Nữ Hoàng Tội Phạm, Kẻ Đánh Cắp Trái Tim!
Chương 30: Gian xảo cùng dối trá
Cá Basa
11/09/2019
“Ầm!”
Cả cơ thể của Tạ Hiểu Hàm bay thẳng vào một góc, sau đó cô chật vật đứng lên, ánh mắt như muốn đốt cháy tên họ Trầm trước mặt, trong miệng cũng đã có mùi tanh mặn của máu. Không rõ là vì lí do gì, cô đột nhiên cảm thấy huyết mạch như đang gào thét, rất muốn được xông tới mà hung hăng đấm cho tên kia một cái.
Dám đánh cô đau như thế!!!
“Sao vậy? Yếu rồi? Con gái quả nhiên là chân yếu tay mềm…” Trầm Phiền cười nhạo, giơ giơ nắm đấm thách thức Tạ Hiểu Hàm: “Cậu mệt chưa, nếu mệt rồi thì chúng ta sẽ dừng lại! Thể lực của cậu tốt nhất là nên vận động nhẹ nhàng chút thôi…”
Dám cười nhạo tôi!!!
Tạ Hiểu Hàm nghiến răng nghiến lợi cười, sau đó đứng lên, lao tới tung ra một cú đấm thẳng cực mạnh, lại bị Trầm Phiên né tránh vô cùng dễ dàng, một cú đấm móc mạnh mẽ giáng thẳng vào bụng cô khiến cho cô trợn mắt mà “Agh” một tiếng, cả người co rút. Trầm Phiền còn không ngại phiền cười: “Sự gian xảo và dối trá vừa nãy của cậu đâu rồi? Cậu nghĩ sức mạnh thể chất đơn thuần của cậu có thể đối kháng lại với đàn ông sao? Hay cậu tưởng cậu đang mặc cơ giáp để đấu với tôi?”
“Nhớ kỹ, nếu không có thể chất mạnh mẽ như kẻ thù, thì phải dùng trí! Boxing hay bất cứ môn võ thuật nào, kể cả bắn nhau, chém giết bên ngoài, sức mạnh không thể giúp cậu sinh tồn, mà phải dùng trí!”
Cô chấn động nhìn hắn, bụng co rút khiến cho thức ăn nhẹ vừa nãy thi nhau biểu tình, nhịn không được bụm miệng nôn ọe ra, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt xung quanh.
“Ôi, cậu hành hạ cô ấy quá! Trầm thiếu gia, biết cậu vốn chẳng biết cái gì gọi là lưu luyến bụi hoa, thương hoa tiếc ngọc, nhưng tôi không ngờ tới cả bạn bè cậu cũng đối xử như vậy!” Nam huấn luyện viên cằn nhằn đi tới, giơ tay định ôm Tạ Hiểu Hàm tới phòng nghỉ ngơi, không ngờ bản thân lại bị người giơ chân đá ra.
“Cút, bổn thiếu gia tự mang người đi xoa thuốc!” Trầm Phiên ném cho hắn một ánh mắt khinh bỉ, ôm lấy Tạ Hiểu Hàm vào lòng rời khỏi sàn luyện boxing trong ánh mắt trầm trồ của người xung quanh. Cô bực bội tựa đầu vào trong lồng ngực ấm nóng, sau đó trả đũa mà lau cái miệng vừa nôn khan lên áo Trầm Phiên, mùi tanh hôi bốc mùi làm cho Trầm Phiên dở khóc dở cười.
Cả cơ thể của Tạ Hiểu Hàm bay thẳng vào một góc, sau đó cô chật vật đứng lên, ánh mắt như muốn đốt cháy tên họ Trầm trước mặt, trong miệng cũng đã có mùi tanh mặn của máu. Không rõ là vì lí do gì, cô đột nhiên cảm thấy huyết mạch như đang gào thét, rất muốn được xông tới mà hung hăng đấm cho tên kia một cái.
Dám đánh cô đau như thế!!!
“Sao vậy? Yếu rồi? Con gái quả nhiên là chân yếu tay mềm…” Trầm Phiền cười nhạo, giơ giơ nắm đấm thách thức Tạ Hiểu Hàm: “Cậu mệt chưa, nếu mệt rồi thì chúng ta sẽ dừng lại! Thể lực của cậu tốt nhất là nên vận động nhẹ nhàng chút thôi…”
Dám cười nhạo tôi!!!
Tạ Hiểu Hàm nghiến răng nghiến lợi cười, sau đó đứng lên, lao tới tung ra một cú đấm thẳng cực mạnh, lại bị Trầm Phiên né tránh vô cùng dễ dàng, một cú đấm móc mạnh mẽ giáng thẳng vào bụng cô khiến cho cô trợn mắt mà “Agh” một tiếng, cả người co rút. Trầm Phiền còn không ngại phiền cười: “Sự gian xảo và dối trá vừa nãy của cậu đâu rồi? Cậu nghĩ sức mạnh thể chất đơn thuần của cậu có thể đối kháng lại với đàn ông sao? Hay cậu tưởng cậu đang mặc cơ giáp để đấu với tôi?”
“Nhớ kỹ, nếu không có thể chất mạnh mẽ như kẻ thù, thì phải dùng trí! Boxing hay bất cứ môn võ thuật nào, kể cả bắn nhau, chém giết bên ngoài, sức mạnh không thể giúp cậu sinh tồn, mà phải dùng trí!”
Cô chấn động nhìn hắn, bụng co rút khiến cho thức ăn nhẹ vừa nãy thi nhau biểu tình, nhịn không được bụm miệng nôn ọe ra, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt xung quanh.
“Ôi, cậu hành hạ cô ấy quá! Trầm thiếu gia, biết cậu vốn chẳng biết cái gì gọi là lưu luyến bụi hoa, thương hoa tiếc ngọc, nhưng tôi không ngờ tới cả bạn bè cậu cũng đối xử như vậy!” Nam huấn luyện viên cằn nhằn đi tới, giơ tay định ôm Tạ Hiểu Hàm tới phòng nghỉ ngơi, không ngờ bản thân lại bị người giơ chân đá ra.
“Cút, bổn thiếu gia tự mang người đi xoa thuốc!” Trầm Phiên ném cho hắn một ánh mắt khinh bỉ, ôm lấy Tạ Hiểu Hàm vào lòng rời khỏi sàn luyện boxing trong ánh mắt trầm trồ của người xung quanh. Cô bực bội tựa đầu vào trong lồng ngực ấm nóng, sau đó trả đũa mà lau cái miệng vừa nôn khan lên áo Trầm Phiên, mùi tanh hôi bốc mùi làm cho Trầm Phiên dở khóc dở cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.