Nữ Hoàng Tội Phạm, Kẻ Đánh Cắp Trái Tim!
Chương 21: Sảng
Cá Basa
08/09/2019
Tạ Hiểu Hàm mang ba lô nhẹ nhàng đi về nhà trên
đường, ngày hôm nay sau vụ đánh nhau kia cô bị thầy chủ nhiệm giữ lại
khiến cho không kịp đi làm thêm, chỉ có thể xin nghỉ làm đột xuất một
ngày, chỉ là tâm tình của cô lại đặc biệt vui vẻ, bước chân cũng nhẹ
bẫng hơn thường ngày rất nhiều.
Cô nhớ lại ánh mắt thất vọng của thầy chủ nhiệm lại chẳng hề thấy buồn, ánh mắt của bọn Du Hồng khi nhìn cô lại mang theo dáng vẻ sợ sệt, nó mới thực sự khiến cô bận tâm.
Ta Hiểu Hàm tâm tình tốt đi lên phía trên cầu cao tốc, nhìn xuống khung cảnh con sông rộng lớn, trong lòng ngoại trừ sảng khoái chính là thư sướng. Cô giơ bàn tay của mình lên trời nhìn ngắm một lúc, sau đó liền nắm chặt lại đặt bên miệng mà cười lớn. Quy tắc sinh tồn của thế giới này thực ra lại đơn giản tới thế, chẳng có thứ gì gọi là không thể phản kháng cả.
“Em gái, mua dùng thử không, màu đen này rất hợp với em đấy!” Đột nhiên khi Tạ Hiểu Hàm đi qua một gánh hàng rong nhỏ, chị gái nhiệt tình đưa vào tay cô một lọ sơn móng tay nhỏ xíu màu đen.
Lời “không” còn chưa kịp bật ra khỏi miệng Tạ Hiểu Hàm, cô đột nhiên ngừng lại sờ sờ lọ sơn mát lạnh, màu đen bên trong cứ như có ma lực mà thu hút cô. Cô nghĩ, sơn móng tay màu đen này hẳn sẽ rất hợp với màu tóc của cô nhỉ?
Cứ như vậy, Tạ Hiểu Hàm vui vẻ mua lọ sơn móng, sau đó chị bán hàng còn vô cùng tốt bụng giúp cô sơn 1 lượt lên tay và chân. Cô nhìn màu đen lóng lánh trên tay, nhận ra chúng thực sự trông dễ thương muốn chết đi được.
Thật là vui vẻ, làm những điều mà bản thân mong muốn thật vui vẻ!
Tạ Hiểu Hàm cô sống 16 năm qua rốt cuộc đã sống cái kiểu gì vậy? Sống một cuộc sống không dám tìm hiểu điều bản thân ưa thích, thậm chí còn không dám suy nghĩ tới việc trái ý người khác?
Cô cảm thấy trong lồng ngực rạo rực khó tả, đeo chặt cặp sách trên lưng, chạy một mạch tới con phố sầm uất nơi cô chưa bao giờ dám đặt chân tới, nhìn xe cộ xa hoa vụt qua trên bầu trời và đường cao tốc trên không, nơi mà những người càng giàu có thì sinh hoạt sẽ càng ở trên cao.
Bước chân của Tạ Hiểu Hàm dừng lại trước một cửa tiệm quần áo xa xỉ, cô nhìn mình trong gương, xộc xệch nhếch nhác, nhưng lại chưa bao giờ rạng rỡ tới thế với mái tóc màu đỏ. Cô giơ lên ngón tay giữa sơn móng đen với chính bản thân trong gương, ha hả cười lớn.
===
Bạn có đang thực sự sống theo cách bản thân mình mong muốn?
Cô nhớ lại ánh mắt thất vọng của thầy chủ nhiệm lại chẳng hề thấy buồn, ánh mắt của bọn Du Hồng khi nhìn cô lại mang theo dáng vẻ sợ sệt, nó mới thực sự khiến cô bận tâm.
Ta Hiểu Hàm tâm tình tốt đi lên phía trên cầu cao tốc, nhìn xuống khung cảnh con sông rộng lớn, trong lòng ngoại trừ sảng khoái chính là thư sướng. Cô giơ bàn tay của mình lên trời nhìn ngắm một lúc, sau đó liền nắm chặt lại đặt bên miệng mà cười lớn. Quy tắc sinh tồn của thế giới này thực ra lại đơn giản tới thế, chẳng có thứ gì gọi là không thể phản kháng cả.
“Em gái, mua dùng thử không, màu đen này rất hợp với em đấy!” Đột nhiên khi Tạ Hiểu Hàm đi qua một gánh hàng rong nhỏ, chị gái nhiệt tình đưa vào tay cô một lọ sơn móng tay nhỏ xíu màu đen.
Lời “không” còn chưa kịp bật ra khỏi miệng Tạ Hiểu Hàm, cô đột nhiên ngừng lại sờ sờ lọ sơn mát lạnh, màu đen bên trong cứ như có ma lực mà thu hút cô. Cô nghĩ, sơn móng tay màu đen này hẳn sẽ rất hợp với màu tóc của cô nhỉ?
Cứ như vậy, Tạ Hiểu Hàm vui vẻ mua lọ sơn móng, sau đó chị bán hàng còn vô cùng tốt bụng giúp cô sơn 1 lượt lên tay và chân. Cô nhìn màu đen lóng lánh trên tay, nhận ra chúng thực sự trông dễ thương muốn chết đi được.
Thật là vui vẻ, làm những điều mà bản thân mong muốn thật vui vẻ!
Tạ Hiểu Hàm cô sống 16 năm qua rốt cuộc đã sống cái kiểu gì vậy? Sống một cuộc sống không dám tìm hiểu điều bản thân ưa thích, thậm chí còn không dám suy nghĩ tới việc trái ý người khác?
Cô cảm thấy trong lồng ngực rạo rực khó tả, đeo chặt cặp sách trên lưng, chạy một mạch tới con phố sầm uất nơi cô chưa bao giờ dám đặt chân tới, nhìn xe cộ xa hoa vụt qua trên bầu trời và đường cao tốc trên không, nơi mà những người càng giàu có thì sinh hoạt sẽ càng ở trên cao.
Bước chân của Tạ Hiểu Hàm dừng lại trước một cửa tiệm quần áo xa xỉ, cô nhìn mình trong gương, xộc xệch nhếch nhác, nhưng lại chưa bao giờ rạng rỡ tới thế với mái tóc màu đỏ. Cô giơ lên ngón tay giữa sơn móng đen với chính bản thân trong gương, ha hả cười lớn.
===
Bạn có đang thực sự sống theo cách bản thân mình mong muốn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.