Nữ Hoàng Ma Cà Rồng, Tôi Yêu Em!
Chương 25: Thêm Một Tảng Băng
Huyết Tử Nhi
03/10/2016
Mình quên chưa sửa lỗi, tên của Dương Thường Khánh, sát thủ địa ngục, chap trước mình viết nhầm nên mọi người đừng ném đá cho tg ăn nhá! T-T
Sáng hôm sau
Đúng 7h sáng, tiếng chuông cửa reo ing ỏi khiến cho những con heo đang nướng đến cháy khét giường bừng tỉnh trừ nó vì 5h sáng nó mới lên giường đi ngủ. Bác quản gia mau chóng chạy ra mở cửa do hôm qua nó đã dặn trước đây là khách quý mà.
- Chào thiếu gia, mời cậu vào nhà ạ! Tiểu thư chưa xuống nhưng người bảo tôi dẫn cậu vào phòng rồi đợi cô ấy ở dưới nhà!
- Ừ!- Bà quản gia lần thứ 2 được nghe thấy một tảng băng khác nói vs nhiệt độ như thế ngoài cô chủ của mình.
Khánh bước vào nhà rất tự nhiên, rồi lên căn phòng theo chỉ dẫn của bà quản gia, sau đó lại xuống nhà ngồi ở sopha nhấm nháp trà một cách tự nhiên hết sức. Cô, hắn và anh sau khi mặc đồ chỉnh tề thì xuống phòng khách xem tên quái nào dám phá giấc ngủ ngàn vàng của bọn họ. Và khi xuống thì cô có ý nghĩ:' OMG! Đập choai quá! Hotboy của đời em!'( xem ra bà này cũng mê trai dữ chẳng bù cho nó có chất miễn dịch vs trai đẹp) còn hắn và anh chỉ có chung một suy nghĩ:' Đẹp trai dữ nhưng vẫn thua mình!' ( Vâng thưa các độc giả, hai anh này đang trong những giây phút tự sướng quá đà và bây giờ đang ở trên mây xanh rồi ạ! Tg: Anh ơi xuống đi kẻo tý nữa ngã vỡ đầu còn đâu truyện để em viết nữa!)
- Ê, đến rồi hả?- Nó từ đâu nhảy ra hỏi trong khi ba người kia đang đứng suy nghĩ lung tung rồi lẩm bẩm linh tinh.
- Mấy giờ hôm qua đi ngủ?
- 5h sáng!
- Kế hoạch sắp xong chưa?
- Xong một nửa, còn làm cho bà ta sống ko yên nữa chứ có phải là một phát ăn ngay đâu?
- Biết thế! Nhờ gì ko?
- Giúp bọn họ tập!
- Bao tuổi rồi còn giúp?
- Hai tên kia 20, cô ấy là 18.
- Ngần này tuổi sao vẫn bắt anh giúp? Lần đầu tiên anh thấy người qua tay em vẫn còn kém hơn anh mấy khoản đó!
- Họ mới phát hiện thôi! Mà họ cũng giỏi lắm đó, anh ko cần tự tin thế đâu, chỉ cần kiểm tra mấy khoản của sát thủ thôi còn phần tấn công = sức mạnh mới cần anh mà em cũng phải đi tập đây!
- Ok, phòng tập ở đâu?
- Kia, cuối dãy hành lang! Ăn sáng xong đã!- Nó vào bếp thản nhiên mặc cho mấy người kia đứng nhồi nhét từng chữ vào đầu. Sau 5' 13 họ cũng hiểu sự việc gì đang xảy ra và chạy nhanh đến phòng ăn sáng thì thấy nó ko động vào một chút thức ăn nào trên bàn mà chỉ cầm cốc capuchino uống thôi.
- Bà ko ăn gì à?- Cô hỏi một cách lo lắng.
- Ko.- Rất nhanh và gọn một chữ đã được phát ra.
