Nữ Hoàng Hộp Đêm Của Tôi

Chương 2: Có muốn lên ngồi chơi không?

Vô Danh

20/01/2021

Thợ săn thông minh nhất luôn xuất hiện với tư thế của một con mồi.

Mang trong đầu suy nghĩ này, từ sáng tôi đã chỉnchu gọn gàng, sạch sẽ, trước khi ra ngoài còn tiện tay mang theo một cái Durex, dù sao thì đời người ngắn ngủi lắm, vẫn nên trân trọng từng phút giây mới phải.

Vẫn là dáng hình nhỏ nhắn đó, một gương mặt đáng yêu, sắc sảo, thân hình nhanh nhẹn tuyệt mỹ, trên mặt vẫn là biểu cảm lạnh lùng của ngày nào.

Lần gặp thứ hai của tôi và Lan Lan, giống như những người bạn, chào hỏi vài câu, sau đó cùng nhau đi dạo phố, buổi trưa tìm một nhà hàng mang phong cách thú vị một chút.

Trong lúc dạo phố, tôi hỏi vòng vo một lúc mới biết Lan Lan cũng còn độc thân giống tôi, điều này khiến tôi ít nhiều cũng cómột chút ý định.

“Em tuổi gì thế?” Sau khi gọi món, tôi phá vỡ bầu không khí im lặng.

“Tuổi con mèo.” Lan Lan vừa uống nước chanh, vừa ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó bĩu môi nói: “Anh vừa bắt đầu đã hỏi tuổi của em, có phải không được lịch sự lắm không?”

“Tuổi mèo sao...” Tôi giả vờ tỏ ra ngạc nhiên, nhìn từ trên xuống đánh giá.

Chưa đợi tôi nói xong đã thấy Lan Lan có chút không vui, đảo mắt nói: “Không giống sao? Có phải trông lớn tuổi hơn không, ý anh nói em già chứ gì?”

“Không phải, mèo rất hợp với anh đó.”

Nói xong câu này, tôi nhìn thẳng vào mắt Lan Lan, có lẽ bị tôi nhìn nên có chút ngại ngùng, cũng có thể là vì câu nói của tôi, Lan Lan ngây người một lúc, xong nhỏ giọng nói: “Cái miệng này của anh…”



Tán gẫu hết chuyện này đến chuyện khác một lúc lâu, tôi mới biết nguyên nhân vì sao Lan Lan lại hỏi tôi tại sao lại tin tưởng em ấy như vậy. Thì ra khi tôi đưa áo khoác cho cô ấy, trong túi áo có một bao lì xì, bên trong còn có vài trăm tệ.

Nghĩ lại cũng chính vì lí do này mà giúp tôi và Lan Lan bước đầu thấu hiểu và tin tưởng lẫn nhau, từ đó nói thêm nhiều chủ đề khác.

Hơn nữa tôi còn biết lần này về quê ăn tết, Lan Lan đã đi xem mắt rất nhiều, cũng gặp không ít người, nhưng không gặp đượcai hợp ý.

“Anh không biết người em đi xem mắt đáng kinh tởm đến mức nào đâu.” Khi Lan Lan nhắc đến đối tượng xem mắt, cũng không quên bĩu môi với tôi, sau đó mới nói tiếp: “Mời em đi ăn Malatang (*) giá bảy tệ ở thị trấn thì đã đành, tiếp đó lại mời em đi xem phim, vậy cũng còn đỡ, nhưng sau đó vừa trò chuyện đã hỏi em khi nào có thể kết hôn, nếu không thì đính hôn trước cũng được.”

“Lúc đó em nghĩ, mới quen chưa được bao lâu, có phải nhanh quá rồi không?” Lan Lan đưa tay chống cằm, nhìn thấy tôi gật đầu lại cười vui vẻ nói: “Anh không thể tưởng tượng được sau khi nghe em nói như vậy, anh ta đã đối xử với em như thế nào đâu. Cũng may là em không tiếp tục day dưa với anh ta nữa.”

Trong tình huống này, tôi hầu như không cần nghĩ nhiều, đại khái cũng đoán được kết quả sau đó, nhưng vẫn chiềutheo Lan Lan, hỏi một câu: “Sau đó xảy ra chuyện gì?”

“Em thật sự chưa từng gặp người đàn ông nào keo kiệt như vậy, vừa nghe em có ý từ chối, đã bắt em bồi thường.” Nói đến đây, Lan Lan xòe tay ra vừa đếm ngón tay vừa nói: “Ừm, súp cay bảy đồng, tiền vé xem phim, còn tiền xe đi lại.”

Tuy tôi đã đại khái đoán được kết quả, nhưng vẫn quá đỗi kinh ngạc.

“Ơ, còn chưa thấm vào đâu đâu, cuối cùng, khi em chuyển số tiền này cho anh ta, anh đoán xem anh ta đã nói gì với em?” Lan Lan nói xong câu này, không đợi tôi trả lời, đã dở khóc dở cười nói tiếp: “Khi em tưởng chuyện này đến đây là thanh toán xong xuôi cả rồi, anh ta nói rằng‘Thứ em nợ anh, cả đời đều không trả hết được’.”

Với câu chuyện Lan Lan gặp phải một tên cực phẩm như vậy, tôi đã bị em ấy dẫn dắt vào chủ đề này, tiện thể cũng kể với em vài chuyện mà mình đã gặp khi đi xem mắt.



Trò chuyện tình cảm với nhau, với những trải nghiệm tương đồng, khiến mối quan hệ giữa tôi và Lan Lan bất giác gần gũi hơn nhiều.

Dùng bữa xong, hai người chúng tôi đi dạo phố, tính xem tiến triển tiếp theo, vì nếu theo tình huống bình thường, thì tiếp theo đây phải ấy ấy mới đúng điệu.

“Chúng ta có phải nên đi xem phim, sau đó anh đưa em về nhà không?”

Vào lúc đầu óc đang suy diễn xa xôi, thì Lan Lan nghịch ngợm nhìn tôi một cái, tôi thầm nghĩ, mối này coi như sắp thành rồi, nhưng còn chưa kịp gật đầu, bên tai đã truyền đến tiếng cười của Lan Lan.

“Nhưng mà xem phim thì không thú vị lắm, hay là chúng ta về nhà luôn đi.”

Ý kiến này không tệ chút nào, sao tôi có thể từ chối chứ?

Trên đường tiễn Lan Lan về nhà, tôi phấn khích kinh khủng, nhưng điều khiến tôi thất vọng là khi đưa em ấy đến dưới nhà, em ấy chỉ nói một tiếng cám ơn rồi lên lầu mất hút.

Vào giây phút đó, người đứng dưới lầu là tôi đây, khẽ thòtay chạm vào gói Durex trong túi quần, cảm thấy vô cùng vô cùng điên đầu.

Thế nhưng, ngay cái lúc tôi xoay người chuẩn bị về, thì điện thoại nhận được tin nhắn.

“Hay là, anh lên đây ngồi chơi một lúc?”

(*) Malatang: Một loại lẩu cay, món bình dân đặc sắc truyền tống của vùng đất Tứ Xuyên và Trùng Khánh

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Hoàng Hộp Đêm Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook