Chương 14: Làm việc tốt thường gian nan
Vô Danh
20/01/2021
Tết mới qua đi, vừa đi làm lại không bao lâu thì theo bước mùa xuân tới gần, tôi cũng nghênh đón mùa xuân thuộc về mình.
Sau cái đêm điên cuồng và cuộc trò chuyện ấy, tình cảm của tôi cùng Lan Lan đã càng thêm vững chắc.
Chúng tôi đã mở lòng mình, đồng thời nói hết tất cả những suy nghĩ của mình ra với nhau.
Cũng vì thế mà tôi đã hiểu được vì sao Lan Lan cứ từ chối tôi hết lần này tới lần khác.
Ban đầu, lý do để Lan Lan lựa chọn công việc như thế chủ yếu là vì tiền.
Lúc trước, khi vừa nghe tới một chữ kia, tôi từng nghĩ sai rằng Lan Lan cũng sẽ giống như những cô gái ham giàu sang khác.
Nhưng ngay vào lúc tôi đang suy nghĩ lung tung như thế, những lời giải thích của em đã hoàn toàn loại bỏ lo lắng đó của tôi, cũng làm cho tôi thương yêu em nhiều hơn.
Sức khỏe của cha mẹ Lan Lan không tốt, còn em lại là con gái lớn trong nhà, bên dưới còn có một em trai đang học đại học, cũng chính vì hoàn cảnh như vậy mà tất cả những gánh nặng trong gia đình gần như đều phải dựa vào thân thể gầy yếu của Lan Lan gồng gánh.
Một nguyên nhân khác, cũng vẫn là do công việc của em.
Như em đã từng nói, dù là một người phụ nữ không hoàn hảo đi nữa thì cũng cần có một tình yêu ổn định.
Tuy nhiên vì công việc này mà mấy cuộc tình trước của em đều không lâu dài, dù cho tuổi ngày một nhiều, gia đình cũng thúc giục kết hôn nhưng do đã trải qua những tổn thương trong tình cảm nên em không còn tin tưởng vào tình yêu nữa.
Em thà chọn giữ lấy công việc này, tranh thủ vài năm thanh xuân để kiếm thêm tiền, còn về sau này cũng chỉ đành đến đâu hay đến đấy.
Mãi cho tới khi gặp tôi, bị tôi mặt dày mày dạn theo đuổi, chúng tôi mới có quan hệ với nhau.
"Yên tâm, sau này có anh ở bên em, người ta đã nói bầu bạn chính là lời tỏ tình lâu dài nhất, nếu đúng là như vậy thì sau này anh sẽ luôn bên em."
"Cảm ơn anh yêu, dù em biết câu nói này thật khó mà tin tưởng được, nhưng em tin anh."
Tôi yêu thương xoa đầu em, chân thành nói:
"Từ nay em bỏ việc đi, anh nuôi em."
Một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, thời gian yêu đương luôn làm cho người ta khó lòng quên nổi, vậy nên vào quãng thời gian ngọt ngào khi chúng tôi bày tỏ những tình cảm nồng nàn với nhau, quả thực chúng tôi chỉ hận không thể dính lấy nhau mỗi ngày.
Nhưng khoảng thời gian ngọt ngào này không kéo dài được bao lâu, đầu tiên là ở công việc, vì tôi đã đắc tội với quản lý dự án nên chắc chắn tên Lưu Dũng kia sẽ ngáng chân tôi.
Tuy nhiên năng lực làm việc của tôi khá nổi bật, lại thêm việc tôi chịu trách nhiệm mở rộng dự án trong thời gian này nên Lưu Dũng cũng không dám được nước làm tới quá mức trắng trợn.
Thế nhưng về sau có một việc làm cho tôi bắt buộc phải nhìn thẳng vào sự thật.
Tôi còn nhớ rõ đó là một buổi trưa, tôi vừa mới hoàn thành xong công việc và chuẩn bị đi ăn trưa thì Lưu Dũng đột ngột xuất hiện. Anh ta quẳng cho tôi một ít hồ sơ, bảo tôi sữa chữa chúng, tôi đã quen với việc này từ lâu nhưng trong lòng vẫn thầm chửi vài câu, còn khuôn mặt thì vẫn cứ tươi cười đồng ý.
Sau đó, tôi không xuống căng tin của công ty mà tiện tay gọi một phần thức ăn ngoài rồi lại vùi đầu vào sửa chữa hồ sơ, chờ tới khi tôi nghe được điện của cậu giao cơm rồi ra ngoài lấy đồ, tôi tình cờ gặp chị Trương cũng mới từ căng tin quay lại.