- Cô ko ăn sao tập được mà có một số công thức tôi chưa hiểu và cũng ko thực hiện được định nhờ cô nhưng cô như thế này thì tập tành được gì?- Anh nhăn nhó
- Tôi khác làm được ko phải lo!- Nó nói xong thì bỏ chiếc máy tính bảng xuống và uống nốt rồi đi ra phòng khách để lại mấy người kia vs tiếng thở dài bởi cái tính ương ngạnh của mình.
Hắn từ lúc đầu đến giờ ko nói câu nào vì có cảm giác mình sắp mất cái gì đó ( sắp mất người yêu anh ạ!), bỏ bữa ăn của mình hắn ra ngoài nghe lén cuộc nói chuyện của họ.
- Ông ta sắp hành động đúng ko?- Nó đăm chiêu
- Đúng!
- Nghe nói người lập khế ước vs ông ta cũng mạnh lắm đấy! Lần này phải nhờ bọn họ rồi, cả anh cũng bị lôi vào, em đúng là khắc tinh mà!-- Nó cười khẩy
- Ko phải lỗi của em đâu, đó là do số phận của chúng ta mà!- Khánh ôm nó vào lòng như muốn bảo vệ che chở nó vậy, nó ko phản kháng làm cho người nghe lén nãy giờ đau buốt nơi ngực trái.
- Ông ta muốn chơi đùa vs ác quỷ vậy thì em sẽ cho ông ta biết hậu quả của việc đó như thế nào! À mà anh có muốn xem kết quả ko?
- Xem luôn mà hôm qua mất mấy tiếng vậy?
- 59' 32!- Nó nói rồi cầm cái điều khiển bật kênh thời sự. Đúng như dự đoán trên màn hình cô phát thanh viên đang nói mục tin nóng:' Đêm qua, tập đoàn lớn thứ 5 thế giới Hoàng Hoa bỗng dưng bị tập đoàn C.A lớn thứ hai thế giới rút hết cổ phần mà hai bên đã có mối làm ăn lâu dài và số cổ phần đó chiếm 50%của tập đoàn kéo theo đó là tập đoàn lớn nhất thế giới là Blues cũng vậy. Tập đoàn Hoàng Hoa nhanh chóng phá sản chỉ sau chưa đầy 1 tiếng đồng hồ làm cho Chủ tịch ko kịp trở tay.'
- Minh cũng tham gia vào hả?
- Đương nhiên. Một khi em đã nhờ, anh ấy cũng phải giơ hai tay đầu hàng thôi!- Nó cười lém lỉnh, một nụ cười thật sự từ cái ngày Adam mất, ko phải là cười khẩy hay cười nửa miệng nữa làm cho một người ghen tị khi ko phải là người giúp nó cười.
- Hai người đó chưa tìm đến đây đâu. Họ sẽ được người khác cưu mang! Còn người tìm đến đây hôm nay là người khác đó.- Khánh vừa nói dứt lời thì tiếng chuông cửa vang lên, một chiếc xe limo đen bóng tiến vào. Ba nó bước xuống xe vs vẻ mặt tức giận.
- Con làm cái gì vậy hả, Băng?
- Con chỉ làm điều đúng vs lương tâm của mình thôi! Thế là một sự trả thù quá nhẹ nhàng rồi đó! Còn nhiều chuyện hay nữa nên ba ko cần phải lo!
- Dù gì thì nói ông ta cũng là bạn thân của ba từ hồi còn học cấp 3 sao con dám?
- Sao con ko dám? Bây giờ con đã hiểu câu: Tình yêu ko có lỗi, lỗi tại bạn thân là như thế nào! Ba à, ba đã quá mù quáng rồi, tình yêu làm lu mờ lý trí của ba rồi đó!
- Vậy thì người đó cũng là mẹ con!
- Từ lâu con đã ko xem bà ta là mẹ rồi! Một kẻ vô nhân đạo, tình thương còn thua lũ súc vật thì lấy cái gì để có thể cho con gọi = một tiếng mẹ!
