờ nói như vậy, ngày sau ngươi làm sao đi ra ngoài gặp người? Danh tiếng, mẫu thân ngươi cùng đại tỷ chưa từng dạy ngươi sao?”
“Tuyết công tử, điện hạ lo lắng cho ngươi.” Thục Vũ Chi cũng nghiêm mặt nói, một mình nuốt xuống một bụng cay đắng.
Tuyết Noãn Tịch nghe vậy, suy nghĩ một chút, “Chỉ cần ngươi không quát ta là được.”
“Sau này còn như vậy, không cần nói.” Ti Mộ Hàm nghiêm túc nói.
Tuyết Noãn Tịch nói: “Nếu ta thật sự gả cho ngươi, là có thể nói rồi?”
Ti Mộ Hàm trầm trầm mâu, đang muốn nói, lại nghe bên ngoài có người bẩm báo: “Khởi bẩm điện hạ, Tuyết đại tiểu thư tới chơi.”
“Không gặp, không gặp, bảo cho nàng trở về, không cho nàng đi vào!” Tuyết Noãn Tịch không chờ chủ nhà mở miệng, trực tiếp reo lên.
Người bên ngoài có chút khó xử.
Ti Mộ Hàm thấp giọng kêu một tiếng, “A Noãn!”
Tuyết Noãn Tịch thấy sắc mặt nàng nghiêm khắc, tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng không tiếp tục nói nữa.
“Thỉnh Tuyết đại tiểu thư đi vào.” Ti Mộ Hàm trầm giọng nói.
Bên ngoài người trả lời: “Dạ.”
Tuyết Noãn Tịch tàn nhẫn cảnh cáo: “Ta cho ngươi biết, ngươi không thể để Đại tỷ của ta dẫn ta đi! Sáng nay ngươi nói ngươi sẽ không có chuyện gì, nhưng ngươi lừa ta, lần này, ta tuyệt đối sẽ không nghe lời ngươi!”
Thục Vũ Chi sững sờ, có chút mờ mịt, sáng nay bọn họ cũng cùng nhau? Nhưng sáng nay điện hạ không phải ở đại lao hoàng tộc sao?
Ti Mộ Hàm không nói gì, chỉ buông mi mắt, che kín tròng mắt mù mịt…
Beta: Sally
Thập Lục hoàng nữ phủ
Tây Uyển Vũ lâu
Lúc thái y Giản Vân bị tuyên triệu đến Thập Lục hoàng nữ phủ, nàng suy đoán người cần cứu trị chính là Thục Vũ Chi, dù sao chuyện Thập Lục hoàng nữ bị bệ hạ hạ chỉ giam cầm ở đại lao hoàng thất, kinh thành quyền quý trên căn bản đều biết, làm thái y các nàng tự nhiên cũng không phải không biết.
Nghe đồn Thục gia thứ trưởng tử này là kiểu người không ra sao, mới vào phủ không tới năm ngày, Thập Lục hoàng nữ liền xảy ra chuyện, thật đúng là kẻ xui xẻo.
Song khi nàng nhấc theo hòm thuốc, bị Chương Thiện lôi vào Tây Uyển vũ lâu nhìn thấy người hôn mê bất tỉnh lại là Thập Lục hoàng nữ.
Thập Lục hoàng nữ được thả ra sao?
Vì sao nàng không thu được bất kỳ tin tức gì?
Lẽ nào nàng vượt ngục? Cho nên mới bị trọng thương?
Thục Vũ Chi thấy Giản Vân ở cửa sững sờ, không động tay cứu trị, vội vã quát lên: “Giản thái y!”
Giản Vân phục hồi tinh thần, lập tức động thủ, Thập Lục hoàng nữ làm sao đi ra không có quan hệ gì với mình, việc duy nhất nàng cần phải làm là không thể để cho nàng ấy chết ở trong tay mình!
“Công tử, chúng ta đi ra ngoài trước đi.” Thục Thanh thấy Ti Mộ Hàm máu me khắp người, lại thấy Thục Vũ Chi sắc mặt hết sức khó coi, khuyên.
Thục Vũ Chi mắt nhìn chằm chằm Giản Vân, lắc đầu kiên trì nói: “Không, ta nơi nào cũng không đi!”
“Nhưng công tử…”
“Đừng làm ồn!” Giản Vân quát to một tiếng, sau đó nhìn về phía Chương Thiện, “Ngươi lưu lại giúp ta, người còn lại đều đi ra ngoài, đừng ở chỗ này vướng chân vướng tay.”
Thục Vũ Chi không muốn, “Nhưng…”
“Thục chủ nhân, ngươi nếu muốn hạ quan an tâm vì Thập Lục điện hạ trị liệu, liền mời ngài trước tiên ra ngoài chờ.” Giản Vân nghiêm mặt nói, bị một vị chủ nhân căng thẳng nhìn chằm chằm như thế, nàng làm sao toàn tâm cứu trị? Nếu xảy ra điều gì sai lầm, mặc dù Thập Lục hoàng nữ không được sủng ái, cái mạng nhỏ của nàng cũng tuyệt đối không gánh nổi!
Thục Vũ Chi nghe vậy, chợt cắn răng, có vạn phần không yên tâm liếc mắt nhìn Ti Mộ Hàm, xoay người ra khỏi phòng, nhưng không muốn ra khỏi noãn các, vẫn ở bên ngoài phòng khách chờ, ngồi cũng không yên, lẳng lặng đứng, nhìn chằm chằm bức rèm che phòng ngủ đang buông xuống.
“Công tử, trước uống ngụm nước đi.” Thục Thanh vì hắn rót một ly trà nóng.
Thục Vũ Chi thẫn thờ nhận lấy, sau đó nhìn chằm chằm đôi tay mình, vết máu dính trên đó còn chưa rửa sạch, “Nha, nàng sẽ không sao đúng không?”
Thục Thanh nói: “Công tử, sẽ không, điện hạ thân thể luôn luôn rất tốt, vết thương nhỏ làm sao có việc gì được? Hơn nữa có thái y ở đây, nhất định sẽ không để cho nàng có chuyện!”
“Nàng tại sao lại như vậy?” Thục Vũ Chi lẳng lặng hỏi, mẫu thân không phải nói bệ hạ sẽ không nghiêm trị nàng sao? Vì sao nàng bị thương nghiêm trọng như vậy?
Thục Thanh suy nghĩ một chút, “Xem thương thế này của điện hạ, chắc là chịu trượng hình.” Nhưng nếu điện hạ thật sự chịu trượng hình, vì sao không ở lại trong cung dưỡng thương? Trái lại tự mình ra khỏi cung? Còn có Đức quý quân, hắn vì sao không để điện hạ lại trong cung dưỡng thương?
“Trượng hình?” Thục Vũ Chi kinh ngạc nói, “Ngươi nói trượng hình?”
“Công tử chớ vội, Nô thị cũng là suy đoán mà thôi.” Thục Thanh vội vàng nói.
Thục Vũ Chi đang muốn nói cái gì, đã thấy bên ngoài truyền đến tiếng tiểu thị bẩm báo, “Khởi bẩm Vũ chủ tử, Đức quý quân trong cung phái người lại đây.”
“Mau đem người mời đến.” Thục Vũ Chi vội vã để ly trà trong tay xuống, nói.
Tiểu thị gật đầu, xoay người đi, không tới một lát, liền dẫn An nhi đi vào.
“Nô thị An nhi khấu kiến Thục thị.”
Thục Vũ Chi nhìn hắn, “Ngươi là Đức quý quân phái tới?”
“Dạ vâng.” An nhi ngẩng đầu đánh giá nam tử trước mắt, vừa nói, “Quý quân lo lắng điện hạ, cho nên phái Nô thị đến đây chăm sóc.”
Thục Vũ Chi thi lễ một cái, nói: “Nô thị tạ Đức quý quân.” Sau đó lập tức hỏi: “Điện hạ tại sao lại như vậy? Trong cung đến tột cùng xảy ra chuyện gì?”
An nhi nhìn Thục Vũ Chi, trong mắt mang theo phẫn nộ cùng xem thường, “Điện hạ vì sao như vậy, lẽ nào Thục thị nhân không biết sao?”
Thục Vũ Chi sững sờ.
Thục Thanh nhìn ra nam tử trước mắt này đối với công tử có địch ý, hơn nữa trong lời nói mang theo một tia ngạo mạn cùng mạo phạm, liền không vui nói: “Vị tiểu công tử này, công tử nhà ta vẫn ở trong phủ, làm sao biết được điện hạ ở trong cung xảy ra chuyện gì?”
“Bệ hạ hạ chỉ, phạt điện hạ ba mươi trượng!” An nhi cả giận nói.
Thục Vũ Chi cả kinh, “Cái gì?”
“Điện hạ cố chấp, không muốn ở lại trong cung để quý quân lo lắng.” An nhi bực tức nói, thần thái cùng giọng điệu kia rõ ràng là đem tình huống Ti Mộ Hàm bây giờ rơi vào hoàn toàn quy tội trên người Thục Vũ Chi.
Nếu không phải tại kẻ khắc người này, điện hạ sẽ không chịu nhục nhã như vậy!
Bây giờ ở trong cung, không chỉ có điện hạ thành đối tượng mọi người chế nhạo, sợ là sau này chủ nhân cũng sẽ không ngẩng đầu nổi!
Đều là tại tên họ Thục này!
Thục Vũ Chi không có tâm tình quan tâm vẻ mặt chán ghét của An Nhi, bây giờ hắn lo lắng duy nhất chính là thương thế của Ti Mộ Hàm, trượng trách ba mươi, ba mươi roi!
Hắn không biết này nghiêm trọng cỡ nào, nhưng nhìn tình huống nàng đầy người là máu, tất nhiên không nhẹ!
Bệ hạ tàn nhẫn như vậy?
Mà mẫu thân, vì sao không vì nàng nói tốt? Vì sao phải nhìn nàng chịu xử phạt bực này?
Nàng không phải đã nói, nàng sẽ không để cho điện hạ có việc sao?
An nhi thấy hắn không nói lời nào, sắc mặt càng kém, thanh âm lạnh nhạt nói: “Điện hạ bây giờ ở đâu?”
Thục Thanh không cam lòng, nếu không phải bởi vì hắn do Đức quý quân phái tới, hắn sẽ đem hắn ta đuổi ra ngoài, “Thái y đang chữa thương cho điện hạ, An công tử vẫn ở chỗ này chờ đi!”
“Quý quân dặn ta xuất cung, là để cho ta chăm sóc điện hạ!” An nhi lạnh lùng thốt, “Bây giờ ta muốn đi vào thì làm sao?”
“Thái y đã nói, nàng muốn toàn tâm vì điện hạ cứu trị, chúng ta đi vào chỉ gây trở ngại!” Thục Thanh tranh đấu.
An nhi giễu cợt nói: “Đó là các ngươi, ta là quý quân phái tới, làm sao sẽ gây trở ngại thái y.” Dứt lời, nhấc chân muốn đi vào.
Thục Vũ Chi thấy thế, lập tức ngăn ở trước mặt hắn, “Ta chẳng cần biết ngươi là ai phái tới, thế nhưng ta tuyệt đối sẽ không cho phép có người ảnh hưởng đến việc thái y cứu trị cho điện hạ!”
An nhi giận dữ: “Ngươi chỉ là một Sơ thị thấp hèn, có gì tư cách quản ta?”
“Điện hạ đem hậu viện giao cho ta xử trí, vậy ta liền có i quyền lợi này!” Thục Vũ Chi thái độ cương quyết nói.
An nhi sững sờ, không dám tin tưởng, cả kinh kêu lên: “Ngươi nói cái gì?”
“Người bên ngoài không được quấy rầy!” Trong phòng truyền đến tiếng Giản thái y quát.
Thục Vũ Chi nghe vậy, hướng tiểu thị ngoài cửa phân phó: “Người đến, thỉnh An công tử tới sát vách nghỉ ngơi, chờ thái y giúp điện hạ trị liệu xong, lại mời hắn lại đây!”
An nhi vừa nghe, đang muốn giận dữ lên tiếng.
Thục Vũ Chi vội vã ngắt lời, thấp giọng cảnh cáo nói: “An công tử nếu là người của Đức quý quân, tất biết được Đức quý quân thương yêu nhất chính là điện hạ, bây giờ nếu vì An công tử lần thứ hai hồ đồ mà quấy rầy điện hạ, tin tưởng tương lai Đức quý quân biết được tất cũng sẽ không dễ dàng tha cho ngươi!”
An nhi cứng lại, hận nói: “Việc này ta tất sẽ bẩm báo quý quân!” Dứt lời, phất tay áo xoay người đi.
Thục Vũ Chi thấy hắn đi rồi, liền xoay tầm mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm phòng ngủ.
“Công tử, như vậy tốt không?” Thục Thanh có chút bận tâm.
Thục Vũ Chi không nói gì.
Thục Thanh ngầm thở dài, hi vọng tương lai Đức quý quân biết được việc này, sẽ không trách cứ công tử.
Sắp quá nửa canh giờ, Giản thái y rốt cục đi ra, Thục Vũ Chi lập tức tiến lên nghênh tiếp, hỏi: “Giản thái y, sao rồi?”
Giản Vân thở một hơi nói: “Chỉ là bị thương ngoài da, tuy rằng nhìn nghiêm trọng, nhưng may là không có thương tổn gân cốt cùng nội tạng, cố gắng điều dưỡng mười ngày nửa tháng, chờ vết thương khép lại sẽ không sao, có điều trong lúc chữa thương nhớ đúng hạn uống thuốc cùng đổi dược, còn nữa, không nên để nhiễm phong hàn.“
Thục Vũ Chi còn chưa dám thở phào nhẹ nhõm, “Điện hạ sẽ không gặp nguy hiểm?”
Giản Vân gật đầu, “Thục chủ nhân yên tâm, điện hạ thể chất rất tốt, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.”
“Điện hạ lúc nào có thể tỉnh?” Thục Vũ Chi lại hỏi.
Giản Vân suy nghĩ một chút, “Lấy mạch tượng điện hạ cùng tình trạng cơ thể, chẳng bao lâu nữa sẽ tỉnh.”
Thục Vũ Chi nghe xong, mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lập tức đi vào phòng ngủ, đi tới bên giường ngồi xuống, nhìn chằm chằm Ti Mộ Hàm.
Giản Vân hướng Chương Thiện dặn dò vài câu, sau đó mới đi viết phương thuốc, bốc thuốc, tán dược.
“Giản thái y.” Trong phòng ngủ truyền đến âm thanh Thục Vũ Chi.
Giản Vân dừng bước, nói: “Thục chủ nhân còn có gì dặn dò?”
“Vì thân thể điện hạ, kính xin Giản thái y mấy ngày này ở tạm lại trong phủ.” Thục Vũ Chi khẩn cầu.
Giản Vân nói: “Hạ quan biết được, Thục chủ nhân yên tâm.”
Thục Vũ Chi lặng im một hồi, lại nói: “Sau này kính xin Giản thái y gọi ta là Vũ chủ tử.”
Giản Vân sững sờ, một hồi lâu sau mới đáp: “Hạ quan đã rõ, không biết Vũ chủ tử còn chuyện gì muốn dặn dò?”
Thục Vũ Chi nói: “Không có, Chương quản gia, làm phiền ngươi chuẩn bị phòng khách cùng tất cả nhu cầu cho Giản thái y.”
“Tiểu nhân tuân mệnh.” Chương Thiện đáp.
“Hạ quan đi xuống bốc thuốc trước.” Giản Vân nói, sau đó cùng Chương Thiện cùng ra khỏi Vũ lâu.
Thục Thanh đi vào phòng ngủ, “Công tử, điện hạ không có chuyện gì, ngươi cũng yên tâm đi.”
Thục Vũ Chi không nói gì, chỉ một mặt tái nhợt nhìn Ti Mộ Hàm ngủ say.
“Công tử?” Thục Thanh lo lắng gọi.
“Cha nuôi…” Thục Vũ Chi sâu kín thấp giọng nói, “Ngươi nói… Ta có phải là thật xui xẻo hay không?”
Thục Thanh sững sờ, “Công tử vì sao nói mình như thế?” Dĩ vãng mặc dù tất cả mọi người đều nói công tử xui xẻo, thế nhưng công tử cũng không từng thật sự thừa nhận, vì sao hôm nay coi rẻ chính mình?
“Nếu không phải như thế, vì sao ta vừa mới vào phủ mấy ngày, điện hạ liền xảy ra chuyện? Nếu không phải như thế, điện hạ tại sao lại bị thương?” Thục Vũ Chi nói, trong lòng từng trận đau nhói.
Thục Thanh nói: “Công tử, đây là bất ngờ, làm sao có thể do công tử? Hơn nữa, điện hạ bây giờ không phải cũng không sao rồi sao? Công tử, điện hạ phạm tội, bây giờ chỉ là bị bệ hạ đánh ba mươi trượng, hơn nữa bị thương không nặng… Đây là một chuyện may mắn, làm sao có thể nói là công tử khắc điện hạ đây? Nói không chừng chính là bởi vì công tử ở đây, điện hạ mới may mắn như vậy.”
Thục Thanh nói câu cuối cùng, dĩ nhiên có chút ý nghĩ kỳ lạ.
“Khắc?” Thục Vũ Chi chưa từng được hắn an ủi, trái lại chăm chú nghe trong miệng hắn nhắc đến chữ “Khắc”, “Người người đều nói ta khắc thê, hay ta đúng là như vậy…”
Như đúng là vì chính mình liên lụy nàng, vậy hắn nên làm thế nào cho phải?
Nên làm thế nào cho phải?
Thục Thanh hận không thể tàn nhẫn mà đánh mình một bạt tai, hắn điên rồi phải không? Rõ ràng biết được công tử kiêng kỵ nhất chính là chữ này, nhưng hắn lại nói ra khỏi miệng, “Công tử…”
Hắn đang muốn an ủi vài câu, nhưng bị âm thanh kinh hỉ của Thục Vũ Chi cắt đứt.
“Điện hạ, ngươi tỉnh rồi?” Thục Vũ Chi nhìn Ti Mộ Hàm mí mắt động mấy lần, lập tức hỏi.
Ti Mộ Hàm mí mắt giãy dụa hồi lâu, mới chậm rãi mở, “Vũ Chi…”
Thục Vũ Chi nghe thấy nàng xưng hô quen thuộc, trong mắt cố nén nước mắt cũng không nhịn được nữa, chậm rãi rơi xuống, “Điện hạ, ngươi tỉnh rồi… Ngươi thật sự tỉnh rồi…”
Ti Mộ Hàm nhìn hắn, “Đừng khóc…” Nàng giật giật thân thể, muốn giơ tay lau nước mắt hắn, nhưng mà chỉ hơi động, trên người liền truyền đến một trận đau nhói, nàng chợt nhíu mày.
“Điện hạ, rất đau sao?” Thục Vũ Chi thấy thế, vội hỏi.
Ti Mộ Hàm giãn mày, thấp giọng nói: “Ta không có chuyện gì, ngươi không cần lo lắng…”
Thục Vũ Chi thấy nàng nói như vậy, không những không yên tâm, trái lại càng ngày càng áy náy, “Điện hạ, xin lỗi…”
“Xin lỗi?” Ti Mộ Hàm nghi ngờ nói, nở nụ cười, “Chuyện này không có quan hệ gì với ngươi, vì sao xin lỗi?”
Thục Vũ Chi cúi đầu, “Nếu không vì ta, điện hạ sẽ không biến thành bộ dáng này…”
“… Hả?” Ti Mộ Hàm vẫn như cũ không rõ, “Vũ Chi… Ngươi… Ngươi làm sao?”
