Nữ Hoàng Hộp Đêm Của Tôi

Chương 8: Ôm Vân Vân nhìn Lan Lan

Vô Danh

20/01/2021

“Không thể nào, chắc chắn là mắt mình có vấn đề rồi!”

Tôi lắc đầu gượng cười, vừa đi về phía phòng vệ sinh vừa móc di động trong túi ra.

Nói thật thì cả tối nay tôi đều nơm nớp lo sợ, tinh thần lúc nào cũng bất an, cứ nghi thần nghi quỷ mãi.

Tôi gửi mấy tin nhắn cho Lan Lan trên We Chat, nói qua chuyện tối nay công ty tổ chức “gặp mặt” tại quán Karaoke, tôi còn hỏi lúc nào em ấy tan tầm, còn không quên nói tôi chỉ là “bất đắc dĩ”, hy vọng em ấy có thể hiểu cho mình.

Thế nhưng gửi tin một lúc lâu mà không đợi được tin trả lời, chuyện này khiến tôi càng thêm thấp thỏm hơn.

Trong lòng không khỏi nghĩ lung tung, có phải tôi đây nghĩ quàng nghĩ xiên quá mức rồi không? Chắc không máu chó thế đâu nhỉ!

Trong lúc tôi cảm thấy hơi hối hận vì bản thân cứ ngờ vực vô căn cứ thì cũng tới buồng vệ sinh, vừa đẩy cửa ra đã bị mùi rượu nồng nặc ập vào mặt.

Cố chịu đựng mùi vị gay mũi này, lúc đang giải quyết thì bên tai đột nhiên lại vang lên tiếng thở hổn hển và tiếng rên rỉ rất nhẹ.

Nhìn về phía buồng vệ sinh đóng chặt ở cuối phòng, tôi liếc khe hở phía dưới, đúng như dự đoán, một đôi giày cao gót và một đôi giày thể thao xuất hiện trong tầm mắt tôi.

Gặp phải chuyện này trong tình cảnh này khiến tôi khó tránh xấu hổ, trong đầu cũng thầm cảm thán “Chỗ này đúng là loạn thật!”

Đúng lúc này âm báo tin nhắn trên điện thoại kéo tôi về với hiện thực.

“Vừa rồi em bận quá nên chưa nhắn lại cho anh, công ty anh thoải mái thật đó, còn tới quán Karaoke ‘gặp mặt’ nữa cơ à?”

Thấy tin nhắn Lan Lan trả lời khiến tôi hết sức vui vẻ, nhanh chóng trả lời:

“Đồng nghiệp cứ đòi tới đây, anh không biết làm thế nào nữa.”

“Được rồi, nể tình anh thật thành nên lần này em tha thứ cho anh đó, nhưng mà anh đừng có học thói xấu nhé, anh có định gọi một em gái tới tiếp mình không đó?”



Tin nhắn của Lan Lan tới rất nhanh, khiến tôi rất xấu hổ, đang do dự có nên “thẳng thắn để được khoan hồng” kể chuyện Lưu Dũng tự tiện ép Vân Vân tới ngồi với mình không thì lại nhận được một tin nhắn mới.

“Mà trong tình cảnh đó thì anh cũng khó mà thoát thân được, nếu là thế thì sẽ bị cô lập mất, thôi lần này em bỏ qua cho anh đó, nhưng chỉ lần này thôi đấy nhé!”

Đối với chỉ thị của cấp trên này tôi suýt đã hô tô vạn tuế, vội nhắn lại bảo đảm:

“Anh biết rồi vợ ơi, anh là người thế nào chứ, có phải em không biết anh yêu em nhiều thế nào đâu.”

“Rồi rồi, đừng có huyên thuyên nữa, nhưng mà dù anh có gọi người cũng không được tùy tiện sờ tay mó chân gì đâu nhé, nếu không em sẽ giận thật đó!”

Nói chuyện với Lan Lan khiến tôi vô cùng thoải mái, nhanh chóng gửi tin nhắn lại cho em ấy:

“Ừ, anh hứa mà, nhưng em tin anh vậy sao?”

Thế nhưng chẳng ngờ lần này tôi gửi tin nhắn xong đến ba bốn phút sau cũng không nhận được tin trả lời của em ấy.

Trong lúc tôi đang thầm nghĩ chắc Lan Lan bận quá không trả lời tin nhắn được nên không đợi nữa mà quay về phòng, lúc mở cửa ra tôi mới biết thế giới này chẳng ngờ thật sự có chuyện máu chó tới độ này luôn!

Bởi vì ngay chớp mắt khi tôi đẩy cửa vào, tôi đã thấy cảnh tượng khiến mình kinh hãi tới há hốc miệng, cũng không dám tưởng tượng ra nổi.

Lan Lan mới rồi còn gửi tin nhắn We Chat với tôi lúc này đang đứng song ca bài “Tri Tâm Ái Nhân” với Lưu Dũng!

“Hãy để tình yêu của em ở bên anh mãi mãi.”

“Anh có cảm nhận được em đang lo lắng cho anh không.”

Ngay khi Lan Lan vừa hát câu này thì trùng hợp là tôi cũng đẩy cửa bước vào, hai mắt chạm nhau, dư âm của câu hát mới rồi vẫn còn vang vọng bên tai tôi.

“Khi đôi mắt đối diện nhau mới biết thế nào là duyên phận.”



Tôi và Lan Lan cứ thế đối diện, trải qua khiếp sợ và không thể tin nổi ban đầu, trên mặt tôi không khỏi lộ ra một nụ cười đắng chát.

Trong ánh mắt Lan Lan nhìn về phía tôi rõ ràng cũng có chút lúng túng và bất an, đến mức quên cả hát tiếp.

Lưu Dũng đang song ca với Lan Lan không thấy ánh mắt em ấy và tôi đối diện, thế nên nghi hoặc hỏi “Sao không hát tiếp” rồi tự mình hát nốt câu lẽ ra của Lan Lan.

“Có phải em cũng đang chờ đợi một người yêu tri kỷ.”

Hát xong câu đó Lưu Dũng lại giơ tay kéo Lan Lan lại gần rồi không quên mở miệng hát tiếp:

“Không cần biết là hiện tại ~”

Lan Lan do dự một chút, sau cùng vẫn mở miệng tiếp tục song ca với Lưu Dũng.

“Hay là tương lai xa xôi.”

“Chúng ta sẽ đều gìn giữ tình cảm lúc này.”

“Không cần biết dẫu mưa gió lại bủa vây.”

Tôi không thể hiểu nổi bản thân mình đang ở trong tình cảnh nào, cứ đờ đẫn nghe bản song ca đầy mùi vị “chân tình” của Lan Lan và Lưu Dũng, sau đó tôi đi về bên cạnh Vân Vân, cảnh tượng máu chó này làm tôi ngồi xuống rồi uống liên tiếp mấy chai bia rồi mà vẫn chưa hết bàng hoàng.

“Sao thế anh đẹp trai, anh quen Lan Lan à?”

Lúc này Vân Vân ngồi bên cạnh cũng đã nhận ra tâm trạng bất thường của tôi, chạm một ly với tôi xong cô ấy tò mò hỏi thăm.

“Thì ra em ấy chính là Tiểu Lan!”

Tôi giơ tay kéo mạnh Vân Vân vào lòng, sau đó cười khổ nhìn Lan Lan cũng đang đánh giá mình từ phía bên kia!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Hoàng Hộp Đêm Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook