Chương 12: Rên rỉ nỉ non
Vô Danh
20/01/2021
Tôi nhớ có một câu thế này:
"Nếu có chuyện không giải quyết được, vậy thì đi ăn đồ nướng, một bữa không đủ thì hai bữa."
Với tình hình này, tôi dùng đôi mắt say lờ đờ của mình để nhìn vẻ căm phẫn của Lan Lan, tôi dùng lực kéo em vào lòng, ôm ghì lấy em, đồng thời cũng quyết đoán hôn lên môi em.
Đúng thế, tương tự như câu nói kia, nếu có chuyện gì không giải quyết được thì ôm hôn thắm thiết một lần, một lần không được thì ôm hôn đến khi em "Mềm nhũn cả người" mới thôi.
"Anh thả em ra đi."
Khi bên tai vang lên giọng nói nỉ non nhỏ nhẹ của Lan Lan, tôi cảm nhận được rằng cùng là những lời nói đó, thế nhưng Lan Lan lúc này đã không còn sự cương quyết khi nãy nữa rồi.
"Không buông, anh sợ, sợ nếu làm vậy thì sau này sẽ mất em."
Nói đến đây, tôi lại ôm siết lấy em.
Lan Lan tựa vào vai tôi, sau khi thở dài thườn thượt, em mới nói nhỏ:
"Anh cần gì phải làm như thế? Chẳng lẽ anh không chê em? Không tức giận vì em lừa anh?"
Đối mặt với những câu hỏi liên tiếp của Lan Lan và cảm nhận được hơi ấm của người trong lòng, tôi không khỏi yên lặng.
Tôi suy tư trong chốc lát. Từ ngày quen biết em tới nay, tôi luôn đắm chìm trong cảm xúc "vui vẻ lạ thường", đó là thứ cảm giác của hạnh phúc khiến tôi dù hi vọng xa vời cũng không mơ nổi, vậy mà hiện tại tôi lại có thể cảm nhận được.
Nhưng cũng đúng như những gì Lan Lan hỏi, nếu tiếp tục phát triển như thế thì có đáng hay không?
Tôi thực lòng không chê em sao?
Hơn nữa, vì Lan Lan là gái quán hát, cũng vì lý do nghề nghiệp này mà tối nay tôi đã xảy ra va chạm với quản lý dự án, tuy nói là giận dữ vì hồng nhan nhưng tất cả nguyên nhân cũng không thể nào thoát khỏi việc em đã lừa gạt tôi.
"Chúng ta chia tay đi."
Thấy tôi im lặng không nói gì, Lan Lan bỗng đẩy tôi ra. Em để lại tôi kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ rồi vẫy tay, bước về phía một chiếc xe màu đen đang chờ ngoài cổng quán Karaoke.
"Hả? Từ từ đã!"
Thấy Lan Lan quay người rời đi, tôi xoa xoa mặt, cười khổ rồi hét lên:
"Không biết là em đi có nhanh không?"
Lan Lan xoay người lại, em không giấu nổi vẻ nghi hoặc và cứ kinh ngạc nhìn tôi như vậy.
"Làm sao?"
Tôi cảm thấy đắng chát, có lẽ là do cồn gây tê hoặc là do tôi không cam lòng, tôi đã hô lên một câu:
"Cho em đi hai dặm rồi anh lại đuổi theo em."
Thấy Lan Lan cười khổ lắc đầu rồi lên xe đi mất, tôi đau đớn ôm đầu, dưới tác dụng kích thích của cồn, tôi thực sự khó chịu, tôi ngồi xổm xuống hút thuốc, đồng thời cũng yên lặng tự hỏi lòng mình.
Nếu cứ chấm dứt như vậy, tôi thực sự không hối hận sao?
Thùng thùng!
"Ai thế?"
Thùng thùng!
Sau khi tiếng đập cửa kết thúc không lâu, Lan Lan mở cửa ra, thấy tôi đột ngột xuất hiện thì mắt em cũng ánh lên vẻ kinh ngạc, còn tôi thì đã đặt quyết tâm nên không hề do dự mà lách người vào ngay.
Tôi chẳng nói gì mà chỉ ôm chầm lấy em và dùng gót chân đóng cửa lại, sau đó đi thẳng về phía phòng ngủ của em.
Dưới tác dụng của cồn, tôi cũng không rõ ràng chuyện này là thế nào, một cảm giác cuồng bạo và một sức mạnh mãnh liệt như muốn lao ra khỏi cơ thể tôi, toàn thân tôi như bén lửa, ngọn lửa lòng vô danh này tựa hồ sẽ nuốt chửng tôi ngay lập tức.
Trong bóng tối, tôi dùng tốc độ cực nhanh để cởi quần áo, còn Lan Lan bây giờ đã không còn hoạt ngôn như bình thường, em chỉ còn có thể rên rỉ nỉ non mà thôi.
Khi tôi dùng đôi bàn tay run rẩy và vụng về kì lạ vuốt ve Lan Lan, em cũng thuận theo và nhiệt tình đáp trả, cơ thể mềm mại với làn da trắng mịn như ngà voi đang run lên từng đợt kia dường như cũng đang truyền lại một khát vọng được yêu.
"Anh yêu, dịu dàng với em một chút được không? Em hơi sợ."
Lan Lan thầm thì khe khẽ bên tai tôi, sau khi em nói ra câu này, toàn thân tôi như bốc cháy, cảm giác hạnh phúc lớn lao kia làm cho tôi mê đắm.
Cùng với từng cơn say mê, suy nghĩ của tôi cũng dần lâng lâng, cảm giác kia mãnh liệt chẳng khác nào một lần xuyên qua thời gian, tôi có thể tự trải nghiệm cảm giác rong ruổi trên chiến trường, chỉ huy quân lính dũng mãnh đánh giết quân địch.
Tiếng đạn xé không khí vang lên bén nhọn cứ quanh quẩn bên tai, dưới sự yểm hộ của những tiếng nổ đì đùng, bộ đội tìm được vị trí đột phá rồi tràn vào trận địa của kẻ địch chẳng khác nào một đợt thủy triều!
Trận đánh giáp lá cà, tiếng lưỡi lê leng keng lọt vào tai, cùng với đó là những đốm lửa do va chạm sinh ra.
Tấn công, tấn công! Tiếp tục tấn công!
Sự tấn công dũng mãnh của phe tôi cũng đã đốt lên cảm xúc mãnh liệt phía Lan Lan, trong đêm tối, em như một chiếc thuyền con đang bơi trên mặt hồ nội tâm, vào thời khắc mưa to gió lớn nổi lên, chiếc thuyền con cảm nhận được sóng lớn không ngừng vỗ lên mạn thuyền, tạo ra cảm giác xóc nảy kịch liệt.
Cuồng phong và dông tố cùng tiến tới, lực mạnh đập vào thân thuyền làm cho con thuyền nghiêng ngả, nó bất lực lắc lư, khi thì vọt lên đến đỉnh ngọn sóng, lúc lại nặng nề ngã xuống tận đáy, cảm giác mãnh liệt xen lẫn với đắm say và cảm giác muốn giải thoát khỏi trói buộc đã đẩy em lên đến tột đỉnh.
"Nếu có chuyện không giải quyết được, vậy thì đi ăn đồ nướng, một bữa không đủ thì hai bữa."
Với tình hình này, tôi dùng đôi mắt say lờ đờ của mình để nhìn vẻ căm phẫn của Lan Lan, tôi dùng lực kéo em vào lòng, ôm ghì lấy em, đồng thời cũng quyết đoán hôn lên môi em.
Đúng thế, tương tự như câu nói kia, nếu có chuyện gì không giải quyết được thì ôm hôn thắm thiết một lần, một lần không được thì ôm hôn đến khi em "Mềm nhũn cả người" mới thôi.
"Anh thả em ra đi."
Khi bên tai vang lên giọng nói nỉ non nhỏ nhẹ của Lan Lan, tôi cảm nhận được rằng cùng là những lời nói đó, thế nhưng Lan Lan lúc này đã không còn sự cương quyết khi nãy nữa rồi.
"Không buông, anh sợ, sợ nếu làm vậy thì sau này sẽ mất em."
Nói đến đây, tôi lại ôm siết lấy em.
Lan Lan tựa vào vai tôi, sau khi thở dài thườn thượt, em mới nói nhỏ:
"Anh cần gì phải làm như thế? Chẳng lẽ anh không chê em? Không tức giận vì em lừa anh?"
Đối mặt với những câu hỏi liên tiếp của Lan Lan và cảm nhận được hơi ấm của người trong lòng, tôi không khỏi yên lặng.
Tôi suy tư trong chốc lát. Từ ngày quen biết em tới nay, tôi luôn đắm chìm trong cảm xúc "vui vẻ lạ thường", đó là thứ cảm giác của hạnh phúc khiến tôi dù hi vọng xa vời cũng không mơ nổi, vậy mà hiện tại tôi lại có thể cảm nhận được.
Nhưng cũng đúng như những gì Lan Lan hỏi, nếu tiếp tục phát triển như thế thì có đáng hay không?
Tôi thực lòng không chê em sao?
Hơn nữa, vì Lan Lan là gái quán hát, cũng vì lý do nghề nghiệp này mà tối nay tôi đã xảy ra va chạm với quản lý dự án, tuy nói là giận dữ vì hồng nhan nhưng tất cả nguyên nhân cũng không thể nào thoát khỏi việc em đã lừa gạt tôi.
