Nữ Hoàng Ma Cà Rồng, Tôi Yêu Em!
Chương 16: Hắc Nguyệt Xuất Hiện
Huyết Tử Nhi
03/10/2016
Tại phòng họp
- Sao đến lâu vậy trời?- Cô và anh đồng thanh
- Có thể cô ấy mệt?-Hắn
- Sao biết?- Cô, anh đồng thanh
- À... à...vì...
- Có tiếng bước chân, vào chỗ!- Cô nói
Nó tiến vào đằng sau là một nhóm người mặc vest rất nghiêm chỉnh. Nó ngồi vào chiếc ghế to nhất trên cùng bọc nhung đen rồi thì bọn họ mới ngồi vào những chiếc ghế ở giữa. Trông bọn trẻ tuổi có, trung niên có, vài người trên 60. Hắn ngồi đối diện nó trên chiếc bàn 12 mét,cô ngồi bên phải nó, anh ngồi bên phải hắn.
- Hôm nay công chúa triệu tập chúng tôi có chuyện gì chỉ bảo?- Một người đàn ông trung niên lên tiếng.
- Mở hình ảnh ba chiều.- Cô nói hộ
Ở giữa bàn, một hình ảnh ba chiều phụt mở hình ảnh bang Hắc Nguyệt đã tái xuất giang hồ, đến quấy nhiễu địa bàn của nó và hắn.
* Flash Back để trả lời tại sao lại là " tái xuất giang hồ"
Hắc Nguyệt 2 năm trước là một bang đứng đầu hắc đạo, nổi tiếng tàn độc, ko chừa một thủ đoạn gì chỉ cần đạt được mục đích. Nên các bang khác đặt cho bang này một câu châm ngôn:" ném đá phải biết giấu tay. Thủ đoạn rất hay nhưng phải giả vờ làm người bị hại."
Ở trong hắc đạo, đứng đầu được 1 năm thì bang nó xuất hiện và cướp chiếc ghế đó. Tên bang chủ cảm thấy ko phục vì một đứa con gái như nó thì làm được cái trò trống gì. Tên đó đã thách thức nó, kết quả: sống mà như chết trong ngục nó tạo nên, chắc tula ở dưới địa phủ cũng phải bái nó làm sư phụ vì mức độ tàn nhẫn của ngục đó. Cái tên Hắc Nguyệt rơi vào quên lãng.
* Trở lại vs hiện tại*
- Tại sao cái tên này vẫn còn ở trong hắc đạo?- Cô giật mình
- Vì năm ngoái, trước khi chết, tên đó có đòi gặp con trai của mình là Lâm Dược Phong, bang chủ đã đồng ý. Họ ko biết trên người mình có máy nghe lén nên vẫn nói chuyện như thường. Họ nói con trai nhất quyết phải báo thù cho họ, chiếm lấy chiếc ghế bá chủ của hắc đạo.- Một người đứng lên trình bày, vâng đó chính là anh Long nhà ta.
- Vậy thì sao? Hắn ta nhìn cũng biết là công tử bột thì làm gì được hai bang của chúng ta chứ?- Anh lên tiếng.
- Cậu quá khinh địch rồi đó!- Nó cười nửa miệng- Gần đây, theo một số nguồn tin mật báo của bang tôi cho biết hắn đã liên lạc vs một số các bang khác là anh em của ba hắn trong hắc đạo lẫn bạch đạo, cầu xin sự giúp đỡ. Một nửa số đó rất thân thiết và cũng ghét tôi nên đông ý. Một nửa số còn lại thì ko đồng tình bởi đã làm việc vs tôi và rất hài lòng vs cách làm việc đó. Nhưng hắn tính cách coi trời bằng vung, dù chỉ nhờ được ngần ấy nhưng cũng đông tầm 500 nhân lực, thường xuyên quấy nhiễu địa bàn hai bên. ồ còn một điều tôi phải nói vs anh Justin: là một bang chủ mà ko quan tâm đến tình hình của bang cả trong nước lẫn ngoài nước thì thật đáng trách, vì điều đó 1/10 địa bàn của anh ở trong nước đã bị chiếm vì bị đánh bất ngờ, ko kịp điều động nhân lực. Đó là tất cả những điều tôi cần nói hôm nay còn về biện pháp khi về nước chúng ta sẽ bàn tiếp. Trong thời gian này, luôn luôn canh chừng và thu thập thêm thông tin, ko cho hắn nhờ được bất kì ai nữa.- Nói xong nó đứng dậy đi ra khỏi phòng cùng vs cô.
Cô hỏi:
- Bây giờ chúng ta đi âu?
- Ko muốn đi chuẩn bị trang phục à?
- Ở nhỉ! Quên- Cô gãi đầu cười trừ
Đến phòng trang phục( Nơi đây chỉ dành cho các sự kiện lớn mới được vào nhưng các công chúa có thể vào lúc nào cũng được còn các tiểu thư quyền quý mới áp dụng luật trên)
Căn phòng này lớn đến 2000 mét vuông(=một căn biệt thự) có nhiều tầng. Tầng 1 là các mẫu váy dạ hội, váy đi chơi, váy ngủ,... để chọn mang lên tầng trên cho các thợ may đo rồi may theo đúng số đo. Tầng 2 là giày dép, phụ kiện các loại xếp thành tháp giống hệt tháp Eiffel chỉ khác mỗi chiều cao. Tầng 3 là nơi các thợ may hoàng gia làm việc. Tầng 4 là để thử đồ.
Nó bước vào chọn cho mình một bộ váy cúp ngực đằng trước ngắn ngang đùi, càng về sau càng dài cuối cùng đến chấm đất, một chiếc vương miện đính kim cương, một bộ dây chuyền và hoa tai đính rubi màu đen, một đôi giày bằng pha lê đen nốt, nói chung một cây đen, riêng vương miện trắng ( chị ý thích màu đen giống em, em đi học thích nhất mặc cây đen: áo phông đen, quần Jean đen, giày đen nốt). Cô chọn giống y hệt nó chỉ khác là màu trắng và ko có vương miện thay vào đó là một chiếc mũ đính lông vũ. Xong mọi việc cô trở về phòng còn nó lại đi giải quyết một số chuyện quan trọng. Chiều đến, nó nhận được đồ, thay đồ xong cũng mới 6h tối mà 8h mới bắt đầu bữa tiệc. Nó ra vườn đọc sách.Vì khu vườn này chỉ có nó đượcphép ra vào nên rất yên tĩnh, thật à một nơi lý tưởng để đọc sách. Vừa đi nó vừa đọc nên cũng ko để ý đằng trước vì từ phòng nó chỉ việc rẽ trái rồi đi thẳng là đến vườn. Đến nơi, nó ngồi xuống chiếc xích đu màu trắng. Thật là một khung cảnh mỹ lệ! Giữa vườn hoa đủ màu sắc, một cô gái đang đọc sách trên chiếc xích đu màu trắng. Đọc sách mãi cũng chán, nó bước đến khóm hoa, đi vào giữa chúng, từ trong đó một đàn bướm bay ra, nó mải đùa nghịch vs chúng mà ko hay biết có một người đang âm thầm theo dõi từng nhất cử nhất động của nó.
Đoán cũng tầm 7h, nó luyến tiếc ra về để trang điểm, nó chưa trang điểm mà đã ra đây thể nào cũng nghe bài ca chiến thắng của cô cho mà xem. Vào phòng trang điểm, nó giật mình vì thấy........................................................................một bãi rác??? Vâng, đó là do các tiểu thư quyền quý, công chúa láng giềng và cả cô nữa. Tả quang cảnh đôi chút nha!
Cô đang cãi nhau vs một cô gái, trông mặt biết ngay là được chiều chuộng từ bé. Xung quanh là mọi người đang ngã sõng soài vì những vật mà cô và ả kia ném trúng vào đầu, vào tay, vào chân vs một lực ko hề nhẹ. Sức chịu đựng của nó đã đến giới hạn, nó ko dùng giọng lạnh sống lưng nữa vì mấy cô tiểu thư này có bao giờ nghe đâu, nó hét:
- Các người đứng hết dậy cho tôi!
Bọn họ giật mình quay ra, lập tức răm rắp nghe theo.
- Dọn hết chỗ này trong vòng 30 phút ko thì...........( nó cười nửa miệng) mời về cho và từ nay đừng mong bước chân đến đây nữa. Những ai thấy hình phạt đó quá nhẹ thì mời sang VN thăm nhà tù của tôi bên đó thì khác biết thế nào là lễ độ.- Nó lại trở lại âm vực lạnh đến âm độ làm mấy người kia rùng mình rồi cũng bắt tay vào làm. Nó thì thong thả lấy ra thỏi son màu đen đánh nhẹ, thế đối vs nó là xong còn mấy người kia thì phải dành cả tiếng đồng hồ, dọn xong cũng chỉ còn có 30 phút liền thần tốc bôi son chát phấn nói chung là cả tấn. Đúng 8h...
- Sao đến lâu vậy trời?- Cô và anh đồng thanh
- Có thể cô ấy mệt?-Hắn
- Sao biết?- Cô, anh đồng thanh
- À... à...vì...
- Có tiếng bước chân, vào chỗ!- Cô nói
Nó tiến vào đằng sau là một nhóm người mặc vest rất nghiêm chỉnh. Nó ngồi vào chiếc ghế to nhất trên cùng bọc nhung đen rồi thì bọn họ mới ngồi vào những chiếc ghế ở giữa. Trông bọn trẻ tuổi có, trung niên có, vài người trên 60. Hắn ngồi đối diện nó trên chiếc bàn 12 mét,cô ngồi bên phải nó, anh ngồi bên phải hắn.
- Hôm nay công chúa triệu tập chúng tôi có chuyện gì chỉ bảo?- Một người đàn ông trung niên lên tiếng.
- Mở hình ảnh ba chiều.- Cô nói hộ
Ở giữa bàn, một hình ảnh ba chiều phụt mở hình ảnh bang Hắc Nguyệt đã tái xuất giang hồ, đến quấy nhiễu địa bàn của nó và hắn.
* Flash Back để trả lời tại sao lại là " tái xuất giang hồ"
Hắc Nguyệt 2 năm trước là một bang đứng đầu hắc đạo, nổi tiếng tàn độc, ko chừa một thủ đoạn gì chỉ cần đạt được mục đích. Nên các bang khác đặt cho bang này một câu châm ngôn:" ném đá phải biết giấu tay. Thủ đoạn rất hay nhưng phải giả vờ làm người bị hại."
Ở trong hắc đạo, đứng đầu được 1 năm thì bang nó xuất hiện và cướp chiếc ghế đó. Tên bang chủ cảm thấy ko phục vì một đứa con gái như nó thì làm được cái trò trống gì. Tên đó đã thách thức nó, kết quả: sống mà như chết trong ngục nó tạo nên, chắc tula ở dưới địa phủ cũng phải bái nó làm sư phụ vì mức độ tàn nhẫn của ngục đó. Cái tên Hắc Nguyệt rơi vào quên lãng.
* Trở lại vs hiện tại*
- Tại sao cái tên này vẫn còn ở trong hắc đạo?- Cô giật mình
- Vì năm ngoái, trước khi chết, tên đó có đòi gặp con trai của mình là Lâm Dược Phong, bang chủ đã đồng ý. Họ ko biết trên người mình có máy nghe lén nên vẫn nói chuyện như thường. Họ nói con trai nhất quyết phải báo thù cho họ, chiếm lấy chiếc ghế bá chủ của hắc đạo.- Một người đứng lên trình bày, vâng đó chính là anh Long nhà ta.
- Vậy thì sao? Hắn ta nhìn cũng biết là công tử bột thì làm gì được hai bang của chúng ta chứ?- Anh lên tiếng.
- Cậu quá khinh địch rồi đó!- Nó cười nửa miệng- Gần đây, theo một số nguồn tin mật báo của bang tôi cho biết hắn đã liên lạc vs một số các bang khác là anh em của ba hắn trong hắc đạo lẫn bạch đạo, cầu xin sự giúp đỡ. Một nửa số đó rất thân thiết và cũng ghét tôi nên đông ý. Một nửa số còn lại thì ko đồng tình bởi đã làm việc vs tôi và rất hài lòng vs cách làm việc đó. Nhưng hắn tính cách coi trời bằng vung, dù chỉ nhờ được ngần ấy nhưng cũng đông tầm 500 nhân lực, thường xuyên quấy nhiễu địa bàn hai bên. ồ còn một điều tôi phải nói vs anh Justin: là một bang chủ mà ko quan tâm đến tình hình của bang cả trong nước lẫn ngoài nước thì thật đáng trách, vì điều đó 1/10 địa bàn của anh ở trong nước đã bị chiếm vì bị đánh bất ngờ, ko kịp điều động nhân lực. Đó là tất cả những điều tôi cần nói hôm nay còn về biện pháp khi về nước chúng ta sẽ bàn tiếp. Trong thời gian này, luôn luôn canh chừng và thu thập thêm thông tin, ko cho hắn nhờ được bất kì ai nữa.- Nói xong nó đứng dậy đi ra khỏi phòng cùng vs cô.
Cô hỏi:
- Bây giờ chúng ta đi âu?
- Ko muốn đi chuẩn bị trang phục à?
- Ở nhỉ! Quên- Cô gãi đầu cười trừ
Đến phòng trang phục( Nơi đây chỉ dành cho các sự kiện lớn mới được vào nhưng các công chúa có thể vào lúc nào cũng được còn các tiểu thư quyền quý mới áp dụng luật trên)
Căn phòng này lớn đến 2000 mét vuông(=một căn biệt thự) có nhiều tầng. Tầng 1 là các mẫu váy dạ hội, váy đi chơi, váy ngủ,... để chọn mang lên tầng trên cho các thợ may đo rồi may theo đúng số đo. Tầng 2 là giày dép, phụ kiện các loại xếp thành tháp giống hệt tháp Eiffel chỉ khác mỗi chiều cao. Tầng 3 là nơi các thợ may hoàng gia làm việc. Tầng 4 là để thử đồ.
Nó bước vào chọn cho mình một bộ váy cúp ngực đằng trước ngắn ngang đùi, càng về sau càng dài cuối cùng đến chấm đất, một chiếc vương miện đính kim cương, một bộ dây chuyền và hoa tai đính rubi màu đen, một đôi giày bằng pha lê đen nốt, nói chung một cây đen, riêng vương miện trắng ( chị ý thích màu đen giống em, em đi học thích nhất mặc cây đen: áo phông đen, quần Jean đen, giày đen nốt). Cô chọn giống y hệt nó chỉ khác là màu trắng và ko có vương miện thay vào đó là một chiếc mũ đính lông vũ. Xong mọi việc cô trở về phòng còn nó lại đi giải quyết một số chuyện quan trọng. Chiều đến, nó nhận được đồ, thay đồ xong cũng mới 6h tối mà 8h mới bắt đầu bữa tiệc. Nó ra vườn đọc sách.Vì khu vườn này chỉ có nó đượcphép ra vào nên rất yên tĩnh, thật à một nơi lý tưởng để đọc sách. Vừa đi nó vừa đọc nên cũng ko để ý đằng trước vì từ phòng nó chỉ việc rẽ trái rồi đi thẳng là đến vườn. Đến nơi, nó ngồi xuống chiếc xích đu màu trắng. Thật là một khung cảnh mỹ lệ! Giữa vườn hoa đủ màu sắc, một cô gái đang đọc sách trên chiếc xích đu màu trắng. Đọc sách mãi cũng chán, nó bước đến khóm hoa, đi vào giữa chúng, từ trong đó một đàn bướm bay ra, nó mải đùa nghịch vs chúng mà ko hay biết có một người đang âm thầm theo dõi từng nhất cử nhất động của nó.
Đoán cũng tầm 7h, nó luyến tiếc ra về để trang điểm, nó chưa trang điểm mà đã ra đây thể nào cũng nghe bài ca chiến thắng của cô cho mà xem. Vào phòng trang điểm, nó giật mình vì thấy........................................................................một bãi rác??? Vâng, đó là do các tiểu thư quyền quý, công chúa láng giềng và cả cô nữa. Tả quang cảnh đôi chút nha!
Cô đang cãi nhau vs một cô gái, trông mặt biết ngay là được chiều chuộng từ bé. Xung quanh là mọi người đang ngã sõng soài vì những vật mà cô và ả kia ném trúng vào đầu, vào tay, vào chân vs một lực ko hề nhẹ. Sức chịu đựng của nó đã đến giới hạn, nó ko dùng giọng lạnh sống lưng nữa vì mấy cô tiểu thư này có bao giờ nghe đâu, nó hét:
- Các người đứng hết dậy cho tôi!
Bọn họ giật mình quay ra, lập tức răm rắp nghe theo.
- Dọn hết chỗ này trong vòng 30 phút ko thì...........( nó cười nửa miệng) mời về cho và từ nay đừng mong bước chân đến đây nữa. Những ai thấy hình phạt đó quá nhẹ thì mời sang VN thăm nhà tù của tôi bên đó thì khác biết thế nào là lễ độ.- Nó lại trở lại âm vực lạnh đến âm độ làm mấy người kia rùng mình rồi cũng bắt tay vào làm. Nó thì thong thả lấy ra thỏi son màu đen đánh nhẹ, thế đối vs nó là xong còn mấy người kia thì phải dành cả tiếng đồng hồ, dọn xong cũng chỉ còn có 30 phút liền thần tốc bôi son chát phấn nói chung là cả tấn. Đúng 8h...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.