Nữ Hoàng Sát Thủ! Em Làm Vợ Anh Nha
Chương 31
Rose Killer
22/07/2016
Giết người là tội lỗi, vậy tội lỗi của em, cứ để một mình tôi gánh lấy là được.
Tay không dính máu là sẽ được ở trên thiên đường sao? Không cần, thiên đường sẽ còn khủng khiếp hơn cả địa ngục nếu không có em.
Nếu cả thế giới có không cần em, tôi vẫn sẽ ở đây, ngay bên em, bảo vệ che chở em.
Nếu cả thế giới muốn hại em, em vẫn hãy cứ vui vẻ sống, bởi tôi sẽ thay em tận diệt cả thế giới.
Dù trời có sập xuống, tôi vẫn không muốn em phải suy tư lo lắng, những gì em nên làm, đó là nhắm mắt tựa vào vai tôi.
----
Cuối cùng cũng đã đến nơi.
Ai nấy đều mệt mỏi bước xuống xe, người thì đứng hóng gió ngắm cảnh, người thì chạy vào nhà vệ sinh công cộng gần đó. Tiếng cười nói bắt đầu ríu rít giữa chốn rừng núi này.
Nam Cung Thần bước xuống xe, anh đưa tay bẻ bẻ cái cổ, đưa mắt đánh giá khung cảnh. Xung quanh phủ một màu xanh lá đầy sức sống, phía xa xa thấp thoáng những dãy núi cao, một chốn của thiên nhiên đất mẹ, không hề có công nghệ của con người như ở thành thị.
Bỗng dưng lúc này, Nam Cung Thần lại tưởng tưởng một cảnh, đó là đến tối, khi mà mặt trăng lên cao và ngàn vì sao lấp lánh trên trời, ở giữa khung cảnh hoang vu thế này, Quyên Phong sẽ nắm lấy tay anh: "Ở đây tối quá!".
Anh sẽ siết lấy bàn tay nhỏ bé ấy: "Không sao, tôi ở đây rồi".
Và sau đó cô sẽ nép mình vào người anh... Vừa nghĩ tới thôi Nam Cung Thần đã không tự chủ được mà nhếch môi cười cười. Nhưng mà khi bắt gặp đôi mắt xám khói lạnh lùng hờ hững của cô gái đứng trước mặt, anh lập tức cứng mặt. Bảo Quyên Phong sợ tối sao? Thà nói rằng tí nữa trái đất tự phát nổ còn dễ tin hơn. Thế mới nói, con người ta không thể nào cứ mơ mộng mãi được. Nhưng mà, anh thật sự muốn được che chở cho cô.
Nam Cung Thần cười cười nhìn Quyên Phong. Đây là cô gái duy nhất anh yêu, có lẽ cô không yếu ớt như những cô gái khác, nhưng cô là độc nhất vô nhị.
Dĩ nhiên với một tín đồ cuồng màu đen như Quyên Phong, dù là lễ hội hay chơi bời, trang phục của cô lúc nào cũng màu đen. Vày dã ngoại dài tay màu đen đến đầu gối, chiếc kính râm màu đen đến cả giày cũng màu đen nốt. Nhìn cô từ đầu đến chân như một bóng đêm giữa ban ngày.
Nam Cung Thần thấy trời hơi nắng, liền lấy trong balo ra cái nón cũng màu đen nốt, tiến đến gần đội lên cho cô. Quyên Phong cũng rất ngoan ngoãn không đẩy ra, cô chỉ nói: "Thứ này vô bổ".
Anh cười, mắt xanh long lanh đa tình: "Tôi không cho phép nắng chạm vào em".
Quyên Phong không thèm để ý làm gì. Cô đang nghĩ cách làm thế nào để cái nón này trở nên hữu dụng một chút.
