Chương 2
SEN
17/03/2014
6.45AM
2 cô cậu chuẩn bị bước ra khỏi cửa, bỗng Bin giật mình như nhớ ra điều gì đó:
- Khoan.
- Sao vậy anh iu ( nó nghiêng đầu khó hiểu )
- Em không định đến trường với bộ dạng này đó chứ?
- Ơ… a… em quên, xíu nữa thì lịch sử lặp lại ( nó mơ màng nhớ lại quá khứ)
Qúa khứ đó là gì??? Hồi sau sẽ rõ…………………
- Thui, vào hóa trang lẹ đi, chứ không anh sợ anh k giữ em được nữa quá.
- Xời, Bin yên tâm, em sẽ ở giá với Bin luôn. Chứ không ai mang em đi được đâu, làm gì có ai hoàn hảo như Bin, đẹp trai nè, thông minh nè, tốt bụng nè, lại thương em nhất nữa. Em iu Bin quá trời luôn đó, hí hí. Thui em lên hóa trang đây, chờ em xíu ná… CHỤT( nó ôm cổ, hun cái chụt vào má Bin rùi ”bay” vút lên phòng)
Bin đứng đợi, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày hôm nay tự nhiên tràn đầy sức sống. Anh vui, rất vui vì hàng ngày lại nhìn thấy nó, cô bé hồn nhiên, trong sáng và vô tư… À, hình như không còn vô tư nữa, dù nó vẫn tinh nghịch, vẫn luôn cười như thế, nhưng ngay từ 2 năm trước, ngày nó chuẩn bị đi du học, anh đã nhận ra trong nụ cười ấy có gì đó khác, hình như là 1 nỗi buồn. Bin không hiểu vì sao, anh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh cảm nhận được Bi bé nhỏ của anh đang đau. Lẽ ra anh phải hỏi, phải tìm ra nguyên nhân, nhưng dường như trong ánh mắt Bi có sức mạnh nào đó cản những lời muốn nói của Bin lại.Anh chỉ còn biết đứng nhìn Bi đi và mong chờ ngày Bi quay lại. Và hôm nay, ngày ấy đã đến, anh tự hứa với lòng nhất định phải giữ cho thiên thần luôn mỉm cười.
- Bin, đi thôi.
Tiếng nói của nó cắt ngang dòng suy nghĩ của Bin. Anh hơi giật mình rồi nhanh chóng mỉm cười:
- Chà, xem nào, không xinh, nhưng vẫn dễ thương ghê ha, vẫn khá nguy hiểm đây.
- Nè, anh không định bắt Bi xấu hơn nữa đó chứ, không chịu đâu nha. Lúc nào đi ra khỏi nhà cũng phải mang khuôn mặt giả, thật chẳng thoải mái chút nào.
Chả là vì có 1 lý do rất chi là ”pro”, 1 sự kiện hoành tráng đã xảy ra hôm đầu tiên nó bước chân vào cổng trường cấp 2, đã làm nó ”đi vào lịch sử trường”. Kể từ đó, cứ ra ngoài là nó phải hóa trang. Tuy nhiên, nó không dùng chút phấn son hay bất kỳ mĩ phẩm nào để hóa trang cả, đơn giản vì nó ghét son phấn. Thứ nó dùng để che đi khuôn mặt thật là 1 chiếc mặt nạ màu da cực mỏng, loại mặt nạ này rất đặt biệt, nhìn vào giống y da mặt thật. Chiếc mặt nạ ấy làm khuôn mặt nó vẫn trắng nhưng không hồng hào tự nhiên, nét baby cũng giảm đi… và nhìn chung là trông già dặn hơn, kém xinh hơn nhìu so với khuôn mặt thật, nhưng cũng không thể nói là xấu được, túm lại là bình thường như đa phần các cô gái khác.
- Hì, nói vậy thui, thế này là ”chuẩn” rồi, đi nào.
Bin nói rồi kéo nó đi luôn.
2 cô cậu chuẩn bị bước ra khỏi cửa, bỗng Bin giật mình như nhớ ra điều gì đó:
- Khoan.
- Sao vậy anh iu ( nó nghiêng đầu khó hiểu )
- Em không định đến trường với bộ dạng này đó chứ?
- Ơ… a… em quên, xíu nữa thì lịch sử lặp lại ( nó mơ màng nhớ lại quá khứ)
Qúa khứ đó là gì??? Hồi sau sẽ rõ…………………
- Thui, vào hóa trang lẹ đi, chứ không anh sợ anh k giữ em được nữa quá.
- Xời, Bin yên tâm, em sẽ ở giá với Bin luôn. Chứ không ai mang em đi được đâu, làm gì có ai hoàn hảo như Bin, đẹp trai nè, thông minh nè, tốt bụng nè, lại thương em nhất nữa. Em iu Bin quá trời luôn đó, hí hí. Thui em lên hóa trang đây, chờ em xíu ná… CHỤT( nó ôm cổ, hun cái chụt vào má Bin rùi ”bay” vút lên phòng)
Bin đứng đợi, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày hôm nay tự nhiên tràn đầy sức sống. Anh vui, rất vui vì hàng ngày lại nhìn thấy nó, cô bé hồn nhiên, trong sáng và vô tư… À, hình như không còn vô tư nữa, dù nó vẫn tinh nghịch, vẫn luôn cười như thế, nhưng ngay từ 2 năm trước, ngày nó chuẩn bị đi du học, anh đã nhận ra trong nụ cười ấy có gì đó khác, hình như là 1 nỗi buồn. Bin không hiểu vì sao, anh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh cảm nhận được Bi bé nhỏ của anh đang đau. Lẽ ra anh phải hỏi, phải tìm ra nguyên nhân, nhưng dường như trong ánh mắt Bi có sức mạnh nào đó cản những lời muốn nói của Bin lại.Anh chỉ còn biết đứng nhìn Bi đi và mong chờ ngày Bi quay lại. Và hôm nay, ngày ấy đã đến, anh tự hứa với lòng nhất định phải giữ cho thiên thần luôn mỉm cười.
- Bin, đi thôi.
Tiếng nói của nó cắt ngang dòng suy nghĩ của Bin. Anh hơi giật mình rồi nhanh chóng mỉm cười:
- Chà, xem nào, không xinh, nhưng vẫn dễ thương ghê ha, vẫn khá nguy hiểm đây.
- Nè, anh không định bắt Bi xấu hơn nữa đó chứ, không chịu đâu nha. Lúc nào đi ra khỏi nhà cũng phải mang khuôn mặt giả, thật chẳng thoải mái chút nào.
Chả là vì có 1 lý do rất chi là ”pro”, 1 sự kiện hoành tráng đã xảy ra hôm đầu tiên nó bước chân vào cổng trường cấp 2, đã làm nó ”đi vào lịch sử trường”. Kể từ đó, cứ ra ngoài là nó phải hóa trang. Tuy nhiên, nó không dùng chút phấn son hay bất kỳ mĩ phẩm nào để hóa trang cả, đơn giản vì nó ghét son phấn. Thứ nó dùng để che đi khuôn mặt thật là 1 chiếc mặt nạ màu da cực mỏng, loại mặt nạ này rất đặt biệt, nhìn vào giống y da mặt thật. Chiếc mặt nạ ấy làm khuôn mặt nó vẫn trắng nhưng không hồng hào tự nhiên, nét baby cũng giảm đi… và nhìn chung là trông già dặn hơn, kém xinh hơn nhìu so với khuôn mặt thật, nhưng cũng không thể nói là xấu được, túm lại là bình thường như đa phần các cô gái khác.
- Hì, nói vậy thui, thế này là ”chuẩn” rồi, đi nào.
Bin nói rồi kéo nó đi luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.