Chương 3
Ma An
21/03/2020
"Sở, Tích." Cố Minh Cảnh hít sâu, cố gắng để mình bình tĩnh lại. Không ngờ cái từ đơn tiết kia lại phát ra từ miệng của cô tình nhân dịu dàng, ngoan ngoãn ở bên mình hai năm nay.
"Biệt thự Kim Thủy, tự mình chọn một căn đi." Cố Minh Cảnh cảm thấy mình đã quá nhượng bộ rồi. Sở Tích gấp gáp muốn đòi hỏi danh phận, đơn giản cũng chỉ vì tiền, anh có thể cho cô tiền, nhưng phải dẹp bỏ suy nghĩ muốn danh phận của cô, "Chuyện hôm nay tôi có thể coi như chưa từng xảy ra. Từ nay về sau, tôi cho em sẽ không thiếu thứ gì, nhưng mong em kể từ bây giờ đừng nên suy nghĩ những thứ không thuộc về mình."
Sở Tích lẳng lặng nghe Cố Minh Cảnh nói, nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, cô bỗng cảm thấy khoảng thời gian hai năm làm tình nhân của mình chẳng có ý nghĩa gì.
Báo ứng, đúng là báo ứng! Ai bao cô vứt hết lương tâm chạy đi làm tình nhân cho kẻ giàu, đáng đời cô lắm!
Lúc trước khi ký hợp đồng còn giả vờ khó chịu, tự an ủi bản thân rằng Cố Minh Cảnh đẹp trai, rằng Cố Minh Cảnh độc thân, không có bạn gái, không có vợ. Nếu cô có làm tình nhân, thì cũng sẽ khác với loại hồ ly tinh đê tiện phá hoại tình cảm của người khác, bị người người phỉ nhổ. Ít ra cô vẫn còn chút đạo đức, kết quả, nghiệp tới quá nhanh. Tình cảm là gì? Trong mắt của người ta, cô chỉ là một món đồ chơi được mua bằng tiền, gọi đến là đến, đuổi đi thì đi, lại còn mơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình.
Nội dung tờ chẩn đoán bệnh hồi chiều vẫn còn rõ mồn một ở trước mắt, dòng chữ trên Baidu nói rằng bệnh nhân mắc bệnh này chỉ có thể sống tiếp thêm nửa năm lại càng hiện rõ ở trước mắt cô hơn. Tựa như, thượng đế bỗng lắp đặt một cái đồng hồ bấm giờ vào sinh mạng của bạn, sau đó bắt đầu chế độ đếm ngược 180 ngày.
Biết mình không còn bao nhiêu thời gian nữa, những thứ như áp bức, trói buộc, chèn ép bỗng dưng đã không còn ý nghĩa nữa.
"Ai mà thèm đồng tiền dơ bẩn của anh!"
Đây là lần đầu tiên Sở Tích lớn tiếng trước mặt Cố Minh Cảnh, cô nói xong rồi bước đi một mạch không quay đầu lại.
Cố Minh Cảnh nhìn dáng vẻ hung hăng của cô, kinh ngạc cả buổi vẫn chưa lấy lại tinh thần.
***
Sở Tích về đến phòng liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, trong đầu bây giờ cô chỉ có một câu.
Không làm, bà đây không làm nữa.
Chỉ còn có nửa năm, cái vai tình nhân tủi thân này ai muốn thì cứ làm, hoa trắng nhỏ giả tạo này ai thích diễn thì cứ diễn, có cho thêm tiền bà đây cũng không làm nữa. Dù sao cô cũng là khúc củi mục có ném bao nhiêu tài nguyên thì cũng không nâng lên nổi. Dù sao cô cũng chỉ là "sen trắng" mà người người đều ghét, có giày vò nhau thêm nữa cũng không nổi tiếng được. Nếu như khoảng thời gian còn lại trôi qua trong sự uất ức như thế, cô sống cũng uổng phí quá rồi.
Sở Tích chỉ gom vài bộ quần áo và đồ dùng vệ sinh cá nhân, túi xách hàng hiệu, trang sức đắt tiền Cố Minh Cảnh mua cho cô đều không mang theo. Chờ đến khi cô kéo vali đi ra thì phòng khách trống không, Cố Minh Cảnh đã đi mất rồi.
Đi thì cứ đi, dù sao anh còn rất nhiều nhà, căn nhà này không lâu sau cũng sẽ có tình nhân mới vào ở mà thôi.
Trời đã tối rồi, Sở Tích muốn về nhà cũng đã muộn, thế là cô lấy điện thoại ra đặt phòng khách sạn.
Cô bắt xe đi đến khách sạn. Vì có chút trục trặc nên khi xuống xe tài xế lại thả cô xuống ở đối diện khách sạn, muốn đến nơi thì phải băng qua một con đường lớn.
Con đường này về đêm xe cộ rất nhiều, tài xế đã thử nhiều lần nhưng vẫn không thể quay đầu xe.
Sở Tích thấy cũng chỉ cách một con đường, thế là cô dứt khoát xuống xe, nói với tài xế để tự cô đi qua là được.
"Cám ơn cô nhé." Tài xế không nhận ra Sở Tích, lái xe rời đi.
Đường này xe thì nhiều, người lại vắng, đèn xanh vừa sáng lên, trên đường cũng chẳng có mấy người. Sở Tích vừa xuống xe đã nhìn thấy bóng người run rẩy trên đường từ xa.
Nhìn bóng lưng chắc hẳn là một cụ già, có lẽ khoảng năm sáu mươi tuổi, nhưng nhìn ông ấy đi đứng không tiện, từng bước từng bước chậm chạp ở giữa đường.
Đèn xanh dành cho người đi bộ đã bắt đầu nhấp nháy, sắp sửa chuyển sang đèn đỏ, nhưng ông bác vẫn còn cách vỉa hè bên kia một đoạn.
Sở Tích thầm nghĩ người ta cũng chẳng biết mình là ai, cô vội để hành lý sang một bên rồi chạy đến, "Bác ơi, để con đỡ bác sang đường."
Ông bác tóc vẫn còn đen, nhưng trên đỉnh đầu đã bị hói, cách ăn mặc vẫn rất đẹp, dáng người mập mạp hơi có bụng bia, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền bằng vàng, nhìn thấy Sở Tích chạy đến đỡ mình thì rất vui, vội vàng cám ơn.
Sở Tích đỡ ông bác, một giây trước khi chuyển sang đèn đỏ đã sang đường bên kia.
Hai người trò chuyện vài câu, hóa ra ông bác ở chung cư gần đây, buổi tối một mình ra đây đi dạo, nhưng không cẩn thận bị trật chân.
"Có cần con đưa bác đến bệnh viện kiểm tra không?"
Ông bác cười khoát tay, "Cô gái thật tốt bụng, không cần đâu, bác gọi điện cho con trai mình rồi, nó tới liền bây giờ đấy."
"Vậy thì được, bác chú ý an toàn nhé, chào bác." Sở Tích tạm biệt ông bác, quay lại bên kia đường để lấy hành lý.
Chờ đến khi làm thủ tục nhận phòng xong xuôi thì đã tối muộn.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, Sở Tích ngồi trên giường, đoạn phim lúc chiều không ngừng hiện lên trong đầu cô,
Cuốn sổ khám bệnh phán cô tử hình, và cả Cố Minh Cảnh.
Khi Sở Tích biết mình không còn sống được bao lâu nữa, cô đã tự giam mình khóc cả buổi trưa. Bây giờ cô không thể khóc được nữa, chỉ cảm thấy rất mệt mỏi.
Cuộc sống này quá mệt mỏi,
Cô duỗi tay che mặt lại, yên lặng chờ đợi.
Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.
Sở Tích nhìn màn hình, người gọi đến là trợ lý Cao.
Trợ lý thân cận của Cố Minh Cảnh.
Cô điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó mới nhận điện thoại, "A lô."
"Xin chào cô Sở, tôi là Cao Minh. Tôi muốn hỏi địa chỉ hiện tại của cô vì cô còn để lại rất nhiều đố ở khu Nam Tĩnh, chúng tôi có thể gửi chúng sang cho cô."
Sở Tích nghe xong thì nở nụ cười, đồ gì? Mấy món đồ xa xỉ của Cố Minh Cảnh ư?
"Không cần đâu, cho ông hết đấy." Sở Tích thản nhiên đáp lại, khi cô chuẩn bị cúp điện thoại thì trợ lý Cao vội vàng ngăn lại, "Chờ chút đã!"
Sở Tích, "Hả?"
Trợ lý Cao do dự một lát rồi mới nói, "Cô Sở, cô muốn chia tay Cố tổng thật hả? Quả thật hợp đồng của hai người chỉ còn vài ngày nữa là đến hạn rồi, nhưng tôi có thể nói cho cô biết rằng, Cố tổng rất hài lòng với biểu hiện suốt hai năm qua của cô, nên định sẽ ký tiếp với cô. Mặc dù hôm nay tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi nghĩ chỉ cần cô xin lỗi Cố tổng, anh ấy nhất định sẽ tiếp tục ký hợp đồng với cô thôi."
"Dù sao..." Trợ lý Cao tận tình khuyên bảo, "Nếu cô đi, hợp đồng giữa cô và Nguyên Cảnh cũng sẽ hết hiệu lực, điều này có nghĩa là tất cả tài nguyên của cô đều sẽ..."
"Cám ơn, nhưng tôi không cần." Sở Tích cúp điện thoại, nằm trên giường.
Dù tài nguyên có tốt cách mấy cô cũng không thèm.
Chuyện mà cô không thể buông bỏ chính là bà nội.
Ngày mai là được gặp bà nội rồi.
Sở Tích ngủ một giấc thật sâu, cô hy vọng sáng mai khi thức dậy sẽ phát hiện ra mọi chuyện hôm nay chỉ là một giấc mơ. Nhưng sau khi thức dậy, cô nhận ra mình đang nằm trong khách sạn, ảnh chụp cuốn sổ khám bệnh vẫn nằm trong album ảnh ở điện thoại của cô.
Sở Tích nhìn sổ khám bệnh chằm chằm, sau đó điện thoại bỗng nhiên nhận được tin tức từ Weibo.
Bình thường chỉ khi xảy ra chuyện gì lớn Tra Lãng mới gửi tin về cho người sử dụng, nhưng dù chuyện có lớn hơn nữa thì bây giờ Sở Tích cũng chả muốn xem. Cô định lướt qua thì bỗng dưng nhìn thấy tên mình trên bảng tin.
Đầu đề tin tức giật tít #Lộ mặt đại gia của tiểu hoa đang nổi Sở Tích! Đêm khuya tay trong tay khoe tình cảm trên đường lớn!#
Chuyện gì xảy ra thế này?
???
Lòng Sở Tích run lên, không lẽ là Cố... Cố Minh Cảnh...
Không thể nào, ngón tay cô run run bấm vào, quả nhiên, đám chó săn đã tung ra hình ảnh rõ ràng.
Trong màn đêm, Sở Tích nắm tay một người đàn ông, chậm rãi đi dạo trên đường.
Người đàn ông hói đầu, dáng người mập mạp với cái bụng bia lồi ra, nhưng được cái ăn mặc cũng khá ổn, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền bằng vàng.
Ngôi sao nữ xinh đẹp trẻ trung, người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi đầu hói, bụng bia, deo dây chuyền vàng to bằng dây xích. Sau hai năm chờ đợi, cuối cùng thì cư dân mạng cũng đã chờ được đến ngày này.
Hóa ra đây là đại gia dám chi mạnh tay để nâng đỡ Sở Tích, tài nguyên Sở Tích từ trước đến giờ luôn tốt không chỉ khiến người trong giới ngứa mắt, mà ngay cả fan của những ngôi sao nữ khác cũng không ưa gì cô.
Trong mắt fan, mấy chị nhà mình có điểm nào thua kém Sở Tích, dựa vào đâu mà để Sở Tích chiếm hết biết bao tài nguyên tốt như thế. Anti-fan của Sở Tích đông chủ yếu đều là fan của mấy ngôi sao nữ đối thủ của cô. Bọn họ một mặt thì phỉ nhổ hành vi dựa vào đại gia nâng đỡ, nhưng không một ai chịu thừa nhận, trong lòng bọn họ đang lặng lẽ hâm mộ và ghen tị, đại gia kia sao lại nhìn trúng Sở Tích, nâng đỡ Sở Tích chi bằng nâng thần tượng của bọn họ!
Nhưng khi nhìn thấy tấm hình ngày hôm nay, tâm tư của đám fan đối thủ bỗng chốc tan vỡ, bao nhiêu hâm mộ, ghen tỵ hoàn toàn biến thành chế giễu.
Nhìn số tuổi, dáng vẻ, nhìn cái đầu hói này xem, cả cái bụng bia nữa kìa, chậc chậc chậc.
Đám cư dân mạng lập tức cười ha ha trên nỗi đau của người khác, ông già sáu mươi béo ục ịch vậy mà Sở Tích cũng há miệng đớp lấy cho được. Mỗi tối đều phải uống Viagra, gọi ba ơi ba, dù Sở Tích có nhận được tài nguyên tốt cỡ nào thì chị nhà bọn tôi cũng chả thèm nhé ha ha ha ha!
Mắc ói quá, đại gia giàu xổi và bồ nhí của lão!
***
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người bị bệnh thì phải khám bác sĩ, đừng như Sở Tích chỉ tra Baidu.
Nghe tác giả nói là biết độ chính xác của tờ kết quả kiểm tra sức khỏe rồi nhé =))
Ờm, có người không chịu cho danh phận, sau này nghiệp quật muốn có danh phận cũng trầy trật =))
"Biệt thự Kim Thủy, tự mình chọn một căn đi." Cố Minh Cảnh cảm thấy mình đã quá nhượng bộ rồi. Sở Tích gấp gáp muốn đòi hỏi danh phận, đơn giản cũng chỉ vì tiền, anh có thể cho cô tiền, nhưng phải dẹp bỏ suy nghĩ muốn danh phận của cô, "Chuyện hôm nay tôi có thể coi như chưa từng xảy ra. Từ nay về sau, tôi cho em sẽ không thiếu thứ gì, nhưng mong em kể từ bây giờ đừng nên suy nghĩ những thứ không thuộc về mình."
Sở Tích lẳng lặng nghe Cố Minh Cảnh nói, nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, cô bỗng cảm thấy khoảng thời gian hai năm làm tình nhân của mình chẳng có ý nghĩa gì.
Báo ứng, đúng là báo ứng! Ai bao cô vứt hết lương tâm chạy đi làm tình nhân cho kẻ giàu, đáng đời cô lắm!
Lúc trước khi ký hợp đồng còn giả vờ khó chịu, tự an ủi bản thân rằng Cố Minh Cảnh đẹp trai, rằng Cố Minh Cảnh độc thân, không có bạn gái, không có vợ. Nếu cô có làm tình nhân, thì cũng sẽ khác với loại hồ ly tinh đê tiện phá hoại tình cảm của người khác, bị người người phỉ nhổ. Ít ra cô vẫn còn chút đạo đức, kết quả, nghiệp tới quá nhanh. Tình cảm là gì? Trong mắt của người ta, cô chỉ là một món đồ chơi được mua bằng tiền, gọi đến là đến, đuổi đi thì đi, lại còn mơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình.
Nội dung tờ chẩn đoán bệnh hồi chiều vẫn còn rõ mồn một ở trước mắt, dòng chữ trên Baidu nói rằng bệnh nhân mắc bệnh này chỉ có thể sống tiếp thêm nửa năm lại càng hiện rõ ở trước mắt cô hơn. Tựa như, thượng đế bỗng lắp đặt một cái đồng hồ bấm giờ vào sinh mạng của bạn, sau đó bắt đầu chế độ đếm ngược 180 ngày.
Biết mình không còn bao nhiêu thời gian nữa, những thứ như áp bức, trói buộc, chèn ép bỗng dưng đã không còn ý nghĩa nữa.
"Ai mà thèm đồng tiền dơ bẩn của anh!"
Đây là lần đầu tiên Sở Tích lớn tiếng trước mặt Cố Minh Cảnh, cô nói xong rồi bước đi một mạch không quay đầu lại.
Cố Minh Cảnh nhìn dáng vẻ hung hăng của cô, kinh ngạc cả buổi vẫn chưa lấy lại tinh thần.
***
Sở Tích về đến phòng liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, trong đầu bây giờ cô chỉ có một câu.
Không làm, bà đây không làm nữa.
Chỉ còn có nửa năm, cái vai tình nhân tủi thân này ai muốn thì cứ làm, hoa trắng nhỏ giả tạo này ai thích diễn thì cứ diễn, có cho thêm tiền bà đây cũng không làm nữa. Dù sao cô cũng là khúc củi mục có ném bao nhiêu tài nguyên thì cũng không nâng lên nổi. Dù sao cô cũng chỉ là "sen trắng" mà người người đều ghét, có giày vò nhau thêm nữa cũng không nổi tiếng được. Nếu như khoảng thời gian còn lại trôi qua trong sự uất ức như thế, cô sống cũng uổng phí quá rồi.
Sở Tích chỉ gom vài bộ quần áo và đồ dùng vệ sinh cá nhân, túi xách hàng hiệu, trang sức đắt tiền Cố Minh Cảnh mua cho cô đều không mang theo. Chờ đến khi cô kéo vali đi ra thì phòng khách trống không, Cố Minh Cảnh đã đi mất rồi.
Đi thì cứ đi, dù sao anh còn rất nhiều nhà, căn nhà này không lâu sau cũng sẽ có tình nhân mới vào ở mà thôi.
Trời đã tối rồi, Sở Tích muốn về nhà cũng đã muộn, thế là cô lấy điện thoại ra đặt phòng khách sạn.
Cô bắt xe đi đến khách sạn. Vì có chút trục trặc nên khi xuống xe tài xế lại thả cô xuống ở đối diện khách sạn, muốn đến nơi thì phải băng qua một con đường lớn.
Con đường này về đêm xe cộ rất nhiều, tài xế đã thử nhiều lần nhưng vẫn không thể quay đầu xe.
Sở Tích thấy cũng chỉ cách một con đường, thế là cô dứt khoát xuống xe, nói với tài xế để tự cô đi qua là được.
"Cám ơn cô nhé." Tài xế không nhận ra Sở Tích, lái xe rời đi.
Đường này xe thì nhiều, người lại vắng, đèn xanh vừa sáng lên, trên đường cũng chẳng có mấy người. Sở Tích vừa xuống xe đã nhìn thấy bóng người run rẩy trên đường từ xa.
Nhìn bóng lưng chắc hẳn là một cụ già, có lẽ khoảng năm sáu mươi tuổi, nhưng nhìn ông ấy đi đứng không tiện, từng bước từng bước chậm chạp ở giữa đường.
Đèn xanh dành cho người đi bộ đã bắt đầu nhấp nháy, sắp sửa chuyển sang đèn đỏ, nhưng ông bác vẫn còn cách vỉa hè bên kia một đoạn.
Sở Tích thầm nghĩ người ta cũng chẳng biết mình là ai, cô vội để hành lý sang một bên rồi chạy đến, "Bác ơi, để con đỡ bác sang đường."
Ông bác tóc vẫn còn đen, nhưng trên đỉnh đầu đã bị hói, cách ăn mặc vẫn rất đẹp, dáng người mập mạp hơi có bụng bia, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền bằng vàng, nhìn thấy Sở Tích chạy đến đỡ mình thì rất vui, vội vàng cám ơn.
Sở Tích đỡ ông bác, một giây trước khi chuyển sang đèn đỏ đã sang đường bên kia.
Hai người trò chuyện vài câu, hóa ra ông bác ở chung cư gần đây, buổi tối một mình ra đây đi dạo, nhưng không cẩn thận bị trật chân.
"Có cần con đưa bác đến bệnh viện kiểm tra không?"
Ông bác cười khoát tay, "Cô gái thật tốt bụng, không cần đâu, bác gọi điện cho con trai mình rồi, nó tới liền bây giờ đấy."
"Vậy thì được, bác chú ý an toàn nhé, chào bác." Sở Tích tạm biệt ông bác, quay lại bên kia đường để lấy hành lý.
Chờ đến khi làm thủ tục nhận phòng xong xuôi thì đã tối muộn.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, Sở Tích ngồi trên giường, đoạn phim lúc chiều không ngừng hiện lên trong đầu cô,
Cuốn sổ khám bệnh phán cô tử hình, và cả Cố Minh Cảnh.
Khi Sở Tích biết mình không còn sống được bao lâu nữa, cô đã tự giam mình khóc cả buổi trưa. Bây giờ cô không thể khóc được nữa, chỉ cảm thấy rất mệt mỏi.
Cuộc sống này quá mệt mỏi,
Cô duỗi tay che mặt lại, yên lặng chờ đợi.
Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.
Sở Tích nhìn màn hình, người gọi đến là trợ lý Cao.
Trợ lý thân cận của Cố Minh Cảnh.
Cô điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó mới nhận điện thoại, "A lô."
"Xin chào cô Sở, tôi là Cao Minh. Tôi muốn hỏi địa chỉ hiện tại của cô vì cô còn để lại rất nhiều đố ở khu Nam Tĩnh, chúng tôi có thể gửi chúng sang cho cô."
Sở Tích nghe xong thì nở nụ cười, đồ gì? Mấy món đồ xa xỉ của Cố Minh Cảnh ư?
"Không cần đâu, cho ông hết đấy." Sở Tích thản nhiên đáp lại, khi cô chuẩn bị cúp điện thoại thì trợ lý Cao vội vàng ngăn lại, "Chờ chút đã!"
Sở Tích, "Hả?"
Trợ lý Cao do dự một lát rồi mới nói, "Cô Sở, cô muốn chia tay Cố tổng thật hả? Quả thật hợp đồng của hai người chỉ còn vài ngày nữa là đến hạn rồi, nhưng tôi có thể nói cho cô biết rằng, Cố tổng rất hài lòng với biểu hiện suốt hai năm qua của cô, nên định sẽ ký tiếp với cô. Mặc dù hôm nay tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi nghĩ chỉ cần cô xin lỗi Cố tổng, anh ấy nhất định sẽ tiếp tục ký hợp đồng với cô thôi."
"Dù sao..." Trợ lý Cao tận tình khuyên bảo, "Nếu cô đi, hợp đồng giữa cô và Nguyên Cảnh cũng sẽ hết hiệu lực, điều này có nghĩa là tất cả tài nguyên của cô đều sẽ..."
"Cám ơn, nhưng tôi không cần." Sở Tích cúp điện thoại, nằm trên giường.
Dù tài nguyên có tốt cách mấy cô cũng không thèm.
Chuyện mà cô không thể buông bỏ chính là bà nội.
Ngày mai là được gặp bà nội rồi.
Sở Tích ngủ một giấc thật sâu, cô hy vọng sáng mai khi thức dậy sẽ phát hiện ra mọi chuyện hôm nay chỉ là một giấc mơ. Nhưng sau khi thức dậy, cô nhận ra mình đang nằm trong khách sạn, ảnh chụp cuốn sổ khám bệnh vẫn nằm trong album ảnh ở điện thoại của cô.
Sở Tích nhìn sổ khám bệnh chằm chằm, sau đó điện thoại bỗng nhiên nhận được tin tức từ Weibo.
Bình thường chỉ khi xảy ra chuyện gì lớn Tra Lãng mới gửi tin về cho người sử dụng, nhưng dù chuyện có lớn hơn nữa thì bây giờ Sở Tích cũng chả muốn xem. Cô định lướt qua thì bỗng dưng nhìn thấy tên mình trên bảng tin.
Đầu đề tin tức giật tít #Lộ mặt đại gia của tiểu hoa đang nổi Sở Tích! Đêm khuya tay trong tay khoe tình cảm trên đường lớn!#
Chuyện gì xảy ra thế này?
???
Lòng Sở Tích run lên, không lẽ là Cố... Cố Minh Cảnh...
Không thể nào, ngón tay cô run run bấm vào, quả nhiên, đám chó săn đã tung ra hình ảnh rõ ràng.
Trong màn đêm, Sở Tích nắm tay một người đàn ông, chậm rãi đi dạo trên đường.
Người đàn ông hói đầu, dáng người mập mạp với cái bụng bia lồi ra, nhưng được cái ăn mặc cũng khá ổn, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền bằng vàng.
Ngôi sao nữ xinh đẹp trẻ trung, người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi đầu hói, bụng bia, deo dây chuyền vàng to bằng dây xích. Sau hai năm chờ đợi, cuối cùng thì cư dân mạng cũng đã chờ được đến ngày này.
Hóa ra đây là đại gia dám chi mạnh tay để nâng đỡ Sở Tích, tài nguyên Sở Tích từ trước đến giờ luôn tốt không chỉ khiến người trong giới ngứa mắt, mà ngay cả fan của những ngôi sao nữ khác cũng không ưa gì cô.
Trong mắt fan, mấy chị nhà mình có điểm nào thua kém Sở Tích, dựa vào đâu mà để Sở Tích chiếm hết biết bao tài nguyên tốt như thế. Anti-fan của Sở Tích đông chủ yếu đều là fan của mấy ngôi sao nữ đối thủ của cô. Bọn họ một mặt thì phỉ nhổ hành vi dựa vào đại gia nâng đỡ, nhưng không một ai chịu thừa nhận, trong lòng bọn họ đang lặng lẽ hâm mộ và ghen tị, đại gia kia sao lại nhìn trúng Sở Tích, nâng đỡ Sở Tích chi bằng nâng thần tượng của bọn họ!
Nhưng khi nhìn thấy tấm hình ngày hôm nay, tâm tư của đám fan đối thủ bỗng chốc tan vỡ, bao nhiêu hâm mộ, ghen tỵ hoàn toàn biến thành chế giễu.
Nhìn số tuổi, dáng vẻ, nhìn cái đầu hói này xem, cả cái bụng bia nữa kìa, chậc chậc chậc.
Đám cư dân mạng lập tức cười ha ha trên nỗi đau của người khác, ông già sáu mươi béo ục ịch vậy mà Sở Tích cũng há miệng đớp lấy cho được. Mỗi tối đều phải uống Viagra, gọi ba ơi ba, dù Sở Tích có nhận được tài nguyên tốt cỡ nào thì chị nhà bọn tôi cũng chả thèm nhé ha ha ha ha!
Mắc ói quá, đại gia giàu xổi và bồ nhí của lão!
***
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người bị bệnh thì phải khám bác sĩ, đừng như Sở Tích chỉ tra Baidu.
Nghe tác giả nói là biết độ chính xác của tờ kết quả kiểm tra sức khỏe rồi nhé =))
Ờm, có người không chịu cho danh phận, sau này nghiệp quật muốn có danh phận cũng trầy trật =))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.