Nữ Hoàng Sát Thủ! Em Làm Vợ Anh Nha
Chương 44
Rose Killer
03/09/2016
Ngày hôm nay dường như có chút gì đó u ám, mặt dù đã hơn 8 giờ
sáng nhưng mặt trời vẫn chìm trong lớp mây màu xám, gió hiu hắt thổi bay tà váy ai. Một cơn mưa nhỏ sẽ đến, có lẽ vậy.
Quyên Phong bước ra khỏi chiếc xe đen, cô đóng cửa xe lại, cả cơ thể khựng lại như còn đang phân vân. Ngước mắt nhìn lên nhà thờ lớn nhất nhì thành phố được Nam Cung Thần bao trọn trong khoảng thời gian ngắn để cử hành lễ đính hôn hoành tráng theo kiểu Tây Phương mà bàn tay Quyên Phong khẽ siết lấy chân váy phủ voan.
Nhắm mắt lại, Quyên Phong hít đầy phổi mình một ngụm không khí lớn. Sau đó đôi mắt xám mở ra, hai tay cô nâng váy, tấm khăn voan bay phất lên, đuôi váy quét lên những nấc thang dài dẫn lên nhà thờ.
Quyên Phong biết mình đã bỏ mọi thứ lại sau lưng, đúng và sai, lúc này cô không cần biết nữa, cô chỉ biết cô muốn ở bên cạnh chàng trai đó. Cảm giác yêu nhau mà không được ở bên nhau nó thống khổ lắm, vậy thì cô và anh chẳng có lí do gì để đày đọa nhau. Quyên Phong trước giờ chỉ tin vào họng súng và khả năng, không tin vào định mệnh, nhưng việc anh và cô gặp nhau có lẽ chính là định mệnh, nếu cô nghe lời Hắc Long thì sẽ không gặp anh, nếu cô không đến Việt Nam thì đã không gặp anh. Là định mệnh đã đưa họ đến với nhau. Nếu định mệnh đã chúc phúc họ như thế thì còn lí do gì có thể cản đường họ được nữa.
"KÉT KÉT"
Cánh cửa đồ sộ của nhà thờ bị Quyên Phong đẩy ra, mặc dù thể chất cô tốt chạy như thế cũng không mệt, nhưng chẳng hiểu sao lòng ngực cô lại nhấp nhô thở gấp. Rõ là bất cứ tình huống nguy hiểm nào cũng đã từng trải nhưng giây phút này hai tay cô lại siết chặt thành nắm đấm, cô đang căng thẳng. Tại sao vậy? Rõ ràng khi đối mặt với cái chết cô vẫn hờ hững không mảy may có chút cảm xúc gì mà.
Bên trong chẳng có một ai, chỉ có cánh hoa hồng bay bay trong gió, mặt sàn như trải thảm bằng cánh hoa.
Tim Quyên Phong khẽ nhói lên, khung cảnh hoành tráng thế này, hoa nhiều thế này hẳn là đã được chuẩn bị chu đáo lắm. Nhưng tại sao lại không có ai? Chẵng lẽ, mọi thứ đã kết thúc, Nam Cung Thần đã đính hôn xong và tất cả mọi người đều ra về rồi?
Hai cánh tay Quyên Phong buông lỏng, ánh mắt cô ngước lên nhìn trần nhà chạm trỗ hoa văn cổ như cố cho những giọt nước mắt chảy ngược vào trong:
- Đồ nói dối, cậu không chờ được phải không?
- Tại sao không? Chỉ cần là em, bao lâu anh cũng đợi - Giong nam trầm ấm bất chợt vang lên khiến Quyên Phong ngây người, đôi mắt cô long lanh như có nước nhìn về phía chàng trai từ bao giờ đã xuất hiện trước mặc cô.
Chàng trai đó mặc rễ phục đen, bộ vest chú rể theo phong cách Italia tôn lên dáng người cao lớn chuẩn như siêu mẫu, mái tóc được vút ngược về phía sau, ánh mắt xanh đa tình nở nụ cười tươi như lá cây vào buổi sớm bình minh.
- Không phải tổ chức lễ đính hôn sao? - Quyên Phong hỏi, cô hơi cuối đầu có vẻ ngại ngùng, ngại vì cái bộ dạng bây giờ của cô, ngại vì hành động cô "chơi mạnh" mặc cả váy cưới đen có ý định cướp rễ mà đến tận đây.
