Nữ Hoàng Hộp Đêm Của Tôi

Chương 31: Mỗi người một vẻ

Vô Danh

20/01/2021

Trong lúc tôi đang suy nghĩ linh tinh thì một câu của Lý Tĩnh đã làm tôi có cảm giác muốn quỳ lạy cô ấy luôn.

“À, thì ra là thế, cảm ơn chú nhiều, vậy không làm phiền chú và cháu gái dùng bữa nữa nhé!”

Cùng với câu nói như tiếng trời bật ra khỏi miệng Lý Tĩnh thì lão hói đang vênh váo uống nước trà cũng không kìm được, há miệng phun nước ra.

Còn Lan Lan ở đối diện, cả khuôn mặt đang tươi cười cũng đỏ bừng lên rất khó coi.

Tục ngữ có câu “vạch trần người khác không nói điểm yếu, đánh người không tát mặt”, thế nhưng sao trong lòng tôi lại có cảm giác sảng khoái khác thường nhỉ?

Về lại bàn ăn rồi ngồi xuống, tôi nhìn Lý Tĩnh vẫn thản nhiên ăn uống như cũ, trong đầu dù đầy ngập những suy nghĩ nhưng tôi cũng phải giơ ngón tay cái lên với cô.

“Đúng là bạn gái cũ của anh đấy à?”

Lý Tĩnh đang cúi đầu ăn cơm, bất ngờ hỏi một câu trong lúc vẫn còn đang cúi đầu.

Tôi do dự một lát, không đáp, cũng không muốn giải thích, mà chỉ lẳng lặng nhìn Lý Tĩnh.

“Anh nhìn em chăm chú thế làm gì? Trên mặt em dính gì à?”

Lý Tĩnh vừa cầm giấy ăn định lau vừa không quên trừng mắt với tôi:

“Đừng nhìn em nữa, bạn gái cũ của anh đi rồi kìa.”

“Chúng mình cưới nhau đi.”

Lý Tĩnh vừa cầm giấy ăn vừa lục lọi tìm gương trang điểm, bất ngờ nghe được câu này cô sửng sốt như thể bị điện giật.

Sau đó cô xoay người, nhìn thẳng vào tôi, nước mắt đã chảy giàn giụa khuôn mặt xinh đẹp.

“Em có sao không?”

Tôi không rõ vì sao Lý Tĩnh lại biến thành như vậy, thế nên cứ cuống hết cả lên.

Lý Tình vừa cười vừa khóc nhìn tôi, giọng cô run lên, cô hỏi lại:

“Anh vừa nói gì cơ?”

“Em không sao chứ?”

“Không phải, là câu trước ấy!”

Lý Tĩnh vừa giận vừa cười với tôi, cô cứ cứ nhìn tôi chăm chú.



Nháy mắt tôi đã hiểu ra, nhanh chóng rời khỏi ghế của mình, lòng còn do dự có nên quỳ một gối luôn không.

“Anh biết cầu hôn em bất ngờ thế này đúng là không ổn, thậm chí còn không hề chuẩn bị gì cả, nhưng anh muốn cam đoạn với em rằng sau này nhất định sẽ đền bù cho em.”

Là lần cầu hồn đầu tiên trong đời, tôi cũng có chút căng thẳng, trong máy mắt bởi kích động quá mà còn nói một đống câu vô nghĩa.

Đến cuối cùng Lý Tĩnh vừa khóc vừa cười mắng tôi:

“Nói trọng điểm đi!”

Lúc đó tôi mới bừng tỉnh, lập tức trịnh trọng lặp lại câu kia một lần nữa:

“Chúng mình cưới nhau đi!”

Hành động của tôi khiến không tí nhân viên trong nhà hàng để ý, dù lúc này cũng không có mấy khách dùng bữa nhưng dẫu sao nhà ăn cũng có rất nhiều nhân viên đó nha.

Trong tình cảnh ấy, không đợi Lý Tĩnh mở miệng thì đám nhân viên túm tụm lại đây đã ồn ào trước rồi.

Nhận lời anh ấy đi!

Nhận lời anh ấy đi!

Thật ra tôi cũng biết dù chuyện này khiến Lý Tĩnh không kịp trở tay nhưng qua vẻ mặt của cô thì cơ bản không hề gì.

Quả nhiên đúng như tôi đoán, trong tiếng hô ồn áo, Lý Tĩnh tràn đầy hạnh phúc, gật đầu đồng ý với đôi mắt đẫm lệ!

Tiếp theo đương nhiên không thể thiếu màn chúc phúc của các nhân viên nhà hàng vây xem rồi.

Trả qua sự biến đổi thế này khiến cuối cùng tôi cũng từ bỏ được chút tình cảm còn sót lại với Lan Lan mà tôi vẫn chôn giấu trong lòng bấy lâu nay.

Nếu như nói sau khi xảy ra quan hệ với Lý Tĩnh, tôi vẫn còn giữ chút tưởng niệm Lan Lan thì sau chuyện hôm nay, đã khiến lòng tôi hoàn toàn từ bỏ và lựa chọn xóa hết mong nhớ người đó.

Vả lại giờ tôi đã có Lý Tĩnh, tôi cũng rất vừa lòng với cô ấy, bất kể là ở phương diện nào thì ít nhất tời lúc này, cô ấy vẫn luôn khiến tôi có cảm giác mình là người phụ nữ mà tôi tìm kiếm để nắm tay nhau trải qua một đời.

Sau khi ăn xong chuẩn bị ra về thì Lý tĩnh vì lúc được tôi cầu hôn khóc trôi lem phấn son nên phải vào nhà vệ sinh makeup lại.

Tôi đang chìm đắm trong hạnh phúc, cũng không còn bị đè nén như trước nữa, cả người có cảm giác khoan khoái như xuân về hoa nở.

Khi vừa đưa ra quyết định có ảnh hưởng cả đời như vậy tôi cũng không nghĩ tới, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, điện thoại đặt trên bàn ăn của Lý Tĩnh đột nhiên sáng lên, tin nhắn hiện ra khiến tôi khó có thể tả nổi cảm giác khi ấy.

Chỉ thấy trên khung nhắn tin của màn hình hiện rõ đoạn đối thoại với nội dung như sau.

“Honey à, chị thu phục được bé cừu non kia chưa?”

“Bà đây đã ra tay đương nhiên là dễ như trở bàn tay rồi!”



Nhìn đoạn đối thoại này khiến tôi có cảm giác muốn mù mắt chó, dù sao tôi cũng không ngờ Lý Tĩnh trông có phong phạm nữ vương như thế mà lại có một mặt nhí nhảnh như vậy nữa.

May mà người nói chuyện với Lý Tĩnh là con gái, nếu không để người luôn không có cảm giác an toàn như tôi thấy được thì chắc chắn sẽ làm đổ không biết bao nhiêu bình dấm chua cho mà xem.

“Chà chà, chị già, em phục chị đấy!”

“Không được nói già! Không được nói già! Không được nói già!”

“Chị à, chị yêu, truyền cho em ít kinh nghiệm nha?”

“Ừm, khá lắm khá lắm, lần này ngoan hơn nhiều rồi, mà làm gì có kinh nghiệm, làm hư một bé đẹp trai, nghiệp chướng quá!”

Nhìn tới đây tôi kinh ngạc há hốc mồm, vốn tưởng mình đã hiểu hết về Lý Tĩnh nhưng chẳng ngờ cô ấy không chỉ phóng đãng về mặt thể xác mà đến cả tư tưởng cũng “mở” tới mức này!

Mặt khác, sao tôi lại có “cảm giác tủi thân” như thể bị Lý Tĩnh chiếm tiện nghi thế này?!

“Thế còn đối tượng xem mắt của chị lần trước thì sao?”

“Để tính sau, chỉ là lo trước cũng không thừa thôi mà, phải suy nghĩ đường lùi cho mình chứ lại, đúng không nào?”

Khi nhìn thấy câu này tôi lập tức bồn chồn.

Rốt cuộc thế là có ý gì đây?!

Tôi ngẫm lại, dù trong lòng rất giận nhưng trong hoàn cảnh này, lại thêm việc vừa cầu hôn cô ấy thì nếu thật sự muốn làm ầm lên sẽ không hay ho gì, dù sao có câu tục ngữ là người cần mặt cây cần vỏ không phải sao?

Có chuyện gì cứ để về nhà rồi nói!

Nhưng khi tôi đã quyết định như thế, đợi Lý Tĩnh dặm phấn xong trở về,tôi đang định gọi phục vụ tới thanh toán thì đột nhiên cô ấy lại cản tôi.

“Anh yêu, chúng mình ngồi thêm lát nữa đi.”

Vì vừa rồi đọc được tin nhắn kia khiến lòng tôi rất khó chịu, có điều đây chỉ là yêu cầu đơn giản, thế nên tôi vẫn đồng ý.

“Anh biết không, khi em vừa nghe anh nói muốn cưới em thì em vẫn không dám tin, thì ra em vẫn có thể kết hôn được.”

Lý Tĩnh cảm khái:

“Anh yêu, anh thật sự không chê em nhiều tuổi hơn anh sao?”

Trước kia tôi cũng từng nói qua, tôi không để tâm tới chuyện tuổi tác, thế nên giờ tôi đáp mà không hề do dự:

“Anh không phải loại người coi trọng tuổi tác, điều quan trọng nhất trong tình cảm không phải là vấn đề tuổi tác.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Hoàng Hộp Đêm Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook