Quyển 1 - Chương 15: Ở rừng phong học võ
Bắc Đằng
25/04/2018
Sau khi đội đá
cầu trải qua trước hai đợt thẩm định lựa chọn, chỉ còn lại có tám người, xem tố chất của mọi người, thật đúng là làm người nhọc lòng. Những
người này nếu bàn về ngoại hình, cũng không có trở ngại, nếu bàn về công phu trước mắt, thật để cho người dốc sức vuốt mồ hôi, còn không bằng
nàng đâu. Nói như thế nào, khi nàng ở THPT cũng đã tham gia đấu đạt tới
đội nữ, có mấy lần như vậy, chỉ là nơi này người biết khinh công, tựa
như chơi game khi treo ngoài treo (???), vạch xuất phát không ở một cấp độ trên. Hàn Linh lại một lần khẩn cấp
mà nhận thức đến tầm quan trọng của khinh công, nàng nhất định phải học.
“Công chúa, ở đây mặt trời lớn, ta cùng ngươi qua chỗ mát mẻ bên kia nghỉ ngơi một chút đi.”
Hàn Linh ngẩng đầu nhìn nhìn trời, tầng mây che đậy mặt trời, nàng không thấy được mặt trời rất lớn như thế nào đâu? Quay đầu theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một tên thư sinh lớn lên gầy đang ân cần mà dẫn Tử Nhi đi đến dưới một cây đại thụ bên ngoài sân đá cầu. Xem thư sinh khuôn mặt trắng nõn kia, ngũ quan đoan chính, nhưng thật ra dáng dấp không tệ, chính là xem như thế nào không được tự nhiên lắm. Mà Tử Nhi đỏ bừng mặt, vẻ xấu hổ lộ ra, hình như ấn tượng đối với hắn không tệ.
Hai mắt của nàng gian xảo mà liếc trộm hai người, ừ…… Có JQ*!
* Là từ viết tắt cho chữ 矫情 Jiǎoqíng có nghĩa là gian tình.
Hàn Như Phong như bóng với hình mà bu lại đây, nháy mắt đào hoa nói: “Linh nhi, không bằng cũng cho ta lên sân khấu đi, ta nhất định giúp ngươi đánh bại Dạ Ma Thiên.”
“Ngươi nấp một bên đi, đừng để cho ta thêm phiền.” Nàng trực tiếp đuổi hắn đi, đối với hắn hoàn toàn không báo bất luận cái hy vọng gì, từ thành viên được đề cử ở trước mặt đi qua từng người, theo thứ tự điểm danh, “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi…… Bốn người các ngươi, từ hôm nay trở đi liền luyện tập như thế nào phòng thủ cầu môn cho ta. Thi đấu ngày đó, nhiệm vụ duy nhất của các ngươi, chính là bảo vệ cho cầu môn.”
Bốn người bị chọn kinh ngạc nhìn nhau: “Chúng ta chỉ phòng thủ cầu môn, vậy ai tới tiến cầu?”
Lông mày của nàng nhẹ khều, ra vẻ thần bí nói: “Cái này ta đều có an bài, tóm lại các ngươi vô luận là dùng đầu, tay, hay là dùng thân thể, mông, gắt gao chặn lại cầu môn cho ta là được rồi.”
Bốn người vẫn như cũ nghi hoặc mà nhìn nhau, chỉ thủ vệ không đá cầu, cái này đâu có còn là thi đấu đá cầu?
Vì bỏ đi băn khoăn của bọn họ, cũng vì kích thích tính tích cực của mọi người, nàng quyết định vứt mồi câu mắc câu: “Nếu lần này các ngươi có thể giúp ta, không đúng, là giúp công chúa thắng người của thư viện Thanh Bách, công chúa sẽ bẩm báo với Hoàng thượng, cho các ngươi mỗi người thăng quan tiến chức, ban thưởng vàng bạc. Nếu trong đó có người biểu hiện xuất sắc nhất, công chúa còn sẽ suy xét xếp các ngươi vào danh sách tuyển phu của nàng. Nghe rõ chưa?” Dù sao cũng đều là giả, hứa một tên tuổi tới hù dọa người, thì như thế nào? Đây là thủ pháp thương trường nàng quen dùng, lấy chút vỏ rỗng tới dẫn đối phương mắc câu, với mình trăm lợi mà không một hại.