- Anh nói rồi, vợ anh chỉ có thể là Tần Quyên Phong, lễ đường này là dành cho Tần Quyên Phong, chú rễ đang chờ đợi Tần Quyên Phong, trái tim nơi lồng ngực này dành cho Tần Quyên Phong, mọi thứ của anh đều cho Tần Quyên Phong. Ngoài Tần Quyên Phong ra, ai cũng không thèm - Ánh mắt Nam Cung Thần vẫn nhìn Quyên Phong đầy sự hạnh phúc, anh từ từ bước đến, sau đó bỗng dưng quỳ một chân xuống trước mặt cô, đưa lên một chiếc nhẫn đính viên kim cương đỏ được gọt theo hình hoa bỉ ngạn.
Kim cương đỏ là một trong những loại kim cương đắt nhất thế giới, trên toàn thế giới chỉ có khoảng 20 - 30 viên tồn tại.
Nhưng tại sao lại là hoa bỉ ngạn? Loài hoa này mang ý nghĩa xấu, là sự chia lìa, cái chết, bi thương, hoàn toàn không có ý nghĩa tốt đẹp. Tất nhiên Quyên Phong không tin vào truyền thuyết hay ý nghĩa gì đó và cô tin Nam Cung Thần cũng vậy. Chỉ là cô thắc mắc tại sao lại là hoa bỉ ngạn thôi.
A! Nhưng tại sao lại đơ người suy nghĩ về vấn đề đó vào lúc người ta đang cầu hôn mình chứ.
- Em từng nói với anh, em thích nhất là hoa bỉ ngạn, tuy nó có ý nghĩa là vẻ đẹp của cái chết, song cái chết mới là vĩnh hằng. Cũng giống như tình yêu của anh đối với em vậy, vĩnh viễn như cái chết - Nam Cung Thần giải thích, đôi mắt vẫn không rời khỏi Quyên Phong, hôm nay cô rất đẹp, dẫu cho cô mặc váy cưới màu đen.
Có thể nói, đây là lời tỏ tình có một không hai trên thế giới.
Nếu như đây là một cô gái bình thường, hẳn sẽ tát vào mặt Nam Cung Thần một cái rồi bỏ về luôn. Nhưng đây là Tần Quyên Phong, cô gái đã lớn lên trong máu và màn đêm. Phải, người sống có thể bệnh tật, ôm đau rồi chết, nhưng người chết thì mãi mãi là người chết, chỉ có duy nhất một trạng thái là đã chết. Nói ra câu đó, Nam Cung Thần đã khẳng định rằng tình cảm của anh đối với cô là vĩnh viễn không thay đổi.
Bàn tay Quyên Phong phải của Quyên Phong run run đưa ra. Phải đưa tay nào ra nhỉ? Cô không biết gì cả. Xem nào, tay trái cô bận đeo nhẫn gia huy của Tần gia rồi, vậy thì tay phải vậy.
- Anh biết em thuận súng tay phải, nhưng nhẫn cưới đeo tay trái vợ à - Nam Cung Thần bật cười trước sự ngây thơ của Quyên Phong, tay anh chủ động bắt lấy tay trái của Quyên Phong, tháo chiếc nhẫn của Tần gia ra đeo qua bên tay phải.
Chiếc nhẫn từ từ xỏ vào, đã đến giữa ngón tay.
ĐOẰNG.
Quyên Phong giật nảy mình quay người lại, chiếc nhẫn theo động tác của cô mà rơi xuống, lăn lốc dưới đất phát ra tiếng kêu lanh lảnh.
Mà Nam Cung Thần lúc này lập tức lao đến ôm chặt lấy cô, hơi thở anh gấp gáp, thậm chí cô có thể cảm nhận rõ trái tim anh đang đập rất nhanh trong lòng ngực.
Quyên Phong sững người, không phải vì thái độ bất ngờ hay tiếng súng kia, mà là mũi tiêm đang bơm vào bắp tay trái của cô.
- Anh không thể sống thiếu em được, Quyên Phong, anh không thể sống mà thiếu em.