Thục Vũ Chi ngẩng đầu, nhìn Ti Mộ Hàm biểu hiện nghi hoặc, há miệng, nhưng nói không ra lời.
Ti Mộ Hàm nhíu mày, đem tầm mắt hỏi dò nhìn về phía Thục Thanh.
Thục Thanh thấy thế, liền cúi đầu hổ thẹn nói: “Là Nô thị nói sai.”
“Đến cùng xảy ra chuyện gì?” Ti Mộ Hàm không kiên nhẫn, âm thanh tăng cao mấy phần.
Thục Thanh hít một hơi, “Công tử cho rằng điện hạ sở dĩ bị như vậy là bị hắn khắc.”
“Cha nuôi!” Thục Vũ Chi quát mắng, “Im miệng!”
Ti Mộ Hàm sững sờ, sau đó bật cười nói: “Vũ Chi…” Nàng đưa tay ra, nắm lấy hắn, “Chớ ngốc, chuyện này không có quan hệ gì với ngươi.”
Thục Vũ Chi lắc đầu, “Người người đều nói ta khắc thê, hay đúng là…”
“Vũ Chi…” Ti Mộ Hàm trong lúc nhất thời không biết làm sao khuyên hắn, suy nghĩ một chút, dời đề tài nói: “Ta khát…”
Thục Vũ Chi vừa nghe, quả nhiên dừng khổ sở, vội vã để Thục Thanh đi rót một chén nước, sau đó lại cẩn thận từng li từng tí một đút Ti Mộ Hàm uống, đợi nàng uống nước xong, nói: “Thái y nói điện hạ phải tĩnh dưỡng, không bằng trước tiên nghỉ ngơi một chút đi, chờ thuốc sắc được rồi, ta lại gọi ngài?”
Ti Mộ Hàm đối với hắn cười, “Lưu lại nơi này với ta.”
Thục Vũ Chi sững sờ, chợt mỉm cười nói: “Được.”
Ti Mộ Hàm nhắm hai mắt lại, đang muốn ngủ, nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng mắng chửi.
“Các ngươi còn dám cản ta, Đức quý quân nhất định sẽ không tha cho các ngươi!”
Ti Mộ Hàm mở mắt ra, “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
Thục Vũ Chi trả lời: “Là An cung thị Đức quý quân phái tới, hắn nói là tới chăm sóc điện hạ.”
“Nga?” Ti Mộ Hàm đáp một tiếng, “Vậy hắn ở bên ngoài ồn ào cái gì?”
Thục Thanh nghe vậy, vội nói, “Vừa mới rồi An công tử nhất định đòi đi vào, công tử lo lắng hắn sẽ ảnh hưởng đến Giản thái y cứu trị, liền đem hắn mời đến sát vách, bây giờ hắn nghe nói điện hạ tỉnh lại, liền muốn đi qua.”
“Thật sao?” Ti Mộ Hàm nghe xong Thục Thanh, trên căn bản cũng đoán được mấy phần, “Ngươi để hắn vào đi.”
Thục Thanh nghe vậy, cắn răng, đáp: “Dạ.” Sau đó xoay người đi ra ngoài .
Thục Vũ Chi thấy thế, liền đứng dậy lấy cớ đến xem thuốc sắc xong chưa, muốn rời khỏi.
Ti Mộ Hàm nắm tay hắn không buông, “Nếu thuốc sắc xong, tự nhiên sẽ có người đưa tới, trời lạnh, thân thể ngươi lại không tốt, đừng đi ra ngoài.”
Thục Vũ Chi nghe xong, trong lòng ấm áp, cũng không phản bác nàng, yên lặng ngồi bên cạnh nàng.
Một hồi sau, Thục Thanh dẫn An nhi một mặt phẫn nộ đi vào.
An nhi vừa tiến đến, liền thấy Thục Vũ Chi ngồi bên cạnh Ti Mộ Hàm, tiến lên thỉnh an nói: “An nhi bái kiến điện hạ.” Dứt lời, trợn mắt về phía Thục Vũ Chi.
Ti Mộ Hàm liếc mắt nhìn hắn, nói: “Phụ quân thân thể bây giờ thế nào?”
“Điện hạ yên tâm, quý quân tất cả mạnh khỏe.” An nhi đáp: “Chỉ là quý quân lo lắng điện hạ, sai An nhi lại đây chăm sóc điện hạ.”
Ti Mộ Hàm nói: “Bản điện không có chuyện gì, chỉ là bản điện không yên lòng phụ quân, ngươi vẫn trở lại chiếu khán phụ quân đi, thuận tiện chuyển cáo phụ quân, bản điện thương thế không có gì đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày là tốt rồi, chờ sau khi thương thế lành, bản điện liền tự mình tiến cung thỉnh an.”
An nhi sững sờ, vội hỏi: “Nhưng quý quân ý tứ là để An nhi lưu lại chăm sóc điện hạ!”
“Bản điện có Vũ Chi chăm sóc được rồi.” Ti Mộ Hàm khẽ nói, “Ngươi vẫn là trở lại chiếu khán phụ quân đi.”
An nhi kinh ngạc, “Nhưng điện hạ làm sao có thể tiếp tục để người xui xẻo này chăm sóc?”
Thục Vũ Chi thân thể bỗng nhiên chấn động.
Ti Mộ Hàm chậm rãi nheo mắt lại, âm thanh chuyển thành ác liệt: “Vũ Chi hắn là Sơ thị của bản điện, là người của bản điện, ngươi sỉ nhục hắn chính là sỉ nhục bản điện, mặc dù bản điện hôm nay chịu sỉ nhục lớn, cũng không tới phiên cung thị thấp hèn ngươi cũng bắt nạt một phần!”
An nhi hai chân mềm nhũn, lập tức quỳ xuống, “Nô thị biết tội!”
“Lập tức trở về cung, cố gắng chiếu khán phụ quân.” Ti Mộ Hàm lạnh giọng phân phó nói, “Ngươi nếu ở trước mặt phụ quân nói bậy bạ gì đó, bản điện tất không buông tha!”
An nhi run rẩy nói: “Nô thị tuân mệnh, Nô thị tuân mệnh!”
“Thục Thanh, đưa hắn ra ngoài!” Ti Mộ Hàm phân phó nói.
Thục Thanh mỉm cười lĩnh mệnh, “An công tử, thỉnh.”
An nhi ngẩng đầu, đang muốn tàn nhẫn mà trừng Thục Vũ Chi một chút, lại phát hiện Ti Mộ Hàm đang lạnh lùng nhìn hắn, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, xoay người ly khai.
Chờ hai người rời đi, Thục Vũ Chi nhìn nàng, muốn nói lại thôi.
“Vũ Chi có lời muốn hỏi ta?” Ti Mộ Hàm nhẹ giọng nói.
Thục Vũ Chi mím mím môi, “Điện hạ mệt không, trước ngủ một giấc đi.”
Ti Mộ Hàm nhìn một chút hắn, gật đầu nói: “Tốt.”
“Vũ Chi ở đây bồi điện hạ.” Thục Vũ Chi ôn nhu nói.
Ti Mộ Hàm nắm chặt tay hắn một hồi, chậm rãi nhắm hai mắt lại, “Được.”
Thục Vũ Chi thấy nàng nhắm hai mắt lại, mới dám đem thương tiếc trong lòng toát ra.
“Mặc dù bản điện hôm nay chịu sỉ nhục bao nhiêu, cũng không tới phiên cung thị thấp hèn ngươi cũng bắt nạt một phần!”
Câu nàng vừa nói lại vang vọng trong đầu hắn.
Nàng hôm nay ở trong cung đến tột cùng bị khổ đến thế nào?
Đến tột cùng chịu oan ức làm sao?
Chịu nhục nhã bao nhiêu?
Điện hạ…
…
Thập Tam hoàng nữ phủ
Ti Mộ Tuyền trở lại phủ, liền lập tức trốn vào thư phòng, ròng rã nửa ngày cũng không trở ra, thậm chí ngay cả ngọ thiện đều chưa đi ra dùng.
Chính quân nghe xong tin tức này thập phần lo lắng, nhưng vừa định đi vào thư phòng tìm hỏi, hắn suy nghĩ một chút, liền mời quản gia tới, muốn nàng đi vào thông báo, mời nàng tới đây cùng dùng bữa.
Quản gia về sau, không tới một nén nhang, Ti Mộ Tuyền liền theo đến.
Chính quân lập tức tiến lên, lo lắng nói: “Điện hạ, là chuyện gì xảy ra?”
Ti Mộ Tuyền nhìn vẻ mặt lo lắng của chính quân một chút, lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là trong triều có chút việc phiền lòng, cho nên mới làm lỡ ngọ thiện, đến, chúng ta nhanh dùng đi, nếu chậm, đối với thân thể ngươi không tốt.”
Chính quân thấy thê chủ không muốn nói, cũng không miễn cưỡng, gật gật đầu, vào ngồi.
Một bữa cơm ăn rất yên tĩnh, chờ hai người sau khi dùng xong, chính quân lại tự mình bưng cho nàng một ly trà nóng.
Ti Mộ Tuyền nhìn hắn, “Ngươi cũng ngồi đi, ta có việc thương lượng với ngươi.“
Chính quân trả lời, ngồi bên cạnh nàng, “Điện hạ có chuyện gì muốn cùng ta thương lượng?”
“Nguyệt Nhi bây giờ cũng sáu tuổi đi?” Ti Mộ Tuyền hỏi.
Chính quân sững sờ, “Phải, quá mấy tháng, chính là sinh nhật nàng sáu tuổi.”
“Phụ quân ý tứ là, muốn đem Nguyệt Nhi lập thành thế nữ.” Ti Mộ Tuyền nghiêm mặt nói. Chính quân sững sờ.
“Ta biết trong lòng ngươi không thoải mái, chỉ là…” Ti Mộ Tuyền mắt mang áy náy nói, “Nguyệt Nhi thuở nhỏ nuôi dưỡng dưới gối của ngươi, đối với ngươi cũng rất hiếu thuận.”