“Nghe rõ.” Tiếng trả lời vang dội, con cá cuối cùng mắc câu.
“Được, bây giờ bắt đầu luyện tập. Đội viên hậu bị phụ trách sút gôn, những người khác liều mạng mà bảo vệ cho cầu môn cho ta.” Sau khi ra lệnh một tiếng, nàng cũng vén tay áo xuống trận, ta không có khinh công, nhưng ta có kỹ năng đá cầu, nàng cũng không tin lấy sách lược bất bại của nàng sẽ không thắng nổi Dạ Ma Thiên.
Ban đêm yên tĩnh không tiếng động, chỉ có người nào đó không ngừng mà ở trong mộng nói mớ.
“Đầu cầu!”
“Sút gôn!”
“Thẻ vàng!”
Hàn Như Phong nhức đầu mà nhìn nàng ngủ ở bên ngoài tay chân cũng múa, không ngừng nói mớ, dở khóc dở cười. Hàn Linh ở trong mộng một cú đá xoay chuyển xinh đẹp, hung hăng mà nện ở trên bụng của hắn, hắn nhịn đau than nhẹ.
“Dạ Ma Thiên, ngươi kéo người phạm quy…… Trọng tài, cho hắn thẻ vàng……”
Hàn Như Phong nghe nàng nói mớ, cười khẽ ra tiếng. Hắn đã nghĩ không ra, vì sao nàng chuyên chú ở trên thi đấu đá cầu như vậy, còn nảy sinh lời nói ác độc nhất định phải chiến thắng Dạ Ma Thiên.
Ngoài cửa sổ là ánh trăng mông lung, ánh trăng xẹt qua bệ cửa sổ mở nhỏ, chiếu vào trên sườn mặt của nàng, tựa như vẩy lên một tầng ánh sáng rực rỡ dư thừa, mang theo vẻ mê mang.
Ánh mắt của hắn lập loè, cúi người hôn ở trên môi của nàng, đầu tiên là nhẹ nhàng đụng vào, thấy nàng không có cái phản ứng gì. Tinh tế hôn một chút rải dừng ở gương mặt, cánh mũi, cái trán của nàng, hắn đã khắc chế mình rất lâu, cuối cùng vẫn là nhịn không được khát vọng ở trong lòng.
“Mộ Hoa, đừng đi!”
Xúc cảm thân mật, làm cho nàng theo bản năng mà nghĩ đến Thủy Mộ Hoa mất tích đã lâu. Trong lúc ngủ mơ, nàng duỗi tay ôm cổ của đối phương, chủ động cúi người hôn nhau. Môi lưỡi giao triền, mút hơi thở lẫn nhau của đối phương, độ ấm của thân thể cũng mãnh liệt mà lên cao.
Một mùi hương hoa lan nhàn nhạt bay vào trong mũi, nàng nhận thấy được khác thường, trong lúc ngủ mơ mở bừng mắt. Đối diện là một đôi mắt đào hoa mê ly mà tràn ngập dụ hoặc, nàng lập tức bừng tỉnh lại, dùng sức đẩy hắn ra. Có lẽ là lực đạo của nàng quá lớn, cả người của hắn ngã xuống giường, ánh mắt bị thương mà ngẩng đầu nhìn nàng, u quang đau đớn ở trong con ngươi đen khuấy động.
Nàng mím môi, có chút hối hận, nàng không nên đối với hắn như vậy, nói như thế nào đi nữa thì hắn cũng là người thật lòng đối với nàng.
“Như Phong, không té đau chứ?”
Nàng duỗi tay về phía hắn, khóe môi là nụ cười áy náy. Nàng nhìn đến ánh mắt của hắn chợt sáng lên, tức khắc khôi phục thần thái ở trên mặt, giữ chặt tay của nàng, liền lăn một vòng mà về tới trên giường. Hắn gắt gao mà ôm lấy nàng, hai cỗ thân thể dán sát, không để lại bất luận cái khe hở gì.
Nàng rõ ràng mà cảm giác được trên thân thể của hắn độ ấm lửa nóng, và tiếng tim đập của hắn xúc động như nổi trống, nàng đã đọc hiểu tiếng lòng của hắn, sâu kín thở dài. Hoa rơi cố ý nước chảy vô tình*, nàng rất muốn ở trước mặt tặng hắn những lời này, chính là nàng thật sự không đành lòng nói ra.
* Nguyên văn là落花有意流水无情 Lạc hoa hữu ý lưu thủy vô tình, theo mình nghĩ có nghĩa là chàng có tình mà thiếp vô ý. Nếu mn có ý kiến khác thì hãy nêu ra nhé!
Hắn vẫn luôn ôm chặt nàng, không có nói gì, cũng chưa từng buông tay, chỉ có hô hấp ở bên tai nóng bỏng mà dồn dập, chứng tỏ rằng hắn khẩn trương cùng bất an. Ở trong cái ôm ấm áp hắn, nàng nặng nề mà ngủ, nàng không biết sau khi nàng ngủ say, Băng Tư nằm ở trên chăn đệm dưới đất đã sớm tỉnh lại.
Đây đã là lần thứ ba nàng đi vào rừng phong, lần đầu tiên là tình cờ gặp nhau, lần thứ hai là vì giao dịch mà đến, mà lúc này đây, nàng lại là vì học võ mà đến.
Tia nắng ban mai chiếu rọi ở trên thân thể bừng bừng khí thế của Long Chi Dực, đột nhiên phát hiện bóng dáng của hắn trở nên cao lớn. Kiếm hoa bay múa, kiếm quang lập loè, hắn như con thoi ở trong rừng phong, dáng người mạnh mẽ, cùng với kiếm hoa, là lá đỏ bay lên đầy trời.
Hắn mỗi ngày sớm chiều, cố định ở chỗ này tập võ luyện kiếm, mưa gió không thay đổi. Hắn tuy rằng vui giận không hiện ra vẻ mặt, nàng lại có thể đoán được tâm tư của hắn, hắn nhất định là muốn kế thừa sự nghiệp của phụ thân hắn, trở thành đệ nhất hộ quốc Đại tướng quân của Hàn quốc. Cho nên, hắn tuyệt đối không có thể hời hợt coi khinh võ công của mình, không có thể làm cho mình buông lỏng.
Có thần tử như hắn vậy, là vinh hạnh của nàng mới đúng, nhưng vì sao lòng vẫn là chua xót như vậy. Sợ là hắn thà rằng ở trên sa trường cùng địch liều mạng, cũng sẽ không nguyện ý trở thành hôn phu của nàng. Rốt cuộc nàng không phải người thường, hôn phu của nàng không có khả năng là duy nhất, lấy kiêu ngạo của hắn, hắn khinh thường, cũng không muốn.
“Ngươi lại tới làm cái gì?”
Hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng hỏi chuyện cắt đứt suy nghĩ của nàng, hắn đã thu kiếm, liền đứng cách nàng xa xa không đến mười bước. Hắn liền thật sự chán ghét nàng như thế, ngay cả đến gần bên người nàng cũng cảm thấy tiếc rẻ?
“Từ hôm nay trở đi, ngươi dạy ta khinh công.” Không phải thỉnh cầu, mà là giọng điệu ra lệnh. Nếu hắn lựa chọn làm thần tử của nàng, như vậy thì nàng sẽ tác thành cho hắn.
Hai mắt của hắn co rút lại, có chút kinh ngạc nàng đột nhiên ra lệnh.
