Quyển 1 - Chương 50: Thục tương tới chơi
Văn Uyển Thư Lan
10/08/2016
Edit: Sally
Ti Mộ Hàm điều khiển xe ngựa đi vòng một vòng, từ cửa tây trở lại kinh thành, cuối cùng đem xe ngựa đứng trong ngõ hẻm sau Tuyết phủ.
Chờ Tuyết Noãn Tịch xuống xe ngựa, nàng nghiêm túc dặn dò: “Chuyện hôm nay, ngươi không nên nói với bất kỳ ai, biết không?”
“Vậy còn ngươi?” Tuyết Noãn Tịch lo lắng nói, tuy rằng hắn không phải nữ tử, thế nhưng vẫn hiểu chút luật pháp, phóng ngựa hành hung, nhiễu loạn an bình trong kinh thành không phải tội nhỏ.
Ti Mộ Hàm không để ý lắm cười cợt, “Ta cái gì? Những người kia căn bản chưa từng nhận ra ta, thì làm sao tới bắt ta? Đương nhiên, nếu ngươi nói ra, chỉ sợ ta thật sự sẽ bị các nàng tóm!”
Tuyết Noãn Tịch tàn nhẫn trừng nàng một chút, “Ngươi hỗn đản!” Hắn lo lắng cho nàng như vậy, nàng lại còn trêu chọc hắn!
“A Noãn!” Ti Mộ Hàm nghiêm mặt nói, “Ngươi nếu xem ta là bằng hữu, kia liền nghe lời của ta!” Chuyện này nàng nhất thời kích động gây ra, không nên liên lụy đến hắn!
Tuyết Noãn Tịch bĩu môi nói: “Ta là đang lo lắng cho ngươi!”
“Ngươi có cái gì phải lo lắng?” Ti Mộ Hàm bật cười nói, “Ta là Thập Lục hoàng nữ, mặc dù bị các nàng bắt, cũng chỉ bị mẫu hoàng giũa cho một trận, có thể bị tội lớn gì?”
Chỉ là hắn không như thế, nếu mẫu hoàng nói không chú ý chuyện Thủy gia công tử, là tuyệt đối không thể, phỏng chừng Tuyết đế sư bỏ không ít lực mới đem chuyện này giải quyết, nhưng nếu lúc này hắn lại liên luỵ vào chuyện này, chỉ sợ sẽ xảy ra đại sự!
Này cũng là nguyên nhân nàng không cùng người Thuận Thiên phủ doãn trở lại.
Tuyết Noãn Tịch suy nghĩ một chút, cũng thật là như vậy, xưa nay hoàng nữ phạm tội, chỉ cần không phải mưu phản, đều chỉ bị răn dạy, phạt bổng lộc mà thôi, liền nghiêm túc gật đầu nói: “Ngươi yên tâm, ta chết cũng sẽ không nói ra!”
“Trở về đi.” Ti Mộ Hàm mỉm cười nói.
Tuyết Noãn Tịch gật gật đầu, lại nhìn nàng một lúc, mới nhẹ điểm chân lên mặt đất, phóng qua tường cao, tiến vào Tuyết phủ.
Ti Mộ Hàm thấy hắn đi vào, lập tức thu hồi hết thảy nụ cười,
Thuận Thiên phủ doãn trong thời gian ngắn như vậy liền tìm tới nàng, kia chứng minh chuyện này không phải đơn giản như vậy, sau lưng tất nhiên có người thao túng.
Chỉ là không biết người kia là ai?
Vì sao muốn xuống tay với nàng?
Ti Mộ Hàm trầm tư một lát, sau đó lên xe ngựa, đánh xe ly khai.
Một hồi lâu sau, trong hẻm nhỏ cách đó không xa, một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy ra, Ti Mộ Viện âm trầm nhìn phương hướng Ti Mộ Hàm rời đi, một hồi lâu sau, mới thả liêm xe xuống, lạnh giọng nói: “Đi!”
“Vâng.”
…
Ti Mộ Hàm trở lại Thập Lục hoàng nữ phủ, liền thấy Chương Thiện chờ đợi ở cửa lớn.
“Điện hạ, ngài trở về!” Chương Thiện vừa thấy nàng trở về, lập tức tiến lên nghênh tiếp.
Ti Mộ Hàm xuống xe ngựa, đối với nàng gật đầu.
Chương Thiện để môn phòng đem xe ngựa hồi mã phòng, sau đó cùng Ti Mộ Hàm tiến vào phủ, “Điện hạ, Thục tương đại nhân tới bái phỏng.”
Ti Mộ Hàm dừng cước bộ, “Cái gì?”
“Thục tương đại nhân tới bái phỏng, bây giờ đang ở đại sảnh chờ điện hạ.” Chương Thiện đáp.
Ti Mộ Hàm kinh ngạc nói: “Thục tương tới chơi?”
“Đúng thế.” Chương Thiện gật đầu.
Ti Mộ Hàm thầm nghĩ một lát, mới cất bước ly khai, vừa vào chính đường, liền nhìn thấy Thục Lam Phong cúi đầu an tọa trên ghế dành cho khách quý, trên người còn mặc triều phục Hữu tướng, có thể thấy được đến rất vội vàng, nàng thiêu mi, nở nụ cười nhạt tiến lên phía trước nói: “Không biết Hữu tướng tới chơi, bản điện thất lễ.”
Thục Lam Phong nghe vậy, lập tức ngẩng đầu đứng dậy, hành lễ nói: “Hạ quan gặp qua Thập Lục điện hạ.”
“Thục tương không cần đa lễ.” Ti Mộ Hàm đáp lễ nói, “Mời ngồi.”
Thục Lam Phong đáp một tiếng liền ngồi xuống, âm thầm đánh giá nữ tử trước mắt, vầng trán trầm tĩnh, vẻ mặt hờ hững, nếu không phải vì đạo ý chỉ của bệ hạ, e sợ nàng một đời này cũng sẽ không có cơ hội đánh giá Thập Lục hoàng nữ này.
“Không biết Thục tương tới chơi vì chuyện gì?” Ti Mộ Hàm mỉm cười hỏi.
Thục Lam Phong thu hồi tầm mắt, “Hạ quan nghe nói điện hạ hôm qua có tới Thái Lăng một chuyến.”
Ti Mộ Hàm thiêu mi, không ngờ tới nàng ta sẽ trực tiếp như vậy, “Thục tương tin tức không sai, bản điện xác thực đi tới Thái Lăng một chuyến.”
“Không biết điện hạ vì sao đi tới đó?” Thục Lam Phong nghiêm mặt nói, mơ hồ mang theo một tia trách cứ.
Ti Mộ Hàm bưng trà nóng lên uống một hớp, tự tiếu phi tiếu (cười như không cười) nói: “Bản điện vì sao đi, chẳng lẽ phải cùng Thục tương đại nhân bàn giao sao?”
Thục Lam Phong cứng lại, chợt nhăn mày, “Hạ quan vốn cũng không muốn can thiệp hành tung của điện hạ, thế nhưng… Vũ nhi giờ đã là người của điện hạ, kia có mấy lời thần không thể không nói.”
“Bản điện rửa tai lắng nghe.” Ti Mộ Hàm mím môi nói.
Thục Lam Phong nghiêm nghị nói: “Hạ quan biết được điện hạ từng được nuôi dưới gối Hòa Dụ Phượng, khó tránh khỏi đối với phế thái nữ lòng mang thương hại, thế nhưng phế thái nữ đã chết, điện hạ nếu còn dính líu việc này, đối với điện hạ cũng không có chỗ tốt.”
Ti Mộ Hàm thùy mâu, “Bản điện rất tò mò, Thục tương vì sao biết được bản điện là vì phế gia quyến thái nữ mới đi thái lăng?”
“Thập Lục điện hạ chẳng lẽ không từng nghe qua, cõi đời này ‘không có tường nào gió không lọt qua được’ sao?” Thục Lam Phong trầm giọng nói.
Ti Mộ Hàm cười cợt, “Vậy Thục tương gia hẳn cũng phải biết, việc làm của bản điện, mẫu hoàng dĩ nhiên biết được.”
Thục Lam Phong tàn khốc nói: “Điện hạ đây là ý gì?”
“Bản điện ý tứ gì, Thục tương chắc cũng rõ ràng.” Ti Mộ Hàm khẽ nói, “Nếu mẫu hoàng cũng chưa từng vì chuyện này mà trách cứ bản điện, Thục tương đại nhân cần gì phải lo ngại đây?”