Nhìn Quyên Phong trong chiếc váy maxi thật mong manh, nhưng chắc chẳng ai biết bên trong chân váy đen dài đó là cả tá những chiếc túi lớn nhỏ được may vào mặt trong của váy, mỗi túi đều chứa các loại thuốc độc lẫn thuốc giải khác nhau, thậm chí có cả kim châm cứu bên trong đó, dĩ nhiên tất cả đều được gói lại một cách cẩn thận để không làm tổn hại gì đến cô.
Hai bên đùi của cô, mỗi bên đều được quấn một sợi ren xung quanh dùng để cố định súng và dao găm. Mỗi chân giữ một dao găm một súng, cặp chân dài giữ trọn được hai súng lục và hai dao găm.
Đến cả nhẫn, bông tai, đồng hồ, giày, tóm lại, bất cứ thứ gì mang trên người Quyên Phong đều có công dụng riêng. Chỉ có cái nón này là vô bổ.
Ánh mắt khẽ chạm nhau, Quyên Phong hơi nghiêng đầu, hình như công dụng của cái nón là để che nắng nhỉ?
Nhìn biểu cảm ngơ ngơ của Quyên Phong, Nam Cung Thần nhịn cười không được, cô biết nhiều thứ cao siêu quá rồi, nên bây giờ cái nón dùng để che nắng cũng không biết sao. Bàn tay anh đưa lên, nhẹ chỉnh lại cái nón đang đội lệch, hàm răng trắng cười tươi rói: "Nơi này rất yên tĩnh, thích hợp với em".
Quyên Phong đáp lại: "Cũng rất thích hợp để ẩn nấp ám sát".
Là một sát thủ, việc đầu tiên khi đến đâu đó chính là phải nắm được địa hình, bởi nắm trong tay địa hình chính là nắm được mạng sống của bản thân. Cho nên trước khi đến đây, Quyên Phong đã quan sát kĩ lưỡng tất thảy, cũng đã tính toán hết thảy những trường hợp nguy hiểm có thể xảy ra.
Nơi này cây cối tuy nhiều nhưng không mấy rậm rạp, lại không có kiểu rừng thiêng nước độc, địa hình không mấy phức tạp ẩn chứa đầy nguy hiểm. Suy cho cùng vẫn thua xa cánh rừng ngoài đảo hoang không người mà cô tham gia tập huấn cùng 999 sát thủ khác năm 16 tuổi, cô vẫn có thể kiểm soát mọi sự trong lòng ban tay.
---
Thật ra địa điểm này là suối đá nằm trên ngọn núi X. Từ chỗ đậu xe lên đến gần thượng nguồn - cũng là nơi cằm trại phải lđi qua 1km đường rừng quanh co, tất nhiên đường đi lên rất dốc nên dù chỉ 1km cũng rất mất sức.
Dĩ nhiên đối với Quyên Phong, quãng đường chỉ như đi bộ qua nhà hàng xóm chơi mà thôi.
Đưa mắt nhìn hai bên lối đi cây cối phủ đến ngước lên chẳng thấy mặt trời, cô hơi bỉu môi khinh thường: "Nón vô dụng".
Nam Cung Thần cười cười. Ban đầu anh có chút ảo tưởng rằng Quyên Phong sẽ mệt, sau đó anh sẽ nắm tay kéo cô đi. Nhưng sự thật là hai người đang dẫn đầu cả trường, thậm chí còn vượt cả những giáo viên thể dục. Từ đó có thể thấy, kế hoạch che chở Quyên Phong theo kiểu này là bất khả thi.
---
Sau khi lên đến nơi, nhóm của Nam Cung Thần và Tần Quyên Phong cũng về nhất phần dựng lều. Tiếp đó là chơi các trò chơi nhân gian đòi hỏi tính đoàn kết đồng đội mà có kiếp sau Quyên Phong mới tham gia.
Mãi đến xế chiều mới chơi trò chơi lớn. Quyên Phong vốn có ý định ôm laptop ngồi ở một tảng đá bên suối, lại bị Nam Cung Thần nằng nặc lôi cô đi. Và kết quả cuộc chơi là đội hai đương sự ấy về nhất, các thành viên khác trong đội cực kì chán ngán dù rằng mình về nhất, bởi họ chẳng làm gì ngoài việc cắm đầu chạy theo hai người đó cả.
Nhưng câu đố vượt trạm từ khó cho đến dễ, nhưng mật mã tưởng chừng như không có quy luật, những bài toán thậm chí nằm ngoài chương trình học nhằm chặn bớt bước chân của Nam Cung Thần và Tần Quyên Phong đều bị hai người giải trong tíc tắc khiến những thanh niên đứng trạm chỉ biết há hốc mồm nhìn họ về nhất.
Nam Cung Thần tu một ngụm nước trong chai, nhìn thân ảnh cách đó không xa đang ngồi gõ laptop chăm chú trên tảng đá cạnh con suối uốn quanh, khoé môi có chút nhếch lên mang vẻ tự hào. Cô gái anh yêu, quả nhiên độc nhất vô nhị.
Nam Cung Thần thừa biết có một lượng sát thủ trà trộn vào trong các đội còn lại. Ấy vậy mà từ lúc đội anh về nhất đến giờ đã hơn nửa tiếng, vẫn chưa thấy bóng dáng đội tiếp theo về nhì. Chứng tỏ các đội kia bị bỏ xa về vấn đề giải câu đố qua trạm. Là do cô gái ấy quá thông minh, hay bọn sát thủ kia đều là kẻ ngốc.
Tiến đến ngồi cạnh Quyên Phong, anh ngã người tựa vào vai cô, trông bộ dạng vô cùng lười biếng: "Nước chảy siết lắm".
Cô gấp laptop, đôi mắt ánh lên vẻ thú vị lẫn khinh thường, Nam Cung Thần biết nó không phài dành cho anh, anh chẳng thể hiểu nổi làm sao anh lại biết được, ánh mắt này chính là đã có kẻ nào đó làm "con châu chấu nhỏ học đòi đá xe" đến tìm cô.
Không có hoang mang, không có sợ hãi, không có ánh mắt đề phòng. Chỉ có nét khinh thường và chút thú vị ánh lên trong đôi mắt hờ hững ấy. Phải trải qua những gì để cô có thể tự tin đến thế? Phải thế nào cô mới chẳng chút ấy náy xuống tay lấy đi một mạng người, coi khinh một sinh mệnh như thế?
Nam Cung Thần vẫn tựa vào vai cô, nói: "Người của em có đi theo không?".
Quyên Phong cũng chẳng dấu diếm: "Một vài".
Trong hắc đạo, muốn trở thành một thủ lĩnh tốt, trước tiên phải là một sát thủ tốt. Muốn làm một sát thủ tốt, điều đầu tiên phải biết chính là cách để tự bảo vệ bản thân mình. Một sát thủ như Quyên Phong, một mình cô cũng có thể tự ứng phó được kha khá, không nhất thiệt phải lãng phí thuộc hạ đi bảo vệ.
Trong âm thanh "róc rách" chảy của con suối, tiếng thở dài của Nam Cung Thần như có như không, tay anh mân mê vài sợi tóc của cô, khẽ nói: "Đừng giết người nữa".
Quyên Phong hơi ngẩn người: "Giết hoặc bị giết".
Anh không trả lời cô, thật sự anh không muốn nói ra những gì anh đang nghĩ lúc này. Anh không muốn cô giết người, không phải vì cái kiểu thương hại chúng sinh, mà là sợ cô sẽ gặp nguy hiểm lại còn bẩn tay. Cô gái duy nhất anh yêu, anh chỉ muốn cô được sống bình an, được vui vẻ mà không bận tâm đến cái thế giới như địa ngục ấy. Giết hoặc bị giết sao? Cô không cần phải giết ai cả, đối với những kẻ muốn làm hại cô, anh sẽ thay cô xử lí hết.
Giết người là tội lỗi, vậy tội lỗi của em, cứ để một mình tôi gánh lấy là được.