“Nếu đây là công chúa điện hạ phân phó, vậy thì tại hạ chỉ có thể tòng mệnh.” Bước chân của hắn nhẹ nhàng, gò má đối lập nhau, lời nói không mang theo bất luận độ ấm gì, lạnh băng thấu xương.
“Rất tốt, như vậy thì từ giờ trở đi.”
Nàng giận dỗi mà trả lời, nàng cũng không biết chính mình là xảy ra chuyện gì, vì sao để ý phản ứng của hắn như thế, nàng nhất định lại trúng tà.
“Công chúa, ở đây mặt trời lớn, ta cùng ngươi qua chỗ mát mẻ bên kia nghỉ ngơi một chút đi.”
Hàn Linh ngẩng đầu nhìn nhìn trời, tầng mây che đậy mặt trời, nàng không thấy được mặt trời rất lớn như thế nào đâu? Quay đầu theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một tên thư sinh lớn lên gầy đang ân cần mà dẫn Tử Nhi đi đến dưới một cây đại thụ bên ngoài sân đá cầu. Xem thư sinh khuôn mặt trắng nõn kia, ngũ quan đoan chính, nhưng thật ra dáng dấp không tệ, chính là xem như thế nào không được tự nhiên lắm. Mà Tử Nhi đỏ bừng mặt, vẻ xấu hổ lộ ra, hình như ấn tượng đối với hắn không tệ.
Hai mắt của nàng gian xảo mà liếc trộm hai người, ừ…… Có JQ*!
* Là từ viết tắt cho chữ 矫情 Jiǎoqíng có nghĩa là gian tình.
Hàn Như Phong như bóng với hình mà bu lại đây, nháy mắt đào hoa nói: “Linh nhi, không bằng cũng cho ta lên sân khấu đi, ta nhất định giúp ngươi đánh bại Dạ Ma Thiên.”
“Ngươi nấp một bên đi, đừng để cho ta thêm phiền.” Nàng trực tiếp đuổi hắn đi, đối với hắn hoàn toàn không báo bất luận cái hy vọng gì, từ thành viên được đề cử ở trước mặt đi qua từng người, theo thứ tự điểm danh, “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi…… Bốn người các ngươi, từ hôm nay trở đi liền luyện tập như thế nào phòng thủ cầu môn cho ta. Thi đấu ngày đó, nhiệm vụ duy nhất của các ngươi, chính là bảo vệ cho cầu môn.”
Bốn người bị chọn kinh ngạc nhìn nhau: “Chúng ta chỉ phòng thủ cầu môn, vậy ai tới tiến cầu?”
Lông mày của nàng nhẹ khều, ra vẻ thần bí nói: “Cái này ta đều có an bài, tóm lại các ngươi vô luận là dùng đầu, tay, hay là dùng thân thể, mông, gắt gao chặn lại cầu môn cho ta là được rồi.”
Bốn người vẫn như cũ nghi hoặc mà nhìn nhau, chỉ thủ vệ không đá cầu, cái này đâu có còn là thi đấu đá cầu?
Vì bỏ đi băn khoăn của bọn họ, cũng vì kích thích tính tích cực của mọi người, nàng quyết định vứt mồi câu mắc câu: “Nếu lần này các ngươi có thể giúp ta, không đúng, là giúp công chúa thắng người của thư viện Thanh Bách, công chúa sẽ bẩm báo với Hoàng thượng, cho các ngươi mỗi người thăng quan tiến chức, ban thưởng vàng bạc. Nếu trong đó có người biểu hiện xuất sắc nhất, công chúa còn sẽ suy xét xếp các ngươi vào danh sách tuyển phu của nàng. Nghe rõ chưa?” Dù sao cũng đều là giả, hứa một tên tuổi tới hù dọa người, thì như thế nào? Đây là thủ pháp thương trường nàng quen dùng, lấy chút vỏ rỗng tới dẫn đối phương mắc câu, với mình trăm lợi mà không một hại.
“Nghe rõ.” Tiếng trả lời vang dội, con cá cuối cùng mắc câu.