Thục Lam Phong đột nhiên đứng lên, trợn mắt nói: “Thập Lục điện hạ là đang nói thần quản việc không đâu?”
“Không.” Ti Mộ Hàm lắc đầu nói, “Bản điện rất rõ ràng Thục tương chuyến này đến đây hoàn toàn là xuất phát từ lòng tốt, cũng rõ ràng Thục tương tâm rất yêu nhi tử, nhưng mà Thục tương đại nhân lại tựa hồ đã quên, nếu một ít người hữu tâm biết được Thục tương đại nhân đến đây gặp bản điện, không biết sẽ nghĩ thế nào?”
Những nha dịch Thuận Thiên Phủ kia, sau lưng sẽ là Cửu hoàng tỷ sao? Nếu thật chính là nàng ta, vậy nàng ta vội vã đối với nàng động thủ như thế, sợ cũng bởi vì thái độ của Thục Lam Phong này.
Thục Lam Phong híp híp mắt, “Thập Lục điện hạ là lo lắng Ninh Vương điện hạ hiểu lầm?”
“Thục tương gia sai rồi.” Ti Mộ Hàm nói, “Bản điện chỉ là không muốn Vũ Chi bị liên lụy.”
Thục Lam Phong nói: “Nếu không phải vì Vũ nhi, hạ quan sẽ không quản chuyện này!”
“Nếu Thục tương đại nhân thật sự vì muốn tốt cho Vũ Chi, kia liền không nên đem hắn kéo vào bất cứ chuyện gì.” Ti Mộ Hàm nghiêm mặt nói, “Hôm nay Thục tương gia đến đây, bản điện biết được ngươi là yêu nhi tử mà sốt ruột, Cửu hoàng tỷ cùng Chiêu Hoàng quý quân tự nhiên cũng sẽ hiểu tâm của Thục tương gia, nhưng mà, lấy thân phận Vũ Chi bây giờ, không hẳn chịu đựơc quá nhiều quan ái (quan tâm, yêu thương) của Thục tương gia.”
Thục Lam Phong cả giận nói: “Thập Lục điện hạ đây là ý gì?”
“Bây giờ liên hệ duy nhất giữa bản điện cùng Thục tương chính là Vũ Chi, nếu có người không hi vọng Thục tương cùng bản điện lại có thêm liên hệ, biện pháp tốt nhất chính là diệt trừ người kéo liên hệ giữa ngươi và ta.” Ti Mộ Hàm câu miệng cười nói, mang theo nhàn nhạt châm biếm, “Đến lúc đó, bản điện không hẳn có thể giữ được Vũ Chi, còn Thục tương gia… Ngươi có thể vì Thục gia hi sinh hắn một lần, cũng có thể hi sinh lần thứ hai!”
Thục Lam Phong vẻ mặt chấn động, lại có chút chật vật.
Ti Mộ Hàm trầm mâu cười nhẹ nói: “Thục tương có hảo ý bản điện tâm lĩnh, cũng hi vọng Thục tương gia có thể vì nhi tử bị hi sinh này mà suy nghĩ thật kỹ!”
“Vũ nhi… Hắn…” Thục Lam Phong thấp giọng nói, trong mắt tràn đầy vẻ áy náy.
Ti Mộ Hàm nghiêm mặt nói: “Hắn giờ là người Thập Lục hoàng nữ phủ, ta tự nhiên sẽ đối xử tử tế với hắn!”
Thục Lam Phong sâu sắc nhìn người trước mắt, theo như nàng điều tra, Thập Lục hoàng nữ này cá tính ôn hòa, làm việc khiêm tốn, cẩn thận chặt chẽ, nhưng ngày hôm nay, nàng lại phát hiện, nàng ấy cư nhiên có thể đem sự tình xem thông suốt như vậy, Vũ nhi theo nàng, đến tột cùng là phúc hay là họa? “Điện hạ đã thông suốt như vậy, kia vì sao không đếm xỉa đến?”
“Không đếm xỉa đến?” Ti Mộ Hàm cười cợt, “Thục tương đây là đang nói đùa sao?”