"Tiểu Trần, cô gái lần trước chị nhắc với em ấy, điều kiện khá lắm, em có muốn gặp không?"
Chị Trương khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, chị giữ dáng rất khá nên nếu không biết tuổi thì nhìn thoáng qua cũng chẳng khác mấy em gái hai lăm, hai sáu là bao.
Tôi cười cười, khách khí từ chối ngay mà không suy nghĩ gì nhiều.
"Cảm ơn chị Trương, quan hệ của em với bạn gái vẫn tốt lắm."
Trước đây, chị Trương là một người khá tốt tính, chẳng ngờ lần này chị lập tức xụ mặt.
"Tiểu Trần, nghe chị Trương nói này, còn trẻ ham chơi cũng không sao cả, nhưng cần phải sáng suốt, nhất là tìm một người sống cùng thì càng phải chọn người nhân phẩm tốt mới được."
Đối mặt với những lời này của chị Trương, tôi không hiểu rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì nên cũng chỉ gật đầu đồng ý rồi xuống dưới lấy cơm.
Nhưng chờ tới khi tôi quay về, còn chưa vào đến văn phòng thì đã nghe thấy tiếng mấy người hội chị Trương nói chuyện phiếm.
"Xem ra Tiểu Trần đang yêu cô tiếp viên quán hát thật đấy."
"Đúng vậy, ban đầu Lưu Dũng nói tôi còn không tin lắm đâu, Tiểu Trần rõ ràng là người trông rất đàng hoàng thông minh, làm sao lại sơ suất như vậy."
Nghe tiếng nói chuyện trong phòng, tôi không nói gì thêm mà chỉ tạo ra vài tiếng động rồi quay về bàn làm việc.
Bận rộn làm việc lại thêm việc tôi với Lan Lan đang ở trong giai đoạn ngọt ngào của tình yêu nên những tin đồn kia thực sự không ảnh hưởng gì tới tôi cả.
Chỉ là có một việc làm tôi cảm thấy áp lực. Xế chiều hôm đó, lúc gần tan ca, tôi nhận được điện thoại ở nhà gọi tới để giục kết hôn, việc này làm tôi thật đau đầu.
Đúng lúc tôi đang định nói chuyện của tôi với Lan Lan cho người nhà biết thì ai ngờ đầu dây bên kia lại nói một câu làm tôi hoàn toàn từ bỏ ý định này.
Cổ Thụy Trần, ông anh họ nhiều năm không gặp của tôi đã đến!
Sau cái đêm điên cuồng và cuộc trò chuyện ấy, tình cảm của tôi cùng Lan Lan đã càng thêm vững chắc.
Chúng tôi đã mở lòng mình, đồng thời nói hết tất cả những suy nghĩ của mình ra với nhau.
Cũng vì thế mà tôi đã hiểu được vì sao Lan Lan cứ từ chối tôi hết lần này tới lần khác.
Ban đầu, lý do để Lan Lan lựa chọn công việc như thế chủ yếu là vì tiền.
Lúc trước, khi vừa nghe tới một chữ kia, tôi từng nghĩ sai rằng Lan Lan cũng sẽ giống như những cô gái ham giàu sang khác.
Nhưng ngay vào lúc tôi đang suy nghĩ lung tung như thế, những lời giải thích của em đã hoàn toàn loại bỏ lo lắng đó của tôi, cũng làm cho tôi thương yêu em nhiều hơn.
Sức khỏe của cha mẹ Lan Lan không tốt, còn em lại là con gái lớn trong nhà, bên dưới còn có một em trai đang học đại học, cũng chính vì hoàn cảnh như vậy mà tất cả những gánh nặng trong gia đình gần như đều phải dựa vào thân thể gầy yếu của Lan Lan gồng gánh.
Một nguyên nhân khác, cũng vẫn là do công việc của em.
Như em đã từng nói, dù là một người phụ nữ không hoàn hảo đi nữa thì cũng cần có một tình yêu ổn định.
Tuy nhiên vì công việc này mà mấy cuộc tình trước của em đều không lâu dài, dù cho tuổi ngày một nhiều, gia đình cũng thúc giục kết hôn nhưng do đã trải qua những tổn thương trong tình cảm nên em không còn tin tưởng vào tình yêu nữa.
Em thà chọn giữ lấy công việc này, tranh thủ vài năm thanh xuân để kiếm thêm tiền, còn về sau này cũng chỉ đành đến đâu hay đến đấy.
Mãi cho tới khi gặp tôi, bị tôi mặt dày mày dạn theo đuổi, chúng tôi mới có quan hệ với nhau.
