Chương 39
SEN
17/03/2014
”Anh vẫn thường tự nhìn vào trong gương
thấy bóng hình người mà em đã yêu
Anh vẫn thường tự hỏi lòng vu vơ
cớ sao chiều về lòng nhớ em nhiều?
Em xinh đẹp tựa ngàn vì sao kia
đã giáng trần hiện vào trong mắt anh
Môi em cười là nụ hồng xinh tươi
khiến tim này ngập hình bóng hoa hồng
ĐK:
Anh yêu em từ lần đầu ánh mắt nhìn
Anh yêu em ngay trong giây phút đầu tiên
Ta bên nhau từng chiều từ muôn kiếp nào
Anh yêu em bên em đến mãi ngàn năm …”
_tình yêu sét đánh_
Cả nó dường như cũng bị quấn hút vào trong cái giọng hát tuyệt với ấy, nhưng chỉ là nó thích giọng hát ngọt ngào ấm áp và sáng trong của Tú thôi chứ không hề có mảy may 1 suy nghĩ nào khác, dù sao thì vẫn phải công nhận là anh ta có giọng hát hay cực kỳ, không hổ là 1 trong những ca sĩ mới nổi được giới trẻ yêu thích.
* * * Tiếng nhạc kết thúc, gian phòng lặng đi trong vài giây và rồi những tràng pháo tay nhiệt liệt vang lên đầy hào hứng. Tú mỉm cười cúi đầu cảm ơn, anh chàng lại cất giọng nói đầy ”cảm” của mình:
- Và tiếp theo, xin mời tất cả mọi người hãy cùng hòa mình vào trong những bản nhạc cực kỳ lãng mạn. Tôi xin phép được mời cô gái mà vừa nãy tôi hát tặng cùng khiêu vũ với tôi một bản, không biết em có đồng ý không?
Tú dứt lời, anh nhẹ nhàng rời sân khấu tiến xuống phía dưới. Những tiếng xì xào lại 1 lần nữa nổi lên, rất nhiều cô gái vuốt lại tóc, chỉnh lại váy áo, ánh mắt mơ màng chờ ”hoàng tử” đến bên cạnh đưa tay ra trước mặt mình mời khiêu vũ.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn theo từng bước chân của Tú, hồi hộp chờ đợi xem nàng ”công chúa” nào có vinh dự được khiêu vũ cùng ”hoàng tử”, và lẽ dĩ nhiên người đó cũng chính là người đã chiếm trọn trái tim vị giám đốc hào hoa này.
Có 4 người đã đoán được nhân vật nữ chính trong màn ”tình cảm lãng mạn” này là ai, chỉ không ngờ anh chàng Tú này lại bạo gan giám công khai tình cảm ấy ngay tại đây. Bàn tay Kan mỗi lúc siết chặt hơn khi bước chân Tú đang dần tiến về phía nó. Chỗ Tú đã đi qua, nét tiếc nuối thất vọng tràn trề trên khuôn mặt các cô gái, cho đến khi anh chàng dừng lại ngay trước mặt nó thì mọi hi vọng của tất cả các cô nàng xinh đẹp đều bị sụp đổ.
Nó ngơ ngác, nhìn ngang, ngó dọc, nhìn trước ngó sau để tìm cô gái mà Tú chọn, nhưng rõ ràng gần nó chỉ có mỗi Yến đang đứng ngay cạnh nó thôi. Vậy là tên này thích Yến à, ôi không, nó đang định gán Yến cho anh Bin rồi cơ mà, sao nó có thể để ”chị dâu” tương lai của nó bị người khác cướp đi chứ. Nó không thể để con bạn dễ thương của mình rơi vào tay tên kiêu ngạo này được, còn gì là tương lai tươi đẹp của Yến nữa chứ. Nó cứ nhìn chằm chằm vào Tú mà tự biên tự diễn trong tư tưởng.
- Tôi có thể mời em được không?
Giọng nói ấm áp của Tú vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của nó. Nó liếc xéo anh chàng 1 cái rồi quay sang Yến:
- Có người mời bà kìa, nhưng mà tốt nhất là đừng nên chấp nhận, OK.
Nó nói 1 cách hồn nhiên làm hết thảy mọi con mắt căng ra nhìn nó. Thật không tưởng tượng được nó lại nghĩ người mà Tú muốn mời là cô gái bên cạnh (Yến), trong khi ai cũng nhận ra người ấy phải là nó vì ánh mắt Tú nhìn vào nó đã nói lên điều ấy. Một vài người (chắc ai cũng đoán được là ai) lắc đầu cười khổ nhìn cô em và cô bạn hồn nhiên của mình. Tú khẽ nhăn mặt, anh không nghĩ đến việc nó lại hiểu lầm như thế, có lẽ anh phải nói rõ hơn 1 chút:
- Người tôi muốn mời là em… Nhi ạ.
Vừa nói anh vừa chìa tay trước mặt nó, nó trố mắt nhìn Tú như nhìn sinh vật lạ. Hơ hơ, nó không nghe nhầm đấy chứ, anh ta mời nó, vậy người anh ta thích chẳng phải là nó sao? Không thể nào, anh ta phải ghét nó mới đúng chứ, cũng giống như nó không ưa anh ta vậy, làm sao mà thích cho được, thật là đùa quá đáng mà. Anh ta đang định mang nó ra làm trò đùa à, nghĩ thế nó tỏ vẻ khó chịu:
- Này, anh không cần phải đùa giỡn thế đâu, ở đây toàn người đẹp thế này, mắc gì anh không chọn lại đem tôi ra làm trò đùa hả, tôi không rảnh đâu nhé.
- Em nghĩ tôi đang đùa sao? (Tú hơi chau mày)
- Không lẽ lại là thật. (nó vẫn cao giọng) – Đúng vậy, là thật, tôi không phải loại người để đem chuyện này ra đùa.
Tú nói giọng nhẹ nhàng đầy thành khẩn và ánh mắt nhìn thẳng vào nó toát lên vẻ chân thành, nó cũng nhìn vào mắt Tú, không thấy có vẻ gì là anh ta đang đùa. Nó tự nhiên thấy bối rối, nó thật không ngờ chuyện như vậy lại xảy đến với nó, nó còn chẳng kịp hiểu gì cả.
- Anh… anh… (nó lắp bắp)
- Tôi nghĩ cô ấy không thích, anh đừng làm khó Nhi.
Một giọng nói trầm ấm khác vang lên sau lưng nó. Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người con trai ấy. Nó cũng giật mình quay đầu lại, là Kan, cậu đang nhìn Tú với ánh mắt rực lửa.
Tú cũng nhìn cậu ấy không mấy thiện cảm, thậm chí là khó chịu ra mặt. Cứ thế màn đấu mắt diễn ra khiến không khí trở nên căng thẳng đến nghẹt thở. Hai chàng trai hoàn mỹ, ngang tài ngang sức đang đứng trên 2 chiến tuyến mà nguyên nhân lại là vì nó sao? Nó thật không hiểu họ đang làm trò gì nữa, nó hết nhìn Kan, lại quay sang nhìn Tú, chợt cảm thấy khó chịu.
- Này, 2 người làm trò gì vậy, sao cứ nhìn nhau hoài vậy.
Bấy giờ cả 2 mới tạm thời ”đình chiến”, ánh mắt họ chuyển sang nó, cái nhìn như chờ đợi nó nói điều gì đó. Nhưng mà nó có hiểu họ muốn nó nói về điều gì đâu, điều nó muốn nói là:
- Không nhìn nhau nữa hả, vậy tốt, hết hứng ở đây rồi, về ngủ thôi.
Nói xong nó quay đầu về phía cầu thang, định bước đi, nhưng chân nó lại chẳng thể nhúc nhích nổi 1 bước.
- Tớ/tôi có thể mời cậu/em nhảy 1 bản không?
2 giọng nói cất lên cùng lúc và 2 tay của nó đều bị giữ chặt bởi 2 bàn tay chắc khỏe. Nó khó hiểu nhìn lại, 2 người này sao lại phiền phức vậy nhỉ. Dù họ có thù oán hay khúc mắc gì với nhau thì cũng nên tìm cách khác mà đối đầu chứ, sao tự nhiên lại lôi nó vào chuyện này, nó chẳng thích khiêu vũ, dù là với ai.
- 2 người… làm ơn thôi trẻ con đi được không, bổn cô nương không có lí do gì để phải nhảy cùng 1 trong 2 người nhé.
- Có đấy, coi như em trả nợ tôi chuyện hôm qua em vu oan cho tôi, lí do đó được chứ.
Nó còn chưa kịp nói gì thì Tú đã dùng sức lôi nó đi, nhưng đâu có đơn giản thế, chân nó vừa bước được 2 bước thì cánh tay còn lại 1 lần nữa bị Kan giữ lại. Nó quay đầu nhìn cậu, ánh mắt có gì đó, hình như là nó cảm thấy áy náy với Kan, nhưng tại sao lại có cảm giác đó, rõ ràng là nó không có làm gì có lỗi với cậu cơ mà, nó tự thấy lòng mình bỗng dưng trở nên khó hiểu. Kan như nhận ra điều gì đó trong ánh mắt nó, cậu khẽ mỉm cười rồi nhìn thẳng vào Tú:
- Anh có lí do thì tôi cũng có, đừng tự ý dắt Nhi đi mà không hỏi ai như vậy chứ.
Cậu lại nhìn sang nó tiếp tục:
- Chẳng phải cậu muốn trả ơn tớ việc tớ giúp cậu tối qua sao? Vậy thì giờ cậu có thể làm điều đó rồi đấy.
Hơ, 2 người này cũng biết kiếm lí do quá nhỉ, cái nào cũng hợp lí, vậy nó biết làm sao đây? Thật là mệt mà, không dưng lại trở thành tâm điểm chú ý của cả buổi lễ thế này, xem kìa… có biết bao ánh mắt cứ chăm chăm nhìn nó nãy giờ, mất hết cả thoải mái. Nó cảm nhận rõ những đôi mắt của nhiều cô gái nhìn nó không mấy thiện cảm, chắc chắn là vì 2 chàng ”hoàng tử” trong lòng họ đang lôi lôi kéo kéo nó rồi, cơ mà có phải tại nó đâu, nó chẳng làm gì họ mà. Nếu biết trước có chuyện thế này thì khi nãy dù mấy người kia năn nỉ gãy lưỡi nó cũng không chịu xuống đây đâu, giờ thì khó xử thế này đây. Nó đưa ánh mắt nhìn 2 ông anh và con bạn để cầu cứu, nhưng nhận lại chỉ là những cái lắc đầu bó tay.
A! Nó nghĩ ra rồi, 2 tên này đều muốn nó trả chứ gì, chả nợ hay trả ơn cũng vậy thôi mà, đâu nhất thiết phải dùng cách này, nó có thể làm việc khác mà. Ví dụ như…
- Thôi được rồi, không nhảy nhót gì hết, hôm nay bé Bi mệt rồi, cho bé Bi lên phòng ngủ nha, ngày mai về rồi Bi sẽ tự tay vào bếp nấu ăn mời mấy người 1 bữa, ok nha.
Nói xong nó khuyến mại cho 2 chàng mỗi người 1 cái nháy mắt tinh nghịch làm họ đơ luôn mấy giây. Cả 2 gật đầu trong vô thức. Nó cười tươi hớn hở rồi tung tăng nhảy chân sáo lên tầng 1 cách hồn nhiên hết mức. Mọi người trố mắt nhìn nó, bóng nó đã khuất thì 2 chàng mới sực tỉnh. Kan ném thêm cho Tú 1 cái nhìn khó chịu nữa rồi cậu cũng lững thững bước lên cầu thang.
Có 1 điều là chẳng biết ai để ý không nhưng từ lúc nghe nó nói đến việc sẽ tự tay vào bếp nấu ăn thì mặt Bin và Yến bỗng dưng tái mét, không hiểu 2 anh chị này đang hình dung đến điều gì mà lại đồng thời rùng mình 1 cái.
Rồi cả 2 cùng với Bun cũng nối gót theo Kan về phòng.
Tú vẫn phải ở lại vì anh còn có trách nhiệm ở đây mà, mất vài phút để ổn định tinh thần sau việc vừa nãy rồi tất cả lại trở về bình thường. Nhạc nổi lên và những cặp trai tài gái sắc bắt đầu dìu nhau trong những bước đi đầy lãng mạn.
thấy bóng hình người mà em đã yêu
Anh vẫn thường tự hỏi lòng vu vơ
cớ sao chiều về lòng nhớ em nhiều?
Em xinh đẹp tựa ngàn vì sao kia
đã giáng trần hiện vào trong mắt anh
Môi em cười là nụ hồng xinh tươi
khiến tim này ngập hình bóng hoa hồng
ĐK:
Anh yêu em từ lần đầu ánh mắt nhìn
Anh yêu em ngay trong giây phút đầu tiên
Ta bên nhau từng chiều từ muôn kiếp nào
Anh yêu em bên em đến mãi ngàn năm …”
_tình yêu sét đánh_
Cả nó dường như cũng bị quấn hút vào trong cái giọng hát tuyệt với ấy, nhưng chỉ là nó thích giọng hát ngọt ngào ấm áp và sáng trong của Tú thôi chứ không hề có mảy may 1 suy nghĩ nào khác, dù sao thì vẫn phải công nhận là anh ta có giọng hát hay cực kỳ, không hổ là 1 trong những ca sĩ mới nổi được giới trẻ yêu thích.
* * * Tiếng nhạc kết thúc, gian phòng lặng đi trong vài giây và rồi những tràng pháo tay nhiệt liệt vang lên đầy hào hứng. Tú mỉm cười cúi đầu cảm ơn, anh chàng lại cất giọng nói đầy ”cảm” của mình:
- Và tiếp theo, xin mời tất cả mọi người hãy cùng hòa mình vào trong những bản nhạc cực kỳ lãng mạn. Tôi xin phép được mời cô gái mà vừa nãy tôi hát tặng cùng khiêu vũ với tôi một bản, không biết em có đồng ý không?
Tú dứt lời, anh nhẹ nhàng rời sân khấu tiến xuống phía dưới. Những tiếng xì xào lại 1 lần nữa nổi lên, rất nhiều cô gái vuốt lại tóc, chỉnh lại váy áo, ánh mắt mơ màng chờ ”hoàng tử” đến bên cạnh đưa tay ra trước mặt mình mời khiêu vũ.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn theo từng bước chân của Tú, hồi hộp chờ đợi xem nàng ”công chúa” nào có vinh dự được khiêu vũ cùng ”hoàng tử”, và lẽ dĩ nhiên người đó cũng chính là người đã chiếm trọn trái tim vị giám đốc hào hoa này.
Có 4 người đã đoán được nhân vật nữ chính trong màn ”tình cảm lãng mạn” này là ai, chỉ không ngờ anh chàng Tú này lại bạo gan giám công khai tình cảm ấy ngay tại đây. Bàn tay Kan mỗi lúc siết chặt hơn khi bước chân Tú đang dần tiến về phía nó. Chỗ Tú đã đi qua, nét tiếc nuối thất vọng tràn trề trên khuôn mặt các cô gái, cho đến khi anh chàng dừng lại ngay trước mặt nó thì mọi hi vọng của tất cả các cô nàng xinh đẹp đều bị sụp đổ.
Nó ngơ ngác, nhìn ngang, ngó dọc, nhìn trước ngó sau để tìm cô gái mà Tú chọn, nhưng rõ ràng gần nó chỉ có mỗi Yến đang đứng ngay cạnh nó thôi. Vậy là tên này thích Yến à, ôi không, nó đang định gán Yến cho anh Bin rồi cơ mà, sao nó có thể để ”chị dâu” tương lai của nó bị người khác cướp đi chứ. Nó không thể để con bạn dễ thương của mình rơi vào tay tên kiêu ngạo này được, còn gì là tương lai tươi đẹp của Yến nữa chứ. Nó cứ nhìn chằm chằm vào Tú mà tự biên tự diễn trong tư tưởng.
- Tôi có thể mời em được không?
Giọng nói ấm áp của Tú vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của nó. Nó liếc xéo anh chàng 1 cái rồi quay sang Yến:
- Có người mời bà kìa, nhưng mà tốt nhất là đừng nên chấp nhận, OK.
Nó nói 1 cách hồn nhiên làm hết thảy mọi con mắt căng ra nhìn nó. Thật không tưởng tượng được nó lại nghĩ người mà Tú muốn mời là cô gái bên cạnh (Yến), trong khi ai cũng nhận ra người ấy phải là nó vì ánh mắt Tú nhìn vào nó đã nói lên điều ấy. Một vài người (chắc ai cũng đoán được là ai) lắc đầu cười khổ nhìn cô em và cô bạn hồn nhiên của mình. Tú khẽ nhăn mặt, anh không nghĩ đến việc nó lại hiểu lầm như thế, có lẽ anh phải nói rõ hơn 1 chút:
- Người tôi muốn mời là em… Nhi ạ.
Vừa nói anh vừa chìa tay trước mặt nó, nó trố mắt nhìn Tú như nhìn sinh vật lạ. Hơ hơ, nó không nghe nhầm đấy chứ, anh ta mời nó, vậy người anh ta thích chẳng phải là nó sao? Không thể nào, anh ta phải ghét nó mới đúng chứ, cũng giống như nó không ưa anh ta vậy, làm sao mà thích cho được, thật là đùa quá đáng mà. Anh ta đang định mang nó ra làm trò đùa à, nghĩ thế nó tỏ vẻ khó chịu:
- Này, anh không cần phải đùa giỡn thế đâu, ở đây toàn người đẹp thế này, mắc gì anh không chọn lại đem tôi ra làm trò đùa hả, tôi không rảnh đâu nhé.
- Em nghĩ tôi đang đùa sao? (Tú hơi chau mày)
- Không lẽ lại là thật. (nó vẫn cao giọng) – Đúng vậy, là thật, tôi không phải loại người để đem chuyện này ra đùa.
Tú nói giọng nhẹ nhàng đầy thành khẩn và ánh mắt nhìn thẳng vào nó toát lên vẻ chân thành, nó cũng nhìn vào mắt Tú, không thấy có vẻ gì là anh ta đang đùa. Nó tự nhiên thấy bối rối, nó thật không ngờ chuyện như vậy lại xảy đến với nó, nó còn chẳng kịp hiểu gì cả.
- Anh… anh… (nó lắp bắp)
- Tôi nghĩ cô ấy không thích, anh đừng làm khó Nhi.
Một giọng nói trầm ấm khác vang lên sau lưng nó. Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người con trai ấy. Nó cũng giật mình quay đầu lại, là Kan, cậu đang nhìn Tú với ánh mắt rực lửa.
Tú cũng nhìn cậu ấy không mấy thiện cảm, thậm chí là khó chịu ra mặt. Cứ thế màn đấu mắt diễn ra khiến không khí trở nên căng thẳng đến nghẹt thở. Hai chàng trai hoàn mỹ, ngang tài ngang sức đang đứng trên 2 chiến tuyến mà nguyên nhân lại là vì nó sao? Nó thật không hiểu họ đang làm trò gì nữa, nó hết nhìn Kan, lại quay sang nhìn Tú, chợt cảm thấy khó chịu.
- Này, 2 người làm trò gì vậy, sao cứ nhìn nhau hoài vậy.
Bấy giờ cả 2 mới tạm thời ”đình chiến”, ánh mắt họ chuyển sang nó, cái nhìn như chờ đợi nó nói điều gì đó. Nhưng mà nó có hiểu họ muốn nó nói về điều gì đâu, điều nó muốn nói là:
- Không nhìn nhau nữa hả, vậy tốt, hết hứng ở đây rồi, về ngủ thôi.
Nói xong nó quay đầu về phía cầu thang, định bước đi, nhưng chân nó lại chẳng thể nhúc nhích nổi 1 bước.
- Tớ/tôi có thể mời cậu/em nhảy 1 bản không?
2 giọng nói cất lên cùng lúc và 2 tay của nó đều bị giữ chặt bởi 2 bàn tay chắc khỏe. Nó khó hiểu nhìn lại, 2 người này sao lại phiền phức vậy nhỉ. Dù họ có thù oán hay khúc mắc gì với nhau thì cũng nên tìm cách khác mà đối đầu chứ, sao tự nhiên lại lôi nó vào chuyện này, nó chẳng thích khiêu vũ, dù là với ai.
- 2 người… làm ơn thôi trẻ con đi được không, bổn cô nương không có lí do gì để phải nhảy cùng 1 trong 2 người nhé.
- Có đấy, coi như em trả nợ tôi chuyện hôm qua em vu oan cho tôi, lí do đó được chứ.
Nó còn chưa kịp nói gì thì Tú đã dùng sức lôi nó đi, nhưng đâu có đơn giản thế, chân nó vừa bước được 2 bước thì cánh tay còn lại 1 lần nữa bị Kan giữ lại. Nó quay đầu nhìn cậu, ánh mắt có gì đó, hình như là nó cảm thấy áy náy với Kan, nhưng tại sao lại có cảm giác đó, rõ ràng là nó không có làm gì có lỗi với cậu cơ mà, nó tự thấy lòng mình bỗng dưng trở nên khó hiểu. Kan như nhận ra điều gì đó trong ánh mắt nó, cậu khẽ mỉm cười rồi nhìn thẳng vào Tú:
- Anh có lí do thì tôi cũng có, đừng tự ý dắt Nhi đi mà không hỏi ai như vậy chứ.
Cậu lại nhìn sang nó tiếp tục:
- Chẳng phải cậu muốn trả ơn tớ việc tớ giúp cậu tối qua sao? Vậy thì giờ cậu có thể làm điều đó rồi đấy.
Hơ, 2 người này cũng biết kiếm lí do quá nhỉ, cái nào cũng hợp lí, vậy nó biết làm sao đây? Thật là mệt mà, không dưng lại trở thành tâm điểm chú ý của cả buổi lễ thế này, xem kìa… có biết bao ánh mắt cứ chăm chăm nhìn nó nãy giờ, mất hết cả thoải mái. Nó cảm nhận rõ những đôi mắt của nhiều cô gái nhìn nó không mấy thiện cảm, chắc chắn là vì 2 chàng ”hoàng tử” trong lòng họ đang lôi lôi kéo kéo nó rồi, cơ mà có phải tại nó đâu, nó chẳng làm gì họ mà. Nếu biết trước có chuyện thế này thì khi nãy dù mấy người kia năn nỉ gãy lưỡi nó cũng không chịu xuống đây đâu, giờ thì khó xử thế này đây. Nó đưa ánh mắt nhìn 2 ông anh và con bạn để cầu cứu, nhưng nhận lại chỉ là những cái lắc đầu bó tay.
A! Nó nghĩ ra rồi, 2 tên này đều muốn nó trả chứ gì, chả nợ hay trả ơn cũng vậy thôi mà, đâu nhất thiết phải dùng cách này, nó có thể làm việc khác mà. Ví dụ như…
- Thôi được rồi, không nhảy nhót gì hết, hôm nay bé Bi mệt rồi, cho bé Bi lên phòng ngủ nha, ngày mai về rồi Bi sẽ tự tay vào bếp nấu ăn mời mấy người 1 bữa, ok nha.
Nói xong nó khuyến mại cho 2 chàng mỗi người 1 cái nháy mắt tinh nghịch làm họ đơ luôn mấy giây. Cả 2 gật đầu trong vô thức. Nó cười tươi hớn hở rồi tung tăng nhảy chân sáo lên tầng 1 cách hồn nhiên hết mức. Mọi người trố mắt nhìn nó, bóng nó đã khuất thì 2 chàng mới sực tỉnh. Kan ném thêm cho Tú 1 cái nhìn khó chịu nữa rồi cậu cũng lững thững bước lên cầu thang.
Có 1 điều là chẳng biết ai để ý không nhưng từ lúc nghe nó nói đến việc sẽ tự tay vào bếp nấu ăn thì mặt Bin và Yến bỗng dưng tái mét, không hiểu 2 anh chị này đang hình dung đến điều gì mà lại đồng thời rùng mình 1 cái.
Rồi cả 2 cùng với Bun cũng nối gót theo Kan về phòng.
Tú vẫn phải ở lại vì anh còn có trách nhiệm ở đây mà, mất vài phút để ổn định tinh thần sau việc vừa nãy rồi tất cả lại trở về bình thường. Nhạc nổi lên và những cặp trai tài gái sắc bắt đầu dìu nhau trong những bước đi đầy lãng mạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.