Thục Lam Phong sững sờ, lập tức thầm thở dài, ở trong lòng Thụy vương, Thập Lục hoàng nữ đã sớm bị xếp vào Ninh vương phái, làm sao có thể không đếm xỉa đến? “Hạ quan không còn ước mong gì khác, chỉ hi vọng Thập Lục điện hạ, mặc kệ xảy ra tình huống gì vẫn có thể đối xử tử tế với Vũ nhi.”
“Đương nhiên.” Ti Mộ Hàm gật đầu nói.
Thục Lam Phong nói: “Như vậy, hạ quan cáo từ.”
“Thục tương gia nếu đến rồi, không ngại đi gặp Vũ Chi?” Ti Mộ Hàm mỉm cười nói, “Vũ Chi chắc cũng rất muốn gặp ngươi.”
Thục Lam Phong suy nghĩ một chút, đang muốn gật đầu, đã thấy Chương Thiện mang theo một nữ tử đi vào bẩm báo, “Khởi bẩm điện hạ, thị vệ của Thục tương đại nhân cầu kiến.”
“Tham kiến Thập Lục điện hạ.” Nữ tử kia đối với Ti Mộ Hàm hành lễ nói, sau đó hướng Thục Lam Phong nói: “Đại nhân, tiểu nhân có chuyện quan trọng bẩm báo.”
Thục Lam Phong nhíu mày nói: “Chuyện gì?”
Nữ tử kia nhìn Ti Mộ Hàm một chút, sau đó tiến lên, ở bên tai Thục Lam Phong thấp giọng nói ra một câu.
Thục Lam Phong lúc này hoàn toàn biến sắc, “Cái gì?”
Ti Mộ Hàm đáy mắt xẹt qua một tia lệ quang, động tác uống trà vẫn không ngừng, chỉ là không biết chuyện gì để Hữu tướng Đại Chu bỗng nhiên biến sắc?
Thục Lam Phong chuyển ánh mắt nhìn về phía Ti Mộ Hàm, trầm giọng nói: “Thái lăng – Long Ân điện, gia quyến phế thái nữ hết thảy chôn thây biển lửa.”
“Cái gì?” Ti Mộ Hàm kinh hãi biến sắc, bỗng nhiên đứng lên, chén trà trong tay ‘oành’ một tiếng rơi xuống đất, trà nóng thấm ướt xiêm y…
Ti Mộ Hàm điều khiển xe ngựa đi vòng một vòng, từ cửa tây trở lại kinh thành, cuối cùng đem xe ngựa đứng trong ngõ hẻm sau Tuyết phủ.
Chờ Tuyết Noãn Tịch xuống xe ngựa, nàng nghiêm túc dặn dò: “Chuyện hôm nay, ngươi không nên nói với bất kỳ ai, biết không?”
“Vậy còn ngươi?” Tuyết Noãn Tịch lo lắng nói, tuy rằng hắn không phải nữ tử, thế nhưng vẫn hiểu chút luật pháp, phóng ngựa hành hung, nhiễu loạn an bình trong kinh thành không phải tội nhỏ.
Ti Mộ Hàm không để ý lắm cười cợt, “Ta cái gì? Những người kia căn bản chưa từng nhận ra ta, thì làm sao tới bắt ta? Đương nhiên, nếu ngươi nói ra, chỉ sợ ta thật sự sẽ bị các nàng tóm!”
Tuyết Noãn Tịch tàn nhẫn trừng nàng một chút, “Ngươi hỗn đản!” Hắn lo lắng cho nàng như vậy, nàng lại còn trêu chọc hắn!
“A Noãn!” Ti Mộ Hàm nghiêm mặt nói, “Ngươi nếu xem ta là bằng hữu, kia liền nghe lời của ta!” Chuyện này nàng nhất thời kích động gây ra, không nên liên lụy đến hắn!
Tuyết Noãn Tịch bĩu môi nói: “Ta là đang lo lắng cho ngươi!”
“Ngươi có cái gì phải lo lắng?” Ti Mộ Hàm bật cười nói, “Ta là Thập Lục hoàng nữ, mặc dù bị các nàng bắt, cũng chỉ bị mẫu hoàng giũa cho một trận, có thể bị tội lớn gì?”
Chỉ là hắn không như thế, nếu mẫu hoàng nói không chú ý chuyện Thủy gia công tử, là tuyệt đối không thể, phỏng chừng Tuyết đế sư bỏ không ít lực mới đem chuyện này giải quyết, nhưng nếu lúc này hắn lại liên luỵ vào chuyện này, chỉ sợ sẽ xảy ra đại sự!