“Được, bây giờ bắt đầu luyện tập. Đội viên hậu bị phụ trách sút gôn, những người khác liều mạng mà bảo vệ cho cầu môn cho ta.” Sau khi ra lệnh một tiếng, nàng cũng vén tay áo xuống trận, ta không có khinh công, nhưng ta có kỹ năng đá cầu, nàng cũng không tin lấy sách lược bất bại của nàng sẽ không thắng nổi Dạ Ma Thiên.
Ban đêm yên tĩnh không tiếng động, chỉ có người nào đó không ngừng mà ở trong mộng nói mớ.
“Đầu cầu!”
“Sút gôn!”
“Thẻ vàng!”
Hàn Như Phong nhức đầu mà nhìn nàng ngủ ở bên ngoài tay chân cũng múa, không ngừng nói mớ, dở khóc dở cười. Hàn Linh ở trong mộng một cú đá xoay chuyển xinh đẹp, hung hăng mà nện ở trên bụng của hắn, hắn nhịn đau than nhẹ.
“Dạ Ma Thiên, ngươi kéo người phạm quy…… Trọng tài, cho hắn thẻ vàng……”
Hàn Như Phong nghe nàng nói mớ, cười khẽ ra tiếng. Hắn đã nghĩ không ra, vì sao nàng chuyên chú ở trên thi đấu đá cầu như vậy, còn nảy sinh lời nói ác độc nhất định phải chiến thắng Dạ Ma Thiên.
Ngoài cửa sổ là ánh trăng mông lung, ánh trăng xẹt qua bệ cửa sổ mở nhỏ, chiếu vào trên sườn mặt của nàng, tựa như vẩy lên một tầng ánh sáng rực rỡ dư thừa, mang theo vẻ mê mang.
Ánh mắt của hắn lập loè, cúi người hôn ở trên môi của nàng, đầu tiên là nhẹ nhàng đụng vào, thấy nàng không có cái phản ứng gì. Tinh tế hôn một chút rải dừng ở gương mặt, cánh mũi, cái trán của nàng, hắn đã khắc chế mình rất lâu, cuối cùng vẫn là nhịn không được khát vọng ở trong lòng.
“Mộ Hoa, đừng đi!”
Xúc cảm thân mật, làm cho nàng theo bản năng mà nghĩ đến Thủy Mộ Hoa mất tích đã lâu. Trong lúc ngủ mơ, nàng duỗi tay ôm cổ của đối phương, chủ động cúi người hôn nhau. Môi lưỡi giao triền, mút hơi thở lẫn nhau của đối phương, độ ấm của thân thể cũng mãnh liệt mà lên cao.
Một mùi hương hoa lan nhàn nhạt bay vào trong mũi, nàng nhận thấy được khác thường, trong lúc ngủ mơ mở bừng mắt. Đối diện là một đôi mắt đào hoa mê ly mà tràn ngập dụ hoặc, nàng lập tức bừng tỉnh lại, dùng sức đẩy hắn ra. Có lẽ là lực đạo của nàng quá lớn, cả người của hắn ngã xuống giường, ánh mắt bị thương mà ngẩng đầu nhìn nàng, u quang đau đớn ở trong con ngươi đen khuấy động.
Nàng mím môi, có chút hối hận, nàng không nên đối với hắn như vậy, nói như thế nào đi nữa thì hắn cũng là người thật lòng đối với nàng.
“Như Phong, không té đau chứ?”
Nàng duỗi tay về phía hắn, khóe môi là nụ cười áy náy. Nàng nhìn đến ánh mắt của hắn chợt sáng lên, tức khắc khôi phục thần thái ở trên mặt, giữ chặt tay của nàng, liền lăn một vòng mà về tới trên giường. Hắn gắt gao mà ôm lấy nàng, hai cỗ thân thể dán sát, không để lại bất luận cái khe hở gì.
