Nữ Hoàng Tội Phạm, Kẻ Đánh Cắp Trái Tim!
Chương 46: 10 năm tù
Cá Basa
26/09/2019
“Lại một va li thuốc trắng, các người nghĩ Ruby
Mark hiện tại vẫn còn có thể tiếp tục mấy cuộc giao dịch thuốc cấm này
sao?” Tạ Hiểu Hàm phiền toái ném chiếc vali xuống đất, từng gói thuốc
trắng rơi bãi trên mặt đất, tên con buôn nhìn mà con mắt đau lòng không
thôi.
Thỏa thỏa đều là cả tỉ tinh tệ đấy bà cô của tôi ơi!
“Cô cũng là dân làm ăn, đừng có tuyệt đường sống của người khác!” Hắn căm hận nhìn lên Tạ Hiểu Hàm, không thứ gì được phép cản trở hắn kiếm tiền!
“Được, chỉ cần là không làm ăn trong khu vực của tôi. Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, Thiên Không Thành từ hôm nay, sẽ không thể xuất hiện thuốc cấm, tới một người…” Cô a a cười, họng súng hạ xuống trong ánh mắt giận dữ sợ hãi phía dưới.
“Đoàng!”
“Tao giết một người!”
Những thủ hạ xung quanh im lặng cúi đầu, chị đại tức giận chắc chắn có kẻ phải chết. Sau khi nhận được chỉ thị của người quản lí liền nhanh chóng đi tới dọn xác, đống thuốc phiện kia thì ngay lập tức bị ném vào trong thùng đốt cháy sạch.
Thuốc phiện thứ này chính là thứ Tạ Hiểu Hàm căm hận nhất trong cuộc đời 22 năm của cô. Quãng thời gian phải vật lộn vì cai thuốc kia, nếu không có Trầm Phiên và Bạch Lạc Y bên cạnh, có lẽ cô đã hỏng mất trong trại cai nghiện rồi!
Tạ Hiểu Hàm đứng ở trên cao, gió lùa qua mơn trớn da mặt khiến cô thoải mái nhắm mắt lại. Rồi sau đó cô lại nhịn không được, móc ra một điếu thuốc cho vào miệng, nhẹ nhàng bật lửa.
Hút thuốc mà không có người dùng miệng châm lửa cho thực là nhàm chán.
“Ha… 10 năm tù… họ Trầm… tôi đợi không nổi.” Tạ Hiểu Hàm buồn bực nhả ra một hơi khói, dưới chân cô là Thiên Không Thành rực rỡ mỹ lệ, ngàn ánh đèn đủ màu sắc trong màn đêm vô cùng xinh đẹp.
Kí ức lại như bị làn gió thổi về, khi đó Tạ Hiểu Hàm bị cơn đói thuốc dằn vặt đã 3 tháng, sau khi lên cơn một lần tới đờ đẫn, Trầm Phiên liền tìm được cách xin mang cô ra đi dạo một chút trong giám sát của 2 tên cảnh quan, mang cô lên một tòa nhà vô cùng cao nhìn xuống.
Thỏa thỏa đều là cả tỉ tinh tệ đấy bà cô của tôi ơi!
“Cô cũng là dân làm ăn, đừng có tuyệt đường sống của người khác!” Hắn căm hận nhìn lên Tạ Hiểu Hàm, không thứ gì được phép cản trở hắn kiếm tiền!
“Được, chỉ cần là không làm ăn trong khu vực của tôi. Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, Thiên Không Thành từ hôm nay, sẽ không thể xuất hiện thuốc cấm, tới một người…” Cô a a cười, họng súng hạ xuống trong ánh mắt giận dữ sợ hãi phía dưới.
“Đoàng!”
“Tao giết một người!”
Những thủ hạ xung quanh im lặng cúi đầu, chị đại tức giận chắc chắn có kẻ phải chết. Sau khi nhận được chỉ thị của người quản lí liền nhanh chóng đi tới dọn xác, đống thuốc phiện kia thì ngay lập tức bị ném vào trong thùng đốt cháy sạch.
Thuốc phiện thứ này chính là thứ Tạ Hiểu Hàm căm hận nhất trong cuộc đời 22 năm của cô. Quãng thời gian phải vật lộn vì cai thuốc kia, nếu không có Trầm Phiên và Bạch Lạc Y bên cạnh, có lẽ cô đã hỏng mất trong trại cai nghiện rồi!
Tạ Hiểu Hàm đứng ở trên cao, gió lùa qua mơn trớn da mặt khiến cô thoải mái nhắm mắt lại. Rồi sau đó cô lại nhịn không được, móc ra một điếu thuốc cho vào miệng, nhẹ nhàng bật lửa.
Hút thuốc mà không có người dùng miệng châm lửa cho thực là nhàm chán.
“Ha… 10 năm tù… họ Trầm… tôi đợi không nổi.” Tạ Hiểu Hàm buồn bực nhả ra một hơi khói, dưới chân cô là Thiên Không Thành rực rỡ mỹ lệ, ngàn ánh đèn đủ màu sắc trong màn đêm vô cùng xinh đẹp.
Kí ức lại như bị làn gió thổi về, khi đó Tạ Hiểu Hàm bị cơn đói thuốc dằn vặt đã 3 tháng, sau khi lên cơn một lần tới đờ đẫn, Trầm Phiên liền tìm được cách xin mang cô ra đi dạo một chút trong giám sát của 2 tên cảnh quan, mang cô lên một tòa nhà vô cùng cao nhìn xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.