- Con dám nói vậy sao?- Ba nó nói xong thì đến tát nó, nó lau vệt máu trên khóe môi rồi đứng lên phán một câu xanh rờn:
- Đừng nghĩ ông là ba tôi thì tôi phải làm theo ý ông, ông cũng có một đứa con riêng bên ngoài chỉ hơn tôi có một tuổi, tôi ko còn là Hàn Nguyễn Thiên Băng của ngày xưa nữa hay nói đúng hơn là ko phải Huyết Thiên Băng của ngày xưa mặc ông tùy ý thích nói gì thì nói, thích bắt làm gì thì tôi phải làm cái đó đâu!- Nó tuôn một tràng đôi lúc có chút mỉa mai- Chúng ta vào phòng tập!- Nó ra lệnh cho Khánh.
Trái ngược vs cái ko khí ngoài phòng khách là phòng bếp vì có tường cách âm nên ko nghe thấy gì.
Tua lại quá khứ một chút từ lúc hắn bước ra.
- Ê cái đó của tôi mà!- Cô nhăn mặt lại, chu mỏ lên rất đáng yêu để............. giành giật miếng thịt cuối cùng trên đĩa ( tham ăn là số một)
- Tôi lấy trước rồi!- Anh kéo miếng thịt về phía mình ( hoàn cảnh: Miếng thịt vẫn nằm trên đĩa và đang bị giày xéo bởi hai đôi đũa một cách ko thương tiếc)
- Tôi lấy trước!
- Tôi!
- Tôi!
- Tôi!
...........
Cuối cùng một trận chiến đồ ăn diễn ra, anh ném salat thì cô ném súp, anh ném khoai tây thì cô ném thịt bò bít tết... Lúc hắn vào để gọi hai người thì bị một bát salat tương thẳng vào mặt ko thương tiếc. Nó cảm giác có chuyện thì đi vào thấy hắn mặt đang chuyển màu liên tục: tím( vì đau) => xanh( vì ức) => đỏ( vì tức), nhìn vào bếp thì ko khác gì bãi chiến trường: những người hầu bị trúng thức ăn, bẩn hết đồng phục, quanh bếp đâu đâu cũng dính thức ăn, còn hai tên tội phạm thì đang đứng hiên ngang một chân để trên bàn, một chân để dưới ghế đang nhìn nhau như.................... siêu nhân vậy.
- Ôi, căn bếp đẹp đẽ của tôi! Hai người lập tức đi thay đồ, trưa nay và tối nay ko được ăn cơm hay bất cứ đồ ăn nào khác, ko được đi ra ngoài, ko được ra khỏi phòng thực hành và phòng đọc sách, nếu bước chân ra khỏi cửa đồng nghĩa vs việc chống đối tôi và sẽ được lãnh hậu quả. Các người( chỉ đám người hầu) mau chóng thay đồng phục rồi dọn sạch cho tôi cái bếp này, khi tôi kiểm tra mà còn bất kì thứ gì thì mấy người nhanh chóng chuẩn bị tinh thần mà chuẩn bị quần áo về quê làm ruộng đi.- Nó tức giận tuôn một tràng làm cho cô và anh khóc ko ra nước mắt, những người hầu giật mình làm việc ngay lập tức, Khánh và hắn thấy thế thì hơi tội cho cô và anh nhưng ko giật mình vì biết tính nó quá mà.
Nó đi ngay vào phòng tập luyện cùng Khánh và hắn. Bây giờ nó đang ở trong phòng thực hành ảo. Trong căn phòng này khi được thiết lập thì có thể ở bất cứ địa điểm nào. Khánh hỏi qua loa phát thanh vì giờ Khánh, hắn, cô và anh đã có mặt đầy đủ trong phòng điều khiển:
- Ở đâu?
- Ngay trong này!- Nó trả lời ko chút do dự vì biết rằng thực hiện ngay trong này còn khó hơn ở các địa điểm khác.
- Bắt đầu=?
- Súng trước, sau đó là kết giới, cuối cùng là sức mạnh!
- Ok. 3,2,1, bắt đầu!
Có một người nói đúng hơn là ảo ảnh khi bắn vào thì sẽ vỡ tan thành những viên dạng hình hộp màu vàng, những người mô phỏng này chạy nhanh hơn người thường và tốc độ bắn cũng vậy, những viên đạn do họ bắn ra ko làm tổn thương người thực hiện nhưng sẽ làm cho người đó đau như bị bắn thật nhưng nếu là bắn vào đầu hay vào tim thì coi như đã hoàn thành bài vs kết quả = 0, khi ra khỏi phòng thì những vết bắn đó ko đau nữa.
Nó bắt đầu vs hai cây súng lục. Nó nhìn quanh một lúc thì nghe tiếng bước chân ở phía sau, nhanh chóng cúi xuống để né và nhanh chóng bắn vào ảo ảnh đó hai phát. Đứng dậy như bình thường rồi quay lại bắn vào ảo ảnh đang chạy trên những bậc thang mô phỏng và xoay người vì phát hiện có tiếng chân, và bắn tiếp. Sau 20 lần bắn và có những pha lộn người ngoạn mục, có nhiều lần suýt bị bắn vào lưng nhưng may mắn né được, nó cuối cùng đã hoàn thành bài thi vs kết quả 100%.
Bọn hắn và cô vãn chưa hiểu gì về kết giới thì thấy quanh người nó có một vòng tròn mà Khánh giải thích đó là kết giới. Nó nhanh chóng gỡ ra bằng cách sức mạnh đánh vào điểm yếu của kết giới, kết giới vỡ tan. Cái thứ hai theo Khánh thông báo là ko có điểm yếu và phải giải theo cách khác. Nó lại thở dài nói vọng lên:
- Mấy cái này em làm được lúc 3 tuổi!-Nói xong thì nó phá vỡ ngay lập tức- Chuyển sang sức mạnh đi!
Sáng hôm sau
Đúng 7h sáng, tiếng chuông cửa reo ing ỏi khiến cho những con heo đang nướng đến cháy khét giường bừng tỉnh trừ nó vì 5h sáng nó mới lên giường đi ngủ. Bác quản gia mau chóng chạy ra mở cửa do hôm qua nó đã dặn trước đây là khách quý mà.
- Chào thiếu gia, mời cậu vào nhà ạ! Tiểu thư chưa xuống nhưng người bảo tôi dẫn cậu vào phòng rồi đợi cô ấy ở dưới nhà!
- Ừ!- Bà quản gia lần thứ 2 được nghe thấy một tảng băng khác nói vs nhiệt độ như thế ngoài cô chủ của mình.
Khánh bước vào nhà rất tự nhiên, rồi lên căn phòng theo chỉ dẫn của bà quản gia, sau đó lại xuống nhà ngồi ở sopha nhấm nháp trà một cách tự nhiên hết sức. Cô, hắn và anh sau khi mặc đồ chỉnh tề thì xuống phòng khách xem tên quái nào dám phá giấc ngủ ngàn vàng của bọn họ. Và khi xuống thì cô có ý nghĩ:' OMG! Đập choai quá! Hotboy của đời em!'( xem ra bà này cũng mê trai dữ chẳng bù cho nó có chất miễn dịch vs trai đẹp) còn hắn và anh chỉ có chung một suy nghĩ:' Đẹp trai dữ nhưng vẫn thua mình!' ( Vâng thưa các độc giả, hai anh này đang trong những giây phút tự sướng quá đà và bây giờ đang ở trên mây xanh rồi ạ! Tg: Anh ơi xuống đi kẻo tý nữa ngã vỡ đầu còn đâu truyện để em viết nữa!)
- Ê, đến rồi hả?- Nó từ đâu nhảy ra hỏi trong khi ba người kia đang đứng suy nghĩ lung tung rồi lẩm bẩm linh tinh.
- Mấy giờ hôm qua đi ngủ?
- 5h sáng!
- Kế hoạch sắp xong chưa?
- Xong một nửa, còn làm cho bà ta sống ko yên nữa chứ có phải là một phát ăn ngay đâu?
- Biết thế! Nhờ gì ko?
- Giúp bọn họ tập!
- Bao tuổi rồi còn giúp?
- Hai tên kia 20, cô ấy là 18.
- Ngần này tuổi sao vẫn bắt anh giúp? Lần đầu tiên anh thấy người qua tay em vẫn còn kém hơn anh mấy khoản đó!
- Họ mới phát hiện thôi! Mà họ cũng giỏi lắm đó, anh ko cần tự tin thế đâu, chỉ cần kiểm tra mấy khoản của sát thủ thôi còn phần tấn công = sức mạnh mới cần anh mà em cũng phải đi tập đây!
- Ok, phòng tập ở đâu?
- Kia, cuối dãy hành lang! Ăn sáng xong đã!- Nó vào bếp thản nhiên mặc cho mấy người kia đứng nhồi nhét từng chữ vào đầu. Sau 5' 13 họ cũng hiểu sự việc gì đang xảy ra và chạy nhanh đến phòng ăn sáng thì thấy nó ko động vào một chút thức ăn nào trên bàn mà chỉ cầm cốc capuchino uống thôi.
- Bà ko ăn gì à?- Cô hỏi một cách lo lắng.
- Ko.- Rất nhanh và gọn một chữ đã được phát ra.
- Cô ko ăn sao tập được mà có một số công thức tôi chưa hiểu và cũng ko thực hiện được định nhờ cô nhưng cô như thế này thì tập tành được gì?- Anh nhăn nhó
- Tôi khác làm được ko phải lo!- Nó nói xong thì bỏ chiếc máy tính bảng xuống và uống nốt rồi đi ra phòng khách để lại mấy người kia vs tiếng thở dài bởi cái tính ương ngạnh của mình.
Hắn từ lúc đầu đến giờ ko nói câu nào vì có cảm giác mình sắp mất cái gì đó ( sắp mất người yêu anh ạ!), bỏ bữa ăn của mình hắn ra ngoài nghe lén cuộc nói chuyện của họ.
- Ông ta sắp hành động đúng ko?- Nó đăm chiêu
- Đúng!
- Nghe nói người lập khế ước vs ông ta cũng mạnh lắm đấy! Lần này phải nhờ bọn họ rồi, cả anh cũng bị lôi vào, em đúng là khắc tinh mà!-- Nó cười khẩy
- Ko phải lỗi của em đâu, đó là do số phận của chúng ta mà!- Khánh ôm nó vào lòng như muốn bảo vệ che chở nó vậy, nó ko phản kháng làm cho người nghe lén nãy giờ đau buốt nơi ngực trái.
- Ông ta muốn chơi đùa vs ác quỷ vậy thì em sẽ cho ông ta biết hậu quả của việc đó như thế nào! À mà anh có muốn xem kết quả ko?
- Xem luôn mà hôm qua mất mấy tiếng vậy?
- 59' 32!- Nó nói rồi cầm cái điều khiển bật kênh thời sự. Đúng như dự đoán trên màn hình cô phát thanh viên đang nói mục tin nóng:' Đêm qua, tập đoàn lớn thứ 5 thế giới Hoàng Hoa bỗng dưng bị tập đoàn C.A lớn thứ hai thế giới rút hết cổ phần mà hai bên đã có mối làm ăn lâu dài và số cổ phần đó chiếm 50%của tập đoàn kéo theo đó là tập đoàn lớn nhất thế giới là Blues cũng vậy. Tập đoàn Hoàng Hoa nhanh chóng phá sản chỉ sau chưa đầy 1 tiếng đồng hồ làm cho Chủ tịch ko kịp trở tay.'
- Minh cũng tham gia vào hả?
- Đương nhiên. Một khi em đã nhờ, anh ấy cũng phải giơ hai tay đầu hàng thôi!- Nó cười lém lỉnh, một nụ cười thật sự từ cái ngày Adam mất, ko phải là cười khẩy hay cười nửa miệng nữa làm cho một người ghen tị khi ko phải là người giúp nó cười.
- Hai người đó chưa tìm đến đây đâu. Họ sẽ được người khác cưu mang! Còn người tìm đến đây hôm nay là người khác đó.- Khánh vừa nói dứt lời thì tiếng chuông cửa vang lên, một chiếc xe limo đen bóng tiến vào. Ba nó bước xuống xe vs vẻ mặt tức giận.
- Con làm cái gì vậy hả, Băng?
- Con chỉ làm điều đúng vs lương tâm của mình thôi! Thế là một sự trả thù quá nhẹ nhàng rồi đó! Còn nhiều chuyện hay nữa nên ba ko cần phải lo!
- Dù gì thì nói ông ta cũng là bạn thân của ba từ hồi còn học cấp 3 sao con dám?
- Sao con ko dám? Bây giờ con đã hiểu câu: Tình yêu ko có lỗi, lỗi tại bạn thân là như thế nào! Ba à, ba đã quá mù quáng rồi, tình yêu làm lu mờ lý trí của ba rồi đó!
- Vậy thì người đó cũng là mẹ con!
- Từ lâu con đã ko xem bà ta là mẹ rồi! Một kẻ vô nhân đạo, tình thương còn thua lũ súc vật thì lấy cái gì để có thể cho con gọi = một tiếng mẹ!
- Con dám nói vậy sao?- Ba nó nói xong thì đến tát nó, nó lau vệt máu trên khóe môi rồi đứng lên phán một câu xanh rờn:
- Đừng nghĩ ông là ba tôi thì tôi phải làm theo ý ông, ông cũng có một đứa con riêng bên ngoài chỉ hơn tôi có một tuổi, tôi ko còn là Hàn Nguyễn Thiên Băng của ngày xưa nữa hay nói đúng hơn là ko phải Huyết Thiên Băng của ngày xưa mặc ông tùy ý thích nói gì thì nói, thích bắt làm gì thì tôi phải làm cái đó đâu!- Nó tuôn một tràng đôi lúc có chút mỉa mai- Chúng ta vào phòng tập!- Nó ra lệnh cho Khánh.
Trái ngược vs cái ko khí ngoài phòng khách là phòng bếp vì có tường cách âm nên ko nghe thấy gì.
Tua lại quá khứ một chút từ lúc hắn bước ra.
- Ê cái đó của tôi mà!- Cô nhăn mặt lại, chu mỏ lên rất đáng yêu để............. giành giật miếng thịt cuối cùng trên đĩa ( tham ăn là số một)
- Tôi lấy trước rồi!- Anh kéo miếng thịt về phía mình ( hoàn cảnh: Miếng thịt vẫn nằm trên đĩa và đang bị giày xéo bởi hai đôi đũa một cách ko thương tiếc)
- Tôi lấy trước!
- Tôi!
- Tôi!
- Tôi!
...........
Cuối cùng một trận chiến đồ ăn diễn ra, anh ném salat thì cô ném súp, anh ném khoai tây thì cô ném thịt bò bít tết... Lúc hắn vào để gọi hai người thì bị một bát salat tương thẳng vào mặt ko thương tiếc. Nó cảm giác có chuyện thì đi vào thấy hắn mặt đang chuyển màu liên tục: tím( vì đau) => xanh( vì ức) => đỏ( vì tức), nhìn vào bếp thì ko khác gì bãi chiến trường: những người hầu bị trúng thức ăn, bẩn hết đồng phục, quanh bếp đâu đâu cũng dính thức ăn, còn hai tên tội phạm thì đang đứng hiên ngang một chân để trên bàn, một chân để dưới ghế đang nhìn nhau như.................... siêu nhân vậy.