Này cũng là nguyên nhân nàng không cùng người Thuận Thiên phủ doãn trở lại.
Tuyết Noãn Tịch suy nghĩ một chút, cũng thật là như vậy, xưa nay hoàng nữ phạm tội, chỉ cần không phải mưu phản, đều chỉ bị răn dạy, phạt bổng lộc mà thôi, liền nghiêm túc gật đầu nói: “Ngươi yên tâm, ta chết cũng sẽ không nói ra!”
“Trở về đi.” Ti Mộ Hàm mỉm cười nói.
Tuyết Noãn Tịch gật gật đầu, lại nhìn nàng một lúc, mới nhẹ điểm chân lên mặt đất, phóng qua tường cao, tiến vào Tuyết phủ.
Ti Mộ Hàm thấy hắn đi vào, lập tức thu hồi hết thảy nụ cười,
Thuận Thiên phủ doãn trong thời gian ngắn như vậy liền tìm tới nàng, kia chứng minh chuyện này không phải đơn giản như vậy, sau lưng tất nhiên có người thao túng.
Chỉ là không biết người kia là ai?
Vì sao muốn xuống tay với nàng?
Ti Mộ Hàm trầm tư một lát, sau đó lên xe ngựa, đánh xe ly khai.
Một hồi lâu sau, trong hẻm nhỏ cách đó không xa, một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy ra, Ti Mộ Viện âm trầm nhìn phương hướng Ti Mộ Hàm rời đi, một hồi lâu sau, mới thả liêm xe xuống, lạnh giọng nói: “Đi!”
“Vâng.”
…
Ti Mộ Hàm trở lại Thập Lục hoàng nữ phủ, liền thấy Chương Thiện chờ đợi ở cửa lớn.
“Điện hạ, ngài trở về!” Chương Thiện vừa thấy nàng trở về, lập tức tiến lên nghênh tiếp.
Ti Mộ Hàm xuống xe ngựa, đối với nàng gật đầu.
Chương Thiện để môn phòng đem xe ngựa hồi mã phòng, sau đó cùng Ti Mộ Hàm tiến vào phủ, “Điện hạ, Thục tương đại nhân tới bái phỏng.”
Ti Mộ Hàm dừng cước bộ, “Cái gì?”
“Thục tương đại nhân tới bái phỏng, bây giờ đang ở đại sảnh chờ điện hạ.” Chương Thiện đáp.
Ti Mộ Hàm kinh ngạc nói: “Thục tương tới chơi?”
“Đúng thế.” Chương Thiện gật đầu.
Ti Mộ Hàm thầm nghĩ một lát, mới cất bước ly khai, vừa vào chính đường, liền nhìn thấy Thục Lam Phong cúi đầu an tọa trên ghế dành cho khách quý, trên người còn mặc triều phục Hữu tướng, có thể thấy được đến rất vội vàng, nàng thiêu mi, nở nụ cười nhạt tiến lên phía trước nói: “Không biết Hữu tướng tới chơi, bản điện thất lễ.”
Thục Lam Phong nghe vậy, lập tức ngẩng đầu đứng dậy, hành lễ nói: “Hạ quan gặp qua Thập Lục điện hạ.”
“Thục tương không cần đa lễ.” Ti Mộ Hàm đáp lễ nói, “Mời ngồi.”
Thục Lam Phong đáp một tiếng liền ngồi xuống, âm thầm đánh giá nữ tử trước mắt, vầng trán trầm tĩnh, vẻ mặt hờ hững, nếu không phải vì đạo ý chỉ của bệ hạ, e sợ nàng một đời này cũng sẽ không có cơ hội đánh giá Thập Lục hoàng nữ này.
“Không biết Thục tương tới chơi vì chuyện gì?” Ti Mộ Hàm mỉm cười hỏi.
Thục Lam Phong thu hồi tầm mắt, “Hạ quan nghe nói điện hạ hôm qua có tới Thái Lăng một chuyến.”
Ti Mộ Hàm thiêu mi, không ngờ tới nàng ta sẽ trực tiếp như vậy, “Thục tương tin tức không sai, bản điện xác thực đi tới Thái Lăng một chuyến.”
