Chương 28
Puki_wind95
01/06/2013
Cùng lúc, tại tòa lâu đài tráng lệ ngự trị dưới lòng đất đang xảy ra một cơn
đại hồng thủy do kẻ quyền thế gây ra. Không ai khác: Ngài Kidosun.
- Choang…..
- Rắc…rắc……..
- á..á……..á….
- Hừ, bọn rác rưởi. Các người toàn một lũ ăn bám là giỏi.
Trên sàn nhà, những dòng máu đen vương ***, mùi hắc bốc lên nghi ngút,
tiếng mỡ cháy xèo xèo ghê rợn. Những cáI đầu bị bẻ lìa khỏi cổ, những con
mắt trợn trừng lăn lóc dưới sàn. trên khuôn mặt hằn lên những tia sợ hãI,
hoang loạn. Trên chiếc ghế đen bóng được ghép từ sọ người màu trắng, một
người con trai cao ngạo chân bắt chéo. ĐôI mắt hướng về một phía xa xăm,
ánh lên tia giảo hoạt, nụ cười nửa miện tà ác.
- Kasumi…..Ha ha ha . Rất bản lĩnh. Tộc Royal, các ngươI quả gan to
cùng mình. Đối đầu với Kidosun này ư, còn non dại lắm. Những kẻ chặn
đường Kidosun này đều phảI chết. Ha….ha…ha..ha…
Bàn tay co lại, nắm chặt. Chiếc đầu của tên quản lí vỡ nát, máu bắn tung
tóe, đôI mắt trồi ra đập mạnh xuống bàn. Một chốc, tất cả hóa tro bụi như
chưa từng tồn tại.
- Kooh……
Một ông lão chống gậy vội vã chạy vào. Mặt cắt không còn giọt máu.
- Dạ, chủ nhân.
- Ông muốn xử lí thế nào. Một kẻđang lăm le chiếm lấy ngôI vị của ta, .
- Nếu nó là một đứa bé, ta không tính toán với ngươI nhưng…. đó là
một con bé 14 tuổi. NgươI hiểu không. 14 năm chứ không phảI 14 ngày. tại
sao nó đã sống trong suốt thời gian qua nhưng không kẻ nào phát hiện ra.
Vội vã quỳ xuống sàn, ông lão run rẩy:
- Xin chủ nhân tha mạng. Thật sự chúng thần không phát hiện đc bất cứ
dấu hiệu nào cho thấy con bé có liên quan tới ngôI vị. Theo như dấu hiệu
của cô ta thì chắc chắn cô ta là sinh đôI và suốt thời giân qua, có hai linh
hồn tồn taih trong cơ thể ấy. đó như là cách phong ấn rất hiệu quả từ xưa.
Xin chu nhân cho thuộc hạ chuộc lại lỗi lầm.
Khóe miệng nhếch lên:
- Chuộc thế nào?
- Dạ. Theo như mùi vampire trên cơ thẻ cô ta thì chứng tỏ linh hồn
phong ấn sẽ thoát khỏi cơ thể đó tôI nay. Lúc đó, con bé sẽ trở thành một
vampire chúa, đúng ngày Đêm đen. Vì thế, chúng ta vẫn còn thời gian là 10
giờ để ngăn chặn tất cả, thần sẽ ngay lập tức thủ tiêu con bé.
- Như thế có vất vả cho ông quá không, Kooh?
- Dạ, thuộc hạ không dám.
- Vậy ta giao cho ông xử lí. Nừu nhiệm vụ không hoàn thành, ông
mang đầu ông và dòng họ mình đến lát đường cho ta. Được chứ?
- Dạ, thuộc hạ hiểu, thuộc hạ xin cáo lui.
Ông ta lập cập đứng dậy, lui ra khỏi cửa.
Khẽ búng tay, những tấm mành treo trên tường bung ra, để lộ bức ảnh một
thiếu nữ. Giữa cánh đồng bạt ngàn những cánh hóa bồ công anh, cô gáI
khoác trên mình bộ váy màu trắng, đôI tay tư do ôm vào lòng những cánh
hoa li ti trong suốt, khuôn mặt ánh lên nụ cười hạnh phúc, trong sáng. MáI
tóc xanh lam nhẹ ùa theo nhưng cơn gió. Hắn say mê ngắm nhìn người con
gáI trong tranh, đôI mắt ánh lên tia hạnh phúc rồi sau đó chìm vào thất
vọng:
- ANGEL….Em đang ở đâu??
đại hồng thủy do kẻ quyền thế gây ra. Không ai khác: Ngài Kidosun.
- Choang…..
- Rắc…rắc……..
- á..á……..á….
- Hừ, bọn rác rưởi. Các người toàn một lũ ăn bám là giỏi.
Trên sàn nhà, những dòng máu đen vương ***, mùi hắc bốc lên nghi ngút,
tiếng mỡ cháy xèo xèo ghê rợn. Những cáI đầu bị bẻ lìa khỏi cổ, những con
mắt trợn trừng lăn lóc dưới sàn. trên khuôn mặt hằn lên những tia sợ hãI,
hoang loạn. Trên chiếc ghế đen bóng được ghép từ sọ người màu trắng, một
người con trai cao ngạo chân bắt chéo. ĐôI mắt hướng về một phía xa xăm,
ánh lên tia giảo hoạt, nụ cười nửa miện tà ác.
- Kasumi…..Ha ha ha . Rất bản lĩnh. Tộc Royal, các ngươI quả gan to
cùng mình. Đối đầu với Kidosun này ư, còn non dại lắm. Những kẻ chặn
đường Kidosun này đều phảI chết. Ha….ha…ha..ha…
Bàn tay co lại, nắm chặt. Chiếc đầu của tên quản lí vỡ nát, máu bắn tung
tóe, đôI mắt trồi ra đập mạnh xuống bàn. Một chốc, tất cả hóa tro bụi như
chưa từng tồn tại.
- Kooh……
Một ông lão chống gậy vội vã chạy vào. Mặt cắt không còn giọt máu.
- Dạ, chủ nhân.
- Ông muốn xử lí thế nào. Một kẻđang lăm le chiếm lấy ngôI vị của ta, .
- Nếu nó là một đứa bé, ta không tính toán với ngươI nhưng…. đó là
một con bé 14 tuổi. NgươI hiểu không. 14 năm chứ không phảI 14 ngày. tại
sao nó đã sống trong suốt thời gian qua nhưng không kẻ nào phát hiện ra.
Vội vã quỳ xuống sàn, ông lão run rẩy:
- Xin chủ nhân tha mạng. Thật sự chúng thần không phát hiện đc bất cứ
dấu hiệu nào cho thấy con bé có liên quan tới ngôI vị. Theo như dấu hiệu
của cô ta thì chắc chắn cô ta là sinh đôI và suốt thời giân qua, có hai linh
hồn tồn taih trong cơ thể ấy. đó như là cách phong ấn rất hiệu quả từ xưa.
Xin chu nhân cho thuộc hạ chuộc lại lỗi lầm.
Khóe miệng nhếch lên:
- Chuộc thế nào?
- Dạ. Theo như mùi vampire trên cơ thẻ cô ta thì chứng tỏ linh hồn
phong ấn sẽ thoát khỏi cơ thể đó tôI nay. Lúc đó, con bé sẽ trở thành một
vampire chúa, đúng ngày Đêm đen. Vì thế, chúng ta vẫn còn thời gian là 10
giờ để ngăn chặn tất cả, thần sẽ ngay lập tức thủ tiêu con bé.
- Như thế có vất vả cho ông quá không, Kooh?
- Dạ, thuộc hạ không dám.
- Vậy ta giao cho ông xử lí. Nừu nhiệm vụ không hoàn thành, ông
mang đầu ông và dòng họ mình đến lát đường cho ta. Được chứ?
- Dạ, thuộc hạ hiểu, thuộc hạ xin cáo lui.
Ông ta lập cập đứng dậy, lui ra khỏi cửa.
Khẽ búng tay, những tấm mành treo trên tường bung ra, để lộ bức ảnh một
thiếu nữ. Giữa cánh đồng bạt ngàn những cánh hóa bồ công anh, cô gáI
khoác trên mình bộ váy màu trắng, đôI tay tư do ôm vào lòng những cánh
hoa li ti trong suốt, khuôn mặt ánh lên nụ cười hạnh phúc, trong sáng. MáI
tóc xanh lam nhẹ ùa theo nhưng cơn gió. Hắn say mê ngắm nhìn người con
gáI trong tranh, đôI mắt ánh lên tia hạnh phúc rồi sau đó chìm vào thất
vọng:
- ANGEL….Em đang ở đâu??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.