Nữ Hoàng Sát Thủ! Em Làm Vợ Anh Nha
Chương 21
Rose Killer
09/03/2015
Chương: TÔI MUA CÔ.
Tiếng nhạc điên cuồng khiến con người ta có một cảm giác phấn khích lạ thường, Phong nhìn người con gái trước mặt, thật sự chỉ muốn một phát đem cô đặt dưới thân mình, “yêu” cô thật sâu.
Tần Quyên Phong nhìn vào cốc rượu sóng sánh trước mặt, tự hỏi năm bao nhiêu rồi còn xài loại thuốc cỗ lỗ sỉ này nữa chứ. Mà thôi, đã có ý “mời” thì cô cũng không ngán. Trên môi xuất hiện nụ cười nhếch mép trào phúng, đem hết chỗ rượu dốc vào miệng, toan quay sang nói “cảm ơn” với thằng nhãi ranh con kia thì bất giác dừng lại.
Ánh mắt nhạy bén dừng lại ở khuôn mặt góc cạnh của hắn. Mày đen như mực, môi mỏng hồng hồng, đôi mắt cao ngạo đúng kiểu con nhà đại gia, nhưng đó không phải là điều mà Tần Quyên Phong để ý, mà là bởi khuôn mặt kia chính là … kẻ mà cô sẽ thay tử thần đoạt mạng hắn vào hôm nay.
Tần Quyên Phong lăn lộn bao nhiều năm trong hắc đạo, học qua không biết bao nhiêu khóa tâm lý chuyên nghiệp, cô còn không thể nhìn ra cái suy nghỉ dơ bẩn của hắn sao? Thích nai tơ? Vậy thì cô sẽ diễn cho trót vai này.
Bộ trưởng bộ công an của thành phố sao? Chẳng qua chỉ là năm đó chạy theo Long Thần dồn nhà cô vào chỗ chết nên cậy tiền của hắn mà lên thôi, cái gì mà danh gia vọng tộc, cũng chỉ là “ăn tiền bẩn” của dân mà thôi. Cô vẫn chưa hề quên năm đó lão ta “ người anh, người em” thân thiết với ba cô như thế nào, và cũng chẳng hề quên lão đã chĩa súng vào ba cô như thế nào. Đời cô ghét nhất thói phản bội, hôm nay, cô sẽ cho lão biết thế nao là mất đi người thân. Con trai duy nhất, Nguyễn Nguyên Phong, cha nào con nấy, các người … chết hết đi.
Tần Quyên Phong bước chân vào xã hội đen năm 8 tuổi, một con nhóc 8 tuổi trước đó chưa hề biết mùi đời là gì, lúc đó ai trong Tần gia cũng ném cho cô ánh mắt khinh thường. Họ tìm cách vùi dập thậm chí không ít kẻ muốn đoạt mạng cô để giành lấy cái ghế lão đại tương lai. Người đòi giết cô, đời vùi lấp cô. Trải qua bao nhiêu lần sinh tử, đến cả cảnh nằm trong quan tài chôn dưới ba tất đất lạnh lẽo cũng đã từng trải qua, tới giờ cô vẫn sống xót. Lý do ư? Đó chính là thù hận.
Ý chí của một con người chỉ đạt đến cực đại khi có thù hận góp sức. Trong lòng cô mọi thứ đã chết, chỉ có một chữ “hận” là vĩnh hằng tồn tại. Cô hận Long Thần, nếu hắn không giết chết ba và anh trai ruột của cô là Tần Lam và Tần Tuấn khiến nhà họ Tần chỉ còn lại mình cô thì Tần Khương – ông nội ruột của cô đã không bắt cô về huấn luyện làm sát thủ để nối tiếp sự nghiệp của lão. Cô hận bản thân, hận chính cái dòng máu nhơ nhớp đang chảy trong người cô, chính nó … chính nó đã khiến cuộc đời cô cả đời phải sống trong đêm đen và chết chốc.
Cô sống đến tận ngày hôm nay chính là để tự chính bàn tay này lấy mạng của tất cả những kẻ năm xưa đã giết gia đình của cô, cho dù là không phải ruột thịt, nhưng vĩnh viễn trong mắt cô, họ mới là ba mẹ, anh trai duy nhất của cô.
Bàn tay Nguyễn Nguyên Phong quàng qua vai Tần Quyên Phong khiến cô nhẫn nhịn lắm mới không một kim đâm chết hắn tại chỗ, cô trầm mặt nhẫn nhịn diễn vở “bị trúng thuốc” mặc để cho hắn quàng qua eo dắt cô đi.
Cánh cửa phòng đóng sập lại, tiếng cài chốt cửa nhẹ vang lên trong căn phòng im lặng. Trong không khí phủ đầy mùi rượu và mùi tình dục của hắn. Hắn thở gấp nhìn người con gái đang thiếp đi trên giường, chẳng chần chừ cởi phăng áo sơ mi trên người quăng xuống đất, lao đến giường.
Tần Quyên Phong nhắm mắt nằm im, chỉ cần hắn lao đến người cô, sẽ bị mũi kim trong chiếc nhẫn của cô đâm chết.
Nhưng ….
Từ đằng xa, tiếng bước chân vang lại, có người đến, điều này khiến cô hết sức ngạc nhiên. Ngạc nhiên bởi vì đó là người mà cô chẳng bao giờ ngờ tới, một nhân vật hoàn toàn không hề có trong dự tính ban đầu của cô.
Cánh cửa bị đạp tung, chiếc áo sơ mi trắng ẩn trong áo khoác đen, khuôn mặt chàng trai dưới ánh đèn mờ càng thêm lạnh lẽo.
Nguyễn Nguyên Phong thậm chí còn chưa lao đến giường thì đã bị một bàn tay rắn rỏi thụi một đấm vào mặt, sau đó là những đòn đạp đá hung bạo giáng xuống. Nguyễn Nguyên Phong quệt máu ở miệng đứng dậy, sau đó hai chàng trai đánh đấm liên tục trong phòng.
Là hắn, Nam Cung Thần.
Nhưng tại sao hắn lại ở đây.
Tần Quyên Phong trong lòng không biết bao nhiêu lần muốn đem Nam Cung Thần ra bắn chết. Dù cô không biết lý do tại sao hắn ở đây, nhưng cô dám chắc là hắn cô tình. Hắn bám theo cô? Chết tiệt, thằng nhóc con này buổi tối không thể ở nhà ngủ yên phận cho cô nhờ được hay sao? Ban ngày trên lớp đã ám cô, đến tối cô cũng không tha cho cô là sao? Lại còn phá hoại kế hoạch của cô nữa chứ? Ai mượn hắn đóng vai anh hùng cứu mĩ nhân đâu mà tự nhiên xông vào, suýt chút nữa cô đã hoàn thành xong nhiệm vụ rồi.
Tần Quyên Phong khẽ thở dài, nhưng trong lòng lại không hoàn toàn trách hắn, cô nhẹ nhàng đi lại, trên tay cầm một cây kim nhỏ đã tẩm thuốc mê, chẳng tốn thời gian tiêm thẳng vào tay Nguyễn Nguyên Phong.
Nguyễn Nguyên Phong gục xuống, cô ra tay nhanh đến mức Nam Cung Thần không biết tại sao đang đánh mà tên kia lại gục.
Tần Quyên Phong ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn khuôn mặt hơi sưng của Nam Cung Thần, lạnh nhạt hỏi: “Tại sao ở đây?”.
Nam Cung Thần hình như rất giận, hắn tiến lại phía cô, dùng tay ghì chặt vai cô: “Còn hỏi tại sao tôi ở đây? Cô nghĩ mình còn ngồi yên lành ở đây nếu tôi không xuất hiện sao?” Nói xong Nam Cung Thần mới giật mình, chẳng phải cô bị ngấm thuốc rồi sao? Sao có thể tỉnh táo như vậy.
Tần Quyên Phong không nhìn hắn, cô biết hắn nghỉ gì: “Ta không sao, về đi”.
Bàn tay đặt ở vai cô lại càng siết chặt hơn: “Dù cô không có nghèo hèn đến mức nào, cũng không nên làm cái nghề này”.
Tần Quyên Phong suýt nữa giật mình, tên ngốc mặt dày này đang nghĩ gì vậy? Trí tưởng tượng của hắn thật là phong phú a? Hắn nghĩ sao mà phán cô đi làm “gái” vậy?
Ban chiều cô chỉ đùa hắn một chút, tên này đúng thật là ….
---
Tua lại buổi chiều…
Nam Cung Thần nhìn cô, lấy trong túi chiếc điện thoại ra, đưa cho cô: “Nè, bấm số điện thoại cô vào đây”.
Tần Quyên Phong không thắc mắc lý do cũng không cầm điện thoại, cô trả lời thẳng: “Không có”.
Hắn tròn mắt: “Sao?”.
Cô kiên nhẫn lặp lại: “không có điện thoại” đúng là cô không có điện thoại thật. Bởi cô trước giờ chỉ liên lạc với người của Tần gia, mà gia tộc này có thiết bị liên lạc nội bộ riêng, là chiếc bông tay Retreo cô đang đeo đấy, du di lắm thì cũng có thể xem như một chiếc điện thoại mini.
Nam Cung Thần ngơ ngác, năm bao nhiêu rồi còn có người không có điện thoại: “Tôi tính mỗi sáng đánh thức cô dậy, dù sao tôi và cô học cùng lớp, lại ngồi cạnh nhau, nhìn cô đi học trễ bị phạt cũng không nỡ”.
Tần Quyên Phong thật sự là mệt hơi với tên này, không nỡ cái đầu hắn á, hắn cũng đi trễ thì trong mơ gọi cô dậy chắc: “Cậu cũng đi trễ”.
Nam Cung Thần lè lưỡi: “Sáng nay là do có việc đột xuất”.
Cô không trả lời. Gió nhẹ thổi.
Nam Cung Thần hình như chẳng biết thế nào là im lặng, lại hỏi: “Cô không có điện thoại thật à?”
Cô gật đầu, đến năm 2025, hack điện thoại đã là chuyện thường rồi, nghe trộm cuộc nói chuyện, đổi nội dung tin nhắn, xác định vị trí chủ nhân điện thoại… và nhiều mối de dọa khác nữa, không sử dụng là tốt.
Nhìn đôi mắt xanh êm đềm như mặt hồ thu, lúc nào nhìn vào cô cũng thật thà, không hề có nữa điểm dối trá, cô không kiềm lòng được đùa hắn một chút: “Không có điện thoại, không có xe đạp”.
Hắn lập lại: “Không có xe đạp?” đúng rồi, lúc sáng cô đi bộ đi học mà.
Cô tiếp: “Không có nhà riêng”.
Không có điện thoại, không có xe đạp, không có nhà riêng … thành phố này còn có người nghèo đến vậy sao?
---
Bây giờ hắn nghỉ cô túng thiếu mà đi làm nghề này, tên này thật ngốc, nhưng không hiểu sao cô lại thích cái tính ngốc ngốc, mặt dày, thật thà của hắn.
Tần Quyên Phong khẽ nhếch môi cười: “Thì sao?”.
Nam Cung Thần nhìn nụ cười nữa miệng của cô có phần ngơ ngẩn. Cô không cười thì thôi, mà cười thì toàn cười đểu, đúng là nó rất quyến rũ, rất gợi cảm nhưng thật sự so với khuôn mặt băng lạnh ngàn năm bình thường lại đáng sợ, bỡn cợt hơn rất nhiều.
Nam Cung Thần bỗng dùng lực áp cô vào ghế, hơi thở nam tính của hắn gần trong gang tất, hơi thở một mùi café thơm tho chứ không phải mùi nồng nặc của rượu như cô: “Cô còn nói thì sao? Được, nếu cô là loại đó…” hắn dừng lại, đưa môi kê sát vành tai cô: “Vậy thì…đêm nay … đêm mai … đêm mai nữa …. Tôi mua cô, đến khi nào cô có điện thoại, có xe đạp riêng, có nhà riêng, không làm cái nghề này nữa mới thôi” làn môi mỏng ấy từ tai dịch chuyển đến sát môi cô, như thể muốn hôn: “Từ đây đến đó, cô là người tình của tôi, là của Nam Cung Thần tôi”.
Nói rồi hắn cởi áo khoác ra, chẳng lịch sự để cô tự mặc mà tự ý khoác vào cho cô, đưa tay bế cô lên.
Tần Quyên Phong thật sự rất ngạc nhiên, đến mức thật sự không biết đối đáp như thế nào. Hắn là không có diễn kịch gì hết, hắn thật lòng, cô có thể nhìn ra điều đó. Nhưng tại sao?
Mùi hương từ áo khoác Nam Cung Thần ôm lấy người cô như chính vòng tay của hắn vậy, hắn đem đầu cô vùi vào ngực hắn như sợ người khác nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mĩ mà cướp cô khỏi vòng tay hắn vậy: “Dáng người cao ráo, tại sao lại nhẹ như vậy, cô bao nhiêu kg hả?”.
Cô trả lời: “47kg”.
Bàn tay hắn ôm chặt cô hơn: “Ốm như con lợn còi, từ bây giờ tôi sẽ vỗ béo cô”.
Tần Quyên Phong tựa đầu vào ngực hắn, nơi đó rất ấm áp, rất dễ chịu, không tự chủ được vô thức mấp máy môi: “Ấm quá”.
Nam Cung Thần thở mạnh, gật đầu: “Ờ, biết tại sao không? Nó chứa toàn lửa giận của tôi đấy”.
Tần Quyên Phong ở trong lòng hắn có chút gì đó vui vẻ, môi vẽ ra nụ cười hình bán nguyệt mà có lẽ đã 10 năm rồi không hề xuất hiện nữa, cô mở miệng trêu chọc hắn: “Ta đẹp không?”.
Nam Cung Thần hơi ngạc nhiên, vừa bế cô bước đi ra khỏi Bar vừa nhìn xuống cô: “Ừ, nhưng mặt mộc cô bình thường vẫn đẹp hơn bây giờ nhiều”.
Tần Quyên Phong nói: “Ta đẹp, lại còn là gái trinh, đêm đầu tiên của ta cậu mua không nổi”.
Nam Cung Thần nghe vậy thở hắc ra như thể trút được gánh nặng, hắn nhoẻn miệng cười, hắn khi cười rất đẹp, môi cong dịu dàng, đôi mắt êm đềm sâu lắng, chân mày đen chìm vào lớp tóc mỏng. Từ góc độ của Tần Quyên Phong nhìn lên, hắn như một nam thần, một chàng trai vĩnh viễn che chở bảo vệ cho người mình yêu: “Vậy tôi cũng nói cho cô biết, tôi thừa biết tôi rất đẹp trai, tôi cũng là trai tân, đêm đầu của tôi đem đổi với đêm đầu của cô, coi như chúng ta huề”.
“….”
Tiếng nhạc điên cuồng khiến con người ta có một cảm giác phấn khích lạ thường, Phong nhìn người con gái trước mặt, thật sự chỉ muốn một phát đem cô đặt dưới thân mình, “yêu” cô thật sâu.
Tần Quyên Phong nhìn vào cốc rượu sóng sánh trước mặt, tự hỏi năm bao nhiêu rồi còn xài loại thuốc cỗ lỗ sỉ này nữa chứ. Mà thôi, đã có ý “mời” thì cô cũng không ngán. Trên môi xuất hiện nụ cười nhếch mép trào phúng, đem hết chỗ rượu dốc vào miệng, toan quay sang nói “cảm ơn” với thằng nhãi ranh con kia thì bất giác dừng lại.
Ánh mắt nhạy bén dừng lại ở khuôn mặt góc cạnh của hắn. Mày đen như mực, môi mỏng hồng hồng, đôi mắt cao ngạo đúng kiểu con nhà đại gia, nhưng đó không phải là điều mà Tần Quyên Phong để ý, mà là bởi khuôn mặt kia chính là … kẻ mà cô sẽ thay tử thần đoạt mạng hắn vào hôm nay.
Tần Quyên Phong lăn lộn bao nhiều năm trong hắc đạo, học qua không biết bao nhiêu khóa tâm lý chuyên nghiệp, cô còn không thể nhìn ra cái suy nghỉ dơ bẩn của hắn sao? Thích nai tơ? Vậy thì cô sẽ diễn cho trót vai này.
Bộ trưởng bộ công an của thành phố sao? Chẳng qua chỉ là năm đó chạy theo Long Thần dồn nhà cô vào chỗ chết nên cậy tiền của hắn mà lên thôi, cái gì mà danh gia vọng tộc, cũng chỉ là “ăn tiền bẩn” của dân mà thôi. Cô vẫn chưa hề quên năm đó lão ta “ người anh, người em” thân thiết với ba cô như thế nào, và cũng chẳng hề quên lão đã chĩa súng vào ba cô như thế nào. Đời cô ghét nhất thói phản bội, hôm nay, cô sẽ cho lão biết thế nao là mất đi người thân. Con trai duy nhất, Nguyễn Nguyên Phong, cha nào con nấy, các người … chết hết đi.
Tần Quyên Phong bước chân vào xã hội đen năm 8 tuổi, một con nhóc 8 tuổi trước đó chưa hề biết mùi đời là gì, lúc đó ai trong Tần gia cũng ném cho cô ánh mắt khinh thường. Họ tìm cách vùi dập thậm chí không ít kẻ muốn đoạt mạng cô để giành lấy cái ghế lão đại tương lai. Người đòi giết cô, đời vùi lấp cô. Trải qua bao nhiêu lần sinh tử, đến cả cảnh nằm trong quan tài chôn dưới ba tất đất lạnh lẽo cũng đã từng trải qua, tới giờ cô vẫn sống xót. Lý do ư? Đó chính là thù hận.
Ý chí của một con người chỉ đạt đến cực đại khi có thù hận góp sức. Trong lòng cô mọi thứ đã chết, chỉ có một chữ “hận” là vĩnh hằng tồn tại. Cô hận Long Thần, nếu hắn không giết chết ba và anh trai ruột của cô là Tần Lam và Tần Tuấn khiến nhà họ Tần chỉ còn lại mình cô thì Tần Khương – ông nội ruột của cô đã không bắt cô về huấn luyện làm sát thủ để nối tiếp sự nghiệp của lão. Cô hận bản thân, hận chính cái dòng máu nhơ nhớp đang chảy trong người cô, chính nó … chính nó đã khiến cuộc đời cô cả đời phải sống trong đêm đen và chết chốc.
Cô sống đến tận ngày hôm nay chính là để tự chính bàn tay này lấy mạng của tất cả những kẻ năm xưa đã giết gia đình của cô, cho dù là không phải ruột thịt, nhưng vĩnh viễn trong mắt cô, họ mới là ba mẹ, anh trai duy nhất của cô.
Bàn tay Nguyễn Nguyên Phong quàng qua vai Tần Quyên Phong khiến cô nhẫn nhịn lắm mới không một kim đâm chết hắn tại chỗ, cô trầm mặt nhẫn nhịn diễn vở “bị trúng thuốc” mặc để cho hắn quàng qua eo dắt cô đi.
Cánh cửa phòng đóng sập lại, tiếng cài chốt cửa nhẹ vang lên trong căn phòng im lặng. Trong không khí phủ đầy mùi rượu và mùi tình dục của hắn. Hắn thở gấp nhìn người con gái đang thiếp đi trên giường, chẳng chần chừ cởi phăng áo sơ mi trên người quăng xuống đất, lao đến giường.
Tần Quyên Phong nhắm mắt nằm im, chỉ cần hắn lao đến người cô, sẽ bị mũi kim trong chiếc nhẫn của cô đâm chết.
Nhưng ….
Từ đằng xa, tiếng bước chân vang lại, có người đến, điều này khiến cô hết sức ngạc nhiên. Ngạc nhiên bởi vì đó là người mà cô chẳng bao giờ ngờ tới, một nhân vật hoàn toàn không hề có trong dự tính ban đầu của cô.
Cánh cửa bị đạp tung, chiếc áo sơ mi trắng ẩn trong áo khoác đen, khuôn mặt chàng trai dưới ánh đèn mờ càng thêm lạnh lẽo.
Nguyễn Nguyên Phong thậm chí còn chưa lao đến giường thì đã bị một bàn tay rắn rỏi thụi một đấm vào mặt, sau đó là những đòn đạp đá hung bạo giáng xuống. Nguyễn Nguyên Phong quệt máu ở miệng đứng dậy, sau đó hai chàng trai đánh đấm liên tục trong phòng.
Là hắn, Nam Cung Thần.
Nhưng tại sao hắn lại ở đây.
Tần Quyên Phong trong lòng không biết bao nhiêu lần muốn đem Nam Cung Thần ra bắn chết. Dù cô không biết lý do tại sao hắn ở đây, nhưng cô dám chắc là hắn cô tình. Hắn bám theo cô? Chết tiệt, thằng nhóc con này buổi tối không thể ở nhà ngủ yên phận cho cô nhờ được hay sao? Ban ngày trên lớp đã ám cô, đến tối cô cũng không tha cho cô là sao? Lại còn phá hoại kế hoạch của cô nữa chứ? Ai mượn hắn đóng vai anh hùng cứu mĩ nhân đâu mà tự nhiên xông vào, suýt chút nữa cô đã hoàn thành xong nhiệm vụ rồi.
Tần Quyên Phong khẽ thở dài, nhưng trong lòng lại không hoàn toàn trách hắn, cô nhẹ nhàng đi lại, trên tay cầm một cây kim nhỏ đã tẩm thuốc mê, chẳng tốn thời gian tiêm thẳng vào tay Nguyễn Nguyên Phong.
Nguyễn Nguyên Phong gục xuống, cô ra tay nhanh đến mức Nam Cung Thần không biết tại sao đang đánh mà tên kia lại gục.
Tần Quyên Phong ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn khuôn mặt hơi sưng của Nam Cung Thần, lạnh nhạt hỏi: “Tại sao ở đây?”.
Nam Cung Thần hình như rất giận, hắn tiến lại phía cô, dùng tay ghì chặt vai cô: “Còn hỏi tại sao tôi ở đây? Cô nghĩ mình còn ngồi yên lành ở đây nếu tôi không xuất hiện sao?” Nói xong Nam Cung Thần mới giật mình, chẳng phải cô bị ngấm thuốc rồi sao? Sao có thể tỉnh táo như vậy.
Tần Quyên Phong không nhìn hắn, cô biết hắn nghỉ gì: “Ta không sao, về đi”.
Bàn tay đặt ở vai cô lại càng siết chặt hơn: “Dù cô không có nghèo hèn đến mức nào, cũng không nên làm cái nghề này”.
Tần Quyên Phong suýt nữa giật mình, tên ngốc mặt dày này đang nghĩ gì vậy? Trí tưởng tượng của hắn thật là phong phú a? Hắn nghĩ sao mà phán cô đi làm “gái” vậy?
Ban chiều cô chỉ đùa hắn một chút, tên này đúng thật là ….
---
Tua lại buổi chiều…
Nam Cung Thần nhìn cô, lấy trong túi chiếc điện thoại ra, đưa cho cô: “Nè, bấm số điện thoại cô vào đây”.
Tần Quyên Phong không thắc mắc lý do cũng không cầm điện thoại, cô trả lời thẳng: “Không có”.
Hắn tròn mắt: “Sao?”.
Cô kiên nhẫn lặp lại: “không có điện thoại” đúng là cô không có điện thoại thật. Bởi cô trước giờ chỉ liên lạc với người của Tần gia, mà gia tộc này có thiết bị liên lạc nội bộ riêng, là chiếc bông tay Retreo cô đang đeo đấy, du di lắm thì cũng có thể xem như một chiếc điện thoại mini.
Nam Cung Thần ngơ ngác, năm bao nhiêu rồi còn có người không có điện thoại: “Tôi tính mỗi sáng đánh thức cô dậy, dù sao tôi và cô học cùng lớp, lại ngồi cạnh nhau, nhìn cô đi học trễ bị phạt cũng không nỡ”.
Tần Quyên Phong thật sự là mệt hơi với tên này, không nỡ cái đầu hắn á, hắn cũng đi trễ thì trong mơ gọi cô dậy chắc: “Cậu cũng đi trễ”.
Nam Cung Thần lè lưỡi: “Sáng nay là do có việc đột xuất”.
Cô không trả lời. Gió nhẹ thổi.
Nam Cung Thần hình như chẳng biết thế nào là im lặng, lại hỏi: “Cô không có điện thoại thật à?”
Cô gật đầu, đến năm 2025, hack điện thoại đã là chuyện thường rồi, nghe trộm cuộc nói chuyện, đổi nội dung tin nhắn, xác định vị trí chủ nhân điện thoại… và nhiều mối de dọa khác nữa, không sử dụng là tốt.
Nhìn đôi mắt xanh êm đềm như mặt hồ thu, lúc nào nhìn vào cô cũng thật thà, không hề có nữa điểm dối trá, cô không kiềm lòng được đùa hắn một chút: “Không có điện thoại, không có xe đạp”.
Hắn lập lại: “Không có xe đạp?” đúng rồi, lúc sáng cô đi bộ đi học mà.
Cô tiếp: “Không có nhà riêng”.
