Chương 16: Tặng xe
Vô Danh
20/01/2021
Vừa nghe tôi nói thế là Lan Lan vừa mừng vừa lo nhìn tôi.
“Không phải anh lại dỗ suông em đấy chứ?”
Sau khi hỏi câu này Lan Lan lại ủ rũ nói:
“Anh không sợ người ta đàm tiếu sao, dù sao thì trước đây em…”
Tai nghe được những lời Lan Lan thì thào khiến lòng tôi rất khó chịu, cảm giác mình đã làm em ấy thiệt thòi rồi, tôi không kìm được mà nói:
“Anh không quan tâm, thật đó, anh đã nói với em rồi, anh chỉ quan tâm một mình em, còn chuyện khác thì miệng là của người ta, ai muốn nói gì thì cứ kệ họ nói thôi.”
Nói tới đây tôi lại ôm siết lấy Lan Lan vào lòng rồi dịu dàng bảo với em:
“Anh còn chưa đủ hoàn hảo, nhưng anh biết rằng ngày tháng sau này là chúng ta, dù người khác có làm gì thì cũng không thể ngăn cản hai đứa mình ở bên nhau, vậy là đủ rồi.”
Sau lần nói chuyện này, không thể phủ nhận rằng tôi và Lan Lan càng thêm thân cận, thật ra, từ cách nói chuyện của em ấy tôi đã nhận ra em đang rất buồn bã, tôi có thể đoán được từ trước tới giờ em đều tiếc nuối nhất chính là tôi đã chịu không thừa nhận thân phận của em với người ngoài.
Vậy nên tôi cũng quyết định, thừa dịp trong nhà đang thúc giục tôi đi xem mặt để kết hôn, lại thêm lần này anh họ tôi tới chơi sẽ chính thức giới thiệu Lan Lan cho mọi người làm quen, tôi muốn nhờ anh họ chuyển tin cho người nhà biết, mình đã có bạn gái rồi.
“Thì ra lúc chiều anh gọi điện là vì muốn nói chuyện này với em.”
Lan Lan nghe được ý định của tôi thì tỏ ra rất kích động.
Tôi gật nhẹ đầu, còn trêu em ấy:
“Đương nhiên rồi, em nghĩ anh bảo muốn ‘nuôi em’ là đùa đấy chắc? Ha ha.”
“Đáng ghét, nếu mà thế anh xem chúng mình có nên nghĩ tới chuyện mua phòng ở không?”
Lan Lan khẽ nghiêng đầu, mở to mắt nhìn tôi, sau đó vùng thoát khỏi vòng tay tôi.
“Trước tiên em phải tìm mấy bộ quần áo nghiêm chỉnh mới được, hình như em không có đồ phù hợp, không ổn rồi, mai em muốn đi dạo phố mua sắm!”
Nhìn Lan Lan bận rộn chọn đồ trong tủ quần áo, tôi hơi buồn cười và chọn cách phớt lờ cái tủ đã chật ních đồ của em ấy.
“Ừ, không cần trang trọng thế đâu.”
Mới thốt ra câu đó xong tôi đã phải nhận một ánh mắt “không ổn” của Lan Lan, lòng tôi giật thót một cái, lập tức mở miệng chữa cháy:
“Mua!”
Có lẽ vì cuộc nói chuyện đêm nay tương đối “hài hòa”, cũng có lẽ vì ánh trăng đêm nay quá đẹp, dù trời đã tối muộn.
Tóm lại, trong một buổi tối bận rộn như thế, hai chúng tôi đã vượt qua một đêm “hài hòa” tuyệt vời bên nhau.
Nhất là khi tôi đồng ý tặng em ấy một chiếc “xe” xong thì càng khiến đêm này “vui vẻ” hơn hẳn.
Ngày hôm sau, khi tôi hôn trán Lan Lan và đi làm, trong đầu vẫn luôn nghĩ về chất giọng lười biếng nhưng lại ngập tràn quyến rũ của em.
“Thấy người ta tặng nhau BMW với Mescedes nhiều rồi nhưng chưa từng gặp ai như anh, lại đi tặng người ta ‘chiếc xe’ thế này, nhưng mà ai bảo người ta thích cơ chứ.”
Nghĩ tới câu ấy, trong lòng tôi bất giác nhớ câu “lão hán đẩy xe, xe nào cũng là xe cả”!
Tới công ty, không ngoài dự đoán, chuyện xấu của Lưu Dũng hôm qua đã được lan truyền khắp nơi rồi.
Nhất là đám buôn dưa lê văn phòng do chị Trương cầm đầu, họ thừa dịp này túm tụm lại, hào hứng tán gẫu đủ thứ chuyện ngồi lê đôi mách nghe lỏm được đâu đó.
