Nữ Hoàng Thế Giới Hút Máu Thần Bí
Chương 32
Ngọc Xiêm
20/08/2019
- Đây là đâu?
Trong căn phòng u tối tịch mịch 1 giọng nói trầm, lạnh lùng khiến ta cảm thấy xa cách cất lên.
Xa xa 1 bóng người nhỏ bé dựa vào tường trong tiếng sấm chớp lúc ẩn lúc hiện nhìn về hướng giọng nói:
- Tỉnh rồi?
Người nằm trên giường như nhận ra chủ nhân giọng nói thoáng chốc giọng đã thay đổi từ xa cách lạnh lùng thành giọng ấm khiến người khác nghe muốn rụng tim.
-Kist, đây là chỗ nào? Sao đầu anh đau quá...
Nó nghe thế cười nhạt cất giọng thánh thót nhưng lạnh như hàn băng của mình đánh tan sự u tối tịch mịnh lúc nửa đêm của bệnh viện, như có như không nhìn hắn:
- Kist nó chết rồi, Ken tôi nhắc lại đừng làm như chúng ta thân như vậy, ta không theo nhau nên nhớ điều đó đừng làm người khác hiểu nhầm.
Nó dừng lại 1 lúc rồi nói tiếp:
- À mà đây là bệnh viện khi tôi tỉnh dậy chúng ta đã ở đây rồi còn vì sao cậu đau ấy thì xin lỗi tôi đây chẳng phải bác sĩ đừng tìm tôi.
Nó nói vậy chứ thức chất nó đang nghĩ là "haha mi đau cho ta đánh đó, hừ tên thiểu năng đánh chết ta ta cũng sẽ không nhận là sau khi tạm biệt mọi người ta đánh ngươi thêm 1 lần nữa đâu" .
Bên ngoài nó lạnh lùng đánh tan sự dịu dàng của hắn. Ken nghe vậy thoáng thất vọng nhưng rất nhanh liền trở lại giọng cũng khá vui vẻ:
- Vậy à? Không sao cả Min mọi người đâu?
Nó nhìn hắn cười thật chán ghét:
- Đừng cười với tôi thật ghê tởm. Mọi người đang ở bên phòng hồi phục. Có cậu là vẫn ở phòng hôn mê thôi. Đừng hiểu nhầm tôi đến để xem cậu chết chưa thôi đáng tiếc...
Nó nói bằng 1 giọng thất vọng. Hắn cười không để tâm tới lời nó:
- À thất vọng nhỉ vì tôi chưa chết.
- Ừ thất vọng thật tưởng đâu hốt xác cậu được rồi chứ....
Hắn vươn vai.
- Ai~ tỉnh rồi cũng nên chuyển phòng thôi nhỉ Min nhờ cậu làm thủ tục cho tôi được chứ?
Hắn nhìn nó nhờ vả. Nhưng nó lại rất không lưu tình đi ra và nói:
- Cậu có tay có chân tự mà chuyển tôi không rảnh.
Nói rồi và biến mất. Hắn mặc kệ vẫn gào:
- Nhưng tôi là người bệnh mà.
Hắn mỉm cười tự giễu. Haha hắn mong chờ gì cơ chứ? Mong nó sẽ tha thứ rồi quan tâm hắn như trước sao? Mơ tưởng chính hắn làm tổn thương nó mà, chính hắn phá hoại hạnh phúc duy nhất mà nó có. Chính tay hắn là người lấy đi tất cả, vậy hắn còn muốn gì nữa? Hối hận liệu còn kịp...
Bỗng cánh cửa phòng bệnh mở ra. Thân ảnh mà hắn đang nghĩ bỗng bước vào với ánh sáng chiếu nhờ sét.
- Đi, cậu còn định ở đây bao lâu nữa?
Giọng nó thoáng mất kiên nhẫn, mày cũng nhíu lại. Hắn thấy nó mỉm cười:
- Tôi biết cậu sẽ không bỏ lại tôi mà. Cảm ơn cậu nha Min.
Nói rồi hắn đứng dậy đi mà không để ý người đằng sau mình. Trên hành lang, 2 thân ảnh 1 trước 1 sau nhìn khá chênh lệch. Trong hình ảnh sấm chớp bão bùng ánh mắt nó như có như không luôn hiện hữu bóng hình hắn, nó thở dài. 2 người đi cách nhau 1 đoạn. Min là người phá tan sự u ám tĩnh mịch đó.