- Ôi, căn bếp đẹp đẽ của tôi! Hai người lập tức đi thay đồ, trưa nay và tối nay ko được ăn cơm hay bất cứ đồ ăn nào khác, ko được đi ra ngoài, ko được ra khỏi phòng thực hành và phòng đọc sách, nếu bước chân ra khỏi cửa đồng nghĩa vs việc chống đối tôi và sẽ được lãnh hậu quả. Các người( chỉ đám người hầu) mau chóng thay đồng phục rồi dọn sạch cho tôi cái bếp này, khi tôi kiểm tra mà còn bất kì thứ gì thì mấy người nhanh chóng chuẩn bị tinh thần mà chuẩn bị quần áo về quê làm ruộng đi.- Nó tức giận tuôn một tràng làm cho cô và anh khóc ko ra nước mắt, những người hầu giật mình làm việc ngay lập tức, Khánh và hắn thấy thế thì hơi tội cho cô và anh nhưng ko giật mình vì biết tính nó quá mà.
Nó đi ngay vào phòng tập luyện cùng Khánh và hắn. Bây giờ nó đang ở trong phòng thực hành ảo. Trong căn phòng này khi được thiết lập thì có thể ở bất cứ địa điểm nào. Khánh hỏi qua loa phát thanh vì giờ Khánh, hắn, cô và anh đã có mặt đầy đủ trong phòng điều khiển:
- Ở đâu?
- Ngay trong này!- Nó trả lời ko chút do dự vì biết rằng thực hiện ngay trong này còn khó hơn ở các địa điểm khác.
- Bắt đầu=?
- Súng trước, sau đó là kết giới, cuối cùng là sức mạnh!
- Ok. 3,2,1, bắt đầu!
Có một người nói đúng hơn là ảo ảnh khi bắn vào thì sẽ vỡ tan thành những viên dạng hình hộp màu vàng, những người mô phỏng này chạy nhanh hơn người thường và tốc độ bắn cũng vậy, những viên đạn do họ bắn ra ko làm tổn thương người thực hiện nhưng sẽ làm cho người đó đau như bị bắn thật nhưng nếu là bắn vào đầu hay vào tim thì coi như đã hoàn thành bài vs kết quả = 0, khi ra khỏi phòng thì những vết bắn đó ko đau nữa.
Nó bắt đầu vs hai cây súng lục. Nó nhìn quanh một lúc thì nghe tiếng bước chân ở phía sau, nhanh chóng cúi xuống để né và nhanh chóng bắn vào ảo ảnh đó hai phát. Đứng dậy như bình thường rồi quay lại bắn vào ảo ảnh đang chạy trên những bậc thang mô phỏng và xoay người vì phát hiện có tiếng chân, và bắn tiếp. Sau 20 lần bắn và có những pha lộn người ngoạn mục, có nhiều lần suýt bị bắn vào lưng nhưng may mắn né được, nó cuối cùng đã hoàn thành bài thi vs kết quả 100%.
Bọn hắn và cô vãn chưa hiểu gì về kết giới thì thấy quanh người nó có một vòng tròn mà Khánh giải thích đó là kết giới. Nó nhanh chóng gỡ ra bằng cách sức mạnh đánh vào điểm yếu của kết giới, kết giới vỡ tan. Cái thứ hai theo Khánh thông báo là ko có điểm yếu và phải giải theo cách khác. Nó lại thở dài nói vọng lên:
- Mấy cái này em làm được lúc 3 tuổi!-Nói xong thì nó phá vỡ ngay lập tức- Chuyển sang sức mạnh đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.