Nữ Hoàng Tội Phạm, Kẻ Đánh Cắp Trái Tim!
Chương 76: Chu Phương?
Cá Basa
19/12/2019
Mỗi tối thứ 7 khu A sẽ có một hoạt động đặc biệt, đó chính là tổ chức cho các phạm nhân xem một vài đoạn phim do nhà nước yêu cầu, nếu như có thể dùng một vài từ ngữ để tóm gọn, thì đó có thể gọi chung là "phim
tẩy não".
Phim tẩy não này được làm ra theo một mô típ chung là giới thiệu về nhà nước liên bang, nói về nghĩa vụ của công dân với đất nước, sau đó thì cường đại hóa hình tượng của nhà nước liên bang với toàn bộ mọi người, kêu gọi phạm nhân đầu quân cho quân đội bảo vệ tổ quốc...
Liên tục 6 tiếng đồng hồ xem phim tuyên truyền tẩy não tới nửa đêm, đến cả Chu Phương cũng sắp sửa cảm giác bản thân nên hi sinh vì nhân dân và tự do tới nơi rồi.
Hắn nhìn xung quanh một chút, một vài phạm nhân dường như đều có vẻ suy tư sau khi xem 6 tiếng phim tẩy não kia, có vẻ như nó thật sự có tác dụng.
"Thật kì lạ..." Chu Phương lẩm bẩm.
"Đó là một loại thôi miên tâm lý." Tạ Hiểu Hàm bên cạnh đột ngột nói ra một câu làm cho Chu Phương giật mình. "Khi não bộ bị ép buộc phải tiếp nhận cùng một lúc quá nhiều thông tin, theo bản năng kẻ đó sẽ bị thôi miên cho rằng những điều đó có lý, là thứ mà bản thân cần làm..."
6 tiếng liên tục, chiều cùng 1 bộ phim nhiều lần lặp lại, cho dù là não bộ của người thanh tỉnh nhất cũng sẽ bị phá vỡ phòng tuyến.
"Như vậy tại sao bọn họ lại không ép buộc chúng ta mỗi ngày đều phải xem?" Chu Phương giật mình.
Tạ Hiểu Hàm chỉ chỉ ngón tay về phía một người, Chu Phương nhìn sang thì thấy kẻ này trôngn vô cùng kì lạ, hai mắt sưng đỏ, gân xanh nổi đầy trên trán. Hắn khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy? Tên kia là sao?"
"Cách thôi miên này nếu như áp dụng quá nhiều, một số người tâm lý yếu kém sẽ dễ xảy ra tác dụng ngược, thần kinh trở nên bất ổn." Cho nên đám người trong nhà tù này vẫn còn tỉnh táo lắm.
"Như vậy cô thì sao? Cô có bị ảnh hưởng không?" Chu Phương vừa nói ra miệng thì liền hiểu.
Tạ Hiểu Hàm có thể bình tĩnh mà nói ra những lời này, chứng tỏ cô hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng một chút nào, còn vô cùng tỉnh táo.
"Hừm?"
Tạ Hiểu Hàm nhìn Chu Phương xem cô như sinh vật lạ, nhẹ nhàng lấy ra hai cục bông vải nhỏ xinh từ trong lỗ tai, cho vào trong túi áo.
Chu Phương: "..."
Được rồi, là hắn ngu ngốc!
Đến một đoạn đường cả hai người tách ra đi về hai khu nam nữ riêng, trời mặc dù đã về đêm, thế nhưng ở đây là hoạt động tập thể, nữ tù trở về cùng Tạ Hiểu Hàm rất đông, có một số kẻ muốn gây rối cũng không thể được, cho nên cô khá thả lỏng.
Một đường bình tĩnh trở về, Tạ Hiểu Hàm vừa đứng trước cửa phòng giam, quét võng mạc rồi đẩy cửa muốn tiến vào, bàn tay lại cảm nhận được một đống dính dấp trơn nhớt lạnh lẽo.
Cô từ từ đưa mắt xuống nhìn, bực mình cười lạnh một tiếng.
Quả nhiên là khiến cho người ta phải ghê tởm mà!
"Rầm!"
Kết quả chính là Tạ Hiểu hàm đá cánh cửa ra rồi đi vào phòng, cô tìm một vài món quần áo lau sạch tay, cau mày nhìn thứ chất nhầy cáu bẩn phía trên. Đây rõ ràng chính là t*** d***, thứ mà ai cũng biết là thứ gì đó kia.
Một tên biến thái không có hàm dưỡng chút nào!
Thế nhưng hắn đã thực sự thành công khiến cho cô cảm thấy đủ ghê tởm rồi!