Liều thuốc rất nhanh theo đường máu chạy khắp cơ thể Quyên Phong, dựa vào tác dụng ngay tức thì khiến cơ thể cô không còn chút sức lực và cảm thấy buồn ngủ cô liền biết Nam Cung Thần đã tiêm một liều thuốc mê cho cô, nhưng vì cơ thể cô khác người và sức chịu đựng cũng hơn người nên không ngất đi mà chỉ choáng váng gục vào lòng anh.
Một chàng trai khác xuất hiện nhặt chiếc nhẫn rơi xuống bước đến cúi mình hai tay dâng lên cho Nam Cung Thần.
Quyên Phong biết gã đó, hắn chính là Tiêu Hùng.
Tiêu Hùng là một người rất có quyền lực trong xã hội đen, kẻ duy nhất có thể khiến y cuối đầu chỉ có một: Long Thần.
Quyên Phong như chết lặng.
Khẽ hôn lên vầng trán nhỏ, Nam Cung Thần, không, là Long Thần mĩm cười chua xót, anh nâng tay trái cô lên, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của cô một cách cưỡng ép:
- Em chỉ có thể là của anh.
Lúc này tiếng súng lại vang lên dày hơn. Mà thuộc hạ của Long gia đã đến từ khi nào vây xung quanh anh, trên tay đều đã trang bị súng đạn đầy đủ:
Lão đại, trực thăng đến rồi - Tiêu Hùng cung kính đáp, đôi mắt thậm chí không dám nhìn vào Quyên Phong.
Oan nghiệt, thật sự là một mối tình oan nghiệt.
Mà lúc này cánh cửa to lớn của nhà thờ bị Hắc Long một cước đạp tung, mày kiếm mắt phượng đầy sự căm hận nhìn vào Long Thần, bàn tay cầm súng giận đến nỗi gân chĩa khẩu súng về phía Long Thần:
- Trả cô ấy đây, Long Thần - Hắc Long quát lên nhưng vẫn không xả súng.
Quyên Phong hoàn toàn chết lặng, cô để mặc cho Long Thần bế lên, nhưng khi nghe giọng nói đó mắt cô lại khẽ chớp, giọng nói hoàn toàn trống rỗng vô hồn:
- Mệnh lệnh: rút về.
Vô Tâm đứng gần đó khẽ bịt miệng để ngăn tiếng khóc của mình, cô bé không ngừng lắc đầu:
- Tại sao? Tại sao lại thế này?
Hai bên dùng những ánh mắt sắt lạnh nhìn nhau, những họng súng đã lên đạn hướng về nhau. Cứ đà này chắc chắn sẽ đẫm máu.
- Tôi sẽ chỉ về khi cô chủ cũng về - Hắc Long kiên quyết nhìn về phía Quyên Phong, nhìn đôi mắt vô hồn và cơ thể như chết lặng của cô mà lòng anh thắt lại từng cơn.
- Ta sẽ về, còn bây giờ thì RÚT VỀ ngay, đó là lệnh - Lần này Quyên Phong quát lên, giọng điệu băng lãnh khiến thuộc hạ Tần gia chỉ biết nén hờn mà thú súng về.
Thất thế Long Thần đưa khuôn mặt ngạo mạn mà lãnh lẽo về phía Hắc Long, mở miệng ra lệnh cho thuộc hạ của mình:
- Để họ đi.
- Lão đại, đây đều là những kẻ cầm đầu, nếu chúng ta..
- Tôi nói để họ đi - Long Thần không gằn lên, nhưng câu nói ấy nặng như núi, tuyệt đối đến mức thuộc hạ của anh dù bất cam cũng phải thu súng về.
Những thuộc hạ của Tần gia hôm nay đều là anh em chí cốt của Quyên Phong nên dĩ nhiên cô không muốn họ gặp nguy hiểm. Long Thần rất hiểu Quyên Phong, nếu anh không làm vậy cô cũng sẽ lấy cái lưỡi trong miệng ra để ép anh phải làm vậy, cô không còn sức, nhưng cô có thể cắn lưỡi. Hơn nữa, nếu để những người này chết Long Thần không dám tưởng tượng Quyên Phong sẽ hận anh đến mức nào nữa.
Khoảnh khắc Long Thần bế Quyên Phong rời đi, dù là thuộc hạ của Tần gia hay Long gia cũng đều lắc đầu bất lực.
Định mệnh oan trái đã bắt đầu xuống tay rồi.
Tình yêu ấy như một bản nhạc u uất vang lên khơi mào cho những bi kịch đẫm máu kéo dài.
Quyên Phong bước ra khỏi chiếc xe đen, cô đóng cửa xe lại, cả cơ thể khựng lại như còn đang phân vân. Ngước mắt nhìn lên nhà thờ lớn nhất nhì thành phố được Nam Cung Thần bao trọn trong khoảng thời gian ngắn để cử hành lễ đính hôn hoành tráng theo kiểu Tây Phương mà bàn tay Quyên Phong khẽ siết lấy chân váy phủ voan.
Nhắm mắt lại, Quyên Phong hít đầy phổi mình một ngụm không khí lớn. Sau đó đôi mắt xám mở ra, hai tay cô nâng váy, tấm khăn voan bay phất lên, đuôi váy quét lên những nấc thang dài dẫn lên nhà thờ.
Quyên Phong biết mình đã bỏ mọi thứ lại sau lưng, đúng và sai, lúc này cô không cần biết nữa, cô chỉ biết cô muốn ở bên cạnh chàng trai đó. Cảm giác yêu nhau mà không được ở bên nhau nó thống khổ lắm, vậy thì cô và anh chẳng có lí do gì để đày đọa nhau. Quyên Phong trước giờ chỉ tin vào họng súng và khả năng, không tin vào định mệnh, nhưng việc anh và cô gặp nhau có lẽ chính là định mệnh, nếu cô nghe lời Hắc Long thì sẽ không gặp anh, nếu cô không đến Việt Nam thì đã không gặp anh. Là định mệnh đã đưa họ đến với nhau. Nếu định mệnh đã chúc phúc họ như thế thì còn lí do gì có thể cản đường họ được nữa.
"KÉT KÉT"
Cánh cửa đồ sộ của nhà thờ bị Quyên Phong đẩy ra, mặc dù thể chất cô tốt chạy như thế cũng không mệt, nhưng chẳng hiểu sao lòng ngực cô lại nhấp nhô thở gấp. Rõ là bất cứ tình huống nguy hiểm nào cũng đã từng trải nhưng giây phút này hai tay cô lại siết chặt thành nắm đấm, cô đang căng thẳng. Tại sao vậy? Rõ ràng khi đối mặt với cái chết cô vẫn hờ hững không mảy may có chút cảm xúc gì mà.
Bên trong chẳng có một ai, chỉ có cánh hoa hồng bay bay trong gió, mặt sàn như trải thảm bằng cánh hoa.
Tim Quyên Phong khẽ nhói lên, khung cảnh hoành tráng thế này, hoa nhiều thế này hẳn là đã được chuẩn bị chu đáo lắm. Nhưng tại sao lại không có ai? Chẵng lẽ, mọi thứ đã kết thúc, Nam Cung Thần đã đính hôn xong và tất cả mọi người đều ra về rồi?
Hai cánh tay Quyên Phong buông lỏng, ánh mắt cô ngước lên nhìn trần nhà chạm trỗ hoa văn cổ như cố cho những giọt nước mắt chảy ngược vào trong:
- Đồ nói dối, cậu không chờ được phải không?
- Tại sao không? Chỉ cần là em, bao lâu anh cũng đợi - Giong nam trầm ấm bất chợt vang lên khiến Quyên Phong ngây người, đôi mắt cô long lanh như có nước nhìn về phía chàng trai từ bao giờ đã xuất hiện trước mặc cô.
Chàng trai đó mặc rễ phục đen, bộ vest chú rể theo phong cách Italia tôn lên dáng người cao lớn chuẩn như siêu mẫu, mái tóc được vút ngược về phía sau, ánh mắt xanh đa tình nở nụ cười tươi như lá cây vào buổi sớm bình minh.
- Không phải tổ chức lễ đính hôn sao? - Quyên Phong hỏi, cô hơi cuối đầu có vẻ ngại ngùng, ngại vì cái bộ dạng bây giờ của cô, ngại vì hành động cô "chơi mạnh" mặc cả váy cưới đen có ý định cướp rễ mà đến tận đây.
- Anh nói rồi, vợ anh chỉ có thể là Tần Quyên Phong, lễ đường này là dành cho Tần Quyên Phong, chú rễ đang chờ đợi Tần Quyên Phong, trái tim nơi lồng ngực này dành cho Tần Quyên Phong, mọi thứ của anh đều cho Tần Quyên Phong. Ngoài Tần Quyên Phong ra, ai cũng không thèm - Ánh mắt Nam Cung Thần vẫn nhìn Quyên Phong đầy sự hạnh phúc, anh từ từ bước đến, sau đó bỗng dưng quỳ một chân xuống trước mặt cô, đưa lên một chiếc nhẫn đính viên kim cương đỏ được gọt theo hình hoa bỉ ngạn.
Kim cương đỏ là một trong những loại kim cương đắt nhất thế giới, trên toàn thế giới chỉ có khoảng 20 - 30 viên tồn tại.
Nhưng tại sao lại là hoa bỉ ngạn? Loài hoa này mang ý nghĩa xấu, là sự chia lìa, cái chết, bi thương, hoàn toàn không có ý nghĩa tốt đẹp. Tất nhiên Quyên Phong không tin vào truyền thuyết hay ý nghĩa gì đó và cô tin Nam Cung Thần cũng vậy. Chỉ là cô thắc mắc tại sao lại là hoa bỉ ngạn thôi.
A! Nhưng tại sao lại đơ người suy nghĩ về vấn đề đó vào lúc người ta đang cầu hôn mình chứ.
- Em từng nói với anh, em thích nhất là hoa bỉ ngạn, tuy nó có ý nghĩa là vẻ đẹp của cái chết, song cái chết mới là vĩnh hằng. Cũng giống như tình yêu của anh đối với em vậy, vĩnh viễn như cái chết - Nam Cung Thần giải thích, đôi mắt vẫn không rời khỏi Quyên Phong, hôm nay cô rất đẹp, dẫu cho cô mặc váy cưới màu đen.
Có thể nói, đây là lời tỏ tình có một không hai trên thế giới.
Nếu như đây là một cô gái bình thường, hẳn sẽ tát vào mặt Nam Cung Thần một cái rồi bỏ về luôn. Nhưng đây là Tần Quyên Phong, cô gái đã lớn lên trong máu và màn đêm. Phải, người sống có thể bệnh tật, ôm đau rồi chết, nhưng người chết thì mãi mãi là người chết, chỉ có duy nhất một trạng thái là đã chết. Nói ra câu đó, Nam Cung Thần đã khẳng định rằng tình cảm của anh đối với cô là vĩnh viễn không thay đổi.
Bàn tay Quyên Phong phải của Quyên Phong run run đưa ra. Phải đưa tay nào ra nhỉ? Cô không biết gì cả. Xem nào, tay trái cô bận đeo nhẫn gia huy của Tần gia rồi, vậy thì tay phải vậy.
- Anh biết em thuận súng tay phải, nhưng nhẫn cưới đeo tay trái vợ à - Nam Cung Thần bật cười trước sự ngây thơ của Quyên Phong, tay anh chủ động bắt lấy tay trái của Quyên Phong, tháo chiếc nhẫn của Tần gia ra đeo qua bên tay phải.
Chiếc nhẫn từ từ xỏ vào, đã đến giữa ngón tay.
ĐOẰNG.
Quyên Phong giật nảy mình quay người lại, chiếc nhẫn theo động tác của cô mà rơi xuống, lăn lốc dưới đất phát ra tiếng kêu lanh lảnh.
Mà Nam Cung Thần lúc này lập tức lao đến ôm chặt lấy cô, hơi thở anh gấp gáp, thậm chí cô có thể cảm nhận rõ trái tim anh đang đập rất nhanh trong lòng ngực.
Quyên Phong sững người, không phải vì thái độ bất ngờ hay tiếng súng kia, mà là mũi tiêm đang bơm vào bắp tay trái của cô.
- Anh không thể sống thiếu em được, Quyên Phong, anh không thể sống mà thiếu em.
Liều thuốc rất nhanh theo đường máu chạy khắp cơ thể Quyên Phong, dựa vào tác dụng ngay tức thì khiến cơ thể cô không còn chút sức lực và cảm thấy buồn ngủ cô liền biết Nam Cung Thần đã tiêm một liều thuốc mê cho cô, nhưng vì cơ thể cô khác người và sức chịu đựng cũng hơn người nên không ngất đi mà chỉ choáng váng gục vào lòng anh.
