Chương 39
Puki_wind95
01/06/2013
- HẢ.a……..a…….
Bây giờ thì tất cả ai tồn tại trong tòa lâu đài này đều phải há hốc mồm khinh
ngạc. Kể cả con muỗi đang say sưa bay vo ve cũng chấn thương sọ não đâm
đầu vào tường khi nghe câu nói.
- Kito…em gái ta mới 14 tuổi….ngươi…Gasun bực tức hét lên.
- Miệng nam mô bụng một bồ dao găm…nhìn cái mặt đâu đến nỗi nào
mà..chẹp…chẹp…….Kahanda nhếch môi khinh bỉ, lạnh lùng ném cho
hắn một câu.
- Ôi ..cậu…….không ngờ…….Chỉ may là mik không có em gái nhỉ, đc
mỗi bà chị chua ngoa ko ai thèm rước.Takashi lắc đầu.
- Ngươi…..đồ cầm thú..đồ mặt người dạ quỷ…lòng lang dạ sói…..Ôi
tiểu thư…..người người….ôi..ôi…vú già này vô dụng mà …Ông trời
ơi…sao ông lại sinh ra kẻ hiểm độc như thế này. Bà ** già lăn lộn khóc
lóc trên sàn.
Kito giờ hoảng hốt, mặt cắt không còn giọt máu.
- Tôi ..tôi..tôi ..không làm gì..mọi người…..nghe tôi…tôi….
Kito vội vã đẩy con bé ra để lao ra giải thích. Nhưng, tiếc quá, ông trời hok
thương hắn. Yumi thấy hắn đẩy ra thì ôm chặt cứng, khóc thét lên.:
- Anh….anh…anh đừng đi mà…..Em còn nhớ anh nhiều lắm mà…Anh
đi thì em sẽ không sống nổi mất…
( Hix..hix..kiểu này Kito nhà ta khó thoát^^.Ai là fan của Kito xin đừng ném
đá Puki..hix..)
Bây giờ thì tất cả ai tồn tại trong tòa lâu đài này đều phải há hốc mồm khinh
ngạc. Kể cả con muỗi đang say sưa bay vo ve cũng chấn thương sọ não đâm
đầu vào tường khi nghe câu nói.
- Kito…em gái ta mới 14 tuổi….ngươi…Gasun bực tức hét lên.
- Miệng nam mô bụng một bồ dao găm…nhìn cái mặt đâu đến nỗi nào
mà..chẹp…chẹp…….Kahanda nhếch môi khinh bỉ, lạnh lùng ném cho
hắn một câu.
- Ôi ..cậu…….không ngờ…….Chỉ may là mik không có em gái nhỉ, đc
mỗi bà chị chua ngoa ko ai thèm rước.Takashi lắc đầu.
- Ngươi…..đồ cầm thú..đồ mặt người dạ quỷ…lòng lang dạ sói…..Ôi
tiểu thư…..người người….ôi..ôi…vú già này vô dụng mà …Ông trời
ơi…sao ông lại sinh ra kẻ hiểm độc như thế này. Bà ** già lăn lộn khóc
lóc trên sàn.
Kito giờ hoảng hốt, mặt cắt không còn giọt máu.
- Tôi ..tôi..tôi ..không làm gì..mọi người…..nghe tôi…tôi….
Kito vội vã đẩy con bé ra để lao ra giải thích. Nhưng, tiếc quá, ông trời hok
thương hắn. Yumi thấy hắn đẩy ra thì ôm chặt cứng, khóc thét lên.:
- Anh….anh…anh đừng đi mà…..Em còn nhớ anh nhiều lắm mà…Anh
đi thì em sẽ không sống nổi mất…
( Hix..hix..kiểu này Kito nhà ta khó thoát^^.Ai là fan của Kito xin đừng ném
đá Puki..hix..)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.