Chương 18: Gặp mặt
Vô Danh
20/01/2021
“Cậu có thái độ gì thế hả?”
Câu kia của Lưu Dũng khiến tôi hơi giật mình, lúc đang định đáp trả thì lại thấy anh ta trợn to mắt nhìn về phía tôi như thể nhìn thấy quỷ.
Lưu Dũng không thốt lên lời khiến tôi cũng hơi kinh ngạc,
Sau đó, bên tai tôi vang lên một âm thanh đầy giễu cợt.
“Ha, tôi đang bảo đúng là trùng hợp quá, lại gặp mặt rồi.”
Trước đây cũng nói qua rồi, dù tôi và anh họ đã nhiều năm không gặp nhưng giọng điệu dày đặc khẩu âm quê nhà này thì tôi vẫn nhận ra được.
Tôi quay đầu lại,quả nhiên đúng như tôi suy đoán, anh họ tới tìm mình.
Thế nhưng Lưu Dũng đứng sau tôi như thể biến thành một người khác vậy.
Anh ta đi thẳng lên, vượt qua tôi để đón anh họ với vẻ mặt tươi cười thân thiết.
“Ôi, đây không phải anh Cổ à? Ngọn gió nào đưa anh tới đây thế, tôi qua là do em đây không đúng, uống nhiều quá nên mới vậy, chúng ta không đánh không quen phải không? Thế này đi, hôm nay tôi mời khách, rất muốn được xin lỗi anh Cổ cho đàng hoàng.”
Nhìn Lưu Dũng tỏ ra ân cần thế tôi gần như đã hiểu gì đó, có điều vẫn chưa tin lắm, dù sao chuyện này đúng là quá máu chó rồi.
So với Lưu Dũng “tỏ vẻ nịnh bợ” thì anh họ lại lãnh đạm hơn hẳn, anh cười rồi hếch cằm về phía tôi, sau đó mở miệng bảo:
“Bao giờ tan tầm? Đi, tìm chỗ nào đó ngồi mộ lát.”
Những lời này của anh họ khiến Lưu Dũng không hiểu gì hết, anh ta cứ đứng đó, xấu hổ hết nhìn anh họ rồi lại quay sang đánh giá tôi.
Tôi vừa thấy chuyện này là đã nghĩ dù sao cũng không thể cứ đứng đờ ra xấu hổ vậy chứ?
Vậy nên phải giới thiệu sơ qua đã.
Lần này Lưu Dũng giống như đổi thành người khác ấy, vừa thấy anh họ không để ý anh ta là đã bắt đầu “chơi bài tình cảm” với tôi.
Đến cạnh tôi, anh ta vui vẻ khoác vai tôi, vừa giả bộ oán giận tôi vừa nói kiểu lấy lòng anh họ:
“Tiểu Trần ơi là Tiểu Trần, cậu xem đi, tôi còn tưởng là ai nữa chứ, thì ra là anh họ của chúng ta, chuyện này đúng là lũ lụt miếu long vương mà.”
Nói thật, đối với kiểu người như Lưu Dũng tôi chịu đủ rồi.
Vậy nên tôi cũng chán chẳng buồn khách sáo với anh ta nữa.
Thế nhưng so với tôi thì anh họ càng trâu bò hơn, càng tỏ vẻ không thích Lưu Dũng hơn.
Không đợi anh ta nịnh bợ xong anh họ đã cắt ngang lời rồi.
“Thế nhé, anh bận lắm, còn bao nhiêu là việc, anh em mình lâu lắm không gặp rồi, em gọi cả em dâu rồi chúng ta cùng ăn một bữa cơm đi.”
Nói xong anh họ lập tức quay người bỏ đi.
Vừa nhớ tới vẻ mặt lẫn hành động của Lưu Dũng vừa rồi, lại thêm có anh họ trước mắt làm gương, tôi bị kẹt ở giữa quả thực là bối rối và khó xử quá.
“Còn đờ ra đấy làm gì, đi mau lên.”
Tôi vẫn còn chưa biết làm thế nào thì Lưu Dũng bên cạnh đã giục rồi.
Theo sau đó là một câu của anh họ vọng lại.
“Hay là cậu Lưu Dũng cũng đi cùng luôn?”
Tôi nhìn Lưu Dũng, không ngoài ý muốn, khuôn mặt bầm dầm của anh ta nháy mắt đã nở hoa rồi.
Thế nhưng khi người này đang định đồng ý thì anh họ lại nói:
“Haizz, tiếc quá, vết thương của cậu không nhẹ đâu, để lần sau đi vậy.”