Tay không dính máu là sẽ được ở trên thiên đường sao? Không cần, thiên đường sẽ còn khủng khiếp hơn cả địa ngục nếu không có em.
Nếu cả thế giới có không cần em, tôi vẫn sẽ ở đây, ngay bên em, bảo vệ che chở em.
Nếu cả thế giới muốn hại em, em vẫn hãy cứ vui vẻ sống, bởi tôi sẽ thay em tận diệt cả thế giới.
Dù trời có sập xuống, tôi vẫn không muốn em phải suy tư lo lắng, những gì em nên làm, đó là nhắm mắt tựa vào vai tôi.
----
Tối đến, mặt trời đem theo những tia nắng đi ngủ. Ở chốn rừng núi thế này, màn đêm lại càng âm u tịch mịch, sau màn lửa trại vui vẻ (trừ Quyên Phong), ai nấy đều mệt mỏi sau một ngày dài chui vào lều của mình. Dĩ nhiên học sinh tuổi trẻ rất năng động, đa phần đều thức đêm không ngủ, ngồi trong lều tám dóc hoặc bài bạc.
Nam Cung Thần hơi cau mày, trong tầm mắt rộng của anh không hề có bóng dáng mong manh ấy. Trong mắt cô, anh một chút quan trọng cũng không có hay sao?
Cầm lấy điên thoại, trên màn hình định vị đặc biệt, xuất hiện vài chấm nhỏ. Bàn tay anh siết chặt. Anh biết cô đi đâu. Anh cũng biết bọn "tép riu" sẽ không làm hại được cô. Nhưng mà, cái cảm giác như lửa đốt trong từng tất tâm can này quả thật khó chịu. Mặc nhanh áo khoác, cho vài túi áo vài vật dụng cần thiết, anh nhanh chóng lẻn ra ngoài mà không một ai hay biết.
Đến không ai hay, đi chỉ có người chết mới biết, đó chính là kĩ năng của một sát thủ tốt. Hẳn nhiên, người chết không biết nói.
Màn đêm, cuộc diễu hành của những con quỷ bắt đầu.
Tay không dính máu là sẽ được ở trên thiên đường sao? Không cần, thiên đường sẽ còn khủng khiếp hơn cả địa ngục nếu không có em.
Nếu cả thế giới có không cần em, tôi vẫn sẽ ở đây, ngay bên em, bảo vệ che chở em.
Nếu cả thế giới muốn hại em, em vẫn hãy cứ vui vẻ sống, bởi tôi sẽ thay em tận diệt cả thế giới.
Dù trời có sập xuống, tôi vẫn không muốn em phải suy tư lo lắng, những gì em nên làm, đó là nhắm mắt tựa vào vai tôi.
----
Cuối cùng cũng đã đến nơi.
Ai nấy đều mệt mỏi bước xuống xe, người thì đứng hóng gió ngắm cảnh, người thì chạy vào nhà vệ sinh công cộng gần đó. Tiếng cười nói bắt đầu ríu rít giữa chốn rừng núi này.
Nam Cung Thần bước xuống xe, anh đưa tay bẻ bẻ cái cổ, đưa mắt đánh giá khung cảnh. Xung quanh phủ một màu xanh lá đầy sức sống, phía xa xa thấp thoáng những dãy núi cao, một chốn của thiên nhiên đất mẹ, không hề có công nghệ của con người như ở thành thị.
Bỗng dưng lúc này, Nam Cung Thần lại tưởng tưởng một cảnh, đó là đến tối, khi mà mặt trăng lên cao và ngàn vì sao lấp lánh trên trời, ở giữa khung cảnh hoang vu thế này, Quyên Phong sẽ nắm lấy tay anh: "Ở đây tối quá!".
Anh sẽ siết lấy bàn tay nhỏ bé ấy: "Không sao, tôi ở đây rồi".
Và sau đó cô sẽ nép mình vào người anh... Vừa nghĩ tới thôi Nam Cung Thần đã không tự chủ được mà nhếch môi cười cười. Nhưng mà khi bắt gặp đôi mắt xám khói lạnh lùng hờ hững của cô gái đứng trước mặt, anh lập tức cứng mặt. Bảo Quyên Phong sợ tối sao? Thà nói rằng tí nữa trái đất tự phát nổ còn dễ tin hơn. Thế mới nói, con người ta không thể nào cứ mơ mộng mãi được. Nhưng mà, anh thật sự muốn được che chở cho cô.
Nam Cung Thần cười cười nhìn Quyên Phong. Đây là cô gái duy nhất anh yêu, có lẽ cô không yếu ớt như những cô gái khác, nhưng cô là độc nhất vô nhị.
Dĩ nhiên với một tín đồ cuồng màu đen như Quyên Phong, dù là lễ hội hay chơi bời, trang phục của cô lúc nào cũng màu đen. Vày dã ngoại dài tay màu đen đến đầu gối, chiếc kính râm màu đen đến cả giày cũng màu đen nốt. Nhìn cô từ đầu đến chân như một bóng đêm giữa ban ngày.
Nam Cung Thần thấy trời hơi nắng, liền lấy trong balo ra cái nón cũng màu đen nốt, tiến đến gần đội lên cho cô. Quyên Phong cũng rất ngoan ngoãn không đẩy ra, cô chỉ nói: "Thứ này vô bổ".
Anh cười, mắt xanh long lanh đa tình: "Tôi không cho phép nắng chạm vào em".
Quyên Phong không thèm để ý làm gì. Cô đang nghĩ cách làm thế nào để cái nón này trở nên hữu dụng một chút.
Nhìn Quyên Phong trong chiếc váy maxi thật mong manh, nhưng chắc chẳng ai biết bên trong chân váy đen dài đó là cả tá những chiếc túi lớn nhỏ được may vào mặt trong của váy, mỗi túi đều chứa các loại thuốc độc lẫn thuốc giải khác nhau, thậm chí có cả kim châm cứu bên trong đó, dĩ nhiên tất cả đều được gói lại một cách cẩn thận để không làm tổn hại gì đến cô.
Hai bên đùi của cô, mỗi bên đều được quấn một sợi ren xung quanh dùng để cố định súng và dao găm. Mỗi chân giữ một dao găm một súng, cặp chân dài giữ trọn được hai súng lục và hai dao găm.
Đến cả nhẫn, bông tai, đồng hồ, giày, tóm lại, bất cứ thứ gì mang trên người Quyên Phong đều có công dụng riêng. Chỉ có cái nón này là vô bổ.
Ánh mắt khẽ chạm nhau, Quyên Phong hơi nghiêng đầu, hình như công dụng của cái nón là để che nắng nhỉ?
Nhìn biểu cảm ngơ ngơ của Quyên Phong, Nam Cung Thần nhịn cười không được, cô biết nhiều thứ cao siêu quá rồi, nên bây giờ cái nón dùng để che nắng cũng không biết sao. Bàn tay anh đưa lên, nhẹ chỉnh lại cái nón đang đội lệch, hàm răng trắng cười tươi rói: "Nơi này rất yên tĩnh, thích hợp với em".
Quyên Phong đáp lại: "Cũng rất thích hợp để ẩn nấp ám sát".
Là một sát thủ, việc đầu tiên khi đến đâu đó chính là phải nắm được địa hình, bởi nắm trong tay địa hình chính là nắm được mạng sống của bản thân. Cho nên trước khi đến đây, Quyên Phong đã quan sát kĩ lưỡng tất thảy, cũng đã tính toán hết thảy những trường hợp nguy hiểm có thể xảy ra.
Nơi này cây cối tuy nhiều nhưng không mấy rậm rạp, lại không có kiểu rừng thiêng nước độc, địa hình không mấy phức tạp ẩn chứa đầy nguy hiểm. Suy cho cùng vẫn thua xa cánh rừng ngoài đảo hoang không người mà cô tham gia tập huấn cùng 999 sát thủ khác năm 16 tuổi, cô vẫn có thể kiểm soát mọi sự trong lòng ban tay.
---
Thật ra địa điểm này là suối đá nằm trên ngọn núi X. Từ chỗ đậu xe lên đến gần thượng nguồn - cũng là nơi cằm trại phải lđi qua 1km đường rừng quanh co, tất nhiên đường đi lên rất dốc nên dù chỉ 1km cũng rất mất sức.
Dĩ nhiên đối với Quyên Phong, quãng đường chỉ như đi bộ qua nhà hàng xóm chơi mà thôi.
Đưa mắt nhìn hai bên lối đi cây cối phủ đến ngước lên chẳng thấy mặt trời, cô hơi bỉu môi khinh thường: "Nón vô dụng".
Nam Cung Thần cười cười. Ban đầu anh có chút ảo tưởng rằng Quyên Phong sẽ mệt, sau đó anh sẽ nắm tay kéo cô đi. Nhưng sự thật là hai người đang dẫn đầu cả trường, thậm chí còn vượt cả những giáo viên thể dục. Từ đó có thể thấy, kế hoạch che chở Quyên Phong theo kiểu này là bất khả thi.
---
Sau khi lên đến nơi, nhóm của Nam Cung Thần và Tần Quyên Phong cũng về nhất phần dựng lều. Tiếp đó là chơi các trò chơi nhân gian đòi hỏi tính đoàn kết đồng đội mà có kiếp sau Quyên Phong mới tham gia.
Mãi đến xế chiều mới chơi trò chơi lớn. Quyên Phong vốn có ý định ôm laptop ngồi ở một tảng đá bên suối, lại bị Nam Cung Thần nằng nặc lôi cô đi. Và kết quả cuộc chơi là đội hai đương sự ấy về nhất, các thành viên khác trong đội cực kì chán ngán dù rằng mình về nhất, bởi họ chẳng làm gì ngoài việc cắm đầu chạy theo hai người đó cả.
Nhưng câu đố vượt trạm từ khó cho đến dễ, nhưng mật mã tưởng chừng như không có quy luật, những bài toán thậm chí nằm ngoài chương trình học nhằm chặn bớt bước chân của Nam Cung Thần và Tần Quyên Phong đều bị hai người giải trong tíc tắc khiến những thanh niên đứng trạm chỉ biết há hốc mồm nhìn họ về nhất.
Nam Cung Thần tu một ngụm nước trong chai, nhìn thân ảnh cách đó không xa đang ngồi gõ laptop chăm chú trên tảng đá cạnh con suối uốn quanh, khoé môi có chút nhếch lên mang vẻ tự hào. Cô gái anh yêu, quả nhiên độc nhất vô nhị.
Nam Cung Thần thừa biết có một lượng sát thủ trà trộn vào trong các đội còn lại. Ấy vậy mà từ lúc đội anh về nhất đến giờ đã hơn nửa tiếng, vẫn chưa thấy bóng dáng đội tiếp theo về nhì. Chứng tỏ các đội kia bị bỏ xa về vấn đề giải câu đố qua trạm. Là do cô gái ấy quá thông minh, hay bọn sát thủ kia đều là kẻ ngốc.
Tiến đến ngồi cạnh Quyên Phong, anh ngã người tựa vào vai cô, trông bộ dạng vô cùng lười biếng: "Nước chảy siết lắm".
Cô gấp laptop, đôi mắt ánh lên vẻ thú vị lẫn khinh thường, Nam Cung Thần biết nó không phài dành cho anh, anh chẳng thể hiểu nổi làm sao anh lại biết được, ánh mắt này chính là đã có kẻ nào đó làm "con châu chấu nhỏ học đòi đá xe" đến tìm cô.