- À... Này... Hmm nếu cậu chọn lại liệu cậu còn làm vậy không Ken... À mà quên đi.
Nó mở miệng hỏi rồi lại tự giễu. Nó thật ngu ngốc mà... Bỗng:
- Có lẽ tôi vẫn sẽ làm vậy nhưng tôi sẽ không gieo quá nhiều hi vọng cho cậu Min ạ. Thực xin lỗi.
Hắn nói như sát muối vào tim nó. Rõ biết trước kết quả nhưng nó vẫn không ngừng ảo tưởng để rồi... Nó lại đau. Giọng bình thản:
- Vậy à...
Nước mắt nó lại rơi. Nó lau mãi, lau mãi. May hắn đi trước, trong đêm bão này chẳng ai biết nó đã âm thầm rơi nước mắt. Nó phải cứng cỏi lên để chẳng ai còn có thể tổn thương nó nữa. Nó tự hứa với lòng và vậy. Nhưng liệu có như nó mong muốn không? Nó không biết...
Cơn mưa rả rích nặng nề như tâm trạng nó giờ đây. Sấm chớp, tiếng sét như rạch ngang bầu trời. Thời tiết như vậy rất có lợi cho bọn ma quỷ tác oai...
Bỗng ở đầu hành lang 1 bóng trắng tay cầm đầu 1 bên mắt lòi ra nếu để ý sẽ thấy mấy con gì đó đang lúc nhúc bên trong, máu chảy be bét tay chân gần rụng rời nát toét như muốn rơi ra, máu chảy lênh láng dưới chân con quỷ hay trên trần hành lang. Con quỷ thoắt ẩn thoắt hiện trong những cái sét xé ngang bầu trời. Nhìn vô cùng dữ tợn khiến nó quên cả khóc.
Mẹ, giờ còn khóc cái gì, nhìn con kia muốn truỵ tim chứ ở đó mà khóc.
- Hi hi ha ha hi hi ha ha hi hi ha ha
Tiếng cười quỷ dị vang vọng khắp ngõ ngách hành lang bệnh viện, lưu chuyển bên tai nó và hắn. Tựa như nghe rất xa vang vọng đâu đó rồi lại truyền về.
- Mẹ nó, là tôi ảo giác phải không? Ừ chắc chắn là ảo giác chứ mẹ kiếp xã hội pháp trị làm gì còn quỷ?
Nó ngơ ngác tự nhẩm bẩm 1 mình, tự đánh lừa chính mình như kiểu cái người ở nghĩa địa hắc ám nói chuyện với đại quân quỷ cả tỉ vạn tuổi kia không phải nó vậy. Nhắm mắt, mở ra... Cái đồ chơi ghê tởm ấy vẫn ở đó trong những cái sét rạch ngang trời kia.
Đừng mà, nó mới thoát khỏi chỗ nghĩa địa ấy thôi sao lại chơi trò kích thích như vậy nữa rồi? Mà đậu xanh chứ mấy bác quỷ, xác sống ngoài nghĩa địa ấy còn đẹp hơn con này rất nhiều lần đó biết không? Ít nhất họ còn biết khâu những chỗ rơi ra, họ cũng chẳng tạo hiệu ứng sống động như vầy. Hù chết bản cô nương chân yếu tay mềm như ta rồi....
( tác giả: -_-!! tự luyến quá má ơi, con hết thuốc chữa rồi Min)
Nó hít sâu 1 hơi nhìn về phía đầu hành lang kia.
Thứ ghê tởm kia đã biến mất nhưng âm thanh "hi hi ha ha" bên tai kia vẫn không dứt khi thì gần như sát bên khi thì xa xôi mập mờ.
Nó ngó ra nhìn bốn phía. Ừm 1 màu đen không thấy các xác kia.... Mà khoan...nó...ngó ra????
Mẹ kiếp ngó ra??? Ở đây có ai ngoài cái tên đế vương kia đâu?? Nó ngơ ngác 1 giây.
Á mẹ kiếp, mẹ kiếp. Nó như nhận ra mình đang núp sau lưng hắn...
Đại não nó load xong vội vàng bắn ra ôm lan can phía bên cạnh như tên lửa.
Hù chết bản cô nương rồi, mất mặt quá đi. Nó vội vàng điều chỉnh tâm trạng ngước lên nhìn cái tên đáng ghét đang mỉm cười thỏa mãn kia.
