Nữ Hoàng Ma Cà Rồng, Tôi Yêu Em!
Chương 38: Có Biến Trong Cảm Xúc Của Nó Sao?
Huyết Tử Nhi
03/10/2016
Nó bay về VN mà ko dùng phép thuật nữa vì ngộ nhỡ có người nhìn thấy thì toàn bộ bí mật sẽ bị lật tẩy. Con người và các loài khác ko thể chung sống được vì con người quá ích kỷ, quá tham vọng, nếu sống chung thì rất nhiều xung đột sẽ xảy ra và kết quả sẽ ko mấy khả quan.
Ngồi máy bay gần 10 tiếng đồng hồ (hay hơn tg ko nhớ), nó xuống sân bay nhưng lần này ko phải là sân bay bình thường mà là của bang Evil. Hiện tại nó ko phải là Huyết Thiên Băng hay Hàn Nguyễn Thiên Băng mà là Evie, người của thế giới đêm, nữ hoàng cai trị nơi đây, được mọi người sùng bái và kính trọng. Evie chỉ cần nghe thấy thôi đã run người chứ chưa nói gì đến động vào người nó. Nó bước vào thì ngay lập tức hai hàng người đã đứng đó từ bao giờ vào quỳ một chân xuống, kể cả Long (ai nhớ hok?).
- Đi theo tôi!- Nó chỉ Long và nói rồi đi thẳng cho đến khi khuất sau cánh cửa thì mới được đứng lên nhưng một số người ko biết trời đất là gì đứng ngay lập tức và làm những người khác giật mình vì chưa từng có người xấc xược như vậy ở trong bang cả nên đích thị là người của bang Hắc Nguyệt chuyển vào mà họ cũng đã được đọc quy định rồi kia mà. Tất cả mọi người đều cầu mong bang chủ của bọn họ giơ cao đánh khẽ vs mấy người này, nói thế thôi chứ bọn họ cực kỳ kiêu ngạo rất ít người ưa bọn họ.
- Tất cả những người đứng lên chịu hình phạt thứ 72 trong vòng 1 tuần!- Nó ko quay lại nhưng cũng biết càng làm tất cả giật mình dù biết chủ nhân là cao thủ nhưng cũng chưa đến mức này chứ. Họ đều biết hình phạt 72 chưa phải quá khủng khiếp nhưng chịu đựng trong một tuần thì thà cắn lưỡi tự tử còn hơn, hình phạt là bị trói trên một chiếc cột trong căn phòng đầy rắn và rết. Những con vật đó sẽ trèo, bò lên người nạn nhân và nếu một cử động nhỏ cũng đủ đánh động bọn chúng và cắn nạn nhân và độc của chúng cực kỳ nhanh ngấm vào cơ thể, chỉ chậm 1 giây sau 2' thì nạn nhân có gặp tiên đi nữa cũng chẳng thể sống lại. Những lần bị cắn thì sẽ có người vào phòng và thoa thuốc lên người tuy nọc độc ko thể làm hại nhưng sẽ làm cơ thể đau buốt đến xương sống và đau trong vòng 5h đồng hồ. (ôi sợ quá!)
Nó bước vào căn phòng ngồi thụp xuống chiếc ghế sô-pha mà dùng tay lay nhẹ hai thái dương vẻ mặt mệt mỏi tột độ, sao những việc nó ko muốn xảy ra lại cứ liên tục ập xuống vậy? Nhưng dù sao nó cũng sắp đón nhận một vài tin vui. Mà hình như hiện là tháng 11 rồi nhỉ! Thời gian trôi qua nhanh quá, nó còn chưa kịp thực hiện bất kỳ ý định nào. Đau đầu quá!
- Cậu lại đây!
- Chị bị sao vậy?- Long đã nhìn thấu được tâm trí của nó.
- Có phải cậu là con nuôi của Bạch Gia đúng ko?
- Ba mẹ vừa nói cho em!- Long tỏ vẻ đau khổ khi bị giấu trong một thời gian dài như vậy và điều duy nhất cậu biết chính là anh trai cậu tên là Minh, họ Hoàng còn đâu tất cả các thông tin khác đều mù tịt.
- Thế cậu có thể lại gần đây được ko?
- Có chuyện gì?
- Nhìn vào mắt tôi!- Nó bắt đầu trò thôi miên để đọc quá khứ của Long. Nó nhìn thấy Minh lúc bé, thấy ba mẹ Minh đang bế một đứa trẻ và đó chính là Long và đặt nó xuống trước cửa trại trẻ mồ côi và rồi là cảnh ông bà Bạch đến nhận nuôi Long, vân vân và mây mây! Nó dừng lại cũng là lúc Long giật mình tỉnh.
- C...c...chị vừa làm gì vậy...
- Bình tĩnh nghe tôi nói, anh trai cậu chính là anh trai kết nghĩa của tôi, nếu muốn gặp lại và toàn mạng thì hãy im lặng và ko được nói cho bất kỳ ai biết.
Nói rồi, nó búng tay, một làn khói màu đen cuốn nó và Long về căn phòng có chiếc gương sang thế giới bên kia ở biệt thự Diamond, ko kịp cho Long nói câu nào nó đã kéo anh sang và về luôn lâu đài ( phép thuật này ko ai có thể nhìn thấy nhưng lại hao tổn nhiều năng lượng và nguyên khí, cái này là nó lười ko muốn ngồi máy bay cho nên mới dùng và cũng vì có thêm một cái mồm đang chuẩn bị nói rất nhiều thứ nên tốt nhất lôi về cho ông anh trả lời, chị ấy đúng là một cô em gái ngoan) .
- Chào!- Nó gặp mọi người thì chưa kịp cho bọn họ chào lại và hỏi cũng về người kia đã đi thẳng.
Đến trước một căn phòng, nơi Minh đang ngự trị, nói đúng hơn là đang ngủ vì tối qua làm việc muộn và bây giờ mới có 9h sáng( ở thế giới con người là 9h tối, cứ sang một mùa là thế giới phép thuật lại bị ngừng trệ trong vòng 12h đồng hồ, vừa chuyển từ mùa thu sang mùa đông).
- Dậy ngay con heo kia!
- Cho anh ngủ đi!- Minh trùm chăn ngủ tiếp.
- Anh ko dậy, em giết em trai anh đó!
- Dậy rồi nè, đừng có làm gì nhé!- Minh hất tung chăn ra, hai mắt mở thao láo.
- Ok, như lời hứa, em đã tìm cho anh em trai còn giờ thì bye!- Nó biến luôn, để khỏi phải xem phim Hàn Quốc vs mấy cái câu nói sến rện và màn khóc sướt mướt.
- Phù, trốn được rồi!- Nó chạy ra phòng khách nhưng có những khuôn mặt hình sự đang ngồi trên chiếc ghế sô- pha vs khuôn mặt hình sự nhưng trong đó ko có anh và cô vì hai người này vẫn đang ngự trong phòng.
- Sao vậy?- Nó đang thầm nguyền rủa ông trời cho nó những đứa bạn cực bạo lực ( chị thì hiền lành quá)- Thôi tao phải đi tiếp đây, có gì thì ngày mai nói nhá!- Biến luôn! Và mấy người kia thấy vậy thì mặt lại còn đen hơn nữa nhưng chẳng làm gì được vì nó muốn trốn thì chẳng ai tìm được nó cả. Chẳng nhẽ họ định chờ đến sáng? Đón đọc chap tiếp theo nhé!
Ngồi máy bay gần 10 tiếng đồng hồ (hay hơn tg ko nhớ), nó xuống sân bay nhưng lần này ko phải là sân bay bình thường mà là của bang Evil. Hiện tại nó ko phải là Huyết Thiên Băng hay Hàn Nguyễn Thiên Băng mà là Evie, người của thế giới đêm, nữ hoàng cai trị nơi đây, được mọi người sùng bái và kính trọng. Evie chỉ cần nghe thấy thôi đã run người chứ chưa nói gì đến động vào người nó. Nó bước vào thì ngay lập tức hai hàng người đã đứng đó từ bao giờ vào quỳ một chân xuống, kể cả Long (ai nhớ hok?).
- Đi theo tôi!- Nó chỉ Long và nói rồi đi thẳng cho đến khi khuất sau cánh cửa thì mới được đứng lên nhưng một số người ko biết trời đất là gì đứng ngay lập tức và làm những người khác giật mình vì chưa từng có người xấc xược như vậy ở trong bang cả nên đích thị là người của bang Hắc Nguyệt chuyển vào mà họ cũng đã được đọc quy định rồi kia mà. Tất cả mọi người đều cầu mong bang chủ của bọn họ giơ cao đánh khẽ vs mấy người này, nói thế thôi chứ bọn họ cực kỳ kiêu ngạo rất ít người ưa bọn họ.
- Tất cả những người đứng lên chịu hình phạt thứ 72 trong vòng 1 tuần!- Nó ko quay lại nhưng cũng biết càng làm tất cả giật mình dù biết chủ nhân là cao thủ nhưng cũng chưa đến mức này chứ. Họ đều biết hình phạt 72 chưa phải quá khủng khiếp nhưng chịu đựng trong một tuần thì thà cắn lưỡi tự tử còn hơn, hình phạt là bị trói trên một chiếc cột trong căn phòng đầy rắn và rết. Những con vật đó sẽ trèo, bò lên người nạn nhân và nếu một cử động nhỏ cũng đủ đánh động bọn chúng và cắn nạn nhân và độc của chúng cực kỳ nhanh ngấm vào cơ thể, chỉ chậm 1 giây sau 2' thì nạn nhân có gặp tiên đi nữa cũng chẳng thể sống lại. Những lần bị cắn thì sẽ có người vào phòng và thoa thuốc lên người tuy nọc độc ko thể làm hại nhưng sẽ làm cơ thể đau buốt đến xương sống và đau trong vòng 5h đồng hồ. (ôi sợ quá!)
Nó bước vào căn phòng ngồi thụp xuống chiếc ghế sô-pha mà dùng tay lay nhẹ hai thái dương vẻ mặt mệt mỏi tột độ, sao những việc nó ko muốn xảy ra lại cứ liên tục ập xuống vậy? Nhưng dù sao nó cũng sắp đón nhận một vài tin vui. Mà hình như hiện là tháng 11 rồi nhỉ! Thời gian trôi qua nhanh quá, nó còn chưa kịp thực hiện bất kỳ ý định nào. Đau đầu quá!
- Cậu lại đây!
- Chị bị sao vậy?- Long đã nhìn thấu được tâm trí của nó.
- Có phải cậu là con nuôi của Bạch Gia đúng ko?
- Ba mẹ vừa nói cho em!- Long tỏ vẻ đau khổ khi bị giấu trong một thời gian dài như vậy và điều duy nhất cậu biết chính là anh trai cậu tên là Minh, họ Hoàng còn đâu tất cả các thông tin khác đều mù tịt.
- Thế cậu có thể lại gần đây được ko?
- Có chuyện gì?
- Nhìn vào mắt tôi!- Nó bắt đầu trò thôi miên để đọc quá khứ của Long. Nó nhìn thấy Minh lúc bé, thấy ba mẹ Minh đang bế một đứa trẻ và đó chính là Long và đặt nó xuống trước cửa trại trẻ mồ côi và rồi là cảnh ông bà Bạch đến nhận nuôi Long, vân vân và mây mây! Nó dừng lại cũng là lúc Long giật mình tỉnh.
- C...c...chị vừa làm gì vậy...
- Bình tĩnh nghe tôi nói, anh trai cậu chính là anh trai kết nghĩa của tôi, nếu muốn gặp lại và toàn mạng thì hãy im lặng và ko được nói cho bất kỳ ai biết.
Nói rồi, nó búng tay, một làn khói màu đen cuốn nó và Long về căn phòng có chiếc gương sang thế giới bên kia ở biệt thự Diamond, ko kịp cho Long nói câu nào nó đã kéo anh sang và về luôn lâu đài ( phép thuật này ko ai có thể nhìn thấy nhưng lại hao tổn nhiều năng lượng và nguyên khí, cái này là nó lười ko muốn ngồi máy bay cho nên mới dùng và cũng vì có thêm một cái mồm đang chuẩn bị nói rất nhiều thứ nên tốt nhất lôi về cho ông anh trả lời, chị ấy đúng là một cô em gái ngoan) .
- Chào!- Nó gặp mọi người thì chưa kịp cho bọn họ chào lại và hỏi cũng về người kia đã đi thẳng.
Đến trước một căn phòng, nơi Minh đang ngự trị, nói đúng hơn là đang ngủ vì tối qua làm việc muộn và bây giờ mới có 9h sáng( ở thế giới con người là 9h tối, cứ sang một mùa là thế giới phép thuật lại bị ngừng trệ trong vòng 12h đồng hồ, vừa chuyển từ mùa thu sang mùa đông).
- Dậy ngay con heo kia!
- Cho anh ngủ đi!- Minh trùm chăn ngủ tiếp.
- Anh ko dậy, em giết em trai anh đó!
- Dậy rồi nè, đừng có làm gì nhé!- Minh hất tung chăn ra, hai mắt mở thao láo.
- Ok, như lời hứa, em đã tìm cho anh em trai còn giờ thì bye!- Nó biến luôn, để khỏi phải xem phim Hàn Quốc vs mấy cái câu nói sến rện và màn khóc sướt mướt.
- Phù, trốn được rồi!- Nó chạy ra phòng khách nhưng có những khuôn mặt hình sự đang ngồi trên chiếc ghế sô- pha vs khuôn mặt hình sự nhưng trong đó ko có anh và cô vì hai người này vẫn đang ngự trong phòng.
- Sao vậy?- Nó đang thầm nguyền rủa ông trời cho nó những đứa bạn cực bạo lực ( chị thì hiền lành quá)- Thôi tao phải đi tiếp đây, có gì thì ngày mai nói nhá!- Biến luôn! Và mấy người kia thấy vậy thì mặt lại còn đen hơn nữa nhưng chẳng làm gì được vì nó muốn trốn thì chẳng ai tìm được nó cả. Chẳng nhẽ họ định chờ đến sáng? Đón đọc chap tiếp theo nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.