Chính quân cười nhạt, “Ta rõ ràng, nếu là ý phụ quân, vậy ta cũng không có ý kiến.” Tuy rằng hắn vẫn ôm hi vọng có thể lần thứ hai sinh dục, nhưng mà vài năm như vậy, hi vọng này càng ngày càng xa vời, bây giờ nàng làm như vậy, là có thể triệt để đứt nhớ nhung!
Ti Mộ Tuyền nhìn hắn một lúc, “Phụ quân ý là, trước danh nghĩa đem nàng cho làm con nuôi ngươi, như vậy, đối với ngươi sẽ tốt hơn.”
Chính quân kinh ngạc, “Nhưng cha đẻ Nguyệt Nhi vẫn còn đó…” cha đẻ Nguyệt Nhi tuy rằng chỉ là thị nhân, thế nhưng trước sau vẫn còn, hơn nữa Nguyệt Nhi tuy rằng cùng hắn ta không thân, thế nhưng vẫn có cảm tình, huống hồ, ở Đại Chu, bình thường đem hài tử cho làm con nuôi, trên căn bản đều là bởi vì hài tử kia không còn cha đẻ, nhưng bây giờ cha đẻ Nguyệt Nhi vẫn còn đó…
Hắn cúi đầu, “Ta không muốn cướp hài tử của người khác…”
“Chuyện này ta sẽ cùng hắn nói.” Ti Mộ Tuyền nghiêm nghị nói: “Ngươi đừng lo.”
Chính quân nghe ra tâm ý nghiêm túc của nàng, ngẩng đầu nhìn nàng, “Điện hạ, đã xảy ra chuyện gì?”
Ti Mộ Tuyền trầm ngâm chốc lát, “Bản điện tựa hồ phát hiện một bí mật, hoặc là nói, bản điện có chút rõ ràng tâm ý phụ quân.”
“A?” Chính quân không rõ vì sao.
Ti Mộ Tuyền cười, “Những chuyện này ngươi không cần lo lắng, chỉ cần chăm sóc tốt hài tử là được.”
Chính quân nghe vậy, gật đầu nói: “Ta rõ, chuyện cho làm con nuôi, liền do điện hạ làm chủ đi.”
Ti Mộ Tuyền gật gật đầu, “Ohm, ngươi yên tâm.”
Hai người lại thương nghị một lúc, Ti Mộ Tuyền liền đứng dậy ly khai, ra khỏi sân chính quân, nàng liền trở lại thư phòng, gọi quản gia.
“Điện hạ có gì phân phó?” Quản gia nói.
Ti Mộ Tuyền nói: “Ngươi đi kho hàng tìm mấy thứ thuốc dưỡng thương bổ thân đưa đến Thập Lục hoàng nữ phủ.”
Quản gia gật đầu, “Tiểu nhân tuân mệnh.” Sau đó lui xuống.
Ti Mộ Tuyền trở lại trước bàn đọc sách, nhìn giấy trắng bày ra trên án sách, thất thần.
Phụ quân đã nói, người trong lòng mẫu hoàng vừa ý sẽ là người nàng yêu nhất sở sinh, nhưng mà phụ quân lại nói, Chiêu Hoàng quý quân không phải người mẫu hoàng yêu, nhưng mấy năm qua, hậu cung của mẫu hoàng trên căn bản là thiên hạ của huynh đệ Thục gia, mấy năm qua, hài tử mẫu hoàng trên căn bản đều xuất từ hai người này, tuy rằng nàng cũng có mấy phần không rõ, Chiêu Hoàng quý quân làm người tùy tiện như vậy, làm sao khiến mẫu hoàng sủng ái nhiều năm như vậy!
Không phải Chiêu Hoàng quý quân, nếu nàng suy đoán không sai, người mẫu hoàng yêu chính là cha đẻ Thập Lục hoàng muội, nhưng mà cha đẻ Thập Lục hoàng muội Trình thị là một Quân thị bị trục xuất, nếu như hắn là người mẫu hoàng yêu nhất, tại sao lại bị trục xuất, đến chết nhưng một thân phận cũng không có?
Mà mẫu hoàng đem Thập Lục hoàng muội cho làm con nuôi Đức quý quân, lại vì cái gì?
Có phải giống như phụ quân muốn nàng đem Nguyệt Nhi cho làm con nuôi chính quân, chỉ vì để cho nàng danh chính ngôn thuận?
Trình thị bị trục xuất, nhất định phạm vào tội lớn không thể tha thứ, vậy hắn là cha đẻ Thập Lục hoàng muội, liền sẽ thành trở ngại Thập Lục hoàng muội, mà Đức quý quân, thân phận cao quý, xuất thân cũng không kém, mà mẫu gia từ lâu suy sụp, không có ngoại thích chi ưu, hơn nữa đại hoàng tử hắn sở sinh chính là kế thất Trầm đại tướng quân…
Thập Lục hoàng muội làm con nuôi Đức quý quân, nàng cùng phế quân Trình thị sẽ không có bất kỳ quan hệ gì, mà Đức quý quân lại có thể xem là phụ quân hoàn mỹ…
Nhưng mẫu hoàng nếu thật hướng Thập Lục hoàng muội, hành vi sáng nay là vì cái gì?
Bỗng nhiên, một ý nghĩ đáng sợ trong đầu nàng dần dần mà hình thành…
Đế Hoàng uy nghi là tuyệt đối không cho phép mảy may làm bẩn!
Nếu mẫu hoàng thật sự hướng về Thập Lục hoàng muội, chuyện hôm nay liền trở thành vết nhơ lớn nhất của Thập Lục hoàng muội, mà Thập Lục hoàng muội nhất định sẽ xóa đi vết nhơ này…
Mẫu hoàng hành vi hôm nay tuy là vì Thập Lục hoàng muội lưu lại một vết nhơ, cũng vì tương lai Thập Lục hoàng muội diệt trừ dị kỷ lưu lại một nhược điểm, một cái cớ!
Ti Mộ Tuyền nghĩ tới đây, không khỏi rùng mình một cái, sâu sắc rùng mình…
Mẫu hoàng, nàng lại tàn nhẫn như vậy sao?
…
Đồng Tâm điện
Chiêu Hoàng quý quân một mặt thích ý an tọa trên giường ấm nhỏ, hôm nay có thể nói là một ngày vui sướng nhất, hắn vốn cho là bệ hạ thật sự tức giận hắn, không ngờ đêm qua bệ hạ nghe xong hắn bẩm báo, liền lập tức tới Đồng Tâm điện, không chỉ cùng hắn cùng xem Nhị Thập Nhị hoàng nữ, sau đó còn ở lại Đồng Tâm điện, sáng nay lại để cho hắn nhìn trò hay một hồi, hắn làm sao có thể không thích ý?
“Chủ nhân tâm tình rất tốt?” Thục Chung mỉm cười nói.
Chiêu Hoàng quý quân cười nói: “Thấy bộ dạng kia của Đức quý quân, Bổn cung làm sao có thể tâm tình không tốt?”
Thục Chung cũng cười nói: “Nói vậy Đức quý quân sau này ở trong cung thấy người cũng nên trốn đi!”
Chiêu Hoàng quý quân lạnh lùng hừ một tiếng, “Hắn không phải vẫn nói không thích xuất môn sao? Vậy hãy để cho hắn cả đời đều đừng ra khỏi Thanh Tư điện!”
Thục Chung cười vài tiếng, đang muốn nói vài câu, lại nghe cung thị bên ngoài đến bẩm báo nói Thụy vương điện hạ đến đây thỉnh an.
Chiêu Hoàng quý quân gọi người tuyên nàng vào.
Một lát, Thụy vương Ti Mộ Trăn đi vào, hành lễ nói: “Tham kiến phụ quân.”
“Trăn nhi ngồi đi.” Chiêu Hoàng quý quân mỉm cười nói.
Ti Mộ Trăn gật đầu ngồi xuống, “Nhi thần nghe nói đêm qua mẫu hoàng ở lại chỗ phụ quân.”
Chiêu Hoàng quý quân một mặt ý cười, “Chính vậy, tuy rằng đêm qua là bởi vì Nhị Thập Nhị hoàng muội ngươi nhiễm phong hàn, có điều mẫu hoàng ngươi đến đây rồi liền không có đi.”
Ti Mộ Trăn gật đầu, “Vậy thì tốt rồi.”
Chiêu Hoàng quý quân hỏi: “Trăn nhi hỏi lời này là có việc?”
“Ừm.” Ti Mộ Trăn gật đầu, “Hôm nay lâm triều, mẫu hoàng tuy rằng trượng trách Thập Lục hoàng muội, cũng đánh vào mặt mũi của Ninh vương, nhưng mà nói đến, mẫu hoàng vẫn là thiên hướng Ninh vương.”
Chiêu Hoàng quý quân lập tức giận tái mặt, “Trăn nhi muốn phụ quân làm sao?”
“Lần này, chúng Ngự Sử bẩm tấu lên yêu cầu nghiêm trị Thập Lục hoàng muội, trong đó phần lớn đều là người của Ninh vương.” Ti Mộ Trăn ngưng thanh.
Chiêu Hoàng quý quân sững sờ, “Ngươi nói Ninh vương cùng Thập Lục hoàng nữ nội đấu, chó cắn chó?”
Ti Mộ Trăn liễm lông mày, “Hoặc là Ninh vương có khổ nhục kế.”
“Khổ nhục kế?” Chiêu Hoàng quý quân kinh ngạc, “Trăn nhi có ý gì?”
“Thập Lục hoàng muội luôn luôn cẩn thận, đừng nói phạm sai, mặc dù ở trước mặt mẫu hoàng, liền thở cũng không dám thở mạnh, bây giờ chợt phóng ngựa giữa phố đông, mà Ninh vương không giúp đỡ đem chuyện này đè xuống trái lại làm lớn, vốn không tầm thường.” Ti Mộ Trăn trầm mặt, “Nhi thần cùng một ít phụ tá nói qua, sợ là Ninh vương muốn mượn chuyện lần này, hi sinh Thập Lục hoàng muội để thăm dò thái độ mẫu hoàng.”