"Chúng ta chia tay đi."
Thấy tôi im lặng không nói gì, Lan Lan bỗng đẩy tôi ra. Em để lại tôi kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ rồi vẫy tay, bước về phía một chiếc xe màu đen đang chờ ngoài cổng quán Karaoke.
"Hả? Từ từ đã!"
Thấy Lan Lan quay người rời đi, tôi xoa xoa mặt, cười khổ rồi hét lên:
"Không biết là em đi có nhanh không?"
Lan Lan xoay người lại, em không giấu nổi vẻ nghi hoặc và cứ kinh ngạc nhìn tôi như vậy.
"Làm sao?"
Tôi cảm thấy đắng chát, có lẽ là do cồn gây tê hoặc là do tôi không cam lòng, tôi đã hô lên một câu:
"Cho em đi hai dặm rồi anh lại đuổi theo em."
Thấy Lan Lan cười khổ lắc đầu rồi lên xe đi mất, tôi đau đớn ôm đầu, dưới tác dụng kích thích của cồn, tôi thực sự khó chịu, tôi ngồi xổm xuống hút thuốc, đồng thời cũng yên lặng tự hỏi lòng mình.
Nếu cứ chấm dứt như vậy, tôi thực sự không hối hận sao?
Thùng thùng!
"Ai thế?"
Thùng thùng!
Sau khi tiếng đập cửa kết thúc không lâu, Lan Lan mở cửa ra, thấy tôi đột ngột xuất hiện thì mắt em cũng ánh lên vẻ kinh ngạc, còn tôi thì đã đặt quyết tâm nên không hề do dự mà lách người vào ngay.
Tôi chẳng nói gì mà chỉ ôm chầm lấy em và dùng gót chân đóng cửa lại, sau đó đi thẳng về phía phòng ngủ của em.
Dưới tác dụng của cồn, tôi cũng không rõ ràng chuyện này là thế nào, một cảm giác cuồng bạo và một sức mạnh mãnh liệt như muốn lao ra khỏi cơ thể tôi, toàn thân tôi như bén lửa, ngọn lửa lòng vô danh này tựa hồ sẽ nuốt chửng tôi ngay lập tức.
Trong bóng tối, tôi dùng tốc độ cực nhanh để cởi quần áo, còn Lan Lan bây giờ đã không còn hoạt ngôn như bình thường, em chỉ còn có thể rên rỉ nỉ non mà thôi.
Khi tôi dùng đôi bàn tay run rẩy và vụng về kì lạ vuốt ve Lan Lan, em cũng thuận theo và nhiệt tình đáp trả, cơ thể mềm mại với làn da trắng mịn như ngà voi đang run lên từng đợt kia dường như cũng đang truyền lại một khát vọng được yêu.
"Anh yêu, dịu dàng với em một chút được không? Em hơi sợ."
Lan Lan thầm thì khe khẽ bên tai tôi, sau khi em nói ra câu này, toàn thân tôi như bốc cháy, cảm giác hạnh phúc lớn lao kia làm cho tôi mê đắm.
Cùng với từng cơn say mê, suy nghĩ của tôi cũng dần lâng lâng, cảm giác kia mãnh liệt chẳng khác nào một lần xuyên qua thời gian, tôi có thể tự trải nghiệm cảm giác rong ruổi trên chiến trường, chỉ huy quân lính dũng mãnh đánh giết quân địch.
Tiếng đạn xé không khí vang lên bén nhọn cứ quanh quẩn bên tai, dưới sự yểm hộ của những tiếng nổ đì đùng, bộ đội tìm được vị trí đột phá rồi tràn vào trận địa của kẻ địch chẳng khác nào một đợt thủy triều!
Trận đánh giáp lá cà, tiếng lưỡi lê leng keng lọt vào tai, cùng với đó là những đốm lửa do va chạm sinh ra.
Tấn công, tấn công! Tiếp tục tấn công!
Sự tấn công dũng mãnh của phe tôi cũng đã đốt lên cảm xúc mãnh liệt phía Lan Lan, trong đêm tối, em như một chiếc thuyền con đang bơi trên mặt hồ nội tâm, vào thời khắc mưa to gió lớn nổi lên, chiếc thuyền con cảm nhận được sóng lớn không ngừng vỗ lên mạn thuyền, tạo ra cảm giác xóc nảy kịch liệt.
Cuồng phong và dông tố cùng tiến tới, lực mạnh đập vào thân thuyền làm cho con thuyền nghiêng ngả, nó bất lực lắc lư, khi thì vọt lên đến đỉnh ngọn sóng, lúc lại nặng nề ngã xuống tận đáy, cảm giác mãnh liệt xen lẫn với đắm say và cảm giác muốn giải thoát khỏi trói buộc đã đẩy em lên đến tột đỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.