Chương 65
SEN
17/03/2014
- A… con nhỏ đáng ghét kia, sao cậu dám cắn vào tai tớ hả, đứng lại đó nhanh.
Vậy là hai đứa nó rượt nhau chạy lòng vòng khắp trong phòng. Mọi vật dụng cơ bản đều được đem ra làm ”vũ khí chiến đấu”, nào chăn, nào gối, thậm chí là cả mấy quyển tạp chí.
Sau một hồi chạy qua chạy lại, cả 2 đứa đều mệt, và kết quả là:
- Cậu làm gì vậy hả? Có dậy ngay không?
Nó hùng hổ ”đe dọa” Kan. Nhưng rất tiếc là lần này lời đe dọa của nó bị vô hiệu hóa. Kan vẫn 1 mực ghì chặt nó xuống giường, mặt cậu gian không tả nổi.
- Trừ khi cậu nói yêu tớ. Không thì còn lâu nhé.
Hình như đây là lần đâu tiên cậu khuất phục được nó nha. Cơ bản là vì chạy nãy giờ nên nó mệt, hơn nữa dù sao Kan cũng là con trai nên nó không còn đủ sức để tự mình thoát ra khỏi tay cậu nữa.
Kan chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ ửng cực kì đáng yêu của nó. Cuối cùng thì nó cũng chịu lên tiếng:
- Thôi được rồi, tớ nói 1 lần thôi đấy.
Nó nhìn thẳng vào Kan, ánh mắt yêu thương và ấm áp. ”em yêu anh”, 3 tiếng giản đơn sao mà ngọt ngào đến thế, nó làm Kan say, làm Kan hạnh phúc. Không phải là ”tớ yêu cậu” như Kan mong ước mà nó vừa gọi cậu là ”anh” và xưng ”em” cơ đấy.
Trông nó có vẻ hơi ngại ngùng thì phải, nó ngoảnh mặt sang bên cạnh tránh ánh mắt vừa ngỡ ngàng vừa hạnh phúc của Kan. Cậu hiểu điều đó, cậu khẽ cúi xuống thì thầm vào tai nó một câu nhẹ nhàng ”anh cũng yêu em”.
Khi nó bối rối quay lên nhìn Kan thì cũng là lúc môi cậu đặt lên môi nó. Một nụ hôn dài và ngọt ngào mang tất cả tình yêu của cả 2 đứa. Luyến tiếc rời bờ môi nó, cậu nhìn nó đầy âu yếm rồi dịu dàng nói:
- Cùng tớ vượt qua tất cả nhé.
Nó im lặng gật đầu. Kan cười hạnh phúc, cậu lật người nằm xuống cạnh nó.
- Cậu có biết là 2 ngày qua cậu hôn mê, được ngủ quá trời còn tớ thì không thể ngủ 1 phút nào không hả? Vì vậy bây giờ tớ buồn ngủ lắm, Cậu có thể cho tớ mượn cậu làm gấu ôm để ngủ một hôm không?
Không đợi nó trả lời, Kan vòng tay ôm chặt lấy nó, cậu nhắm mắt ngủ ngay được và trên môi vẫn còn vương một nụ cười hạnh phúc.
Trông Kan lúc này dễ thương lắm, nó ngắm cậu ngủ mà lòng bình yên đến lạ. Thương cậu quá, chắc hẳn mấy tuần qua phải cố tỏ ra thờ ơ với nó đã khiến cậu vô cùng đau khổ, nhìn mắt cậu hơi sưng và đỏ, vẻ mặt cũng phờ phạc hơn nhiều, tất cả cũng chỉ vì muốn bảo vệ nó. Mi nhẹ lên trán cậu một cái rồi nó cũng ôm chặt lấy Kan, dụi đầu vào ngực cậu và ngủ, cho dù nó chẳng buồn ngủ tí nào.
Tối hôm ấy, nó cùng Kan về nhà Bin, đồng thời nó cũng gọi cho cả mấy người kia đến nữa.
Lúc nó và Kan bước vào thì đã thấy mấy đứa chờ sẵn ở phòng khách rồi. Vừa thấy nó Yến đã hỏi ngay một câu mà ngoài nó ra thì có lẽ không ai hiểu gì:
- Bà quyết định rồi hả?
Nó gật nhẹ đầu. Bấy nhiêu đủ để Yến hiểu, nhỏ cười nhìn nó, cuối cùng thì nó đã biết mình nên làm gì.
Không ngồi xuống ghế, nó đi lại và nói:
- Mọi người đi theo em. Cũng đến lúc để một số bí mật được bật mí.
Dù không hiểu nó đang muốn nhắc đến chuyện gì nhưng tất cả vẫn đứng dậy đi theo nó.
- Này, khoan đã.
Nó đang định leo lên ngồi sau chiếc mô tô của Bin thì bị Kan kéo lại. Nó quay lại ngơ ngác hỏi:
- Chuyện gì nữa vậy?
- À…xe tớ cũng chưa ai ngồi mà, hay cậu qua tớ chở đi, để Bin đi một mình cho thoải mái.
Kan vội vàng viện ra một cái lí do hết sức là vớ vẩn khiến chúng nó phì cười. Nhưng dù sao cũng may là nó chịu ngồi sang xe cậu. Chúng nó đội nón bảo hiểm rồi mấy chiếc mô tô phân phối lớn cùng lúc lao ra khỏi sân nhà Bin.
Đi được một quãng, nó và Kan bị tụt lại phía sau. Nó vỗ vai Kan:
- Ê, cậu không đi nhanh hơn được à, mọi người đi hết rồi kia.
- Ơ, tớ sợ đi nhanh khiến cậu sợ nên mới đi chậm đấy chứ.
- Cái gì, tớ sợ, chứ không phải vì cậu muốn bắt tớ ôm cậu từ đằng sau thế này lâu hơn một chút à?
- Ơ… thì… thì…
Ngồi đằng sau nhưng nó vẫn biết rõ rằng Kan đang đỏ mặt, lúc nãy cậu nhất quyết bắt nó ôm lấy cậu cho đỡ lạnh, rồi lại còn đi xe với vận tốc 20km/h nữa chứ, cứ như là vừa đi vừa bò ra đường vậy. Chẳng phải suy nghĩ nhiều nó cũng biết cậu làm thế để làm gì nên tính chọc cậu chút cho vui.
- Thôi, cậu đi nhanh đi, tớ không buông tay ra đâu.
Kan ngượng ngập cười trừ rồi cũng tăng ga phóng vụt lên, bị nó phát hiện ”ý đồ” khiến Kan hơi xấu hổ nhưng mà chỉ cần nó nói sẽ không buông cậu ra, vậy là được rồi.
Két…
Theo lời nó, Kan cho xe dừng ngay trước cửa bar AN, Yến đã dẫn mấy đứa đến đứng sẵn chờ nó. Ngoại trừ Yến ra thì ai cũng thấy khó hiểu vì sao nó lại bảo mọi người đến đây, bar vốn chẳng phải chỗ thân thuộc gì với nó.
Trong khi mấy đứa vẫn ngẩn ngơ thắc mắc thì nó đã nắm tay Kan kéo tuột vào trong. Tiếng nhạc sập sình nhộn nhịp, đó vẫn là cái không khí quen thuộc ở bất cứ bar nào. Thấy chúng nó, bọn đàn em Thiên Long bang cúi chào, mà cụ thể là chào 3 vị bang chủ của họ.
Ba chàng gật đầu với đám đàn em rồi nhanh chóng bước theo nó. Lại thêm một thắc mắc nữa, nó đang dẫn mọi người đi về phía căn phòng Vip của bar, nơi mà ngoài 3 bang chủ và 3 phó bang thì không ai được đến gần. Đáng ngạc nhiên hơn nữa là chỉ một cái quẹt tay nhẹ nhàng nó đã khiến cho cánh cửa phòng bật mở. Tại sao nó lại làm được điều này trong khi thẻ mở cửa chỉ có 6 cái và do 6 người cầm mất rồi. 3 chàng tròn mắt ngỡ ngàng trong khi nó đã đi vào bên trong một cách vô cùng tự nhiên và có vẻ quá quen thuộc.
- Vào thôi.
Yến lên tiếng kéo cả 3 trở về trạng thái bình thường. 3 chị em Như Nguyệt thì không biết bất cứ chuyện gì nên việc nó làm từ nãy đến giờ đối với 3 nhỏ cũng chỉ như những việc bình thường là mở một cánh cửa và bước vào.
Vậy là hai đứa nó rượt nhau chạy lòng vòng khắp trong phòng. Mọi vật dụng cơ bản đều được đem ra làm ”vũ khí chiến đấu”, nào chăn, nào gối, thậm chí là cả mấy quyển tạp chí.
Sau một hồi chạy qua chạy lại, cả 2 đứa đều mệt, và kết quả là:
- Cậu làm gì vậy hả? Có dậy ngay không?
Nó hùng hổ ”đe dọa” Kan. Nhưng rất tiếc là lần này lời đe dọa của nó bị vô hiệu hóa. Kan vẫn 1 mực ghì chặt nó xuống giường, mặt cậu gian không tả nổi.
- Trừ khi cậu nói yêu tớ. Không thì còn lâu nhé.
Hình như đây là lần đâu tiên cậu khuất phục được nó nha. Cơ bản là vì chạy nãy giờ nên nó mệt, hơn nữa dù sao Kan cũng là con trai nên nó không còn đủ sức để tự mình thoát ra khỏi tay cậu nữa.
Kan chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ ửng cực kì đáng yêu của nó. Cuối cùng thì nó cũng chịu lên tiếng:
- Thôi được rồi, tớ nói 1 lần thôi đấy.
Nó nhìn thẳng vào Kan, ánh mắt yêu thương và ấm áp. ”em yêu anh”, 3 tiếng giản đơn sao mà ngọt ngào đến thế, nó làm Kan say, làm Kan hạnh phúc. Không phải là ”tớ yêu cậu” như Kan mong ước mà nó vừa gọi cậu là ”anh” và xưng ”em” cơ đấy.
Trông nó có vẻ hơi ngại ngùng thì phải, nó ngoảnh mặt sang bên cạnh tránh ánh mắt vừa ngỡ ngàng vừa hạnh phúc của Kan. Cậu hiểu điều đó, cậu khẽ cúi xuống thì thầm vào tai nó một câu nhẹ nhàng ”anh cũng yêu em”.
Khi nó bối rối quay lên nhìn Kan thì cũng là lúc môi cậu đặt lên môi nó. Một nụ hôn dài và ngọt ngào mang tất cả tình yêu của cả 2 đứa. Luyến tiếc rời bờ môi nó, cậu nhìn nó đầy âu yếm rồi dịu dàng nói:
- Cùng tớ vượt qua tất cả nhé.
Nó im lặng gật đầu. Kan cười hạnh phúc, cậu lật người nằm xuống cạnh nó.
- Cậu có biết là 2 ngày qua cậu hôn mê, được ngủ quá trời còn tớ thì không thể ngủ 1 phút nào không hả? Vì vậy bây giờ tớ buồn ngủ lắm, Cậu có thể cho tớ mượn cậu làm gấu ôm để ngủ một hôm không?
Không đợi nó trả lời, Kan vòng tay ôm chặt lấy nó, cậu nhắm mắt ngủ ngay được và trên môi vẫn còn vương một nụ cười hạnh phúc.
Trông Kan lúc này dễ thương lắm, nó ngắm cậu ngủ mà lòng bình yên đến lạ. Thương cậu quá, chắc hẳn mấy tuần qua phải cố tỏ ra thờ ơ với nó đã khiến cậu vô cùng đau khổ, nhìn mắt cậu hơi sưng và đỏ, vẻ mặt cũng phờ phạc hơn nhiều, tất cả cũng chỉ vì muốn bảo vệ nó. Mi nhẹ lên trán cậu một cái rồi nó cũng ôm chặt lấy Kan, dụi đầu vào ngực cậu và ngủ, cho dù nó chẳng buồn ngủ tí nào.
Tối hôm ấy, nó cùng Kan về nhà Bin, đồng thời nó cũng gọi cho cả mấy người kia đến nữa.
Lúc nó và Kan bước vào thì đã thấy mấy đứa chờ sẵn ở phòng khách rồi. Vừa thấy nó Yến đã hỏi ngay một câu mà ngoài nó ra thì có lẽ không ai hiểu gì:
- Bà quyết định rồi hả?
Nó gật nhẹ đầu. Bấy nhiêu đủ để Yến hiểu, nhỏ cười nhìn nó, cuối cùng thì nó đã biết mình nên làm gì.
Không ngồi xuống ghế, nó đi lại và nói:
- Mọi người đi theo em. Cũng đến lúc để một số bí mật được bật mí.
Dù không hiểu nó đang muốn nhắc đến chuyện gì nhưng tất cả vẫn đứng dậy đi theo nó.
- Này, khoan đã.
Nó đang định leo lên ngồi sau chiếc mô tô của Bin thì bị Kan kéo lại. Nó quay lại ngơ ngác hỏi:
- Chuyện gì nữa vậy?
- À…xe tớ cũng chưa ai ngồi mà, hay cậu qua tớ chở đi, để Bin đi một mình cho thoải mái.
Kan vội vàng viện ra một cái lí do hết sức là vớ vẩn khiến chúng nó phì cười. Nhưng dù sao cũng may là nó chịu ngồi sang xe cậu. Chúng nó đội nón bảo hiểm rồi mấy chiếc mô tô phân phối lớn cùng lúc lao ra khỏi sân nhà Bin.
Đi được một quãng, nó và Kan bị tụt lại phía sau. Nó vỗ vai Kan:
- Ê, cậu không đi nhanh hơn được à, mọi người đi hết rồi kia.
- Ơ, tớ sợ đi nhanh khiến cậu sợ nên mới đi chậm đấy chứ.
- Cái gì, tớ sợ, chứ không phải vì cậu muốn bắt tớ ôm cậu từ đằng sau thế này lâu hơn một chút à?
- Ơ… thì… thì…
Ngồi đằng sau nhưng nó vẫn biết rõ rằng Kan đang đỏ mặt, lúc nãy cậu nhất quyết bắt nó ôm lấy cậu cho đỡ lạnh, rồi lại còn đi xe với vận tốc 20km/h nữa chứ, cứ như là vừa đi vừa bò ra đường vậy. Chẳng phải suy nghĩ nhiều nó cũng biết cậu làm thế để làm gì nên tính chọc cậu chút cho vui.
- Thôi, cậu đi nhanh đi, tớ không buông tay ra đâu.
Kan ngượng ngập cười trừ rồi cũng tăng ga phóng vụt lên, bị nó phát hiện ”ý đồ” khiến Kan hơi xấu hổ nhưng mà chỉ cần nó nói sẽ không buông cậu ra, vậy là được rồi.
Két…
Theo lời nó, Kan cho xe dừng ngay trước cửa bar AN, Yến đã dẫn mấy đứa đến đứng sẵn chờ nó. Ngoại trừ Yến ra thì ai cũng thấy khó hiểu vì sao nó lại bảo mọi người đến đây, bar vốn chẳng phải chỗ thân thuộc gì với nó.
Trong khi mấy đứa vẫn ngẩn ngơ thắc mắc thì nó đã nắm tay Kan kéo tuột vào trong. Tiếng nhạc sập sình nhộn nhịp, đó vẫn là cái không khí quen thuộc ở bất cứ bar nào. Thấy chúng nó, bọn đàn em Thiên Long bang cúi chào, mà cụ thể là chào 3 vị bang chủ của họ.
Ba chàng gật đầu với đám đàn em rồi nhanh chóng bước theo nó. Lại thêm một thắc mắc nữa, nó đang dẫn mọi người đi về phía căn phòng Vip của bar, nơi mà ngoài 3 bang chủ và 3 phó bang thì không ai được đến gần. Đáng ngạc nhiên hơn nữa là chỉ một cái quẹt tay nhẹ nhàng nó đã khiến cho cánh cửa phòng bật mở. Tại sao nó lại làm được điều này trong khi thẻ mở cửa chỉ có 6 cái và do 6 người cầm mất rồi. 3 chàng tròn mắt ngỡ ngàng trong khi nó đã đi vào bên trong một cách vô cùng tự nhiên và có vẻ quá quen thuộc.
- Vào thôi.
Yến lên tiếng kéo cả 3 trở về trạng thái bình thường. 3 chị em Như Nguyệt thì không biết bất cứ chuyện gì nên việc nó làm từ nãy đến giờ đối với 3 nhỏ cũng chỉ như những việc bình thường là mở một cánh cửa và bước vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.