Chương 33
SEN
17/03/2014
- Chẳng lẽ không phải? (Kan quay sang nhìn Bun nghi hoặc)
Ánh mắt Bun bỗng dưng xa xăm, cậu khẽ thở dài 1 tiếng…
*quay lại 15 phút trước
Cũng ở chính bãi cỏ này, nó và Bun đang tiếp tục cuộc nói chuyện. Nó im lặng chờ đợi Bun nói điều gì đó mà cậu cho là quan trọng, giọng Bun vang lên đều đều:
- Bi này, cậu có biết là cậu… ngốc nghếch lắm không?
- Hả… cậu giám nói tớ ngốc???
- Và cậu… còn rất đáng yêu nữa. (Bun tiếp tục với giọng nhẹ nhàng)
- Ơ…
Nó chẳng hiểu Bun đang nói gì, mà chính xác hơn là không hiểu sao tự nhiên Bun lại nói mấy câu ”kì lạ” đó, thái độ của cậu có gì đó ”không bình thường”. Nhìn điệu bộ ngơ ngác của nó, Bun bật cười:
- Ngốc ạ, cậu có biết là… tớ thích cậu không hả? – Cậu… cậu… (nó tròn mắt nhìn Bun, miệng lắp bắp không nói được câu nào)
- Đừng tỏ ra ngạc nhiên như thế, chỉ có đồ ngốc như cậu mới không nhận ra thôi, tớ thích cậu từ lần đầu tiên gặp rồi, từ cái lần cậu ném dép vào tớ và cãi nhau với tớ ý, cậu có biết… ngay lúc đó… trái tim tớ đã không còn là của tớ.
- Bun… cậu…
Nó bất động, 2 mắt mở to hết cỡ, môi Bun đã chạm vào bờ môi của nó, cậu đang hôn nó, cái hôn nhẹ nhàng…
Rời bờ môi nó, Bun quay mặt ra hướng khác:
- Xin lỗi cậu, nhưng chỉ 1 lần thôi, tớ muốn được thể hiện tình yêu của tớ.
Nó vẫn im lặng, đúng hơn là không thể nói gì vào lúc này, đó đang bất ngờ, phải nói là vô cùng bất ngờ, nó chưa từng nghĩ đến việc Bun thích nó. Tự nhiên lúc này nó thấy bối rối quá, nó liếc mắt nhìn Bun, cậu ấy có vẻ vẫn đang bình thản.
Bỗng… Bun bật cười:
- Hahaha… cậu làm gì mà căng thẳng thế… cậu tưởng tớ yêu cậu thật à, đồ Bi ngốc nghếch, lêu lêu.
Bun lè lưỡi chêu nó rồi cậu chạy đi, thật nhanh, cố ngăn dòng nước mắt đang trực trào ra, cậu không muốn làm nó khó xử, cũng không muốn về sau nó sẽ ngại ngùng khi nói chuyện với cậu, vì vậy cậu phải làm cho nó nghĩ rằng cậu vừa nói đùa, cậu phải diễn thật tự nhiên để nó không nghi ngờ nữa, để nó không phải bận tâm về tình cảm của cậu.
- Cậu… ý cậu là… Á, cậu giám chọc tớ, cậu chết với tớ…
Nó nhanh chóng chạy theo Bun và RẦM… Bun bất ngờ đứng lại khiến nó lao ụp vào lưng cậu và nó ngã ngửa ra sau:
- Huhu… đồ đáng ghét, cậu giám làm tớ ngã, huhu, đau… (nước mắt cá sấu)
- Cậu không phải giả vờ đâu, tớ biết tỏng cái bài nước mắt cá sấu chúa của cậu rồi.
Nói là thế nhưng Bun vẫn đưa tay đỡ nó dậy:
- Đứng lên nào, em gái.
- HẢ? (nó lại tròn mắt nhìn Bun khó hiểu)
- Làm em gái tớ nhé, đồ ngốc. (Bun cốc nhẹ vào đầu nó)
- Ý cậu là…
- Haizzz, lúc nãy tớ nói thích cậu là thật… nhưng là thích như 1 cô em gái, hiểu chưa hả. (Bin cố nói ra điều này 1 cách tự nhiên nhất, mà thật ra lòng cậu đang thắt lại)
- ờ ờ… hiểu. (bây giờ thì nó mới gật gù)
- thế gọi tớ là anh đi, nhanh.
- Ơ… anh, vậy được chưa, hì hì.
Nó nhe răng cười hì hì ngố ơi là ngố làm Bun phải bật cười. Vậy là nó và Bun chính thức trở thành anh-em theo kiểu kết nghĩa.