Nghe anh họ nói, Lưu Dũng ngẩn ra, nụ cười trên mặt cũng trở nên gượng gạo.
Mà Lưu Dũng là ai cơ chứ?
Tôi đoán chừng mấy năm gần đây người này đã luyện da mặt dày lắm rồi, vậy nên vẻ mặt xấu hổ chỉ lóe lên trên mặt anh ta rồi sau đó thay đổi như thể đóng kịch Tứ Xuyên vậy, nháy mắt đã cười tươi như hoa rồi.
“Không sao, không sao, nên thế, chúng ta cũng có phải người ngoài đâu, anh họ lần sau tới nhất định phải báo trước nhé, lúc đó để tôi mời khách!”
Những lời này vừa vang lên thì đến tôi cũng phải ngẩn ra.
Dù sao luyện được tới mức da dày thế này cũng khó khăn lắm phải không?
Sau khi Lưu Dũng và anh họ gặp mặt, tôi cứ thế, rời khỏi công ty dưới sự chỉ đạo của anh họ và tiễn đưa ân cần của Lưu Dũng.
“Thì ra thằng nhóc em làm việc dưới quyền anh ta à?”
Anh họ vừa hút thuốc vừa nhìn tôi cười dò hỏi:
“Anh thấy làm việc dưới trướng thằng nhãi kia cũng uất ức lắm phải không, lần này anh tới cũng vừa hay vì có dự án, hay em qua giúp anh đi.”
Tôi vừa nói mấy câu xã giao xong thì nhận được điện thoại của Lan Lan, tôi không nói chuyện nhiều, để anh họ ngồi trước rồi tôi lại ra ngoài đón Lan Lan.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là ngay khi tôi ra cửa sau, tìm mãi cũng không thấy bóng Lan Lan đâu cả.
Đợi tới khi tôi lo lắng gọi cho em mới biết Lan Lan đã vào từ cửa khác rồi.
Có điều, qua điện thoại, tôi nghe ra trong giọng của Lan Lan có điều gì đó như muốn nói lại thôi.
Trong lúc tôi đầu tôi đang đầy nghi vấn và suy đoán thì lúc về lại bàn, quả nhiên tôi đã phát hiện ra một chút manh mối.
Chỉ thấy anh họ và Lan Lan đang cầm cốc nước trước mặt tùy tiện uống, không khí có vẻ rất gượng gạo xen lẫn với nặng nề áp lực.
Câu kia của Lưu Dũng khiến tôi hơi giật mình, lúc đang định đáp trả thì lại thấy anh ta trợn to mắt nhìn về phía tôi như thể nhìn thấy quỷ.
Lưu Dũng không thốt lên lời khiến tôi cũng hơi kinh ngạc,
Sau đó, bên tai tôi vang lên một âm thanh đầy giễu cợt.
“Ha, tôi đang bảo đúng là trùng hợp quá, lại gặp mặt rồi.”
Trước đây cũng nói qua rồi, dù tôi và anh họ đã nhiều năm không gặp nhưng giọng điệu dày đặc khẩu âm quê nhà này thì tôi vẫn nhận ra được.
Tôi quay đầu lại,quả nhiên đúng như tôi suy đoán, anh họ tới tìm mình.
Thế nhưng Lưu Dũng đứng sau tôi như thể biến thành một người khác vậy.
Anh ta đi thẳng lên, vượt qua tôi để đón anh họ với vẻ mặt tươi cười thân thiết.
“Ôi, đây không phải anh Cổ à? Ngọn gió nào đưa anh tới đây thế, tôi qua là do em đây không đúng, uống nhiều quá nên mới vậy, chúng ta không đánh không quen phải không? Thế này đi, hôm nay tôi mời khách, rất muốn được xin lỗi anh Cổ cho đàng hoàng.”
Nhìn Lưu Dũng tỏ ra ân cần thế tôi gần như đã hiểu gì đó, có điều vẫn chưa tin lắm, dù sao chuyện này đúng là quá máu chó rồi.
So với Lưu Dũng “tỏ vẻ nịnh bợ” thì anh họ lại lãnh đạm hơn hẳn, anh cười rồi hếch cằm về phía tôi, sau đó mở miệng bảo:
“Bao giờ tan tầm? Đi, tìm chỗ nào đó ngồi mộ lát.”
Những lời này của anh họ khiến Lưu Dũng không hiểu gì hết, anh ta cứ đứng đó, xấu hổ hết nhìn anh họ rồi lại quay sang đánh giá tôi.
Tôi vừa thấy chuyện này là đã nghĩ dù sao cũng không thể cứ đứng đờ ra xấu hổ vậy chứ?