Nàng rõ ràng mà cảm giác được trên thân thể của hắn độ ấm lửa nóng, và tiếng tim đập của hắn xúc động như nổi trống, nàng đã đọc hiểu tiếng lòng của hắn, sâu kín thở dài. Hoa rơi cố ý nước chảy vô tình*, nàng rất muốn ở trước mặt tặng hắn những lời này, chính là nàng thật sự không đành lòng nói ra.
* Nguyên văn là落花有意流水无情 Lạc hoa hữu ý lưu thủy vô tình, theo mình nghĩ có nghĩa là chàng có tình mà thiếp vô ý. Nếu mn có ý kiến khác thì hãy nêu ra nhé!
Hắn vẫn luôn ôm chặt nàng, không có nói gì, cũng chưa từng buông tay, chỉ có hô hấp ở bên tai nóng bỏng mà dồn dập, chứng tỏ rằng hắn khẩn trương cùng bất an. Ở trong cái ôm ấm áp hắn, nàng nặng nề mà ngủ, nàng không biết sau khi nàng ngủ say, Băng Tư nằm ở trên chăn đệm dưới đất đã sớm tỉnh lại.
Đây đã là lần thứ ba nàng đi vào rừng phong, lần đầu tiên là tình cờ gặp nhau, lần thứ hai là vì giao dịch mà đến, mà lúc này đây, nàng lại là vì học võ mà đến.
Tia nắng ban mai chiếu rọi ở trên thân thể bừng bừng khí thế của Long Chi Dực, đột nhiên phát hiện bóng dáng của hắn trở nên cao lớn. Kiếm hoa bay múa, kiếm quang lập loè, hắn như con thoi ở trong rừng phong, dáng người mạnh mẽ, cùng với kiếm hoa, là lá đỏ bay lên đầy trời.
Hắn mỗi ngày sớm chiều, cố định ở chỗ này tập võ luyện kiếm, mưa gió không thay đổi. Hắn tuy rằng vui giận không hiện ra vẻ mặt, nàng lại có thể đoán được tâm tư của hắn, hắn nhất định là muốn kế thừa sự nghiệp của phụ thân hắn, trở thành đệ nhất hộ quốc Đại tướng quân của Hàn quốc. Cho nên, hắn tuyệt đối không có thể hời hợt coi khinh võ công của mình, không có thể làm cho mình buông lỏng.
Có thần tử như hắn vậy, là vinh hạnh của nàng mới đúng, nhưng vì sao lòng vẫn là chua xót như vậy. Sợ là hắn thà rằng ở trên sa trường cùng địch liều mạng, cũng sẽ không nguyện ý trở thành hôn phu của nàng. Rốt cuộc nàng không phải người thường, hôn phu của nàng không có khả năng là duy nhất, lấy kiêu ngạo của hắn, hắn khinh thường, cũng không muốn.
“Ngươi lại tới làm cái gì?”
Hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng hỏi chuyện cắt đứt suy nghĩ của nàng, hắn đã thu kiếm, liền đứng cách nàng xa xa không đến mười bước. Hắn liền thật sự chán ghét nàng như thế, ngay cả đến gần bên người nàng cũng cảm thấy tiếc rẻ?
“Từ hôm nay trở đi, ngươi dạy ta khinh công.” Không phải thỉnh cầu, mà là giọng điệu ra lệnh. Nếu hắn lựa chọn làm thần tử của nàng, như vậy thì nàng sẽ tác thành cho hắn.
Hai mắt của hắn co rút lại, có chút kinh ngạc nàng đột nhiên ra lệnh.
“Nếu đây là công chúa điện hạ phân phó, vậy thì tại hạ chỉ có thể tòng mệnh.” Bước chân của hắn nhẹ nhàng, gò má đối lập nhau, lời nói không mang theo bất luận độ ấm gì, lạnh băng thấu xương.
“Rất tốt, như vậy thì từ giờ trở đi.”
Nàng giận dỗi mà trả lời, nàng cũng không biết chính mình là xảy ra chuyện gì, vì sao để ý phản ứng của hắn như thế, nàng nhất định lại trúng tà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.