…………kết thúc hồi tưởng của Bun………
Ánh mắt Bun bỗng dưng xa xăm, cậu khẽ thở dài 1 tiếng…
*quay lại 15 phút trước
Cũng ở chính bãi cỏ này, nó và Bun đang tiếp tục cuộc nói chuyện. Nó im lặng chờ đợi Bun nói điều gì đó mà cậu cho là quan trọng, giọng Bun vang lên đều đều:
- Bi này, cậu có biết là cậu… ngốc nghếch lắm không?
- Hả… cậu giám nói tớ ngốc???
- Và cậu… còn rất đáng yêu nữa. (Bun tiếp tục với giọng nhẹ nhàng)
- Ơ…
Nó chẳng hiểu Bun đang nói gì, mà chính xác hơn là không hiểu sao tự nhiên Bun lại nói mấy câu ”kì lạ” đó, thái độ của cậu có gì đó ”không bình thường”. Nhìn điệu bộ ngơ ngác của nó, Bun bật cười:
- Ngốc ạ, cậu có biết là… tớ thích cậu không hả? – Cậu… cậu… (nó tròn mắt nhìn Bun, miệng lắp bắp không nói được câu nào)
- Đừng tỏ ra ngạc nhiên như thế, chỉ có đồ ngốc như cậu mới không nhận ra thôi, tớ thích cậu từ lần đầu tiên gặp rồi, từ cái lần cậu ném dép vào tớ và cãi nhau với tớ ý, cậu có biết… ngay lúc đó… trái tim tớ đã không còn là của tớ.
- Bun… cậu…
Nó bất động, 2 mắt mở to hết cỡ, môi Bun đã chạm vào bờ môi của nó, cậu đang hôn nó, cái hôn nhẹ nhàng…
Rời bờ môi nó, Bun quay mặt ra hướng khác:
- Xin lỗi cậu, nhưng chỉ 1 lần thôi, tớ muốn được thể hiện tình yêu của tớ.
Nó vẫn im lặng, đúng hơn là không thể nói gì vào lúc này, đó đang bất ngờ, phải nói là vô cùng bất ngờ, nó chưa từng nghĩ đến việc Bun thích nó. Tự nhiên lúc này nó thấy bối rối quá, nó liếc mắt nhìn Bun, cậu ấy có vẻ vẫn đang bình thản.
Bỗng… Bun bật cười:
- Hahaha… cậu làm gì mà căng thẳng thế… cậu tưởng tớ yêu cậu thật à, đồ Bi ngốc nghếch, lêu lêu.
Bun lè lưỡi chêu nó rồi cậu chạy đi, thật nhanh, cố ngăn dòng nước mắt đang trực trào ra, cậu không muốn làm nó khó xử, cũng không muốn về sau nó sẽ ngại ngùng khi nói chuyện với cậu, vì vậy cậu phải làm cho nó nghĩ rằng cậu vừa nói đùa, cậu phải diễn thật tự nhiên để nó không nghi ngờ nữa, để nó không phải bận tâm về tình cảm của cậu.
- Cậu… ý cậu là… Á, cậu giám chọc tớ, cậu chết với tớ…
Nó nhanh chóng chạy theo Bun và RẦM… Bun bất ngờ đứng lại khiến nó lao ụp vào lưng cậu và nó ngã ngửa ra sau:
- Huhu… đồ đáng ghét, cậu giám làm tớ ngã, huhu, đau… (nước mắt cá sấu)
- Cậu không phải giả vờ đâu, tớ biết tỏng cái bài nước mắt cá sấu chúa của cậu rồi.
Nói là thế nhưng Bun vẫn đưa tay đỡ nó dậy:
- Đứng lên nào, em gái.
- HẢ? (nó lại tròn mắt nhìn Bun khó hiểu)
- Làm em gái tớ nhé, đồ ngốc. (Bun cốc nhẹ vào đầu nó)
- Ý cậu là…
- Haizzz, lúc nãy tớ nói thích cậu là thật… nhưng là thích như 1 cô em gái, hiểu chưa hả. (Bin cố nói ra điều này 1 cách tự nhiên nhất, mà thật ra lòng cậu đang thắt lại)
- ờ ờ… hiểu. (bây giờ thì nó mới gật gù)
- thế gọi tớ là anh đi, nhanh.
- Ơ… anh, vậy được chưa, hì hì.
Nó nhe răng cười hì hì ngố ơi là ngố làm Bun phải bật cười. Vậy là nó và Bun chính thức trở thành anh-em theo kiểu kết nghĩa.
…………kết thúc hồi tưởng của Bun………
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.