- Khụ, cái kia... Hmm là do con quỷ kia nó hiện ra đáng sợ quá nên mới vậy thôi.
Nó mở miệng giải thích đổi lại 1 nụ cười như ánh nắng ban mai của hắn dù trong màn đêm mưa bão.
- Ừ mình biết.
Hắn nói xong lại cười. Nó tức tối bước đi trước.
Hừ cái tên đế vương chết tiệt dám nhạo bám bổn cô nương... (Ken: oan quá, hắn chỉ thấy nó đang yêu thôi mà?) Nó lạnh lùng bước đi bỏ lại phía sau là hắn và cái tiếng cười quỷ dị kia.
- Này cậu định đi trước hả Min? Hẳn hoi con quỷ kia vẫn ở phía trước đó nhé?
Hắn vừa đuổi theo lớn tiếng nói. Đúng như dự đoán, nó như nhớ ra điều gì tại vừa rồi tức giận nên quên mất con quỷ kia.
Đáng ghét. Nó bực bội đợi hắn
- Nhanh lên đồ vô dụng.
Nó càu nhàu trông vô cùng dễ thương. Hắn chạy đến mỉm cười ghẹo:
- Haha thật không ngờ đường đường là chị đại bang Once lại sợ quỷ haha nói ra chắc người ta cười đứt ruột quá hahahahaha
Nó chẳng nói chỉ nhìn hắn khinh bỉ hừ lạnh. Nó lười giải thích với thiểu năng.
Nó chẳng sợ con quỷ ấy vì nó sống với quỷ cả chục năm liền, chỉ là vô thức bị giật mình nên mới có hành động như vậy. Chẳng hiểu tại sao nhưng nó cảm nhận được nguồn lệ khí kì lạ trên người nữ quỷ kia.
Mải mê suy nghĩ chẳng biết từ lúc nào hắn đã nắm tay nó. Nó định đẩy ra hắn liền nắm chắc lại.
Nó mặc kệ dù sao nó cũng lười đẩy phí sức.
Đánh chết nó nó cũng không thừa nhận tay hắn rất ấm tuy không mịn như tay con gái nhưng lại ấm áp và khiến nó cảm thấy an toàn .
Trong đêm mưa bão lâu lâu có ánh sáng của sét ở hành lang có đôi bạn trẻ nắm tay nhau bước đi trông thật lãng mạn...
Trong căn phòng u tối tịch mịch 1 giọng nói trầm, lạnh lùng khiến ta cảm thấy xa cách cất lên.
Xa xa 1 bóng người nhỏ bé dựa vào tường trong tiếng sấm chớp lúc ẩn lúc hiện nhìn về hướng giọng nói:
- Tỉnh rồi?
Người nằm trên giường như nhận ra chủ nhân giọng nói thoáng chốc giọng đã thay đổi từ xa cách lạnh lùng thành giọng ấm khiến người khác nghe muốn rụng tim.
-Kist, đây là chỗ nào? Sao đầu anh đau quá...
Nó nghe thế cười nhạt cất giọng thánh thót nhưng lạnh như hàn băng của mình đánh tan sự u tối tịch mịnh lúc nửa đêm của bệnh viện, như có như không nhìn hắn:
- Kist nó chết rồi, Ken tôi nhắc lại đừng làm như chúng ta thân như vậy, ta không theo nhau nên nhớ điều đó đừng làm người khác hiểu nhầm.
Nó dừng lại 1 lúc rồi nói tiếp:
- À mà đây là bệnh viện khi tôi tỉnh dậy chúng ta đã ở đây rồi còn vì sao cậu đau ấy thì xin lỗi tôi đây chẳng phải bác sĩ đừng tìm tôi.
Nó nói vậy chứ thức chất nó đang nghĩ là "haha mi đau cho ta đánh đó, hừ tên thiểu năng đánh chết ta ta cũng sẽ không nhận là sau khi tạm biệt mọi người ta đánh ngươi thêm 1 lần nữa đâu" .
Bên ngoài nó lạnh lùng đánh tan sự dịu dàng của hắn. Ken nghe vậy thoáng thất vọng nhưng rất nhanh liền trở lại giọng cũng khá vui vẻ:
- Vậy à? Không sao cả Min mọi người đâu?
Nó nhìn hắn cười thật chán ghét:
- Đừng cười với tôi thật ghê tởm. Mọi người đang ở bên phòng hồi phục. Có cậu là vẫn ở phòng hôn mê thôi. Đừng hiểu nhầm tôi đến để xem cậu chết chưa thôi đáng tiếc...