Chiêu Hoàng quý quân lập tức cả giận nói: “Được lắm, Ninh vương nàng cư nhiên lòng dạ ác độc như vậy?” Hắn còn tưởng rằng Ninh vương không bản lĩnh, liền người của mình đều không gánh nổi, bây giờ nghe nữ nhi nói, đúng là nàng cố ý hành động.
“Mẫu hoàng mấy ngày nay thái độ đều thay đổi khó lường.” Ti Mộ Trăn nói: “Tuy rằng nàng tăng phong vị cho phụ quân, nhưng mà đều không thân cận, như lần trước… Tuy sau đó nhi thần biết, lần trước nhi thần tiến cung tạ ân mẫu hoàng không gặp là bởi vì mẫu hoàng đi tới thái lăng, nhưng mà nhi thần đều cảm thấy, mẫu hoàng có ý định tránh nhi thần.”
Chiêu Hoàng quý quân vội hỏi: “Bây giờ chúng ta nên làm gì?”
“Nhi thần hi vọng phụ quân thời điểm bình thường cẩn thận thăm dò mẫu hoàng, đương nhiên, trước hết là không thể chọc mẫu hoàng tức giận.” Ti Mộ Trăn nghiêm mặt nói.
Chiêu Hoàng quý quân gật đầu, “Này đương nhiên.”
“Tuy rằng lần này Ninh vương thắng một bậc nhỏ, có điều ngược lại cũng cho nhi thần một ý nghĩ.”
Ti Mộ Trăn trầm giọng nói, “Hay là nhi thần cũng có thể lợi dụng những Ngự Sử kia một chút.”
Chiêu Hoàng quý quân sững sờ, “Trăn nhi muốn như thế nào?”
“Vị trí Thái nữ luôn trống, ngược lại cũng không phải biện pháp, nhi thần muốn có người nhắc nhở cho mẫu hoàng một chút.” Ti Mộ Trăn từ từ nói.
Chiêu Hoàng quý quân trên mặt vui vẻ, “Trăn nhi muốn làm như thế nào?”
“Chuyện này nhi thần sẽ cùng Thục Tương thương nghị thật kỹ lưỡng.” Ti Mộ Trăn không nói rõ, “Hôm nay nhi thần tiến cung gặp phụ quân, đúng là vì một chuyện khác.”
Chiêu Hoàng quý quân không rõ, “Chuyện gì?”
“Nhi thần nghe nói mẫu hoàng có ý định đem Uy Viễn đại tướng quân Trầm Ngọc Thanh triệu hồi kinh.” Ti Mộ Trăn nghiêm mặt nói, “Mẫu hoàng tất nhiên sẽ thiết yến khoản đãi, khi đó, tin tưởng nữ nhi Trầm đại tướng quân Thẩm Như cũng sẽ được tham dự, bây giờ Thẩm Như chưa đại hôn.”
“Trăn nhi ý là để phụ quân tứ hôn cho Thẩm Như?” Chiêu Hoàng quý quân lập tức sáng tỏ, “Nhưng Thục gia đã không có con trai trưởng xứng với Thẩm Như, mà hoàng gia… Lần trước Trăn nhi cũng nói rồi, không thể.”
Ti Mộ Trăn nói: “Bây giờ Thục gia tuy rằng không có con trai trưởng, thế nhưng chi phụ vẫn có, tuy rằng thân phận thấp một chút, nhưng nếu phụ quân có thể thuyết phục mẫu hoàng, ngược lại cũng không phải không thể, có điều nhi thần đúng là nghĩ đến một người càng thích hợp.”
“Người phương nào?” Chiêu Hoàng quý quân nói.
Ti Mộ Trăn cười, nói: “Trang gia vẫn còn có một con trai trưởng, năm nay mười bốn, chính là thân đệ đệ của Công bộ Thượng thư Trang Minh Hâm, nhi thần nghe nói, công tử nhà họ Trang này cùng huynh trưởng Dung nhi giao hảo.”
Nếu Thục gia cùng Thẩm gia trực tiếp kết thân, mẫu hoàng chưa chắc sẽ cho phép, nhưng nếu cùng Trang gia kết thân, có thể giảm thiểu nghi kỵ của mẫu hoàng, mà Thục gia cùng Trang gia cũng là thân nhân, nói cho cùng, Thẩm gia cuối cùng cũng sẽ thành trợ lực cho nàng.
Chiêu Hoàng quý quân suy nghĩ một chút, lại cảm thấy có thể được, liền cười nói: “Trăn nhi yên tâm, phụ quân sẽ tùy cơ ứng biến.”
Ti Mộ Trăn thấy sự tình đã định, lại cùng phụ thân nói chuyện phiếm vài câu, liền cáo từ.
Chiêu Hoàng quý quân biết nàng bây giờ bận bịu, cũng không ở thêm, trước khi nàng rời đi lại nhớ tới một chuyện, “Trăn nhi, bây giờ ngươi đại hôn, nhất định phải nhớ kỹ, mau mau sinh nữ!” Tuy rằng hắn không ưa Thục Vũ Dung, thế nhưng sinh nữ vẫn khẩn thiết nhất!
Ti Mộ Trăn gật đầu, “Nhi thần rõ ràng.” Dứt lời, xoay người rời đi.
Ra khỏi điện liền hướng về nha môn Công Bộ mà đi, hôm nay lúc lâm triều, Công bộ Thượng thư Trang Minh Hâm nói đỡ cho Thập Tam hoàng nữ, trước sau làm nàng canh cánh trong lòng, mặc dù nàng vẫn chưa công khai trợ giúp Ninh vương, nhưng cũng trong bóng tối giúp một chút, nàng phải đến để hỏi rõ ràng, song khi nàng đến công bộ nha môn, lại nghe nói Trang Minh Hâm đến kinh thành, vào thái lăng.
Ti Mộ Trăn có điều suy nghĩ, mẫu hoàng để Ninh vương đi thăm dò chuyện Thái Lăng hỏa hoạn, bây giờ Trang Minh Hâm lại vội vội vàng vàng chạy về, tuy rằng kiến tạo thái lăng là công bộ phụ trách, thế nhưng nàng sốt ruột như vậy, không thể khiến nàng không nghĩ nhiều.
Lẽ nào Ninh vương cùng Trang Minh Hâm có chuyện gì hay sao?
Nàng chỉ dừng một chút, liền rời khỏi, trước khi đi lưu lại lời mời nói ngày khác mời tiệc Trang Minh Hâm, chúc mừng nàng tân hôn đại hỉ.
…
Sau giờ ngọ, một chiếc xe song nhân mã do phía tây môn hoàng cung dùng tới, thẳng đến ngoài thành, sau hai canh giờ, ở ngoài kinh thành trên núi Vĩnh Ninh một gian chùa miếu nhỏ—— trước Thừa Ân tự liền ngừng lại.
Dạ thị quân đổi một thân thường phục, xuống xe ngựa.
Trụ trì Thừa Ân tự trời vừa sáng liền chờ ở bên ngoài, vừa thấy hắn xuống xe ngựa, lập tức tiến lên nghênh tiếp, niệm một câu Phật ngữ, liền dẫn Dạ thị quân hướng về hậu viện thiện phòng đi.
“Những năm này hắn vẫn chưa từng rời khỏi nơi này?” Dạ thị quân hỏi.
Trụ trì nói: “Hồi quý nhân, Tuyệt Trần đại sư mười sáu năm qua, một bước cũng không rời khỏi Thừa Ân tự.”
Dạ thị quân nhìn cửa thiện phòng đóng chặt, lắng nghe tiếng mõ sâu dày, “Mấy ngày nay, có người đến thăm hắn hay không?”
Trụ trì lắc đầu, “Vẫn không.“
Dạ thị quân liễm liễm lông mày, lẽ nào hắn đoán sai? Nhưng nếu hắn sai, bệ hạ đến tột cùng vì sao phải vội bức Thập Lục hoàng nữ? “Ta có mấy câu muốn nói với hắn, làm phiền trụ trì tránh mặt một chút.”
Trụ trì niệm câu Phật ngữ, nhân tiện nói: “Quý nhân xin cứ tự nhiên.” Sau đó xoay người ly khai.
Dạ thị quân quay lại nói với ở cung thị hai đi theo bên cạnh: “Bảo vệ nơi này, không để bất luận người nào đi vào.”
Dứt lời, liền đi tới trước cửa thiện phòng, đẩy ra.
Chỉ nghe một tiếng cửa mở, nhẹ nhàng, bên trong gian phòng tiếng mõ cùng tiếng niệm kinh dừng một chút, rồi lại tiếp tục.
Dạ thị quân chậm rãi đi vào bên trong thiện phòng đàn hương mịt mờ, sau đó xoay người đóng cửa lại.
Bên trong thiện phòng, một vị tăng nhân quay lưng lại phía hắn, quỳ trên mặt đất, trang nghiêm tụng kinh.
Dạ thị quân chậm rãi đi tới, lặng đứng ở sau lưng hắn, nhưng không nói lời nào.
Tăng nhân dường như chưa phát hiện, tiếp tục tụng kinh.
Dạ thị quân nhắm hai mắt lại, lẳng lặng lắng nghe.
Lại qua hồi lâu, tăng nhân niệm kinh xong xuôi, chậm rãi đứng lên.
Dạ thị quân vẫn như cũ nhắm mắt lại, sâu kín nói: “Đã lâu không gặp.”
Tăng nhân thắp nén hương, chưa từng trả lời.
“Những năm này, ngươi tốt không?” Dạ thị quân mở mắt ra, nhàn nhạt hỏi.
Tăng nhân không trả lời, xoay người lại, hắn đại khái chừng ba mươi tuổi, có khuôn mặt trầm tĩnh như nước, hắn ta căn bản như không nhìn thấy sự tồn tại của hắn, chậm rãi hướng về bên cạnh bàn đi đến, ngồi xuống, chậm rãi rót một chén nước, từ từ uống.
Dạ thị quân xoay người đi tới bên cạnh hắn, “Ta cũng không phải là muốn tới quấy rầy ngươi, chỉ là có một vấn đề, ta không thể không tới hỏi rõ ràng.”
Tăng nhân lẳng lặng uống trà, vẫn không trả lời, mí mắt cũng không nhấc.
“Hôm nay, bệ hạ ngay ở trước mặt văn võ cả triều cùng hậu cung chư vị hoàng nữ hoàng tử cùng với cha đẻ họ, trượng trách Thập Lục hoàng nữ.” Dạ thị quân chậm rãi nói.
Tăng nhân uống trà động tác run lên một cái, nhưng vẫn không giương mắt nói chuyện.
Dạ thị quân tiếp tục hỏi: “Ngươi cũng biết, bệ hạ tại sao lại xuống tay tàn nhẫn như vậy?”
Tăng nhân đặt ly trà xuống, sau đó nhắm hai mắt lại, chuyển động Phật châu trong tay, không đáp lại hắn.
“Có thể ngươi còn chưa biết, thái nữ bị phế.” Dạ thị quân nói.
Tăng nhân tay dừng một chút, sau đó lại tiếp tục.
Dạ thị quân nói: “Hơn một tháng trước, thái nữ cùng bệ hạ trong lúc đi săn có ý đồ mưu hại bệ hạ, chuyện sau đó, nhất định là bệ hạ hạ chỉ phế truất vị trí thái nữ, ngươi cũng biết thái nữ vì sao làm như vậy?”
Lời nói của hắn ngừng một chút, bất quá lần này không có chờ tăng nhân đáp lại, mà tiếp tục nói, như là đang giảng giải một hồi cố sự, vừa giống như lầm bầm lầu bầu, “Nàng nói với bệ hạ, nàng nhìn ra bệ hạ xem nàng như bia đỡ đạn, vì người chân chính trong lòng bệ hạ hướng vào chặn lại tất cả công kích, nàng nói, nàng là một con cờ của bệ hạ thôi, nhưng nàng không biết, kỳ thực chỉ cần nàng bất động, bệ hạ không hẳn thật sự sẽ phế bỏ nàng, chỉ là nàng cũng không hiểu… Nhưng mà, nàng giống như cha đẻ Hòa Dụ Phượng của nàng, nghĩ quá nhiều, làm cũng quá nhiều, cuối cùng rơi vào kết cục không còn gì cả.”
Tăng nhân phảng phất nhập định, giống như hoá đá vậy, không có phản ứng.
Dạ thị quân cười, “Ta biết ngươi hận bệ hạ, oán bệ hạ, sau đó, Hòa Dụ Phượng là phu quân kết tóc của bệ hạ, bọn họ cùng nhau vượt qua thời kì gian nan nhất, bọn họ tương trợ trong lúc hoạn nạn mười mấy năm, tuy là giữa bọn họ không có yêu, thế nhưng bệ hạ không thể muốn mệnh hắn, bệ hạ không phải không tin ngươi, cũng không phải không yêu ngươi, chỉ là nàng không thể đem phu quân kết tóc chính mình đưa vào chỗ chết.”
Hắn nhìn nam tử trước mắt, không khỏi thầm thở dài, “Kỳ thực sự kiện năm đó cũng không thể hoàn toàn quy tội Hòa Dụ Phượng, hắn cũng không phải kẻ ác, chí ít, ở thời điểm ngươi gặp rủi ro, hắn chân tâm chăm sóc cho ngươi, chỉ là hắn không chỉ là một nam tử, hắn có thể chịu đựng ngột ngạt cùng thống khổ trong lòng, nhưng không khống chế được ái nữ chi tâm, hắn sợ, thật sự sợ, lại gặp Thập Lục hoàng nữ sau khi sinh ra, bệ hạ phản ứng mừng rỡ như điên, hắn thật sự sợ, sợ mất thê chủ yêu dấu, lại mất nữ nhi tương lai …
Ta theo bệ hạ mấy chục năm, chưa từng gặp bệ hạ mê luyến một người như vậy, không, cái kia không phải mê luyến, mà là yêu, thật sự yêu, ta biết, Hòa Dụ Phượng sau đó cũng biết, chỉ là cùng ta không giống, chính là, Hòa Dụ Phượng còn có nữ nhi, một nữ nhi bị lập thành thái nữ, các đời, chưa từng có thái nữ bị phế truất còn có thể giữ được tính mạng, bảo vệ một đời bình an, chỉ có ngươi, mới bảo vệ thái nữ.
Kỳ thực muốn bảo vệ địa vị thái nữ, bảo đảm bệ hạ sẽ không phế bỏ thái nữ mà đứng về phía Thập Lục hoàng nữ, vẫn có rất nhiều phương pháp, nhưng mà, người một khi có tà niệm, thì sẽ làm ra chuyện không thể ngăn cản, cho nên Hòa Dụ Phượng sau đó mới dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy.
Chỉ là Hòa Dụ Phượng cũng không phải là kẻ ác chân chính, chí ít cuộc sống của hắn về sau, tâm hắn không dễ chịu, sở dĩ hắn thu dưỡng Thập Lục hoàng nữ, tỉ mỉ chăm sóc, tất cả lấy lòng, chỉ vì chuộc tội, càng bởi vì trong lòng quanh năm áp sự tình kia, thân thể cũng một năm so với một năm kém hơn, sau đó, hắn trong lúc vô tình phát hiện bệ hạ kỳ thực đã sớm biết được sự kiện kia là hắn gây nên, ngột ngạt trong lòng nhiều năm hoảng sợ cùng tội ác đủ số bộc phát ra, hắn cho rằng bệ hạ sẽ không tha thứ hắn, cũng sẽ không bỏ qua thái nữ, cho nên, hắn lựa chọn lấy cái chết trả lại tội ác từng làm đối với ngươi… Hắn trong bóng tối thay đổi dược ngự y, để bệnh tình chuyển biến xấu, cho đến cuối cùng thủy dược vô hiệu, kỳ thực hắn sai rồi, bệ hạ chưa bao giờ dự định lấy mạng của hắn, chính như bệ hạ chưa bao giờ dự định muốn phế thái nữ mà cải lập Thập Lục hoàng nữ, hàm giả, hàm dưỡng, bệ hạ lúc trước vì Thập Lục hoàng nữ lấy danh tự này, là muốn cho Thập Lục hoàng nữ thành một người hàm dưỡng mà thôi, nhưng vì Hòa Dụ Phượng sau áp chế không nổi tà niệm trong lòng mà phá huỷ tất cả… Hòa Dụ Phượng sau khi đi rồi, bệ hạ ở linh tiền hắn nói một câu.”
Dạ thị quân tự thuật ngừng một chút, nhìn chăm chú nam tử nhập định trước mắt, sau một hồi lâu mới chậm rãi nói: “Bệ hạ nói, nếu để bảo vệ một người, biện pháp duy nhất liền đem nàng đưa lên vị trí chí cao vô thượng, chúa tể vạn người!”
Tăng nhân nghe xong, bỗng nhiên mở mắt, Phật châu trong tay cũng bởi vậy rơi xuống đất.
“Hòa Dụ Phượng sau nếu biết được, hắn vì thái nữ làm tất cả trái lại phá huỷ thái nữ, sợ là dù chết cũng không an nghỉ.” Dạ thị quân thở dài nói.
Tăng nhân xoay người, nhìn hắn, âm thanh sâu thẳm nói: “Ngươi hôm nay đến, đến tột cùng là vì cái gì?”
“Ta chỉ là muốn biết, bệ hạ vì sao cấp thiết như vậy?” Dạ thị quân nghiêm mặt nói, “Những năm này, phương thức bệ hạ sử dụng đều là bí ẩn mà hòa hoãn, bây giờ vì sao thái độ khác thường, ta biết, không phải là bởi vì chuyện phế thái nữ.”
Tăng nhân khuôn mặt trầm tĩnh nổi lên một tia châm biếm, “Ngươi cho rằng là gì?”
“Bệ hạ có phái người đến nói gì với ngươi hay không?” Dạ thị quân ngưng thần nói.
Tăng nhân híp híp mắt, “Ngươi cho rằng nàng sẽ phái người đến nói với ta cái gì?”
“Ta lo lắng, bệ hạ sẽ liều lĩnh chỉ vì viên mộng ban đầu.” Dạ thị quân trầm giọng nói, hắn chỉ lo lắng, bệ hạ cấp thiết muốn Thập Lục hoàng nữ trưởng thành như vậy, chính vì bỏ xuống tất cả cao bay xa chạy với hắn (tăng nhân kia), năm đó hắn biết, bệ hạ có tâm tư này, nhưng khi đó tuyệt đối không thể, nhưng bây giờ, nếu giang sơn Đại Chu có người thừa kế, nếu giang sơn Đại Chu vững chắc, bệ hạ không hẳn sẽ không làm như thế!
Tăng nhân lạnh lùng nở nụ cười, trên mặt đã không nhẹ như mây gió như trước đây, mà là mặt đầy châm biếm, “Ngươi cho rằng nàng sẽ vì một người thân thể dơ bẩn mà bỏ xuống tôn sư Đế Hoàng, bỏ xuống vinh hoa phú quý? Dạ thị, ngươi tuy rằng theo nàng mấy chục năm, nhưng thủy chung vẫn không hiểu rõ nàng!”
Dạ thị quân hơi thay đổi sắc mặt.
“Tuyên Vũ đế tuyệt đối sẽ không bởi vì một nam tử, mà bỏ xuống Đại Chu giang sơn!” Tăng nhân lạnh lùng thốt, “Ngươi nói rất đúng, lúc trước nàng không phải không tin ta, nàng chỉ muốn bảo vệ Phượng hậu, Phượng hậu Đại Chu của nàng, muốn bảo vệ thể diện Đại Chu! Bởi vì nàng tin ta, cho nên nàng không để ta chết, nhưng nếu ta không chết, Phượng hậu cũng không thể an tâm, Phượng hậu không an lòng, hậu cung sẽ không ổn, hậu cung bất ổn, tiền triều sẽ không yên, tiền triều không yên, giang sơn Đại Chu sẽ bất an, cho nên nàng chỉ có thể để ta chết, nhưng nàng để ta chết rồi cũng liền thôi, ta cũng giải thoát rồi, nhưng nàng giả tỉnh táo nói yêu ta, cho nên bắt ta giả chết, đem ta đưa đến Thừa Ân tự này, để ta một đời không được an bình! Ngươi cho là nàng vì sao đem ta đưa đến Thừa An tự này? Không chỉ bởi vì nàng không muốn ta chết, cũng bởi vì thân thể ta ô uế, càng bởi vì Vĩnh Ninh sơn nhìn xuống một chút chính là thái lăng, nàng mặc dù chết rồi, cũng không muốn thả ta tự do! Đây chính là bệ hạ thâm tình trong miệng ngươi!”
“Cho nên lúc ban đầu ngươi cùng bệ hạ nói những điều kia?” Dạ thị quân lập tức hiểu rõ, “Ngươi rõ ràng không yêu cấm Vệ quân thống lĩnh kia, nhưng bởi vì hận bệ hạ nên nói ra lời như vậy.”
Tăng nhân lạnh lùng nói: “Không sai, ta cố ý, mặc dù ta biết được nàng nhất định đoán ra ý đồ của ta, nhưng ta vẫn nói, bởi vì ta rất rõ ràng, như vậy có thể ở trong lòng nàng đâm một nhát, một nhát đâm cả đời nàng cũng rút không được, lúc trước nàng đem ta từ cuộc đời bình thường kéo vào cung đình dơ bẩn, sau đó lại giận ta không để ý! Ngươi biết đêm đó nàng theo ta nói gì không? Nàng nói, nàng rất rõ ta oan uổng, nhưng không thể không xử trí ta, nàng nói, nàng sẽ đem ta đưa đến ngoại cung, cố gắng thu xếp, sau đó đối ngoại thông báo ta khó sinh mà chết, còn nữ nhi của ta, nàng sẽ chăm sóc khỏe mạnh, nàng lại như ban ân vậy, bố thí cho ta! Ha ha… Ta vì sao phải theo ý nàng? Vì sao phải làm cho nàng dễ chịu? Sở dĩ ta nói cho nàng, không sai, ta xác thực là bị oan uổng, là Phượng hậu hãm hại ta, thế nhưng dù Phượng hậu không hãm hại ta, chẳng bao lâu nữa, ta nhất định sẽ làm ra chuyện như vậy! Ta còn nói cho nàng, ta cùng nữ tử kia từ lúc ngoại cung đã nhận thức, nếu không phải bởi vì nàng ta hoa ngôn xảo ngữ, ta đã sớm là chính phu của nàng… Ha ha, sự tình chính là như vậy, nữ tử kia đúng đồng hương của ta… Ta vốn muốn báo thù nàng, nhưng không ngờ liên lụy người vô tội…”
Tăng nhân nói đến cuối cùng, dĩ nhiên thành lẩm bẩm.
Chuyện năm đó, hắn duy nhất hối hận chính là thương tổn cấm Vệ quân thống lĩnh kia, thương tổn một người vô tội, sở dĩ những năm này, hắn toàn tâm lễ Phật, chỉ vì tội lỗi này.
Dạ thị quân yên lặng, bệ hạ những năm này, đối với hắn vừa yêu vừa hận, do đó thiên nộ đến trên người Thập Lục hoàng nữ sao?
“Ngươi nếu là vì đến cảnh cáo ta, không nên dây dưa bệ hạ nữa, không cần thiết.” Tăng nhân nói: “Ta cùng nàng, từ mười sáu năm trước đã một đao cắt đứt!”
Dạ thị quân trầm mặc một chút, “Còn Thập Lục hoàng nữ sẽ sao đây?”
Tăng nhân biểu hiện trong nháy mắt run rẩy, sau đó lại khôi phục một mảnh trầm tĩnh, “Bắt đầu từ giờ khắc ta rời cung, nàng cùng ta không có bất kỳ quan hệ gì, tin tưởng bệ hạ cũng tuyệt đối sẽ không cho phép nàng cùng ta có bất kỳ quan hệ gì!”
Dạ thị quân nhìn hắn, “Kỳ thực pháp hiệu ngươi không nên gọi là Tuyệt Trần, mà nên gọi là Tuyệt Tình.”
Tăng nhân không có phản ứng nào, đứng dậy đi tới trước mặt tượng Phật, tiếp tục niệm kinh.
Dạ thị quân ở lại một lát, sau đó mới xoay người ly khai, lúc đi tới cửa, hắn xoay người lại, nói một câu, “Thập Lục điện hạ trước đây không lâu đã mười sáu, bệ hạ hạ chỉ để thứ trưởng tử Thục Vũ Chi của Hữu tướng Thục Lam Phong, cũng chính là chi muội Chiêu Hiền quý quân năm đó làm Sơ thị Thập Lục hoàng nữ, hài tử kia thân phận tuy không cao, nhưng tính tình cũng khá, chẳng bao lâu nữa, Thập Lục hoàng nữ cũng sẽ đại hôn, vốn là bệ hạ hướng vào con trai trưởng Tuyết đế sư Tuyết Noãn Tịch, chỉ là đứa nhỏ này mấy ngày nay làm việc thực sự quá không chừng mực, bệ hạ có thể sẽ có dự định khác.
Nhắc tới Thập Lục hoàng nữ, thời gian trước đây nàng ở Vân Châu kết bạn với một nam tử, chính là con trai trưởng Mông gia, tuy rằng con trai trưởng Mông gia không thể thành chính quân Thập Lục điện hạ, thế nhưng làm một trắc quân vẫn có thể, nhưng nam tử này cuối cùng bởi vì vinh hoa phú quý mà từ bỏ Thập Lục điện hạ, bệ hạ sau khi biết được phi thường tức giận, liền ra tay làm một ít chuyện, thậm chí đã từng nghĩ tới phải diệt trừ người đã nhục nhã Thập Lục điện hạ này, nhưng cuối cùng lo lắng Thập Lục điện hạ khổ sở nên không hạ thủ được, liền làm một phen an bài khác… Dù bệ hạ đối với ngươi có chút tuyệt tình, thế nhưng nàng yêu thương Thập Lục điện hạ là không cần hoài nghi, chí ít so với ngươi – người làm cha tốt hơn nhiều!”
Hắn nói xong, liền xoay người ra ngoài, cho nên, hắn không nhìn thấy, khuôn mặt trầm tĩnh đối mặt tượng Phật trượt xuống hai hàng lệ…
Dạ thị quân ra khỏi thiện phòng, liền trực tiếp ly khai.
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi núi Vĩnh Ninh.
Dạ thị quân mỏi mệt tựa vào trên xe ngựa, nhưng không vì chuyến đi này mà thở phào nhẹ nhõm, trái lại nghi ngờ trong lòng càng ngày càng sâu, không phải bởi vì Trình thị, bệ hạ đến tột cùng lo lắng như vậy là vì cái gì?
Những năm này, bệ hạ trên căn bản là không gạt hắn việc gì, nhưng bây giờ, nàng ngay cả hắn đều che giấu, đến tột cùng là vì nguyên nhân đáng sợ gì?
…
Lúc chạng vạng.
Sau khi Thục Vũ Chi hầu hạ Ti Mộ Hàm uống thuốc, liền đem một ít chuyện cùng Ti Mộ Hàm bàn giao, “Sau giờ ngọ, Thập Tam hoàng nữ, Ninh Vương điện hạ, mẫu thân ta cùng Tuyết gia đều phái người đưa tới một chút đồ bổ cùng thuốc, Tuyết phủ đưa tới lễ vật ta đã sai người đặt ở bên ngoài phòng khách, còn lại, ta đều để Chương quản gia cất đi, chờ điện hạ muốn dùng lại lấy, chỉ là, Ninh vương phủ còn có một chút lễ vật ta không biết xử lý như thế nào, muốn xin hỏi điện hạ một chút.”
Ti Mộ Hàm ngưng mi, “Ninh vương phủ phái người đưa tới cái gì?”
Thục Vũ Chi vẻ mặt có chút không tự nhiên, “Trừ một chút đồ bổ cùng thuốc ra, còn đưa ba tiểu thị trẻ tuổi.”
“Gọi Chương Thiện vào.” Ti Mộ Hàm trầm giọng nói.
Thục Vũ Chi gật đầu, đứng dậy muốn đi ra.
Ti Mộ Hàm gọi hắn lại, “Ngươi để hạ nhân đi gọi là được.”
Thục Vũ Chi sững sờ, chợt cười nói: “Vâng.” Sau đó cao giọng gọi tiểu thị chờ ngoài cửa, bảo nàng đến tiền viện kêu Chương Thiện đến.
Sau thời gian một ly trà, Chương Thiện đi vào, “Điện hạ có gì phân phó.”
“Đem lễ vật Ninh vương phủ đưa tới kể cả ba tiểu thị kia đưa đến Thuận Thiên Phủ, chuyển giao cho Thuận Thiên phủ doãn Vương Tuân, nói bản điện nhận hảo ý Ninh Vương điện hạ, cũng cảm kích Vương Tuân Vương đại nhân giáo dục chi ân.” Ti Mộ Hàm nhàn nhạt phân phó nói.
Thục Vũ Chi mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Chương Thiện mặt không biến sắc, “Là minh đưa hay là ám đưa?”
Ti Mộ Hàm câu khóe miệng, nói: “Như bình thường là được.”
“Tiểu nhân tuân mệnh.” Chương Thiện đáp, sau đó lùi ra.
Ti Mộ Hàm nhìn Thục Vũ Chi một chút, “Vũ Chi có lời muốn hỏi ta?”
Thục Vũ Chi suy nghĩ một chút, “Điện hạ nếu không muốn nói, Vũ Chi liền không hỏi.”
“Vũ Chi…” Ti Mộ Hàm lẩm bẩm một tiếng, “Bản điện cũng không phải là không muốn nói với ngươi, chỉ là chuyện này liên lụy đến mấy người, bản điện không tiện nói.”
Thục Vũ Chi mỉm cười nói: “Vũ Chi rõ, điện hạ có muốn nhìn xem Tuyết phủ đưa tới lễ vật gì không?”
Ti Mộ Hàm nhìn hắn, “Vũ Chi, ngươi có hay không…” Chỉ là nàng còn chưa có nói xong, bên ngoài liền truyền đến một tiếng gào kinh thiên động địa, “Ti Mộ Hàm…”
Theo tiếng gào kia truyền đến, một bóng người cũng lập tức chạy vào phòng, nhanh đến nỗi tiểu thị bảo vệ bên ngoài cũng ngăn cản không được.
Thục Vũ Chi thấy người kia nhào tới trước mặt, liền muốn nhào tới trên người Ti Mộ Hàm, liền vội vàng đứng lên, che trước mặt hắn.
Tuyết Noãn Tịch bỗng nhiên dừng cước bộ, căm tức nhìn nam tử trước mắt, “Ngươi ngăn trở bổn công tử làm gì? Mau tránh ra!”
“Tuyết công tử, điện hạ trên người có thương tích, kính xin Tuyết công tử bình tĩnh.” Thục Vũ Chi nghiêm mặt nói.
Tuyết Noãn Tịch sững sờ, một đôi mắt đỏ hồng hồng nhìn chằm chằm Ti Mộ Hàm, chợt rơi lệ, “Ta… Ta chỉ là nhất thời nóng ruột… Ta… Ta không phải cố ý…”
“A Noãn, ngươi sao lại đến đây?” Ti Mộ Hàm có chút bất đắc dĩ nói.
Tuyết Noãn Tịch thấy nàng không trách cứ, liền trực tiếp lướt qua Thục Vũ Chi, đi tới bên cạnh nàng, cẩn thận từng li từng tí một, chỉ lo không cẩn thận đụng tới nàng sẽ làm thương nàng, “Đại tỷ lại gạt ta, nàng nói ngươi đã hồi phủ, mà bệ hạ cũng không trách cứ ngươi, nhưng không có nói cho ta ngươi bị bệ hạ đánh!”
Hắn vừa nói vừa khóc lóc, “Mẫu thân nói ta lại làm sai chuyện, liền lại phạt ta đi quỳ từ đường, chờ sau khi ta quỳ từ đường xong, mẫu thân lại muốn cấm cửa ta, ta không muốn, nhưng mẫu thân nói, nếu ta lại không nghe lời, nàng liền không đi thỉnh chỉ, để ta gả cho ngươi, ta không thể làm gì khác hơn là nghe lời.”
Thục Vũ Chi nghe xong lời này, thân thể nhất thời run rẩy, hai mắt lộ ra khiếp sợ.
“Vũ Chi, ta khát.” Ti Mộ Hàm bỗng nhiên mở miệng nói.
Thục Vũ Chi thẫn thờ đáp một tiếng, liền luống cuống tay chân rót một ly trà, đưa cho nàng.
Ti Mộ Hàm nhận lấy, ra hiệu hắn ngồi ở bên người nàng.
Thục Vũ Chi tựa hồ còn không chú ý, liền nghe nàng ngồi xuống.
Tuyết Noãn Tịch thấy tình cảnh này, nhất thời nổi trận lôi đình, đang muốn phát tác, lại nghe Ti Mộ Hàm nói: “Vậy ngươi làm sao mà biết?”
Hắn chợt quên chuyện phát tác, lập tức chuyển đề tài, nổi giận đùng đùng nói: “Hừ, nếu không phải ta trong lúc vô tình nghe thấy quản gia nói muốn đi hồi đại tỷ, đem đồ bổ cùng thuốc đưa đến phủ Thập Lục hoàng nữ, ta còn thực sự không biết! Ta vừa nghe xong, cảm giác không thích hợp, liền túm lấy nàng ép hỏi, nhưng nàng còn không chịu nói, còn gạt ta nói chỉ là một ít lễ vật hằng ngày mà thôi. Hừ! Lúc nào đưa đồ bổ cùng thuốc ta sẽ không biết sao? Ta liền nói cho nàng, nàng nếu không nói cho ta, ta liền đi theo mẫu thân cáo trạng, nói nàng ăn cắp này nọ trong phủ ra ngoài bán, nàng quýnh lên, liền nói với ta!”
Hắn sau khi nghe xong, lập tức lòng như lửa đốt chạy ra phủ, việc trước đây đã đáp ứng đại tỷ, không tùy ý xông vào phủ đệ đều quên sạch.
Tuyết Noãn Tịch nói xong, con mắt lại đỏ, nước mắt cũng bắt đầu lưu.
Ti Mộ Hàm thấy nước mắt của hắn, có chút đau đầu, “Vậy là ngươi lại trốn đến?” Dứt lời, ở bên gối tìm một cái khăn tay đưa cho hắn, “Lau một chút, khóc khó coi.”
Tuyết Noãn Tịch vừa nghe, đoạt lấy khăn tay, lau lau lung tung một hồi, sau đó mắng một tiếng, “Ngươi hỗn đản!” Hắn lo lắng như vậy, nàng còn nói hắn khóc khó coi!
Thục Vũ Chi trong lòng bách vị tạp trần, Tuyết đại công tử này vì sao cùng nghe đồn chênh lệch nhiều như thế?
“Mẹ ngươi cùng đại tỷ có biết ngươi chạy đến không?” Ti Mộ Hàm tiếp tục hỏi.
Tuyết Noãn Tịch vung khăn tay, nói: “Ta làm sao biết, ta vừa nghe nói ngươi bị đánh, liền chạy đến!” Vừa dứt lời, lập tức đưa tay ra với Ti Mộ Hàm.
Thục Vũ Chi thấy thế, “Tuyết công tử, ngươi muốn làm gì?”
Tuyết Noãn Tịch tức giận lườm hắn một cái, “Tự nhiên là nhìn nàng thương ở nơi nào, thương có nặng hay không, làm sao? Không được sao?”
“Thái y đã xem qua, nói thương không nghiêm trọng lắm.” Thục Vũ Chi trả lời.
“Ngươi gạt ta!” Tuyết Noãn Tịch cả giận nói, “Xem sắc mặt của nàng làm sao có khả năng chỉ là tiểu thương! Huống chi, người như bệ hạ sẽ ra tay nhẹ sao? Ta không tin!” Dứt lời, lại muốn động thủ.
“A Noãn!” Ti Mộ Hàm nhíu mày trầm giọng nói, “Cho dù ta thật sự thương nặng, ngươi cũng không thể động thủ với ta!”
“Tại sao?” Tuyết Noãn Tịch trợn to hai mắt, nhìn Ti Mộ Hàm một chút, lại nhìn chăm chú Thục Vũ Chi, “Hắn có thể!?”
Ti Mộ Hàm nói: “Vũ Chi là Quân thị của ta, đương nhiên có thể.”
“Vậy ta là chính quân của ngươi, vì sao không thể!” Tuyết Noãn Tịch giận dữ.
Sắc mặt của Thục Vũ Chi lại trắng bạch.
Ti Mộ Hàm lệ quát một tiếng: “A Noãn, câm miệng!”
“Ngươi quát ta?” Tuyết Noãn Tịch kinh ngạc, sau đó chỉ vào Thục Vũ Chi nói: “Ngươi vì Thục Vũ Chi quát ta?”
Ti Mộ Hàm trầm mặt, “Ta không biết mẹ ngươi dự định gì, nhưng ngươi bây giờ nói như vậy, ngày sau ngươi làm sao đi ra ngoài gặp người? Danh tiếng, mẫu thân ngươi cùng đại tỷ chưa từng dạy ngươi sao?”
“Tuyết công tử, điện hạ lo lắng cho ngươi.” Thục Vũ Chi cũng nghiêm mặt nói, một mình nuốt xuống một bụng cay đắng.
Tuyết Noãn Tịch nghe vậy, suy nghĩ một chút, “Chỉ cần ngươi không quát ta là được.”
“Sau này còn như vậy, không cần nói.” Ti Mộ Hàm nghiêm túc nói.
Tuyết Noãn Tịch nói: “Nếu ta thật sự gả cho ngươi, là có thể nói rồi?”
Ti Mộ Hàm trầm trầm mâu, đang muốn nói, lại nghe bên ngoài có người bẩm báo: “Khởi bẩm điện hạ, Tuyết đại tiểu thư tới chơi.”
“Không gặp, không gặp, bảo cho nàng trở về, không cho nàng đi vào!” Tuyết Noãn Tịch không chờ chủ nhà mở miệng, trực tiếp reo lên.
Người bên ngoài có chút khó xử.
Ti Mộ Hàm thấp giọng kêu một tiếng, “A Noãn!”
Tuyết Noãn Tịch thấy sắc mặt nàng nghiêm khắc, tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng không tiếp tục nói nữa.
“Thỉnh Tuyết đại tiểu thư đi vào.” Ti Mộ Hàm trầm giọng nói.
Bên ngoài người trả lời: “Dạ.”
Tuyết Noãn Tịch tàn nhẫn cảnh cáo: “Ta cho ngươi biết, ngươi không thể để Đại tỷ của ta dẫn ta đi! Sáng nay ngươi nói ngươi sẽ không có chuyện gì, nhưng ngươi lừa ta, lần này, ta tuyệt đối sẽ không nghe lời ngươi!”
Thục Vũ Chi sững sờ, có chút mờ mịt, sáng nay bọn họ cũng cùng nhau? Nhưng sáng nay điện hạ không phải ở đại lao hoàng tộc sao?
Ti Mộ Hàm không nói gì, chỉ buông mi mắt, che kín tròng mắt mù mịt…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.