“Không biết điện hạ vì sao đi tới đó?” Thục Lam Phong nghiêm mặt nói, mơ hồ mang theo một tia trách cứ.
Ti Mộ Hàm bưng trà nóng lên uống một hớp, tự tiếu phi tiếu (cười như không cười) nói: “Bản điện vì sao đi, chẳng lẽ phải cùng Thục tương đại nhân bàn giao sao?”
Thục Lam Phong cứng lại, chợt nhăn mày, “Hạ quan vốn cũng không muốn can thiệp hành tung của điện hạ, thế nhưng… Vũ nhi giờ đã là người của điện hạ, kia có mấy lời thần không thể không nói.”
“Bản điện rửa tai lắng nghe.” Ti Mộ Hàm mím môi nói.
Thục Lam Phong nghiêm nghị nói: “Hạ quan biết được điện hạ từng được nuôi dưới gối Hòa Dụ Phượng, khó tránh khỏi đối với phế thái nữ lòng mang thương hại, thế nhưng phế thái nữ đã chết, điện hạ nếu còn dính líu việc này, đối với điện hạ cũng không có chỗ tốt.”
Ti Mộ Hàm thùy mâu, “Bản điện rất tò mò, Thục tương vì sao biết được bản điện là vì phế gia quyến thái nữ mới đi thái lăng?”
“Thập Lục điện hạ chẳng lẽ không từng nghe qua, cõi đời này ‘không có tường nào gió không lọt qua được’ sao?” Thục Lam Phong trầm giọng nói.
Ti Mộ Hàm cười cợt, “Vậy Thục tương gia hẳn cũng phải biết, việc làm của bản điện, mẫu hoàng dĩ nhiên biết được.”
Thục Lam Phong tàn khốc nói: “Điện hạ đây là ý gì?”
“Bản điện ý tứ gì, Thục tương chắc cũng rõ ràng.” Ti Mộ Hàm khẽ nói, “Nếu mẫu hoàng cũng chưa từng vì chuyện này mà trách cứ bản điện, Thục tương đại nhân cần gì phải lo ngại đây?”
Thục Lam Phong đột nhiên đứng lên, trợn mắt nói: “Thập Lục điện hạ là đang nói thần quản việc không đâu?”
“Không.” Ti Mộ Hàm lắc đầu nói, “Bản điện rất rõ ràng Thục tương chuyến này đến đây hoàn toàn là xuất phát từ lòng tốt, cũng rõ ràng Thục tương tâm rất yêu nhi tử, nhưng mà Thục tương đại nhân lại tựa hồ đã quên, nếu một ít người hữu tâm biết được Thục tương đại nhân đến đây gặp bản điện, không biết sẽ nghĩ thế nào?”
Những nha dịch Thuận Thiên Phủ kia, sau lưng sẽ là Cửu hoàng tỷ sao? Nếu thật chính là nàng ta, vậy nàng ta vội vã đối với nàng động thủ như thế, sợ cũng bởi vì thái độ của Thục Lam Phong này.
Thục Lam Phong híp híp mắt, “Thập Lục điện hạ là lo lắng Ninh Vương điện hạ hiểu lầm?”
“Thục tương gia sai rồi.” Ti Mộ Hàm nói, “Bản điện chỉ là không muốn Vũ Chi bị liên lụy.”
Thục Lam Phong nói: “Nếu không phải vì Vũ nhi, hạ quan sẽ không quản chuyện này!”
“Nếu Thục tương đại nhân thật sự vì muốn tốt cho Vũ Chi, kia liền không nên đem hắn kéo vào bất cứ chuyện gì.” Ti Mộ Hàm nghiêm mặt nói, “Hôm nay Thục tương gia đến đây, bản điện biết được ngươi là yêu nhi tử mà sốt ruột, Cửu hoàng tỷ cùng Chiêu Hoàng quý quân tự nhiên cũng sẽ hiểu tâm của Thục tương gia, nhưng mà, lấy thân phận Vũ Chi bây giờ, không hẳn chịu đựơc quá nhiều quan ái (quan tâm, yêu thương) của Thục tương gia.”
Thục Lam Phong cả giận nói: “Thập Lục điện hạ đây là ý gì?”
“Bây giờ liên hệ duy nhất giữa bản điện cùng Thục tương chính là Vũ Chi, nếu có người không hi vọng Thục tương cùng bản điện lại có thêm liên hệ, biện pháp tốt nhất chính là diệt trừ người kéo liên hệ giữa ngươi và ta.” Ti Mộ Hàm câu miệng cười nói, mang theo nhàn nhạt châm biếm, “Đến lúc đó, bản điện không hẳn có thể giữ được Vũ Chi, còn Thục tương gia… Ngươi có thể vì Thục gia hi sinh hắn một lần, cũng có thể hi sinh lần thứ hai!”
Thục Lam Phong vẻ mặt chấn động, lại có chút chật vật.
Ti Mộ Hàm trầm mâu cười nhẹ nói: “Thục tương có hảo ý bản điện tâm lĩnh, cũng hi vọng Thục tương gia có thể vì nhi tử bị hi sinh này mà suy nghĩ thật kỹ!”
“Vũ nhi… Hắn…” Thục Lam Phong thấp giọng nói, trong mắt tràn đầy vẻ áy náy.
Ti Mộ Hàm nghiêm mặt nói: “Hắn giờ là người Thập Lục hoàng nữ phủ, ta tự nhiên sẽ đối xử tử tế với hắn!”
Thục Lam Phong sâu sắc nhìn người trước mắt, theo như nàng điều tra, Thập Lục hoàng nữ này cá tính ôn hòa, làm việc khiêm tốn, cẩn thận chặt chẽ, nhưng ngày hôm nay, nàng lại phát hiện, nàng ấy cư nhiên có thể đem sự tình xem thông suốt như vậy, Vũ nhi theo nàng, đến tột cùng là phúc hay là họa? “Điện hạ đã thông suốt như vậy, kia vì sao không đếm xỉa đến?”
“Không đếm xỉa đến?” Ti Mộ Hàm cười cợt, “Thục tương đây là đang nói đùa sao?”
Thục Lam Phong sững sờ, lập tức thầm thở dài, ở trong lòng Thụy vương, Thập Lục hoàng nữ đã sớm bị xếp vào Ninh vương phái, làm sao có thể không đếm xỉa đến? “Hạ quan không còn ước mong gì khác, chỉ hi vọng Thập Lục điện hạ, mặc kệ xảy ra tình huống gì vẫn có thể đối xử tử tế với Vũ nhi.”
“Đương nhiên.” Ti Mộ Hàm gật đầu nói.
Thục Lam Phong nói: “Như vậy, hạ quan cáo từ.”
“Thục tương gia nếu đến rồi, không ngại đi gặp Vũ Chi?” Ti Mộ Hàm mỉm cười nói, “Vũ Chi chắc cũng rất muốn gặp ngươi.”
Thục Lam Phong suy nghĩ một chút, đang muốn gật đầu, đã thấy Chương Thiện mang theo một nữ tử đi vào bẩm báo, “Khởi bẩm điện hạ, thị vệ của Thục tương đại nhân cầu kiến.”
“Tham kiến Thập Lục điện hạ.” Nữ tử kia đối với Ti Mộ Hàm hành lễ nói, sau đó hướng Thục Lam Phong nói: “Đại nhân, tiểu nhân có chuyện quan trọng bẩm báo.”
Thục Lam Phong nhíu mày nói: “Chuyện gì?”
Nữ tử kia nhìn Ti Mộ Hàm một chút, sau đó tiến lên, ở bên tai Thục Lam Phong thấp giọng nói ra một câu.
Thục Lam Phong lúc này hoàn toàn biến sắc, “Cái gì?”
Ti Mộ Hàm đáy mắt xẹt qua một tia lệ quang, động tác uống trà vẫn không ngừng, chỉ là không biết chuyện gì để Hữu tướng Đại Chu bỗng nhiên biến sắc?
Thục Lam Phong chuyển ánh mắt nhìn về phía Ti Mộ Hàm, trầm giọng nói: “Thái lăng – Long Ân điện, gia quyến phế thái nữ hết thảy chôn thây biển lửa.”
“Cái gì?” Ti Mộ Hàm kinh hãi biến sắc, bỗng nhiên đứng lên, chén trà trong tay ‘oành’ một tiếng rơi xuống đất, trà nóng thấm ướt xiêm y…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.