Vậy nên phải giới thiệu sơ qua đã.
Lần này Lưu Dũng giống như đổi thành người khác ấy, vừa thấy anh họ không để ý anh ta là đã bắt đầu “chơi bài tình cảm” với tôi.
Đến cạnh tôi, anh ta vui vẻ khoác vai tôi, vừa giả bộ oán giận tôi vừa nói kiểu lấy lòng anh họ:
“Tiểu Trần ơi là Tiểu Trần, cậu xem đi, tôi còn tưởng là ai nữa chứ, thì ra là anh họ của chúng ta, chuyện này đúng là lũ lụt miếu long vương mà.”
Nói thật, đối với kiểu người như Lưu Dũng tôi chịu đủ rồi.
Vậy nên tôi cũng chán chẳng buồn khách sáo với anh ta nữa.
Thế nhưng so với tôi thì anh họ càng trâu bò hơn, càng tỏ vẻ không thích Lưu Dũng hơn.
Không đợi anh ta nịnh bợ xong anh họ đã cắt ngang lời rồi.
“Thế nhé, anh bận lắm, còn bao nhiêu là việc, anh em mình lâu lắm không gặp rồi, em gọi cả em dâu rồi chúng ta cùng ăn một bữa cơm đi.”
Nói xong anh họ lập tức quay người bỏ đi.
Vừa nhớ tới vẻ mặt lẫn hành động của Lưu Dũng vừa rồi, lại thêm có anh họ trước mắt làm gương, tôi bị kẹt ở giữa quả thực là bối rối và khó xử quá.
“Còn đờ ra đấy làm gì, đi mau lên.”
Tôi vẫn còn chưa biết làm thế nào thì Lưu Dũng bên cạnh đã giục rồi.
Theo sau đó là một câu của anh họ vọng lại.
“Hay là cậu Lưu Dũng cũng đi cùng luôn?”
Tôi nhìn Lưu Dũng, không ngoài ý muốn, khuôn mặt bầm dầm của anh ta nháy mắt đã nở hoa rồi.
Thế nhưng khi người này đang định đồng ý thì anh họ lại nói:
“Haizz, tiếc quá, vết thương của cậu không nhẹ đâu, để lần sau đi vậy.”
Nghe anh họ nói, Lưu Dũng ngẩn ra, nụ cười trên mặt cũng trở nên gượng gạo.
Mà Lưu Dũng là ai cơ chứ?
Tôi đoán chừng mấy năm gần đây người này đã luyện da mặt dày lắm rồi, vậy nên vẻ mặt xấu hổ chỉ lóe lên trên mặt anh ta rồi sau đó thay đổi như thể đóng kịch Tứ Xuyên vậy, nháy mắt đã cười tươi như hoa rồi.
“Không sao, không sao, nên thế, chúng ta cũng có phải người ngoài đâu, anh họ lần sau tới nhất định phải báo trước nhé, lúc đó để tôi mời khách!”
Những lời này vừa vang lên thì đến tôi cũng phải ngẩn ra.
Dù sao luyện được tới mức da dày thế này cũng khó khăn lắm phải không?
Sau khi Lưu Dũng và anh họ gặp mặt, tôi cứ thế, rời khỏi công ty dưới sự chỉ đạo của anh họ và tiễn đưa ân cần của Lưu Dũng.
“Thì ra thằng nhóc em làm việc dưới quyền anh ta à?”
Anh họ vừa hút thuốc vừa nhìn tôi cười dò hỏi:
“Anh thấy làm việc dưới trướng thằng nhãi kia cũng uất ức lắm phải không, lần này anh tới cũng vừa hay vì có dự án, hay em qua giúp anh đi.”
Tôi vừa nói mấy câu xã giao xong thì nhận được điện thoại của Lan Lan, tôi không nói chuyện nhiều, để anh họ ngồi trước rồi tôi lại ra ngoài đón Lan Lan.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là ngay khi tôi ra cửa sau, tìm mãi cũng không thấy bóng Lan Lan đâu cả.
Đợi tới khi tôi lo lắng gọi cho em mới biết Lan Lan đã vào từ cửa khác rồi.
Có điều, qua điện thoại, tôi nghe ra trong giọng của Lan Lan có điều gì đó như muốn nói lại thôi.
Trong lúc tôi đầu tôi đang đầy nghi vấn và suy đoán thì lúc về lại bàn, quả nhiên tôi đã phát hiện ra một chút manh mối.
Chỉ thấy anh họ và Lan Lan đang cầm cốc nước trước mặt tùy tiện uống, không khí có vẻ rất gượng gạo xen lẫn với nặng nề áp lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.