Nữ Hoàng Tội Phạm, Kẻ Đánh Cắp Trái Tim!
Chương 38: Cứu người
Cá Basa
11/09/2019
“Vậy là họ Tạ kia dám kể hết chuyện của em ra vậy sao!!?” Bạch Lạc Y tức giận trừng Từ Vân Mộ. “Chắc chắn là đang trả đũa em không chịu giúp cô ta vào trong nhà tù quốc gia đó mà! Tạ Hiểu Hàm
lúc nào cũng tự cao tự đại, không cho là đúng!”
“Cái suy nghĩ vào nhà tù, sau đó mang người vượt ngục trở ra nó hoang đường tới mức nào chứ!!!” Càng nói Bạch Lạc Y càng muốn phun ra lửa.
Từ Vân Mộ im lặng nhìn Bạch Lạc Y, sau đó nhất châm kiến huyết nói: “Tóm lại là do em lo lắng cho Tạ Hiểu Hàm, đúng không?”
Sau đó Từ Vân Mộ bị một ánh mắt lạnh băng ném tới làm cho phải câm miệng.
“Theo như ý đồ của Tạ Hiểu Hàm, là muốn cứu một phạm nhân ở bên trong nhà tù quốc gia ở thủ đô ra sao?” Từ Vân Mộ là người ở trong khu vực chiến đấu, không phải là khu vực mưu tính kế hoạch, bởi vậy hiểu biết vẫn là khá mù mờ: “Nếu vậy người mà Hiểu Hàm muốn cứu ra là ai?”
“Người kia hả?”
Bạch Lạc Y mở ra điện thoại, vuốt ve màn hình. Bên trên là tấm hình 3 người cùng chụp chung trong khu vui chơi, một cô gái mái tóc màu đỏ rực nở nụ cười lớn mà quàng vai hai người hai bên, một Bạch Lạc Y ngại ngùng cười nhưng ánh mắt lấp lánh niềm vui, cùng với một thiếu niên mái tóc màu xanh biển đang ngại ngùng che mặt, không chịu đối diện với ống kính.
“Là một người rất quan trọng.”
Với Tạ Hiểu Hàm, và với cả cô.
Thế nhưng, Bạch Lạc Y cô đã mất đi một Trầm Phiên rồi, không thể cũng khiến cho Tạ Hiểu Hàm đi vào bên trong nguy hiểm nữa! Nhà tù quốc gia kia, thực sự không phải là nơi cho người sống!
“Như vậy chỉ cần để tôi đi cùng Hiểu Hàm là được. Không phải em sợ Tạ Hiểu Hàm sẽ gặp nguy hiểm sao, tôi sẽ đi cùng cô ấy, vào bên trong nhà tù quốc gia! Có tôi ở bên cạnh, chắc chắn tôi sẽ bảo vệ Hiểu Hàm thật tốt!” Từ Vân Mộ chắc nịch nhìn Bạch Lạc Y.
“Không!” Giống như bản năng, Bạch Lạc Y ngay lập tức thốt lên!
“Cái suy nghĩ vào nhà tù, sau đó mang người vượt ngục trở ra nó hoang đường tới mức nào chứ!!!” Càng nói Bạch Lạc Y càng muốn phun ra lửa.
Từ Vân Mộ im lặng nhìn Bạch Lạc Y, sau đó nhất châm kiến huyết nói: “Tóm lại là do em lo lắng cho Tạ Hiểu Hàm, đúng không?”
Sau đó Từ Vân Mộ bị một ánh mắt lạnh băng ném tới làm cho phải câm miệng.
“Theo như ý đồ của Tạ Hiểu Hàm, là muốn cứu một phạm nhân ở bên trong nhà tù quốc gia ở thủ đô ra sao?” Từ Vân Mộ là người ở trong khu vực chiến đấu, không phải là khu vực mưu tính kế hoạch, bởi vậy hiểu biết vẫn là khá mù mờ: “Nếu vậy người mà Hiểu Hàm muốn cứu ra là ai?”
“Người kia hả?”
Bạch Lạc Y mở ra điện thoại, vuốt ve màn hình. Bên trên là tấm hình 3 người cùng chụp chung trong khu vui chơi, một cô gái mái tóc màu đỏ rực nở nụ cười lớn mà quàng vai hai người hai bên, một Bạch Lạc Y ngại ngùng cười nhưng ánh mắt lấp lánh niềm vui, cùng với một thiếu niên mái tóc màu xanh biển đang ngại ngùng che mặt, không chịu đối diện với ống kính.
“Là một người rất quan trọng.”
Với Tạ Hiểu Hàm, và với cả cô.
Thế nhưng, Bạch Lạc Y cô đã mất đi một Trầm Phiên rồi, không thể cũng khiến cho Tạ Hiểu Hàm đi vào bên trong nguy hiểm nữa! Nhà tù quốc gia kia, thực sự không phải là nơi cho người sống!
“Như vậy chỉ cần để tôi đi cùng Hiểu Hàm là được. Không phải em sợ Tạ Hiểu Hàm sẽ gặp nguy hiểm sao, tôi sẽ đi cùng cô ấy, vào bên trong nhà tù quốc gia! Có tôi ở bên cạnh, chắc chắn tôi sẽ bảo vệ Hiểu Hàm thật tốt!” Từ Vân Mộ chắc nịch nhìn Bạch Lạc Y.
“Không!” Giống như bản năng, Bạch Lạc Y ngay lập tức thốt lên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.