"Liệu có cách nào để tìm ra được kẻ này một cách nhanh nhất hay không?" Tạ Hiểu Hàm suy nghĩ kỹ tất cả những kẻ mà cô đã từng gặp, ở bên trong nhà tù này cô dường như đều độc lai độc vãng, hoàn toàn không tiếp xúc với bất cứ ai quá thân thiết.
T*** d***...
Đàn ông...
Chu Phương?
Phim tẩy não này được làm ra theo một mô típ chung là giới thiệu về nhà nước liên bang, nói về nghĩa vụ của công dân với đất nước, sau đó thì cường đại hóa hình tượng của nhà nước liên bang với toàn bộ mọi người, kêu gọi phạm nhân đầu quân cho quân đội bảo vệ tổ quốc...
Liên tục 6 tiếng đồng hồ xem phim tuyên truyền tẩy não tới nửa đêm, đến cả Chu Phương cũng sắp sửa cảm giác bản thân nên hi sinh vì nhân dân và tự do tới nơi rồi.
Hắn nhìn xung quanh một chút, một vài phạm nhân dường như đều có vẻ suy tư sau khi xem 6 tiếng phim tẩy não kia, có vẻ như nó thật sự có tác dụng.
"Thật kì lạ..." Chu Phương lẩm bẩm.
"Đó là một loại thôi miên tâm lý." Tạ Hiểu Hàm bên cạnh đột ngột nói ra một câu làm cho Chu Phương giật mình. "Khi não bộ bị ép buộc phải tiếp nhận cùng một lúc quá nhiều thông tin, theo bản năng kẻ đó sẽ bị thôi miên cho rằng những điều đó có lý, là thứ mà bản thân cần làm..."
6 tiếng liên tục, chiều cùng 1 bộ phim nhiều lần lặp lại, cho dù là não bộ của người thanh tỉnh nhất cũng sẽ bị phá vỡ phòng tuyến.
"Như vậy tại sao bọn họ lại không ép buộc chúng ta mỗi ngày đều phải xem?" Chu Phương giật mình.
Tạ Hiểu Hàm chỉ chỉ ngón tay về phía một người, Chu Phương nhìn sang thì thấy kẻ này trôngn vô cùng kì lạ, hai mắt sưng đỏ, gân xanh nổi đầy trên trán. Hắn khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy? Tên kia là sao?"
"Cách thôi miên này nếu như áp dụng quá nhiều, một số người tâm lý yếu kém sẽ dễ xảy ra tác dụng ngược, thần kinh trở nên bất ổn." Cho nên đám người trong nhà tù này vẫn còn tỉnh táo lắm.
"Như vậy cô thì sao? Cô có bị ảnh hưởng không?" Chu Phương vừa nói ra miệng thì liền hiểu.
Tạ Hiểu Hàm có thể bình tĩnh mà nói ra những lời này, chứng tỏ cô hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng một chút nào, còn vô cùng tỉnh táo.
"Hừm?"
Tạ Hiểu Hàm nhìn Chu Phương xem cô như sinh vật lạ, nhẹ nhàng lấy ra hai cục bông vải nhỏ xinh từ trong lỗ tai, cho vào trong túi áo.
Chu Phương: "..."
Được rồi, là hắn ngu ngốc!
Đến một đoạn đường cả hai người tách ra đi về hai khu nam nữ riêng, trời mặc dù đã về đêm, thế nhưng ở đây là hoạt động tập thể, nữ tù trở về cùng Tạ Hiểu Hàm rất đông, có một số kẻ muốn gây rối cũng không thể được, cho nên cô khá thả lỏng.
Một đường bình tĩnh trở về, Tạ Hiểu Hàm vừa đứng trước cửa phòng giam, quét võng mạc rồi đẩy cửa muốn tiến vào, bàn tay lại cảm nhận được một đống dính dấp trơn nhớt lạnh lẽo.
Cô từ từ đưa mắt xuống nhìn, bực mình cười lạnh một tiếng.
Quả nhiên là khiến cho người ta phải ghê tởm mà!
"Rầm!"
Kết quả chính là Tạ Hiểu hàm đá cánh cửa ra rồi đi vào phòng, cô tìm một vài món quần áo lau sạch tay, cau mày nhìn thứ chất nhầy cáu bẩn phía trên. Đây rõ ràng chính là t*** d***, thứ mà ai cũng biết là thứ gì đó kia.
Một tên biến thái không có hàm dưỡng chút nào!
Thế nhưng hắn đã thực sự thành công khiến cho cô cảm thấy đủ ghê tởm rồi!
"Liệu có cách nào để tìm ra được kẻ này một cách nhanh nhất hay không?" Tạ Hiểu Hàm suy nghĩ kỹ tất cả những kẻ mà cô đã từng gặp, ở bên trong nhà tù này cô dường như đều độc lai độc vãng, hoàn toàn không tiếp xúc với bất cứ ai quá thân thiết.
T*** d***...
Đàn ông...
Chu Phương?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.