Một chàng trai khác xuất hiện nhặt chiếc nhẫn rơi xuống bước đến cúi mình hai tay dâng lên cho Nam Cung Thần.
Quyên Phong biết gã đó, hắn chính là Tiêu Hùng.
Tiêu Hùng là một người rất có quyền lực trong xã hội đen, kẻ duy nhất có thể khiến y cuối đầu chỉ có một: Long Thần.
Quyên Phong như chết lặng.
Khẽ hôn lên vầng trán nhỏ, Nam Cung Thần, không, là Long Thần mĩm cười chua xót, anh nâng tay trái cô lên, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của cô một cách cưỡng ép:
- Em chỉ có thể là của anh.
Lúc này tiếng súng lại vang lên dày hơn. Mà thuộc hạ của Long gia đã đến từ khi nào vây xung quanh anh, trên tay đều đã trang bị súng đạn đầy đủ:
Lão đại, trực thăng đến rồi - Tiêu Hùng cung kính đáp, đôi mắt thậm chí không dám nhìn vào Quyên Phong.
Oan nghiệt, thật sự là một mối tình oan nghiệt.
Mà lúc này cánh cửa to lớn của nhà thờ bị Hắc Long một cước đạp tung, mày kiếm mắt phượng đầy sự căm hận nhìn vào Long Thần, bàn tay cầm súng giận đến nỗi gân chĩa khẩu súng về phía Long Thần:
- Trả cô ấy đây, Long Thần - Hắc Long quát lên nhưng vẫn không xả súng.
Quyên Phong hoàn toàn chết lặng, cô để mặc cho Long Thần bế lên, nhưng khi nghe giọng nói đó mắt cô lại khẽ chớp, giọng nói hoàn toàn trống rỗng vô hồn:
- Mệnh lệnh: rút về.
Vô Tâm đứng gần đó khẽ bịt miệng để ngăn tiếng khóc của mình, cô bé không ngừng lắc đầu:
- Tại sao? Tại sao lại thế này?
Hai bên dùng những ánh mắt sắt lạnh nhìn nhau, những họng súng đã lên đạn hướng về nhau. Cứ đà này chắc chắn sẽ đẫm máu.
- Tôi sẽ chỉ về khi cô chủ cũng về - Hắc Long kiên quyết nhìn về phía Quyên Phong, nhìn đôi mắt vô hồn và cơ thể như chết lặng của cô mà lòng anh thắt lại từng cơn.
- Ta sẽ về, còn bây giờ thì RÚT VỀ ngay, đó là lệnh - Lần này Quyên Phong quát lên, giọng điệu băng lãnh khiến thuộc hạ Tần gia chỉ biết nén hờn mà thú súng về.
Thất thế Long Thần đưa khuôn mặt ngạo mạn mà lãnh lẽo về phía Hắc Long, mở miệng ra lệnh cho thuộc hạ của mình:
- Để họ đi.
- Lão đại, đây đều là những kẻ cầm đầu, nếu chúng ta..
- Tôi nói để họ đi - Long Thần không gằn lên, nhưng câu nói ấy nặng như núi, tuyệt đối đến mức thuộc hạ của anh dù bất cam cũng phải thu súng về.
Những thuộc hạ của Tần gia hôm nay đều là anh em chí cốt của Quyên Phong nên dĩ nhiên cô không muốn họ gặp nguy hiểm. Long Thần rất hiểu Quyên Phong, nếu anh không làm vậy cô cũng sẽ lấy cái lưỡi trong miệng ra để ép anh phải làm vậy, cô không còn sức, nhưng cô có thể cắn lưỡi. Hơn nữa, nếu để những người này chết Long Thần không dám tưởng tượng Quyên Phong sẽ hận anh đến mức nào nữa.
Khoảnh khắc Long Thần bế Quyên Phong rời đi, dù là thuộc hạ của Tần gia hay Long gia cũng đều lắc đầu bất lực.
Định mệnh oan trái đã bắt đầu xuống tay rồi.
Tình yêu ấy như một bản nhạc u uất vang lên khơi mào cho những bi kịch đẫm máu kéo dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.