Nó nói bằng 1 giọng thất vọng. Hắn cười không để tâm tới lời nó:
- À thất vọng nhỉ vì tôi chưa chết.
- Ừ thất vọng thật tưởng đâu hốt xác cậu được rồi chứ....
Hắn vươn vai.
- Ai~ tỉnh rồi cũng nên chuyển phòng thôi nhỉ Min nhờ cậu làm thủ tục cho tôi được chứ?
Hắn nhìn nó nhờ vả. Nhưng nó lại rất không lưu tình đi ra và nói:
- Cậu có tay có chân tự mà chuyển tôi không rảnh.
Nói rồi và biến mất. Hắn mặc kệ vẫn gào:
- Nhưng tôi là người bệnh mà.
Hắn mỉm cười tự giễu. Haha hắn mong chờ gì cơ chứ? Mong nó sẽ tha thứ rồi quan tâm hắn như trước sao? Mơ tưởng chính hắn làm tổn thương nó mà, chính hắn phá hoại hạnh phúc duy nhất mà nó có. Chính tay hắn là người lấy đi tất cả, vậy hắn còn muốn gì nữa? Hối hận liệu còn kịp...
Bỗng cánh cửa phòng bệnh mở ra. Thân ảnh mà hắn đang nghĩ bỗng bước vào với ánh sáng chiếu nhờ sét.
- Đi, cậu còn định ở đây bao lâu nữa?
Giọng nó thoáng mất kiên nhẫn, mày cũng nhíu lại. Hắn thấy nó mỉm cười:
- Tôi biết cậu sẽ không bỏ lại tôi mà. Cảm ơn cậu nha Min.
Nói rồi hắn đứng dậy đi mà không để ý người đằng sau mình. Trên hành lang, 2 thân ảnh 1 trước 1 sau nhìn khá chênh lệch. Trong hình ảnh sấm chớp bão bùng ánh mắt nó như có như không luôn hiện hữu bóng hình hắn, nó thở dài. 2 người đi cách nhau 1 đoạn. Min là người phá tan sự u ám tĩnh mịch đó.
- À... Này... Hmm nếu cậu chọn lại liệu cậu còn làm vậy không Ken... À mà quên đi.
Nó mở miệng hỏi rồi lại tự giễu. Nó thật ngu ngốc mà... Bỗng:
- Có lẽ tôi vẫn sẽ làm vậy nhưng tôi sẽ không gieo quá nhiều hi vọng cho cậu Min ạ. Thực xin lỗi.
Hắn nói như sát muối vào tim nó. Rõ biết trước kết quả nhưng nó vẫn không ngừng ảo tưởng để rồi... Nó lại đau. Giọng bình thản:
- Vậy à...
Nước mắt nó lại rơi. Nó lau mãi, lau mãi. May hắn đi trước, trong đêm bão này chẳng ai biết nó đã âm thầm rơi nước mắt. Nó phải cứng cỏi lên để chẳng ai còn có thể tổn thương nó nữa. Nó tự hứa với lòng và vậy. Nhưng liệu có như nó mong muốn không? Nó không biết...
Cơn mưa rả rích nặng nề như tâm trạng nó giờ đây. Sấm chớp, tiếng sét như rạch ngang bầu trời. Thời tiết như vậy rất có lợi cho bọn ma quỷ tác oai...
Bỗng ở đầu hành lang 1 bóng trắng tay cầm đầu 1 bên mắt lòi ra nếu để ý sẽ thấy mấy con gì đó đang lúc nhúc bên trong, máu chảy be bét tay chân gần rụng rời nát toét như muốn rơi ra, máu chảy lênh láng dưới chân con quỷ hay trên trần hành lang. Con quỷ thoắt ẩn thoắt hiện trong những cái sét xé ngang bầu trời. Nhìn vô cùng dữ tợn khiến nó quên cả khóc.
Mẹ, giờ còn khóc cái gì, nhìn con kia muốn truỵ tim chứ ở đó mà khóc.
- Hi hi ha ha hi hi ha ha hi hi ha ha
Tiếng cười quỷ dị vang vọng khắp ngõ ngách hành lang bệnh viện, lưu chuyển bên tai nó và hắn. Tựa như nghe rất xa vang vọng đâu đó rồi lại truyền về.
- Mẹ nó, là tôi ảo giác phải không? Ừ chắc chắn là ảo giác chứ mẹ kiếp xã hội pháp trị làm gì còn quỷ?