Không có hoang mang, không có sợ hãi, không có ánh mắt đề phòng. Chỉ có nét khinh thường và chút thú vị ánh lên trong đôi mắt hờ hững ấy. Phải trải qua những gì để cô có thể tự tin đến thế? Phải thế nào cô mới chẳng chút ấy náy xuống tay lấy đi một mạng người, coi khinh một sinh mệnh như thế?
Nam Cung Thần vẫn tựa vào vai cô, nói: "Người của em có đi theo không?".
Quyên Phong cũng chẳng dấu diếm: "Một vài".
Trong hắc đạo, muốn trở thành một thủ lĩnh tốt, trước tiên phải là một sát thủ tốt. Muốn làm một sát thủ tốt, điều đầu tiên phải biết chính là cách để tự bảo vệ bản thân mình. Một sát thủ như Quyên Phong, một mình cô cũng có thể tự ứng phó được kha khá, không nhất thiệt phải lãng phí thuộc hạ đi bảo vệ.
Trong âm thanh "róc rách" chảy của con suối, tiếng thở dài của Nam Cung Thần như có như không, tay anh mân mê vài sợi tóc của cô, khẽ nói: "Đừng giết người nữa".
Quyên Phong hơi ngẩn người: "Giết hoặc bị giết".
Anh không trả lời cô, thật sự anh không muốn nói ra những gì anh đang nghĩ lúc này. Anh không muốn cô giết người, không phải vì cái kiểu thương hại chúng sinh, mà là sợ cô sẽ gặp nguy hiểm lại còn bẩn tay. Cô gái duy nhất anh yêu, anh chỉ muốn cô được sống bình an, được vui vẻ mà không bận tâm đến cái thế giới như địa ngục ấy. Giết hoặc bị giết sao? Cô không cần phải giết ai cả, đối với những kẻ muốn làm hại cô, anh sẽ thay cô xử lí hết.
Giết người là tội lỗi, vậy tội lỗi của em, cứ để một mình tôi gánh lấy là được.
Tay không dính máu là sẽ được ở trên thiên đường sao? Không cần, thiên đường sẽ còn khủng khiếp hơn cả địa ngục nếu không có em.
Nếu cả thế giới có không cần em, tôi vẫn sẽ ở đây, ngay bên em, bảo vệ che chở em.
Nếu cả thế giới muốn hại em, em vẫn hãy cứ vui vẻ sống, bởi tôi sẽ thay em tận diệt cả thế giới.
Dù trời có sập xuống, tôi vẫn không muốn em phải suy tư lo lắng, những gì em nên làm, đó là nhắm mắt tựa vào vai tôi.
----
Tối đến, mặt trời đem theo những tia nắng đi ngủ. Ở chốn rừng núi thế này, màn đêm lại càng âm u tịch mịch, sau màn lửa trại vui vẻ (trừ Quyên Phong), ai nấy đều mệt mỏi sau một ngày dài chui vào lều của mình. Dĩ nhiên học sinh tuổi trẻ rất năng động, đa phần đều thức đêm không ngủ, ngồi trong lều tám dóc hoặc bài bạc.
Nam Cung Thần hơi cau mày, trong tầm mắt rộng của anh không hề có bóng dáng mong manh ấy. Trong mắt cô, anh một chút quan trọng cũng không có hay sao?
Cầm lấy điên thoại, trên màn hình định vị đặc biệt, xuất hiện vài chấm nhỏ. Bàn tay anh siết chặt. Anh biết cô đi đâu. Anh cũng biết bọn "tép riu" sẽ không làm hại được cô. Nhưng mà, cái cảm giác như lửa đốt trong từng tất tâm can này quả thật khó chịu. Mặc nhanh áo khoác, cho vài túi áo vài vật dụng cần thiết, anh nhanh chóng lẻn ra ngoài mà không một ai hay biết.
Đến không ai hay, đi chỉ có người chết mới biết, đó chính là kĩ năng của một sát thủ tốt. Hẳn nhiên, người chết không biết nói.
Màn đêm, cuộc diễu hành của những con quỷ bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.