Chương 42
SEN
17/03/2014
Sáng hôm sau…
…chẳng cần Bin gọi nó cũng tự dậy, mà còn dậy sớm nữa là đằng khác, chẳng hiểu là do hôm qua nó ngủ nhiều rồi hay hôm nay tâm trạng nó cực kì vui nữa. Lại là cái nụ cười gian đến khó tả làm Bin lạnh sống lưng. Ôi cái nụ cười ấy sao mà quen đến thế, giống hệt lần nó đã khiến nhỏ Ly nghỉ học 1 tuần vì khuôn mặt bị nó dở trò. Hôm nay nó cũng cười hoài như thế, cũng vừa đi vừa hát và nhảy chân sáo trông rất yêu đời. Nếu được, Bin rất muốn nói lời ”chia buồn cho kẻ nào đang rơi vào tầm ngắm của nó. Nhưng mà kẻ đó là ai nhỉ, theo như anh biết thì trong lớp bây giờ ai ai cũng yêu quý nó cả mà… không lẽ…
- Này Bi, em không định làm gì với Kan và tên Tú gì đó đấy chứ? Đừng làm gì nha, tội nghiệp thằng bạn anh.
- Ôi ”anh yêu à, sao anh không nói sớm, giờ không kịp nữa rồi, hihi.
Nói xong nó lại vọt lên trước để Bin ở đằng sau chỉ còn biết thở dài cảm thán.
RENG… RENG… RENG…
Chuông báo vào giờ đã vang lên, vậy mà vẫn chưa thấy Kan xuất hiện, bình thường đi học sớm lắm mà. Hôm nay thì lại không đi cùng Bun, gọi thì không thấy bắt máy. Bất chợt Bin ngẩng lên nhìn nó, vẫn cái nụ cười gian nó đang nhìn xuống chỗ Kan còn đang trống. Bin chắc chắn nó có liên quan gì đó đến việc này, khổ thân thằng bạn anh, không biết lại bị nó hành hạ gì rồi.
Câu hỏi của Bin cũng nhanh chóng được giải đáp khi ngoài cửa Kan đang lững thững bước vào. Vẫn như thường ngày mọi ánh mắt (trừ nó) đều hướng vào Kan nhưng hôm nay lại đặc biệt hơn nhiều. Không phải ánh mắt long lanh ngưỡng mộ như thường lệ mà thay vào đó là bàng hoàng, kinh ngạc, khó hiểu, thương xót… bởi trông Kan lúc này chẳng còn tí phong độ nào nếu không muốn nói là thê thảm. Đầu tóc bù xù, mặt mày nhợt nhạt, 2 mắt thâm quầng… nói chung là xuống sắc với tốc độ nhanh chóng mặt khiến bọn họ không bàng hoàng sao được.
Kan chẳng thèm, đúng hơn là chẳng còn sức để mà quan tâm đến mọi người đang nhìn mình như thế nào nữa, quẳng cái cặp xuống bàn cậu uể oải lách người ngồi vào chỗ rồi gục luôn xuống bàn định ngủ nhưng lại bị Bun làm phiền:
- Cậu bị sao vậy Kan, sao thê thảm thế này, mất ngủ à?
Kan không buồn ngóc đầu dậy trả lời nữa, cậu ậm ừ cho xong để còn được ngủ.
- Không phải mất ngủ đâu anh Bun ạ. Cậu ấy tối qua cô đơn nên ngồi ”tâm sự” với anh Wilyam Cường cả đêm đấy. Haha…
Nó quay xuống trả lời Bun thay cho Kan. Nghe thấy thế, Kan giật mình bật dậy, cậu nhìn nó chằm chằm:
- Cậu… sao cậu biết?
- Kan ơi là Kan, vậy mà cũng hỏi nữa, là do chính bé Bi hại cậu như vậy chứ ai. (Bin cướp lời nó giải thích với Kan)
- Ây ây, em không có hại ai à nha, chỉ có lỡ tay làm rơi ”chút xíu” thuốc gì gì đó vào cốc nước của cậu ấy thôi mà. (nó hồn nhiên vô (số) tội).
Cả lớp trố mắt nhìn nó như người ngoài hành tinh. Riêng Kan thì khói đang ngùn ngụt bốc lên từ đỉnh đầu:
- Trời ạ, cho dù có ngưỡng mộ cỡ nào thì mọi người cũng đừng nhìn ”em” âu yếm như vậy chứ, làm em ngại. ( nó làm ra vẻ bối rối e thẹn nói)
- Hừ, cậu… thù này không trả tớ nhất định sẽ…
- Cậu sẽ thế nào?
Chưa để Kan nói hết câu thì nó đã nhảy vào họng câu ngồi khiến cậu chút nữa thì ”nghẹn”:
- Tớ… đương nhiên là… chẳng thế nào cả.
Kan lắp bắp trả lời khi thấy nụ cười đến là gian của nó, cậu chẳng dại gì mà khiêu chiến với nó để chuốc họa vào thân, cả đêm qua như thế là đủ lắm rồi, tốt nhất cậu nên ”1 sự nhịn là 9 sự lành”. Chẳng biết từ lúc nào trong từ điển của cậu lại được ghi thêm từ nhịn nữa, có lẽ là từ khi gặp nó và yêu nó, đối với nó, cậu chẳng bao giờ làm căng được bất cứ điều gì mà lúc nào cũng chấp nhận thua cuộc. Nó làm thay đổi hoàn toàn con người kiêu ngạo của cậu, và tất nhiên cậu cũng chỉ thua có mình nó.
Thấy thái độ ”ngoan ngoãn” của Kan nó cười cười tỏ ý hài lòng.
Cuối cùng thì thầy giáo già cũng ”lết” được tấm thân gầy gò vào đến lớp. Chúng nó nhanh chóng ổn định tư thế và bắt đầu tiết lịch sử nhàm chán mà theo chúng nó là không tiết nào nhàm bằng. Bởi thế cho nên, ai có việc người ấy làm, mặc kệ ông thầy trên bảng cứ thao thao bất tuyệt về diễn biến trận đánh nào đó (chúng nó không nghe nên không biết).
Buổi học hôm nay tưởng chừng trôi qua trong yên bình nhưng có lẽ không đơn giản như thế. Khi 5 đứa nó vừa bước ra khỏi cửa lớp thì gặp ngay bộ 3 hot girl. Chẳng mấy ngạc nhiên khi bọn họ đến để tìm nó, nó cũng đoán sẽ có lúc thế này, chỉ không biết họ sẽ làm gì với nó thôi.
…chẳng cần Bin gọi nó cũng tự dậy, mà còn dậy sớm nữa là đằng khác, chẳng hiểu là do hôm qua nó ngủ nhiều rồi hay hôm nay tâm trạng nó cực kì vui nữa. Lại là cái nụ cười gian đến khó tả làm Bin lạnh sống lưng. Ôi cái nụ cười ấy sao mà quen đến thế, giống hệt lần nó đã khiến nhỏ Ly nghỉ học 1 tuần vì khuôn mặt bị nó dở trò. Hôm nay nó cũng cười hoài như thế, cũng vừa đi vừa hát và nhảy chân sáo trông rất yêu đời. Nếu được, Bin rất muốn nói lời ”chia buồn cho kẻ nào đang rơi vào tầm ngắm của nó. Nhưng mà kẻ đó là ai nhỉ, theo như anh biết thì trong lớp bây giờ ai ai cũng yêu quý nó cả mà… không lẽ…
- Này Bi, em không định làm gì với Kan và tên Tú gì đó đấy chứ? Đừng làm gì nha, tội nghiệp thằng bạn anh.
- Ôi ”anh yêu à, sao anh không nói sớm, giờ không kịp nữa rồi, hihi.
Nói xong nó lại vọt lên trước để Bin ở đằng sau chỉ còn biết thở dài cảm thán.
RENG… RENG… RENG…
Chuông báo vào giờ đã vang lên, vậy mà vẫn chưa thấy Kan xuất hiện, bình thường đi học sớm lắm mà. Hôm nay thì lại không đi cùng Bun, gọi thì không thấy bắt máy. Bất chợt Bin ngẩng lên nhìn nó, vẫn cái nụ cười gian nó đang nhìn xuống chỗ Kan còn đang trống. Bin chắc chắn nó có liên quan gì đó đến việc này, khổ thân thằng bạn anh, không biết lại bị nó hành hạ gì rồi.
Câu hỏi của Bin cũng nhanh chóng được giải đáp khi ngoài cửa Kan đang lững thững bước vào. Vẫn như thường ngày mọi ánh mắt (trừ nó) đều hướng vào Kan nhưng hôm nay lại đặc biệt hơn nhiều. Không phải ánh mắt long lanh ngưỡng mộ như thường lệ mà thay vào đó là bàng hoàng, kinh ngạc, khó hiểu, thương xót… bởi trông Kan lúc này chẳng còn tí phong độ nào nếu không muốn nói là thê thảm. Đầu tóc bù xù, mặt mày nhợt nhạt, 2 mắt thâm quầng… nói chung là xuống sắc với tốc độ nhanh chóng mặt khiến bọn họ không bàng hoàng sao được.
Kan chẳng thèm, đúng hơn là chẳng còn sức để mà quan tâm đến mọi người đang nhìn mình như thế nào nữa, quẳng cái cặp xuống bàn cậu uể oải lách người ngồi vào chỗ rồi gục luôn xuống bàn định ngủ nhưng lại bị Bun làm phiền:
- Cậu bị sao vậy Kan, sao thê thảm thế này, mất ngủ à?
Kan không buồn ngóc đầu dậy trả lời nữa, cậu ậm ừ cho xong để còn được ngủ.
- Không phải mất ngủ đâu anh Bun ạ. Cậu ấy tối qua cô đơn nên ngồi ”tâm sự” với anh Wilyam Cường cả đêm đấy. Haha…
Nó quay xuống trả lời Bun thay cho Kan. Nghe thấy thế, Kan giật mình bật dậy, cậu nhìn nó chằm chằm:
- Cậu… sao cậu biết?
- Kan ơi là Kan, vậy mà cũng hỏi nữa, là do chính bé Bi hại cậu như vậy chứ ai. (Bin cướp lời nó giải thích với Kan)
- Ây ây, em không có hại ai à nha, chỉ có lỡ tay làm rơi ”chút xíu” thuốc gì gì đó vào cốc nước của cậu ấy thôi mà. (nó hồn nhiên vô (số) tội).
Cả lớp trố mắt nhìn nó như người ngoài hành tinh. Riêng Kan thì khói đang ngùn ngụt bốc lên từ đỉnh đầu:
- Trời ạ, cho dù có ngưỡng mộ cỡ nào thì mọi người cũng đừng nhìn ”em” âu yếm như vậy chứ, làm em ngại. ( nó làm ra vẻ bối rối e thẹn nói)
- Hừ, cậu… thù này không trả tớ nhất định sẽ…
- Cậu sẽ thế nào?
Chưa để Kan nói hết câu thì nó đã nhảy vào họng câu ngồi khiến cậu chút nữa thì ”nghẹn”:
- Tớ… đương nhiên là… chẳng thế nào cả.
Kan lắp bắp trả lời khi thấy nụ cười đến là gian của nó, cậu chẳng dại gì mà khiêu chiến với nó để chuốc họa vào thân, cả đêm qua như thế là đủ lắm rồi, tốt nhất cậu nên ”1 sự nhịn là 9 sự lành”. Chẳng biết từ lúc nào trong từ điển của cậu lại được ghi thêm từ nhịn nữa, có lẽ là từ khi gặp nó và yêu nó, đối với nó, cậu chẳng bao giờ làm căng được bất cứ điều gì mà lúc nào cũng chấp nhận thua cuộc. Nó làm thay đổi hoàn toàn con người kiêu ngạo của cậu, và tất nhiên cậu cũng chỉ thua có mình nó.
Thấy thái độ ”ngoan ngoãn” của Kan nó cười cười tỏ ý hài lòng.
Cuối cùng thì thầy giáo già cũng ”lết” được tấm thân gầy gò vào đến lớp. Chúng nó nhanh chóng ổn định tư thế và bắt đầu tiết lịch sử nhàm chán mà theo chúng nó là không tiết nào nhàm bằng. Bởi thế cho nên, ai có việc người ấy làm, mặc kệ ông thầy trên bảng cứ thao thao bất tuyệt về diễn biến trận đánh nào đó (chúng nó không nghe nên không biết).
Buổi học hôm nay tưởng chừng trôi qua trong yên bình nhưng có lẽ không đơn giản như thế. Khi 5 đứa nó vừa bước ra khỏi cửa lớp thì gặp ngay bộ 3 hot girl. Chẳng mấy ngạc nhiên khi bọn họ đến để tìm nó, nó cũng đoán sẽ có lúc thế này, chỉ không biết họ sẽ làm gì với nó thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.