Nữ Hoàng Ma Cà Rồng, Tôi Yêu Em!
Chương 23: Mẹ, Tại Sao?
Huyết Tử Nhi
03/10/2016
Điều tra được chưa?
-......
- Tốt, tối nay cậu mau chóng mang cho tôi!- Âm vực lạnh lùng lại một lần nữa được phát ra từ chiếc miệng nhỏ xinh xắn nhưng ko thể phủ nhận ai được nghe từng câu từng chữ chắc đau tim mà chết.( các bạn cũng đoán ra đây là ai đúng ko? Đó là nó đấy ạ!) Gập điện thoại lại nó ngồi xuống chiếc ghế ở ngoài ban công và nhìn cảnh thành phố buổi hoàng hôn bằng đôi mắt buồn ko tả được, ai thấy nó bây giờ cũng muốn chạy lại ôm nó ngay, đôi mắt ấy lạnh nhưng bên trong có thể thấy được một nỗi buồn chất chứa. Nó cầm cốc capuchino nhấp từng ngụm nhỏ rồi thở dài sau đó độc thoại một mình.
- Mẹ à, mẹ còn sống đúng ko?
- Mẹ có biết con buồn thế nào ko mẹ?
- Mẹ ko thương con gái của mẹ nữa ư?
- ....
Chẳng qua là từ lúc nhớ lại thì nó ghép một số tình tiết trong ký ức rồi có một kết luận là ....mẹ nó chưa chết, mẹ nó còn sống trên thế gian này. Nó từ hôm đó đã cho người điều tra vào ngày hôm đó bố nó đi gặp chuyện gì, nhìn thấy gì. Nó rất hồi hộp, mong chờ rằng suy nghĩ của mình sai, nó biết mẹ nó còn sống nhưng việc làm của mẹ nó nếu đó là thật thì nó sẽ ko bao giờ tha thứ cho cái người mà nó gọi bằng một tiếng 'mẹ' kia, ko bao giờ chấp nhận đâu nên bây giờ nó hồi hộp lắm. Nghĩ đến đây, nước mắt nó đã lăn dài trên khuôn mặt rồi.
Tiếng gõ cửa mấy lần mà nó vẫn chìm trong những dòng suy nghĩ miên man. Hóa ra người gõ cửa là hắn, thấy nó ko mở cửa cũng đi vào luôn vì đã quá hiểu tính khí của nó rồi: ngồi một mình thì lại nghĩ vẩn vơ lung tung rồi lại nghĩ cái gì trong quá khứ thì lại đau lòng=> khóc=> ko để ý cái gì khác cả nên tự mở là lựa chọn tốt nhất.( hắn đã từng nhìn thấy rồi, lúc nó đánh đàn ý mà, còn ai nhớ ko???)
Mở ra thì ko nằm ngoài dự đoán, nó đang ngồi khóc, những giọt nước mắt ánh lên dưới ánh hoàng hôn như những viên pha lê kim cương vậy. Hắn cảm giác tựa hồ có người dùng dao rạch một đường dài trên con tim của hắn. Hắn chạy lại phía nó ngồi rồi nắm tay nó nói:
- Đi theo tôi!- Hắn kéo nhanh đến mức nó chưa hiểu gì hết và cũng chưa kịp gạt những giọt nước mắt vẫn còn đọng lại.
Hắn kéo nó đến khu vườn đằng sau biệt thự( sau khi về đến nơi thì cả bọn quyết định ở biệt thự nhà nó vì nó ở một mình suốt mà). Đến nơi, nó còn chưa hỏi có chuyện gì thì đã cảm thấy một thứ gì đó mềm mềm đang ngự trị trên môi nó, đúng vậy, hắn đang chiếm lấy bờ môi nó. Nó cũng chẳng hiểu tại sao lý trí lại muốn đẩy hắn ra hỏi rõ mọi chuyện, mà trái tim lại nhảy loạn xạ muốn nó đáp trả nụ hôn của hắn. Đúng là nói ko sai, trái tim luôn chiến thắng lý trí mà! Nó đã đáp trả hắn một cách nhẹ nhàng, hắn cảm nhận được nó đang đáp trả thì càng hôn mạnh bạo hơn. 10 phút sau nó đã có dấu hiệu thiếu oxi thì hắn thả nó ra hỏi:
- Sao m lúc nào cũng muốn giấu nỗi đau cho riêng mình vậy? Sao em ko chia sẽ cho tôi hay ít nhất là bạn thân của em hả? Em cứ như thế này sao? Tạo một vỏ bọc lạnh lùng cho riêng mình để lúc còn lại một mình thì gặm nhấm nỗi đau hả? Em làm như vậy thì mọi người sẽ rất lo lắng cho em đó? Hãy để tôi làm chỗ dựa cho em khóc được ko? Nhìn thấy em như thế này tôi còn đau hơn gấp vạn lần đó!
Nó nghe như vậy thì ôm chầm lấy hắn mà khóc nức nở, hắn cười nhẹ vì nó cuối cùng cũng chấp nhận mình. Nó khóc lâu, rất lâu, nó khóc nhiều lắm, sưng húp cả hai mắt lên thì mệt quá mà ngủ thiếp đi trong lòng hắn. Hắn thấy nó đã ngủ thì bế nó vào phòng, nhưng khi hắn chuẩn bị đi thì nó nói mớ và túm cổ áo hắn:
- Đừng đi, đừng đi mà!
Hắn cũng ko nhẫn tâm liền nằm luôn lên giường ôm nó ngủ vả lại cả bọn đã ăn tối rùi mà( vâng, anh độ lượng quá, đồ lợi dụng, hứ...)
Nửa đêm nó thức dậy thì nhớ tới cái vụ điều tra thì mau chóng ngồi dậy, nhưng có một cánh tay ôm ngang bụng nó, quay ra thì nó thấy hắn liền mỉm cười nhẹ rồi nhanh vụt tắt. Nó lấy một chiếc áo thun và một chiếc quần short bò, khoác thêm một cái áo khoác màu đen ngắn qua ngực một chút thôi. Đeo chiếc vòng cổ bằng vải có hình trang trí là một con sư tử bằng kim cương trong suốt có mắt màu đỏ được khắc từ một viên rubi, đeo vòng tay cùng bộ vs chiếc vòng kia và một chiếc nhẫn rubi đen của bang vào rồi lập tức ra garage lấy chiếc xe mui trần màu trắng mới nhất rồi phóng đến bar trong địa bàn của nó (nhưng đến đây chắc chắn chưa ai từng nhìn thấy nó vì chỉ xuất hiện ở bang A.Y.W.D mà ở chap Đi bar mình có nói đó) bây giờ nó ko còn tâm trí mà nghĩ chuyện gì nữa đến bar gần nhất để nhận tập tài liệu và còn gặp bạn cũ nữa chứ, anh ta thì chưa biết việc nó biết anh ta gần đây hay xuất hiện cạnh nó ( tý mọi người khắc biết đó là ai).
Nó vào bar thì tiếng nhạc dừng hẳn vì DJ và khách ở đây còn mãi ngắm nó rùi, kể cả con gái lẫn con trai trừ một số đứa thì nhìn nó = ánh mắt ngưỡng mộ, ganh ghét( bọn con gái) còn bộ là hình trái tim đỏ nhấp nháy. Nó đã quá quen rồi nên chỉ cười khẩy, rồi bước vào chiếc bàn đã đặt sẵn rồi, có một tên con trai đang ngồi nhấp từng ngụm rượu nhẹ. Mọi hoạt động trở về bình thường.
- Chưa bao giờ tôi ngồi bàn ko phải góc khuất đâu!- Nó ngồi vắt chân, ngả lưng ra sau, mặt nhăn nhó.
- Tại sao?- Người con trai đó hỏi
- Nhìn xung quanh xem!- Nó nói xong thì người con trai nhìn xung quanh, đâu đâu cũng thấy bọn con trai nhìn về phía này, chảy dãi tòng tòng.
- Cho tui sorry, lần sau sẽ chọn bàn khác!
- Đồ tôi yêu cầu đâu?
- Đây!- Anh ta giơ cho nó một xấp tài liệu cùng những tấm ảnh. Nó đọc xong thì cười rồi nói:
- Bà từ bỏ tôi chỉ vì một tên chó chết này ư?- Câu nói đó làm anh ta toát mồ hôi hột- Cậu làm rất tốt, ngày mai tiền sẽ chuyển vào tài khoản của cậu. À tôi có chuyện nữa muốn nhờ cậu. Hãy làm cho tên đó và bà ta xung đột còn về mặt tài chính thì màn chuẩn bị do tôi chỉ đạo!- Bà ta chết chắc rồi, đó là suy nghĩ của mấy tên biết nó là ai và cũng chính là người nó ngồi cạnh nó bây giờ- Cậu làm tốt thì tiền sẽ có trong tài khoản của cậu! Còn một chuyện nữa. Có người nghe lén nãy giờ sao chưa ra mặt?
Nó nói xong thì bắn một loạt những tia đạn mà chỉ những người là vamp, phù thủy và quan trọng nhất là...........................sát thủ địa ngục mới nhìn thấy. Đạn đó sức sát thương nhỏ chỉ đủ để người kia ra mặt thôi!
- Lâu ko gặp mà vẫn cái thái độ đó hả?- Người nghe lén nãy giờ cũng là một tên con trai.
* Giới thiệu nhân vật*
- Dương Thường Khánh: người Việt gốc Trung, đẹp trai ko thua kém hắn, độ lạnh là mức tuyệt đối nhưng vs nó thì cười hơi bị lắm đấy, chức vụ là sát thủ địa ngục( Giải thích, sát thủ địa ngục là những người, nói đúng hơn là linh hồn của những người đã chết trừ một số trường hợp ngoại lệ và anh chàng này cũng nằm trong số đó, là một người còn sống làm công việc giết người, xóa khỏi sổ tử thần một cái tên nữa, làm công việc gần giống tử thần chỉ có điều ác hơn thôi!). Người này là người đã nghe lén.
- Triệu Hải: người Trung gốc Việt, bạn thân của Thường Khánh, cũng là một hotboy nhưng so vs bọn hắn và Phong thì vẫn còn phải tu dài dài, tử thần, người dưới trướng của nó, là người đã điều tra tập tài liệu đó cho nó.
Nó quen hai người này khi học trong trường đào tạo sát thủ địa ngục, là con cưng của Diêm Vương nên mới bị bắt học đó, hai người này đã giúp nó hết sức vì sau mỗi giờ học sát thủ thì nó lại phải cắm đầu vào những trang sách đầy rẫy câu thần chú khó nhớ sau đó lại vào phòng tập thực hành, nó cũng từng có tình cảm vs Khánh nhưng từ lúc mất mẹ thì nó mất liên lạc vs Khánh và sau này gặp Adam thì tình cảm dành cho Khánh đã bị rơi vào quên lãng. Liệu tình cảm đó có quay trở về ko? Liệu nó sẽ yêu ai? Hãy đón đọc tập tiếp theo nhá!!!
***
-......
- Tốt, tối nay cậu mau chóng mang cho tôi!- Âm vực lạnh lùng lại một lần nữa được phát ra từ chiếc miệng nhỏ xinh xắn nhưng ko thể phủ nhận ai được nghe từng câu từng chữ chắc đau tim mà chết.( các bạn cũng đoán ra đây là ai đúng ko? Đó là nó đấy ạ!) Gập điện thoại lại nó ngồi xuống chiếc ghế ở ngoài ban công và nhìn cảnh thành phố buổi hoàng hôn bằng đôi mắt buồn ko tả được, ai thấy nó bây giờ cũng muốn chạy lại ôm nó ngay, đôi mắt ấy lạnh nhưng bên trong có thể thấy được một nỗi buồn chất chứa. Nó cầm cốc capuchino nhấp từng ngụm nhỏ rồi thở dài sau đó độc thoại một mình.
- Mẹ à, mẹ còn sống đúng ko?
- Mẹ có biết con buồn thế nào ko mẹ?
- Mẹ ko thương con gái của mẹ nữa ư?
- ....
Chẳng qua là từ lúc nhớ lại thì nó ghép một số tình tiết trong ký ức rồi có một kết luận là ....mẹ nó chưa chết, mẹ nó còn sống trên thế gian này. Nó từ hôm đó đã cho người điều tra vào ngày hôm đó bố nó đi gặp chuyện gì, nhìn thấy gì. Nó rất hồi hộp, mong chờ rằng suy nghĩ của mình sai, nó biết mẹ nó còn sống nhưng việc làm của mẹ nó nếu đó là thật thì nó sẽ ko bao giờ tha thứ cho cái người mà nó gọi bằng một tiếng 'mẹ' kia, ko bao giờ chấp nhận đâu nên bây giờ nó hồi hộp lắm. Nghĩ đến đây, nước mắt nó đã lăn dài trên khuôn mặt rồi.
Tiếng gõ cửa mấy lần mà nó vẫn chìm trong những dòng suy nghĩ miên man. Hóa ra người gõ cửa là hắn, thấy nó ko mở cửa cũng đi vào luôn vì đã quá hiểu tính khí của nó rồi: ngồi một mình thì lại nghĩ vẩn vơ lung tung rồi lại nghĩ cái gì trong quá khứ thì lại đau lòng=> khóc=> ko để ý cái gì khác cả nên tự mở là lựa chọn tốt nhất.( hắn đã từng nhìn thấy rồi, lúc nó đánh đàn ý mà, còn ai nhớ ko???)
Mở ra thì ko nằm ngoài dự đoán, nó đang ngồi khóc, những giọt nước mắt ánh lên dưới ánh hoàng hôn như những viên pha lê kim cương vậy. Hắn cảm giác tựa hồ có người dùng dao rạch một đường dài trên con tim của hắn. Hắn chạy lại phía nó ngồi rồi nắm tay nó nói:
- Đi theo tôi!- Hắn kéo nhanh đến mức nó chưa hiểu gì hết và cũng chưa kịp gạt những giọt nước mắt vẫn còn đọng lại.
Hắn kéo nó đến khu vườn đằng sau biệt thự( sau khi về đến nơi thì cả bọn quyết định ở biệt thự nhà nó vì nó ở một mình suốt mà). Đến nơi, nó còn chưa hỏi có chuyện gì thì đã cảm thấy một thứ gì đó mềm mềm đang ngự trị trên môi nó, đúng vậy, hắn đang chiếm lấy bờ môi nó. Nó cũng chẳng hiểu tại sao lý trí lại muốn đẩy hắn ra hỏi rõ mọi chuyện, mà trái tim lại nhảy loạn xạ muốn nó đáp trả nụ hôn của hắn. Đúng là nói ko sai, trái tim luôn chiến thắng lý trí mà! Nó đã đáp trả hắn một cách nhẹ nhàng, hắn cảm nhận được nó đang đáp trả thì càng hôn mạnh bạo hơn. 10 phút sau nó đã có dấu hiệu thiếu oxi thì hắn thả nó ra hỏi:
- Sao m lúc nào cũng muốn giấu nỗi đau cho riêng mình vậy? Sao em ko chia sẽ cho tôi hay ít nhất là bạn thân của em hả? Em cứ như thế này sao? Tạo một vỏ bọc lạnh lùng cho riêng mình để lúc còn lại một mình thì gặm nhấm nỗi đau hả? Em làm như vậy thì mọi người sẽ rất lo lắng cho em đó? Hãy để tôi làm chỗ dựa cho em khóc được ko? Nhìn thấy em như thế này tôi còn đau hơn gấp vạn lần đó!
Nó nghe như vậy thì ôm chầm lấy hắn mà khóc nức nở, hắn cười nhẹ vì nó cuối cùng cũng chấp nhận mình. Nó khóc lâu, rất lâu, nó khóc nhiều lắm, sưng húp cả hai mắt lên thì mệt quá mà ngủ thiếp đi trong lòng hắn. Hắn thấy nó đã ngủ thì bế nó vào phòng, nhưng khi hắn chuẩn bị đi thì nó nói mớ và túm cổ áo hắn:
- Đừng đi, đừng đi mà!
Hắn cũng ko nhẫn tâm liền nằm luôn lên giường ôm nó ngủ vả lại cả bọn đã ăn tối rùi mà( vâng, anh độ lượng quá, đồ lợi dụng, hứ...)
Nửa đêm nó thức dậy thì nhớ tới cái vụ điều tra thì mau chóng ngồi dậy, nhưng có một cánh tay ôm ngang bụng nó, quay ra thì nó thấy hắn liền mỉm cười nhẹ rồi nhanh vụt tắt. Nó lấy một chiếc áo thun và một chiếc quần short bò, khoác thêm một cái áo khoác màu đen ngắn qua ngực một chút thôi. Đeo chiếc vòng cổ bằng vải có hình trang trí là một con sư tử bằng kim cương trong suốt có mắt màu đỏ được khắc từ một viên rubi, đeo vòng tay cùng bộ vs chiếc vòng kia và một chiếc nhẫn rubi đen của bang vào rồi lập tức ra garage lấy chiếc xe mui trần màu trắng mới nhất rồi phóng đến bar trong địa bàn của nó (nhưng đến đây chắc chắn chưa ai từng nhìn thấy nó vì chỉ xuất hiện ở bang A.Y.W.D mà ở chap Đi bar mình có nói đó) bây giờ nó ko còn tâm trí mà nghĩ chuyện gì nữa đến bar gần nhất để nhận tập tài liệu và còn gặp bạn cũ nữa chứ, anh ta thì chưa biết việc nó biết anh ta gần đây hay xuất hiện cạnh nó ( tý mọi người khắc biết đó là ai).
Nó vào bar thì tiếng nhạc dừng hẳn vì DJ và khách ở đây còn mãi ngắm nó rùi, kể cả con gái lẫn con trai trừ một số đứa thì nhìn nó = ánh mắt ngưỡng mộ, ganh ghét( bọn con gái) còn bộ là hình trái tim đỏ nhấp nháy. Nó đã quá quen rồi nên chỉ cười khẩy, rồi bước vào chiếc bàn đã đặt sẵn rồi, có một tên con trai đang ngồi nhấp từng ngụm rượu nhẹ. Mọi hoạt động trở về bình thường.
- Chưa bao giờ tôi ngồi bàn ko phải góc khuất đâu!- Nó ngồi vắt chân, ngả lưng ra sau, mặt nhăn nhó.
- Tại sao?- Người con trai đó hỏi
- Nhìn xung quanh xem!- Nó nói xong thì người con trai nhìn xung quanh, đâu đâu cũng thấy bọn con trai nhìn về phía này, chảy dãi tòng tòng.
- Cho tui sorry, lần sau sẽ chọn bàn khác!
- Đồ tôi yêu cầu đâu?
- Đây!- Anh ta giơ cho nó một xấp tài liệu cùng những tấm ảnh. Nó đọc xong thì cười rồi nói:
- Bà từ bỏ tôi chỉ vì một tên chó chết này ư?- Câu nói đó làm anh ta toát mồ hôi hột- Cậu làm rất tốt, ngày mai tiền sẽ chuyển vào tài khoản của cậu. À tôi có chuyện nữa muốn nhờ cậu. Hãy làm cho tên đó và bà ta xung đột còn về mặt tài chính thì màn chuẩn bị do tôi chỉ đạo!- Bà ta chết chắc rồi, đó là suy nghĩ của mấy tên biết nó là ai và cũng chính là người nó ngồi cạnh nó bây giờ- Cậu làm tốt thì tiền sẽ có trong tài khoản của cậu! Còn một chuyện nữa. Có người nghe lén nãy giờ sao chưa ra mặt?
Nó nói xong thì bắn một loạt những tia đạn mà chỉ những người là vamp, phù thủy và quan trọng nhất là...........................sát thủ địa ngục mới nhìn thấy. Đạn đó sức sát thương nhỏ chỉ đủ để người kia ra mặt thôi!
- Lâu ko gặp mà vẫn cái thái độ đó hả?- Người nghe lén nãy giờ cũng là một tên con trai.
* Giới thiệu nhân vật*
- Dương Thường Khánh: người Việt gốc Trung, đẹp trai ko thua kém hắn, độ lạnh là mức tuyệt đối nhưng vs nó thì cười hơi bị lắm đấy, chức vụ là sát thủ địa ngục( Giải thích, sát thủ địa ngục là những người, nói đúng hơn là linh hồn của những người đã chết trừ một số trường hợp ngoại lệ và anh chàng này cũng nằm trong số đó, là một người còn sống làm công việc giết người, xóa khỏi sổ tử thần một cái tên nữa, làm công việc gần giống tử thần chỉ có điều ác hơn thôi!). Người này là người đã nghe lén.
- Triệu Hải: người Trung gốc Việt, bạn thân của Thường Khánh, cũng là một hotboy nhưng so vs bọn hắn và Phong thì vẫn còn phải tu dài dài, tử thần, người dưới trướng của nó, là người đã điều tra tập tài liệu đó cho nó.
Nó quen hai người này khi học trong trường đào tạo sát thủ địa ngục, là con cưng của Diêm Vương nên mới bị bắt học đó, hai người này đã giúp nó hết sức vì sau mỗi giờ học sát thủ thì nó lại phải cắm đầu vào những trang sách đầy rẫy câu thần chú khó nhớ sau đó lại vào phòng tập thực hành, nó cũng từng có tình cảm vs Khánh nhưng từ lúc mất mẹ thì nó mất liên lạc vs Khánh và sau này gặp Adam thì tình cảm dành cho Khánh đã bị rơi vào quên lãng. Liệu tình cảm đó có quay trở về ko? Liệu nó sẽ yêu ai? Hãy đón đọc tập tiếp theo nhá!!!
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.