Nữ Hoàng Tội Phạm, Kẻ Đánh Cắp Trái Tim!
Chương 67: Quản ngục trưởng khu A
Cá Basa
15/11/2019
#Cá Basa
Mặc dù các quản ngục tiến tới liêm tục lên tiếng khiến cho Lịch Phẩm bình tĩnh, hắn lại vẫn giống như người khổng lồ xanh, nổi điên dùng cơ bắp quật ngã tất cả những người xung quanh, nhất là lão Tôn, bị Lịch Phẩm nắm lấy cổ chân mà quật xuống dưới nền đất.
"Chết tiệt! Chế ngự hắn lại! Quản ngục trưởng sắp tới rồi!" Một quản ngục trung niên cất tiếng, 10 tên quản ngục bật gậy điện, xông tới bao vây chặt chẽ Lịch Phẩm.
"A Phẩm... A Phẩm... Bình tĩnh... Nghe anh..." Lịch Phù cũng một đầu đầy mồ hôi muốn ngăn lại Lịch Phẩm, thế nhưng em trai lại bỏ ngoài tai những lời của hắn, chỉ muốn dùng phương thức bạo lực phát tiết toàn bộ tức giận cùng bất mãn lên kẻ thù.
"Agh!!!"
Một quản ngục xông tới nện gậy điện lên lưng của Lịch Phẩm, không ngờ hắn lại điên cuồng mà giãy giụa kháng lại cơn điện giật, ánh mắt như sói đói hướng tới quản ngục.
Quản ngục rùng mình ngay lập tức lăn người chạy trốn, lại bị Lịch Phẩm túm lại tóc, tàn nhẫn, đập thẳng đầu vào nền đất, khiến đầu của hắn nổ tung như một quả cà chua bị bóp nát.
"A Phẩm!!!!!!!" Lịch Phù đau đớn gào lên, lúc này đã không thể cứu vãn lại tình hình nữa.
"Tiểu Đao!!! Giết hắn! Giết hắn!!!!"
Các quản ngục điên cuồng đi tới đánh gậy điện lên người của Lịch Phẩm, ở một góc kia lão Tôn còn chút hơi tàn được người cứu ra, ánh mắt diều hâu lom lom nhìn Lịch Phẩm giãy giụa đánh nhau với quản ngục, thỏa mãn đắc ý cười nhìn Lịch Phù.
Trận này hắn thắng rồi, khu A không có Lịch Phẩm, sẽ là khu A của lão Tôn hắn!
Tạ Hiểu Hàm rùng mình nhìn Lịch Phẩm quần ẩu với một đám quản ngục, tuy hắn bị thương liên tục, các quản ngục kia lại cũng không ăn được chỗ tốt, có người còn bị đánh tới không rõ sống chết, vứt qua một bên.
Chuyện đến nước này, chắc chắn Lịch Phẩm sẽ bị đuổi lên khu trên, hoặc là sẽ bị các quản ngục xử tử!
Dù sao, một quản ngục đã bị giết rồi!
Lịch Phù lúc này đã không còn bận tâm được điều gì nữa, xông tới chặn lại em trai, giọng điệu đã có thể gọi là van nài nói: "A Phẩm à, coi như là anh trai cầu xin em... Dừng lại được không? Hắn vẫn an toàn, không một chút tổn thương nào cả... Dừng lại được không A Phẩm..."
Ánh mắt Lịch Phẩm lom lom nhìn về phía gã nhỏ con đang ngẩn ngơ ngồi trên mặt đất, giống như đã xác minh được cái gì, im lặng buông tay chịu trói.
Chỉ là giống như trời xanh trêu ngươi, một tên quản ngục giống như phát điên xông tới dùng gậy điện vặn hết mức có thể mà đánh tới chỗ hắn, Lịch Phù theo bản năng che trước người em trai, sau đó bị gậy điện đánh vào lồng ngực, trợn lòng trắng mắt co giật ngã xuống, hơi thở mong manh.
"Agh... Ah... Ah!!!!!!!!!!!"
Tiếng gào thét như của dã thú vang vọng khắp khu A, Tạ Hiểu Hàm cũng theo phản xạ ngay lập tức tìm một chỗ núp đi.
Lịch Phẩm trong cơn giận dữ càng đáng sợ, nhảy một phát cơ thể to lớn kia bay lên cao tới 5 mét, hung hãn đạp lên người của tên quản ngục xui xẻo kia, ngay lập tức đạp gãy xương sống của hắn ra làm hai khúc.
Những kẻ xung quanh hoặc là nhanh chân chạy thoát, hoặc là xui xẻo bị hắn bắt được thì bị thương hoặc nằm hoặc ngất xỉu không rõ sống chết, cả sân hoạt động tự do đều trở thành như tu la tràng.
Đúng lúc này, một người nhẹ nhàng bước tới, giày da bóng lộn, áo choàng trắng tung bay trong gió.
Các quản ngục vừa nhìn thấy hắn thì ánh mắt đều như nhìn thấy vị cứu tinh, hưng phấn hét lên: "Quản ngục trưởng!"
"Quản ngục trưởng, cuối cùng ngài cũng tới!"
Quản ngục trưởng mỉm cười đi tới, hắn đi một bước, Lịch Phẩm lùi một bước, ánh mắt sưng huyết nhìn chằm chằm cái bóng trắng nhã nhặn kia.
"Ta đã nói, đừng khiến cho công sức của anh trai ngươi lãng phí, ngươi nghe không hiểu sao?" Quản ngục trưởng mỉm cười, nhìn Lịch Phù sống chết không rõ nằm dưới đất, trong mắt lại hiện lên một mạt... Đau lòng.
Hắn nâng lên bàn tay một lực đè ép khổng lồ khiến cho Lịch Phẩm ngã quỵ xuống hai chân, ánh mắt không cam nhìn chằm chằm kẻ đối diện.
"Ha ha, lại còn không cam lòng? Đem hắn nhốt vào "phòng trắng 3 tiếng", hảo hảo tịnh tâm sám hối lại lỗi lầm." Quản ngục trưởng ra lệnh cho các quản ngục xung quanh.
"Quản ngục trưởng! Chẳng lẽ lại chỉ xử phạt như thế!!? Kẻ này đáng chết vạn lầm!" Một người phản kháng hét lên.
Quản ngục trưởng dừng chân, bóng lưng dần dần quay lại, ánh mắt câu câu mỉm cười nhìn kẻ dáng cãi lệnh hắn: "Ngươi cãi lệnh cấp trên, hửm?"
Cuối cùng tất nhiên vẫn không ai dám cãi lệnh của người đứng đầu khu A, áp giải Lịch Phẩm đi, các tù nhân hoặc quản ngục bị thương được mang đi cứu chữa, đặc biệt Lịch Phù còn được chính tay quản ngục trưởng mang đi trong ánh mắt khó hiểu của mọi người.
Tạ Hiểu Hàm mỉm cười, hiển nhiên Lịch Phù có thể thản nhiên mà bao che cho Lịch Phẩm hết lần này tới lần khác như vậy đều là đương nhiên, đương nhiên vì hắn đã nắm được một đồng minh bất khả xâm phạm trong khu A - Quản ngục trưởng khu A này!
Nói tới, quản ngục trưởng khu A thực ra lại là người quen của cô, vô cùng quen thuộc!
Hắn chính là kẻ đã bắt Trầm Phiên mang vào nhà tù quốc gia - La Phước!
Mặc dù các quản ngục tiến tới liêm tục lên tiếng khiến cho Lịch Phẩm bình tĩnh, hắn lại vẫn giống như người khổng lồ xanh, nổi điên dùng cơ bắp quật ngã tất cả những người xung quanh, nhất là lão Tôn, bị Lịch Phẩm nắm lấy cổ chân mà quật xuống dưới nền đất.
"Chết tiệt! Chế ngự hắn lại! Quản ngục trưởng sắp tới rồi!" Một quản ngục trung niên cất tiếng, 10 tên quản ngục bật gậy điện, xông tới bao vây chặt chẽ Lịch Phẩm.
"A Phẩm... A Phẩm... Bình tĩnh... Nghe anh..." Lịch Phù cũng một đầu đầy mồ hôi muốn ngăn lại Lịch Phẩm, thế nhưng em trai lại bỏ ngoài tai những lời của hắn, chỉ muốn dùng phương thức bạo lực phát tiết toàn bộ tức giận cùng bất mãn lên kẻ thù.
"Agh!!!"
Một quản ngục xông tới nện gậy điện lên lưng của Lịch Phẩm, không ngờ hắn lại điên cuồng mà giãy giụa kháng lại cơn điện giật, ánh mắt như sói đói hướng tới quản ngục.
Quản ngục rùng mình ngay lập tức lăn người chạy trốn, lại bị Lịch Phẩm túm lại tóc, tàn nhẫn, đập thẳng đầu vào nền đất, khiến đầu của hắn nổ tung như một quả cà chua bị bóp nát.
"A Phẩm!!!!!!!" Lịch Phù đau đớn gào lên, lúc này đã không thể cứu vãn lại tình hình nữa.
"Tiểu Đao!!! Giết hắn! Giết hắn!!!!"
Các quản ngục điên cuồng đi tới đánh gậy điện lên người của Lịch Phẩm, ở một góc kia lão Tôn còn chút hơi tàn được người cứu ra, ánh mắt diều hâu lom lom nhìn Lịch Phẩm giãy giụa đánh nhau với quản ngục, thỏa mãn đắc ý cười nhìn Lịch Phù.
Trận này hắn thắng rồi, khu A không có Lịch Phẩm, sẽ là khu A của lão Tôn hắn!
Tạ Hiểu Hàm rùng mình nhìn Lịch Phẩm quần ẩu với một đám quản ngục, tuy hắn bị thương liên tục, các quản ngục kia lại cũng không ăn được chỗ tốt, có người còn bị đánh tới không rõ sống chết, vứt qua một bên.
Chuyện đến nước này, chắc chắn Lịch Phẩm sẽ bị đuổi lên khu trên, hoặc là sẽ bị các quản ngục xử tử!
Dù sao, một quản ngục đã bị giết rồi!
Lịch Phù lúc này đã không còn bận tâm được điều gì nữa, xông tới chặn lại em trai, giọng điệu đã có thể gọi là van nài nói: "A Phẩm à, coi như là anh trai cầu xin em... Dừng lại được không? Hắn vẫn an toàn, không một chút tổn thương nào cả... Dừng lại được không A Phẩm..."
Ánh mắt Lịch Phẩm lom lom nhìn về phía gã nhỏ con đang ngẩn ngơ ngồi trên mặt đất, giống như đã xác minh được cái gì, im lặng buông tay chịu trói.
Chỉ là giống như trời xanh trêu ngươi, một tên quản ngục giống như phát điên xông tới dùng gậy điện vặn hết mức có thể mà đánh tới chỗ hắn, Lịch Phù theo bản năng che trước người em trai, sau đó bị gậy điện đánh vào lồng ngực, trợn lòng trắng mắt co giật ngã xuống, hơi thở mong manh.
"Agh... Ah... Ah!!!!!!!!!!!"
Tiếng gào thét như của dã thú vang vọng khắp khu A, Tạ Hiểu Hàm cũng theo phản xạ ngay lập tức tìm một chỗ núp đi.
Lịch Phẩm trong cơn giận dữ càng đáng sợ, nhảy một phát cơ thể to lớn kia bay lên cao tới 5 mét, hung hãn đạp lên người của tên quản ngục xui xẻo kia, ngay lập tức đạp gãy xương sống của hắn ra làm hai khúc.
Những kẻ xung quanh hoặc là nhanh chân chạy thoát, hoặc là xui xẻo bị hắn bắt được thì bị thương hoặc nằm hoặc ngất xỉu không rõ sống chết, cả sân hoạt động tự do đều trở thành như tu la tràng.
Đúng lúc này, một người nhẹ nhàng bước tới, giày da bóng lộn, áo choàng trắng tung bay trong gió.
Các quản ngục vừa nhìn thấy hắn thì ánh mắt đều như nhìn thấy vị cứu tinh, hưng phấn hét lên: "Quản ngục trưởng!"
"Quản ngục trưởng, cuối cùng ngài cũng tới!"
Quản ngục trưởng mỉm cười đi tới, hắn đi một bước, Lịch Phẩm lùi một bước, ánh mắt sưng huyết nhìn chằm chằm cái bóng trắng nhã nhặn kia.
"Ta đã nói, đừng khiến cho công sức của anh trai ngươi lãng phí, ngươi nghe không hiểu sao?" Quản ngục trưởng mỉm cười, nhìn Lịch Phù sống chết không rõ nằm dưới đất, trong mắt lại hiện lên một mạt... Đau lòng.
Hắn nâng lên bàn tay một lực đè ép khổng lồ khiến cho Lịch Phẩm ngã quỵ xuống hai chân, ánh mắt không cam nhìn chằm chằm kẻ đối diện.
"Ha ha, lại còn không cam lòng? Đem hắn nhốt vào "phòng trắng 3 tiếng", hảo hảo tịnh tâm sám hối lại lỗi lầm." Quản ngục trưởng ra lệnh cho các quản ngục xung quanh.
"Quản ngục trưởng! Chẳng lẽ lại chỉ xử phạt như thế!!? Kẻ này đáng chết vạn lầm!" Một người phản kháng hét lên.
Quản ngục trưởng dừng chân, bóng lưng dần dần quay lại, ánh mắt câu câu mỉm cười nhìn kẻ dáng cãi lệnh hắn: "Ngươi cãi lệnh cấp trên, hửm?"
Cuối cùng tất nhiên vẫn không ai dám cãi lệnh của người đứng đầu khu A, áp giải Lịch Phẩm đi, các tù nhân hoặc quản ngục bị thương được mang đi cứu chữa, đặc biệt Lịch Phù còn được chính tay quản ngục trưởng mang đi trong ánh mắt khó hiểu của mọi người.
Tạ Hiểu Hàm mỉm cười, hiển nhiên Lịch Phù có thể thản nhiên mà bao che cho Lịch Phẩm hết lần này tới lần khác như vậy đều là đương nhiên, đương nhiên vì hắn đã nắm được một đồng minh bất khả xâm phạm trong khu A - Quản ngục trưởng khu A này!
Nói tới, quản ngục trưởng khu A thực ra lại là người quen của cô, vô cùng quen thuộc!
Hắn chính là kẻ đã bắt Trầm Phiên mang vào nhà tù quốc gia - La Phước!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.