Nó ngơ ngác tự nhẩm bẩm 1 mình, tự đánh lừa chính mình như kiểu cái người ở nghĩa địa hắc ám nói chuyện với đại quân quỷ cả tỉ vạn tuổi kia không phải nó vậy. Nhắm mắt, mở ra... Cái đồ chơi ghê tởm ấy vẫn ở đó trong những cái sét rạch ngang trời kia.
Đừng mà, nó mới thoát khỏi chỗ nghĩa địa ấy thôi sao lại chơi trò kích thích như vậy nữa rồi? Mà đậu xanh chứ mấy bác quỷ, xác sống ngoài nghĩa địa ấy còn đẹp hơn con này rất nhiều lần đó biết không? Ít nhất họ còn biết khâu những chỗ rơi ra, họ cũng chẳng tạo hiệu ứng sống động như vầy. Hù chết bản cô nương chân yếu tay mềm như ta rồi....
( tác giả: -_-!! tự luyến quá má ơi, con hết thuốc chữa rồi Min)
Nó hít sâu 1 hơi nhìn về phía đầu hành lang kia.
Thứ ghê tởm kia đã biến mất nhưng âm thanh "hi hi ha ha" bên tai kia vẫn không dứt khi thì gần như sát bên khi thì xa xôi mập mờ.
Nó ngó ra nhìn bốn phía. Ừm 1 màu đen không thấy các xác kia.... Mà khoan...nó...ngó ra????
Mẹ kiếp ngó ra??? Ở đây có ai ngoài cái tên đế vương kia đâu?? Nó ngơ ngác 1 giây.
Á mẹ kiếp, mẹ kiếp. Nó như nhận ra mình đang núp sau lưng hắn...
Đại não nó load xong vội vàng bắn ra ôm lan can phía bên cạnh như tên lửa.
Hù chết bản cô nương rồi, mất mặt quá đi. Nó vội vàng điều chỉnh tâm trạng ngước lên nhìn cái tên đáng ghét đang mỉm cười thỏa mãn kia.
- Khụ, cái kia... Hmm là do con quỷ kia nó hiện ra đáng sợ quá nên mới vậy thôi.
Nó mở miệng giải thích đổi lại 1 nụ cười như ánh nắng ban mai của hắn dù trong màn đêm mưa bão.
- Ừ mình biết.
Hắn nói xong lại cười. Nó tức tối bước đi trước.
Hừ cái tên đế vương chết tiệt dám nhạo bám bổn cô nương... (Ken: oan quá, hắn chỉ thấy nó đang yêu thôi mà?) Nó lạnh lùng bước đi bỏ lại phía sau là hắn và cái tiếng cười quỷ dị kia.
- Này cậu định đi trước hả Min? Hẳn hoi con quỷ kia vẫn ở phía trước đó nhé?
Hắn vừa đuổi theo lớn tiếng nói. Đúng như dự đoán, nó như nhớ ra điều gì tại vừa rồi tức giận nên quên mất con quỷ kia.
Đáng ghét. Nó bực bội đợi hắn
- Nhanh lên đồ vô dụng.
Nó càu nhàu trông vô cùng dễ thương. Hắn chạy đến mỉm cười ghẹo:
- Haha thật không ngờ đường đường là chị đại bang Once lại sợ quỷ haha nói ra chắc người ta cười đứt ruột quá hahahahaha
Nó chẳng nói chỉ nhìn hắn khinh bỉ hừ lạnh. Nó lười giải thích với thiểu năng.
Nó chẳng sợ con quỷ ấy vì nó sống với quỷ cả chục năm liền, chỉ là vô thức bị giật mình nên mới có hành động như vậy. Chẳng hiểu tại sao nhưng nó cảm nhận được nguồn lệ khí kì lạ trên người nữ quỷ kia.
Mải mê suy nghĩ chẳng biết từ lúc nào hắn đã nắm tay nó. Nó định đẩy ra hắn liền nắm chắc lại.
Nó mặc kệ dù sao nó cũng lười đẩy phí sức.
Đánh chết nó nó cũng không thừa nhận tay hắn rất ấm tuy không mịn như tay con gái nhưng lại ấm áp và khiến nó cảm thấy an toàn .
Trong đêm mưa bão lâu lâu có ánh sáng của sét ở hành lang có đôi bạn trẻ nắm tay nhau bước đi trông thật lãng mạn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.