"Yên tâm, sau này có anh ở bên em, người ta đã nói bầu bạn chính là lời tỏ tình lâu dài nhất, nếu đúng là như vậy thì sau này anh sẽ luôn bên em."
"Cảm ơn anh yêu, dù em biết câu nói này thật khó mà tin tưởng được, nhưng em tin anh."
Tôi yêu thương xoa đầu em, chân thành nói:
"Từ nay em bỏ việc đi, anh nuôi em."
Một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, thời gian yêu đương luôn làm cho người ta khó lòng quên nổi, vậy nên vào quãng thời gian ngọt ngào khi chúng tôi bày tỏ những tình cảm nồng nàn với nhau, quả thực chúng tôi chỉ hận không thể dính lấy nhau mỗi ngày.
Nhưng khoảng thời gian ngọt ngào này không kéo dài được bao lâu, đầu tiên là ở công việc, vì tôi đã đắc tội với quản lý dự án nên chắc chắn tên Lưu Dũng kia sẽ ngáng chân tôi.
Tuy nhiên năng lực làm việc của tôi khá nổi bật, lại thêm việc tôi chịu trách nhiệm mở rộng dự án trong thời gian này nên Lưu Dũng cũng không dám được nước làm tới quá mức trắng trợn.
Thế nhưng về sau có một việc làm cho tôi bắt buộc phải nhìn thẳng vào sự thật.
Tôi còn nhớ rõ đó là một buổi trưa, tôi vừa mới hoàn thành xong công việc và chuẩn bị đi ăn trưa thì Lưu Dũng đột ngột xuất hiện. Anh ta quẳng cho tôi một ít hồ sơ, bảo tôi sữa chữa chúng, tôi đã quen với việc này từ lâu nhưng trong lòng vẫn thầm chửi vài câu, còn khuôn mặt thì vẫn cứ tươi cười đồng ý.
Sau đó, tôi không xuống căng tin của công ty mà tiện tay gọi một phần thức ăn ngoài rồi lại vùi đầu vào sửa chữa hồ sơ, chờ tới khi tôi nghe được điện của cậu giao cơm rồi ra ngoài lấy đồ, tôi tình cờ gặp chị Trương cũng mới từ căng tin quay lại.
"Tiểu Trần, cô gái lần trước chị nhắc với em ấy, điều kiện khá lắm, em có muốn gặp không?"
Chị Trương khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, chị giữ dáng rất khá nên nếu không biết tuổi thì nhìn thoáng qua cũng chẳng khác mấy em gái hai lăm, hai sáu là bao.
Tôi cười cười, khách khí từ chối ngay mà không suy nghĩ gì nhiều.
"Cảm ơn chị Trương, quan hệ của em với bạn gái vẫn tốt lắm."
Trước đây, chị Trương là một người khá tốt tính, chẳng ngờ lần này chị lập tức xụ mặt.
"Tiểu Trần, nghe chị Trương nói này, còn trẻ ham chơi cũng không sao cả, nhưng cần phải sáng suốt, nhất là tìm một người sống cùng thì càng phải chọn người nhân phẩm tốt mới được."
Đối mặt với những lời này của chị Trương, tôi không hiểu rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì nên cũng chỉ gật đầu đồng ý rồi xuống dưới lấy cơm.
Nhưng chờ tới khi tôi quay về, còn chưa vào đến văn phòng thì đã nghe thấy tiếng mấy người hội chị Trương nói chuyện phiếm.
"Xem ra Tiểu Trần đang yêu cô tiếp viên quán hát thật đấy."
"Đúng vậy, ban đầu Lưu Dũng nói tôi còn không tin lắm đâu, Tiểu Trần rõ ràng là người trông rất đàng hoàng thông minh, làm sao lại sơ suất như vậy."
Nghe tiếng nói chuyện trong phòng, tôi không nói gì thêm mà chỉ tạo ra vài tiếng động rồi quay về bàn làm việc.
Bận rộn làm việc lại thêm việc tôi với Lan Lan đang ở trong giai đoạn ngọt ngào của tình yêu nên những tin đồn kia thực sự không ảnh hưởng gì tới tôi cả.
Chỉ là có một việc làm tôi cảm thấy áp lực. Xế chiều hôm đó, lúc gần tan ca, tôi nhận được điện thoại ở nhà gọi tới để giục kết hôn, việc này làm tôi thật đau đầu.
Đúng lúc tôi đang định nói chuyện của tôi với Lan Lan cho người nhà biết thì ai ngờ đầu dây bên kia lại nói một câu làm tôi hoàn toàn từ bỏ ý định này.
Cổ Thụy Trần, ông anh họ nhiều năm không gặp của tôi đã đến!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.