Chương 55
SEN
17/03/2014
- Sao Bi đi lâu vậy nhỉ, có chuyện gì mà phải nói lâu thế chứ?
Kan bắt đầu bồn chồn lo lắng vì nó đã đi hơn 2 tiếng đồng hồ mà vẫn chưa quay trở lại.
Cái nắng chói chang bắt đầu đổ ập xuống sân trường, các học sinh khác cũng đã lần lượt ra về hết, chỉ còn mấy đứa đang đứng đợi nó ở cổng trường.
Từ đằng xa, thoáng trông thấy 3 hot girl, Kan vội vàng lao lại:
- Nói đi, 3 cậu đem Bi đi đâu rồi, cô ấy đâu.
- Ơ, Nhi đã về cách đây gần 2 tiếng rồi mà. (Như Linh)
- Phải đó, tụi này nói chuyện với bạn ý một lát rồi Nhi nghe điện thoại của ai đó và đi luôn mà. (Như Quỳnh)
- Thật sao? (Kan nhíu mày hoài nghi)
- Cậu không tin chúng tôi cũng không có gì để giải thích, và tôi muốn nói với các cậu 1 điều, chúng tôi và Nhi không phải kẻ thù nên chúng tôi không hại cô ấy đâu. (Như Nguyệt giải thích)
- Nhưng rõ ràng…
- Thôi, bỏ đi Kan, tớ nghĩ họ nói thật. (Yến cắt ngang lời nói của Kan)
- Cứ cho là vậy đi, nhưng Bi đang ở đâu, không báo cho bọn mình 1 tiếng, điện thoại gọi hoài cũng không ai bắt máy. (Bun sốt sắng không kém)
” Kan đại ca… nghe điện thoại kìa… Kan đẹp trai… nghe…”
- Alo.
Kan vội vàng bắt máy khi nhận ra số gọi đến cho cậu là nó, cậu đang định ”mắng” cho nó một trận vì cái tội làm mọi người và đặc biệt là cậu phải lo lắng, nhưng lời nói còn chưa kịp tuôn ra thì Kan đã phải nuốt ngược vào trong khi đập vào tai cậu là một giọng nam không mấy xa lạ.
[ Kan à, chắc cậu ngạc nhiên lắm nhỉ]
- Anh, là Tú, đúng không? Sao lại cầm điện thoại của Bi hả, cô ấy đâu, mau đưa điện thoại để tôi nói chuyện với cô ấy. (Bin khó chịu với Tú)
[ cậu đừng vội, cô ấy vẫn an toàn]
- Anh… nói vậy là ý gì hả? Anh định làm gì Bi? (lần này Kan tức giận)
[ cậu yên tâm, tôi yêu cô bé nên đương nhiên không làm hại cô ấy] (khác với thái độ của Kan, Tú vẫn tỏ ra hết sức thản nhiên mặc dù thực sự lòng cậu đâu có được thản nhiên như thế)
- Anh muốn gì???
[ đơn giản thôi, chỉ còn 30 phút nữa máy bay sẽ cất cánh, nếu cậu muốn giữ cô ấy lại thì hãy đến khách sạn PP gần sân bay, còn nếu không thì tôi sẽ đem cô ấy mãi mãi rời xa cậu. Còn nữa, trước khi cậu quyết định chạy đến tìm Nhi, tôi muốn nhắc cậu 1 điều, theo tôi biết thì 30 phút nữa cậu cũng có 1 buổi gặp mặt đối tác để kí kết hợp đồng. Vậy nhé, chúc cậu máy mắn... tút... tút...]
Trong điện thoại chỉ còn vang lên những tiếng tút liên hồi nhưng Kan chẳng hề có phản ứng. Cậu thẫn thờ nhìn vào khoảng không, nét mặt không mấy tươi tỉnh nếu không muốn nói là tồi tệ.
Mấy đứa nhìn Kan lo lắng.
- Chuyện gì vậy Kan? (Bin nhanh chóng thắc mắc)
- Là Tú, anh ta… , vậy đó. (Kan tường thuật lại những gi Tú nói, giọng cậu ủ ê kinh khủng)
- Trời, tưởng gì, có sao đâu, hợp đồng đó lùi lại hôm khác cũng đâu vấn đề gì. ( Bun lên tiếng)
- Đâu đơn giản thế, chỉ chưa đầy 1 tiếng nữa họ sẽ bay trở về nước, họ là đối tác quan trọng và lớn nhất của tập đoàn nhà tớ từ trước đến nay, nếu hợp đồng không thể kí thì tập đoàn nhà tớ sẽ gặp rất nhiều bất lợi. (Kan giải thích)
- Vậy cậu định tính thế nào? (Bin hỏi 1 cách điềm đạm)
- Cậu không định để tên đó đem Bi đi chứ? ( lần này là Như Linh sốt sắng)
- Không, không bao giờ, nhất định tớ sẽ không để Bi rời xa tớ như vậy. (Kan quả quyết)
- Thế còn công ty.
- Tớ không suy nghĩ được nhiều thế… tớ phải giữ Bi ở lại đã.
Ngay sau đó, Kan lao trên đường với tốc độ ánh sáng. Cậu sợ, sợ sẽ để tuột mất nó, sợ mỗi ngày không còn được nhìn thấy ánh mắt nụ cười của nó. Càng nghĩ Kan lại càng thấy tức, sao tên Tú đó lại dám ”bắt cóc” nó đi một cách trắng trợn như thế nhỉ? Và tại sao hắn lại làm vậy? Có gì đó mâu thuẫn trong chuyện này. Nếu hắn thật sự muốn đem Bi đi thì còn gọi cho cậu làm gì cơ chứ? Tên này sao lại khó hiểu như vậy, nhưng thôi, chuyện đó tạm gạt sang một bên, quan trọng nhất lúc này là cậu phải nhanh chóng đến khách sạn đó để đưa nó về.
Kan nhấn ga, cậu cố gắng phóng xe nhanh nhất có thể, trong đầu cậu lúc này chỉ toàn hình ảnh của nó, sự phát triển của tập đoàn lúc này dường như đã bị gạt vào một góc tối. Chính Kan cũng không ngờ cậu có thể yêu nó nhiều đến thế…
Nó và Kan cứ cãi qua cãi lại cho đến khi điện thoại Kan reo lên bài nhạc chuông độc đáo quen thuộc. Màn hình hiện lên một số máy lạ
- Alo.
[ tôi đây]
- Là anh à? ừm, dẫu sao cũng cảm ơn anh nhé.
[ đừng cảm ơn tôi, tôi làm vậy không phải vì cậu, và có 1 điều tôi nhắc trước là, lần này tôi buông tay Nhi nhưng không có nghĩa tôi hết yêu cô ấy, vì vậy chỉ cần 1 lần thôi, nếu cậu dám buông cô ấy ra thì người đầu tiên nắm lại sẽ là tôi, lúc ấy tôi tuyệt đối không buông tay thêm lần nữa đâu]
- Tôi biết, anh không cần nói vậy thì tôi cũng chẳng bao giờ buông tay Bi ra đâu.
[ hi vọng cậu sẽ làm được như cậu nói, còn nữa, tôi mới chính là người đại diện của SER sang kí hợp đồng với cậu, tôi đã đến công ty cậu và kí vào bản hợp đồng đó rồi nên cậu không cần bận tâm]
- Cảm ơn.
Kan chỉ kịp nói có vậy thì Tú đã tắt máy.
Cuối cùng sau một màn ”hứa hươu hứa vượn” của Kan rằng sẽ ”bỏ qua” cho nó vụ lúc nãy thì nó cũng chịu mở cửa và bước ra khỏi WC.
Kan nắm tay nó bước ra khỏi phòng, tuy thấy hơi ngường ngượng nhưng nó cũng không có ý định rút tay ra khỏi tay Kan vì lỡ không may làm Kan ”nổi giận” thì chỉ thiệt cho nó thôi, với lại bàn tay Kan cũng không đến nỗi tệ, rất ấm ấp đấy chứ.
Cả 2 đứng trong thang máy đi xuống.
Đến bây giờ Kan mới thật sự thấy mình ”ngớ ngẩn”. Khi nãy đi tìm nó, thang máy có thì không đi lại chạy bán sống bán chết lên xuống hơn chục dãy cầu thang bộ.
Kan bắt đầu bồn chồn lo lắng vì nó đã đi hơn 2 tiếng đồng hồ mà vẫn chưa quay trở lại.
Cái nắng chói chang bắt đầu đổ ập xuống sân trường, các học sinh khác cũng đã lần lượt ra về hết, chỉ còn mấy đứa đang đứng đợi nó ở cổng trường.
Từ đằng xa, thoáng trông thấy 3 hot girl, Kan vội vàng lao lại:
- Nói đi, 3 cậu đem Bi đi đâu rồi, cô ấy đâu.
- Ơ, Nhi đã về cách đây gần 2 tiếng rồi mà. (Như Linh)
- Phải đó, tụi này nói chuyện với bạn ý một lát rồi Nhi nghe điện thoại của ai đó và đi luôn mà. (Như Quỳnh)
- Thật sao? (Kan nhíu mày hoài nghi)
- Cậu không tin chúng tôi cũng không có gì để giải thích, và tôi muốn nói với các cậu 1 điều, chúng tôi và Nhi không phải kẻ thù nên chúng tôi không hại cô ấy đâu. (Như Nguyệt giải thích)
- Nhưng rõ ràng…
- Thôi, bỏ đi Kan, tớ nghĩ họ nói thật. (Yến cắt ngang lời nói của Kan)
- Cứ cho là vậy đi, nhưng Bi đang ở đâu, không báo cho bọn mình 1 tiếng, điện thoại gọi hoài cũng không ai bắt máy. (Bun sốt sắng không kém)
” Kan đại ca… nghe điện thoại kìa… Kan đẹp trai… nghe…”
- Alo.
Kan vội vàng bắt máy khi nhận ra số gọi đến cho cậu là nó, cậu đang định ”mắng” cho nó một trận vì cái tội làm mọi người và đặc biệt là cậu phải lo lắng, nhưng lời nói còn chưa kịp tuôn ra thì Kan đã phải nuốt ngược vào trong khi đập vào tai cậu là một giọng nam không mấy xa lạ.
[ Kan à, chắc cậu ngạc nhiên lắm nhỉ]
- Anh, là Tú, đúng không? Sao lại cầm điện thoại của Bi hả, cô ấy đâu, mau đưa điện thoại để tôi nói chuyện với cô ấy. (Bin khó chịu với Tú)
[ cậu đừng vội, cô ấy vẫn an toàn]
- Anh… nói vậy là ý gì hả? Anh định làm gì Bi? (lần này Kan tức giận)
[ cậu yên tâm, tôi yêu cô bé nên đương nhiên không làm hại cô ấy] (khác với thái độ của Kan, Tú vẫn tỏ ra hết sức thản nhiên mặc dù thực sự lòng cậu đâu có được thản nhiên như thế)
- Anh muốn gì???
[ đơn giản thôi, chỉ còn 30 phút nữa máy bay sẽ cất cánh, nếu cậu muốn giữ cô ấy lại thì hãy đến khách sạn PP gần sân bay, còn nếu không thì tôi sẽ đem cô ấy mãi mãi rời xa cậu. Còn nữa, trước khi cậu quyết định chạy đến tìm Nhi, tôi muốn nhắc cậu 1 điều, theo tôi biết thì 30 phút nữa cậu cũng có 1 buổi gặp mặt đối tác để kí kết hợp đồng. Vậy nhé, chúc cậu máy mắn... tút... tút...]
Trong điện thoại chỉ còn vang lên những tiếng tút liên hồi nhưng Kan chẳng hề có phản ứng. Cậu thẫn thờ nhìn vào khoảng không, nét mặt không mấy tươi tỉnh nếu không muốn nói là tồi tệ.
Mấy đứa nhìn Kan lo lắng.
- Chuyện gì vậy Kan? (Bin nhanh chóng thắc mắc)
- Là Tú, anh ta… , vậy đó. (Kan tường thuật lại những gi Tú nói, giọng cậu ủ ê kinh khủng)
- Trời, tưởng gì, có sao đâu, hợp đồng đó lùi lại hôm khác cũng đâu vấn đề gì. ( Bun lên tiếng)
- Đâu đơn giản thế, chỉ chưa đầy 1 tiếng nữa họ sẽ bay trở về nước, họ là đối tác quan trọng và lớn nhất của tập đoàn nhà tớ từ trước đến nay, nếu hợp đồng không thể kí thì tập đoàn nhà tớ sẽ gặp rất nhiều bất lợi. (Kan giải thích)
- Vậy cậu định tính thế nào? (Bin hỏi 1 cách điềm đạm)
- Cậu không định để tên đó đem Bi đi chứ? ( lần này là Như Linh sốt sắng)
- Không, không bao giờ, nhất định tớ sẽ không để Bi rời xa tớ như vậy. (Kan quả quyết)
- Thế còn công ty.
- Tớ không suy nghĩ được nhiều thế… tớ phải giữ Bi ở lại đã.
Ngay sau đó, Kan lao trên đường với tốc độ ánh sáng. Cậu sợ, sợ sẽ để tuột mất nó, sợ mỗi ngày không còn được nhìn thấy ánh mắt nụ cười của nó. Càng nghĩ Kan lại càng thấy tức, sao tên Tú đó lại dám ”bắt cóc” nó đi một cách trắng trợn như thế nhỉ? Và tại sao hắn lại làm vậy? Có gì đó mâu thuẫn trong chuyện này. Nếu hắn thật sự muốn đem Bi đi thì còn gọi cho cậu làm gì cơ chứ? Tên này sao lại khó hiểu như vậy, nhưng thôi, chuyện đó tạm gạt sang một bên, quan trọng nhất lúc này là cậu phải nhanh chóng đến khách sạn đó để đưa nó về.
Kan nhấn ga, cậu cố gắng phóng xe nhanh nhất có thể, trong đầu cậu lúc này chỉ toàn hình ảnh của nó, sự phát triển của tập đoàn lúc này dường như đã bị gạt vào một góc tối. Chính Kan cũng không ngờ cậu có thể yêu nó nhiều đến thế…
Nó và Kan cứ cãi qua cãi lại cho đến khi điện thoại Kan reo lên bài nhạc chuông độc đáo quen thuộc. Màn hình hiện lên một số máy lạ
- Alo.
[ tôi đây]
- Là anh à? ừm, dẫu sao cũng cảm ơn anh nhé.
[ đừng cảm ơn tôi, tôi làm vậy không phải vì cậu, và có 1 điều tôi nhắc trước là, lần này tôi buông tay Nhi nhưng không có nghĩa tôi hết yêu cô ấy, vì vậy chỉ cần 1 lần thôi, nếu cậu dám buông cô ấy ra thì người đầu tiên nắm lại sẽ là tôi, lúc ấy tôi tuyệt đối không buông tay thêm lần nữa đâu]
- Tôi biết, anh không cần nói vậy thì tôi cũng chẳng bao giờ buông tay Bi ra đâu.
[ hi vọng cậu sẽ làm được như cậu nói, còn nữa, tôi mới chính là người đại diện của SER sang kí hợp đồng với cậu, tôi đã đến công ty cậu và kí vào bản hợp đồng đó rồi nên cậu không cần bận tâm]
- Cảm ơn.
Kan chỉ kịp nói có vậy thì Tú đã tắt máy.
Cuối cùng sau một màn ”hứa hươu hứa vượn” của Kan rằng sẽ ”bỏ qua” cho nó vụ lúc nãy thì nó cũng chịu mở cửa và bước ra khỏi WC.
Kan nắm tay nó bước ra khỏi phòng, tuy thấy hơi ngường ngượng nhưng nó cũng không có ý định rút tay ra khỏi tay Kan vì lỡ không may làm Kan ”nổi giận” thì chỉ thiệt cho nó thôi, với lại bàn tay Kan cũng không đến nỗi tệ, rất ấm ấp đấy chứ.
Cả 2 đứng trong thang máy đi xuống.
Đến bây giờ Kan mới thật sự thấy mình ”ngớ ngẩn”. Khi nãy đi tìm nó, thang máy có thì không đi lại chạy bán sống bán chết lên xuống hơn chục dãy cầu thang bộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.