Không thể không nói lần này Lưu Dũng đúng là đá trúng tấm sắt cứng rồi, lại thêm hôm nay anh ta gần như dẫn theo toàn bộ nhân viên nam của một hạng mục ra ngoài làm việc, thế nên trong văn phòng ngoài tôi và cậu Tiểu Lưu đeo kính muộn tao thì chỉ còn rặt phụ nữ.
“Anh Trần, anh nghe nói chuyện gì chưa?”
Vừa ngồi vào bàn làm việc là Tiểu Lưu vừa tốt nghiệp không lâu lập tức xán lại chỗ tôi.
Người này từ đầu đến chân là kiểu trạch nam tiêu chuẩn, lại còn là loại tử trạch nữa chứ.
“Chuyện gì thế? Không phải là chuyện Lưu Dũng sao, lại có gì mới à?”
Tôi vừa dọn qua bàn làm việc vừa nhấn mở máy vi tính.
Thế nhưng sau khi tôi hỏi vậy thì lại được Tiểu Lưu tỏ vẻ thần bí kể cho nghe chuyện khác, đương nhiên nhân vật chính của chuyện lần này vẫn là Lưu Dũng rồi.
Nghe nói, có một lần Lưu Dũng buồn chán nên mò tới quán bar chơi, mục đích khi tới chỗ đó là gì thì không cần phải nói, một người đàn ông Đông Bắc cao lớn lại độc thân thì tới đó còn có thể làm gì nữa chứ?
“Cậu không nói thì tôi cũng không biết chuyện đó đâu, chưa từng nghe ai kể á, tôi còn tưởng cậu định nói chuyện tối qua của anh ta cơ đấy.”
Không thể không nói Tiểu Lưu đã thành công khơi gợi lòng hiếu kỳ của tôi rồi.
Tiểu Lưu muộn tao đẩy kính mắt, tỏ vẻ thâm sâu:
“Anh Trần, anh cứ nghe đi đã, dù sao chuyện em nói chắc chắn là thật.”
Sau đó Tiểu Lưu muộn tao kể lại tất cả những chuyện cậu ta biết về “tình yêu” của Lưu Dũng cho tôi nghe một cách rành mạch.
Cậu ta kể, khi Lưu Dũng tới quán bar định tìm “diễm ngộ” tuyệt đẹp, đúng là anh ta đã câu được một em gái xinh đẹp thật, nhưng khi Lưu Dũng dẫn cô em ấy vào khách sạn, chuẩn bị giao lưu tình cảm một cách sâu sắc thì chuyện bất ngờ lại đến!
“Không phải anh lại dỗ suông em đấy chứ?”
Sau khi hỏi câu này Lan Lan lại ủ rũ nói:
“Anh không sợ người ta đàm tiếu sao, dù sao thì trước đây em…”
Tai nghe được những lời Lan Lan thì thào khiến lòng tôi rất khó chịu, cảm giác mình đã làm em ấy thiệt thòi rồi, tôi không kìm được mà nói:
“Anh không quan tâm, thật đó, anh đã nói với em rồi, anh chỉ quan tâm một mình em, còn chuyện khác thì miệng là của người ta, ai muốn nói gì thì cứ kệ họ nói thôi.”
Nói tới đây tôi lại ôm siết lấy Lan Lan vào lòng rồi dịu dàng bảo với em:
“Anh còn chưa đủ hoàn hảo, nhưng anh biết rằng ngày tháng sau này là chúng ta, dù người khác có làm gì thì cũng không thể ngăn cản hai đứa mình ở bên nhau, vậy là đủ rồi.”
Sau lần nói chuyện này, không thể phủ nhận rằng tôi và Lan Lan càng thêm thân cận, thật ra, từ cách nói chuyện của em ấy tôi đã nhận ra em đang rất buồn bã, tôi có thể đoán được từ trước tới giờ em đều tiếc nuối nhất chính là tôi đã chịu không thừa nhận thân phận của em với người ngoài.
Vậy nên tôi cũng quyết định, thừa dịp trong nhà đang thúc giục tôi đi xem mặt để kết hôn, lại thêm lần này anh họ tôi tới chơi sẽ chính thức giới thiệu Lan Lan cho mọi người làm quen, tôi muốn nhờ anh họ chuyển tin cho người nhà biết, mình đã có bạn gái rồi.
“Thì ra lúc chiều anh gọi điện là vì muốn nói chuyện này với em.”
Lan Lan nghe được ý định của tôi thì tỏ ra rất kích động.
Tôi gật nhẹ đầu, còn trêu em ấy:
“Đương nhiên rồi, em nghĩ anh bảo muốn ‘nuôi em’ là đùa đấy chắc? Ha ha.”
“Đáng ghét, nếu mà thế anh xem chúng mình có nên nghĩ tới chuyện mua phòng ở không?”
Lan Lan khẽ nghiêng đầu, mở to mắt nhìn tôi, sau đó vùng thoát khỏi vòng tay tôi.
“Trước tiên em phải tìm mấy bộ quần áo nghiêm chỉnh mới được, hình như em không có đồ phù hợp, không ổn rồi, mai em muốn đi dạo phố mua sắm!”
Nhìn Lan Lan bận rộn chọn đồ trong tủ quần áo, tôi hơi buồn cười và chọn cách phớt lờ cái tủ đã chật ních đồ của em ấy.
“Ừ, không cần trang trọng thế đâu.”
Mới thốt ra câu đó xong tôi đã phải nhận một ánh mắt “không ổn” của Lan Lan, lòng tôi giật thót một cái, lập tức mở miệng chữa cháy:
“Mua!”
Có lẽ vì cuộc nói chuyện đêm nay tương đối “hài hòa”, cũng có lẽ vì ánh trăng đêm nay quá đẹp, dù trời đã tối muộn.
Tóm lại, trong một buổi tối bận rộn như thế, hai chúng tôi đã vượt qua một đêm “hài hòa” tuyệt vời bên nhau.
Nhất là khi tôi đồng ý tặng em ấy một chiếc “xe” xong thì càng khiến đêm này “vui vẻ” hơn hẳn.
Ngày hôm sau, khi tôi hôn trán Lan Lan và đi làm, trong đầu vẫn luôn nghĩ về chất giọng lười biếng nhưng lại ngập tràn quyến rũ của em.
“Thấy người ta tặng nhau BMW với Mescedes nhiều rồi nhưng chưa từng gặp ai như anh, lại đi tặng người ta ‘chiếc xe’ thế này, nhưng mà ai bảo người ta thích cơ chứ.”
Nghĩ tới câu ấy, trong lòng tôi bất giác nhớ câu “lão hán đẩy xe, xe nào cũng là xe cả”!
Tới công ty, không ngoài dự đoán, chuyện xấu của Lưu Dũng hôm qua đã được lan truyền khắp nơi rồi.
Nhất là đám buôn dưa lê văn phòng do chị Trương cầm đầu, họ thừa dịp này túm tụm lại, hào hứng tán gẫu đủ thứ chuyện ngồi lê đôi mách nghe lỏm được đâu đó.
Không thể không nói lần này Lưu Dũng đúng là đá trúng tấm sắt cứng rồi, lại thêm hôm nay anh ta gần như dẫn theo toàn bộ nhân viên nam của một hạng mục ra ngoài làm việc, thế nên trong văn phòng ngoài tôi và cậu Tiểu Lưu đeo kính muộn tao thì chỉ còn rặt phụ nữ.
“Anh Trần, anh nghe nói chuyện gì chưa?”
Vừa ngồi vào bàn làm việc là Tiểu Lưu vừa tốt nghiệp không lâu lập tức xán lại chỗ tôi.
Người này từ đầu đến chân là kiểu trạch nam tiêu chuẩn, lại còn là loại tử trạch nữa chứ.
“Chuyện gì thế? Không phải là chuyện Lưu Dũng sao, lại có gì mới à?”
Tôi vừa dọn qua bàn làm việc vừa nhấn mở máy vi tính.
Thế nhưng sau khi tôi hỏi vậy thì lại được Tiểu Lưu tỏ vẻ thần bí kể cho nghe chuyện khác, đương nhiên nhân vật chính của chuyện lần này vẫn là Lưu Dũng rồi.
Nghe nói, có một lần Lưu Dũng buồn chán nên mò tới quán bar chơi, mục đích khi tới chỗ đó là gì thì không cần phải nói, một người đàn ông Đông Bắc cao lớn lại độc thân thì tới đó còn có thể làm gì nữa chứ?
“Cậu không nói thì tôi cũng không biết chuyện đó đâu, chưa từng nghe ai kể á, tôi còn tưởng cậu định nói chuyện tối qua của anh ta cơ đấy.”
Không thể không nói Tiểu Lưu đã thành công khơi gợi lòng hiếu kỳ của tôi rồi.
Tiểu Lưu muộn tao đẩy kính mắt, tỏ vẻ thâm sâu:
“Anh Trần, anh cứ nghe đi đã, dù sao chuyện em nói chắc chắn là thật.”
Sau đó Tiểu Lưu muộn tao kể lại tất cả những chuyện cậu ta biết về “tình yêu” của Lưu Dũng cho tôi nghe một cách rành mạch.
Cậu ta kể, khi Lưu Dũng tới quán bar định tìm “diễm ngộ” tuyệt đẹp, đúng là anh ta đã câu được một em gái xinh đẹp thật, nhưng khi Lưu Dũng dẫn cô em ấy vào khách sạn, chuẩn bị giao lưu tình cảm một cách sâu sắc thì chuyện bất ngờ lại đến!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.