Không có điện thoại, không có xe đạp, không có nhà riêng … thành phố này còn có người nghèo đến vậy sao?
---
Bây giờ hắn nghỉ cô túng thiếu mà đi làm nghề này, tên này thật ngốc, nhưng không hiểu sao cô lại thích cái tính ngốc ngốc, mặt dày, thật thà của hắn.
Tần Quyên Phong khẽ nhếch môi cười: “Thì sao?”.
Nam Cung Thần nhìn nụ cười nữa miệng của cô có phần ngơ ngẩn. Cô không cười thì thôi, mà cười thì toàn cười đểu, đúng là nó rất quyến rũ, rất gợi cảm nhưng thật sự so với khuôn mặt băng lạnh ngàn năm bình thường lại đáng sợ, bỡn cợt hơn rất nhiều.
Nam Cung Thần bỗng dùng lực áp cô vào ghế, hơi thở nam tính của hắn gần trong gang tất, hơi thở một mùi café thơm tho chứ không phải mùi nồng nặc của rượu như cô: “Cô còn nói thì sao? Được, nếu cô là loại đó…” hắn dừng lại, đưa môi kê sát vành tai cô: “Vậy thì…đêm nay … đêm mai … đêm mai nữa …. Tôi mua cô, đến khi nào cô có điện thoại, có xe đạp riêng, có nhà riêng, không làm cái nghề này nữa mới thôi” làn môi mỏng ấy từ tai dịch chuyển đến sát môi cô, như thể muốn hôn: “Từ đây đến đó, cô là người tình của tôi, là của Nam Cung Thần tôi”.
Nói rồi hắn cởi áo khoác ra, chẳng lịch sự để cô tự mặc mà tự ý khoác vào cho cô, đưa tay bế cô lên.
Tần Quyên Phong thật sự rất ngạc nhiên, đến mức thật sự không biết đối đáp như thế nào. Hắn là không có diễn kịch gì hết, hắn thật lòng, cô có thể nhìn ra điều đó. Nhưng tại sao?
Mùi hương từ áo khoác Nam Cung Thần ôm lấy người cô như chính vòng tay của hắn vậy, hắn đem đầu cô vùi vào ngực hắn như sợ người khác nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mĩ mà cướp cô khỏi vòng tay hắn vậy: “Dáng người cao ráo, tại sao lại nhẹ như vậy, cô bao nhiêu kg hả?”.
Cô trả lời: “47kg”.
Bàn tay hắn ôm chặt cô hơn: “Ốm như con lợn còi, từ bây giờ tôi sẽ vỗ béo cô”.
Tần Quyên Phong tựa đầu vào ngực hắn, nơi đó rất ấm áp, rất dễ chịu, không tự chủ được vô thức mấp máy môi: “Ấm quá”.
Nam Cung Thần thở mạnh, gật đầu: “Ờ, biết tại sao không? Nó chứa toàn lửa giận của tôi đấy”.
Tần Quyên Phong ở trong lòng hắn có chút gì đó vui vẻ, môi vẽ ra nụ cười hình bán nguyệt mà có lẽ đã 10 năm rồi không hề xuất hiện nữa, cô mở miệng trêu chọc hắn: “Ta đẹp không?”.
Nam Cung Thần hơi ngạc nhiên, vừa bế cô bước đi ra khỏi Bar vừa nhìn xuống cô: “Ừ, nhưng mặt mộc cô bình thường vẫn đẹp hơn bây giờ nhiều”.
Tần Quyên Phong nói: “Ta đẹp, lại còn là gái trinh, đêm đầu tiên của ta cậu mua không nổi”.
Nam Cung Thần nghe vậy thở hắc ra như thể trút được gánh nặng, hắn nhoẻn miệng cười, hắn khi cười rất đẹp, môi cong dịu dàng, đôi mắt êm đềm sâu lắng, chân mày đen chìm vào lớp tóc mỏng. Từ góc độ của Tần Quyên Phong nhìn lên, hắn như một nam thần, một chàng trai vĩnh viễn che chở bảo vệ cho người mình yêu: “Vậy tôi cũng nói cho cô biết, tôi thừa biết tôi rất đẹp trai, tôi cũng là trai tân, đêm đầu của tôi đem đổi với đêm đầu của cô, coi như chúng ta huề”.
“….”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.