Chương 7
Puki_wind95
01/06/2013
Nó đang ngủ cảm thấy ươn ướt ở
môi, vội hé mở con mắt.Con Ross nhận thấy nó đã tỉnh vội giả làm ngơ,
như ta đây đâu có làm gì nên tội. Nó nheo mắt nhìn con mèo rồi nắm lấy
hai tai dí dí mạnh, miệng lẩm bẩm:
-Cố nội ơi. Sao cứ hôn trộm người ta hoài. Môi này là dành cho người yêu của ta. Cố cướp mất của người ta bao nhiêu nụ hôn rồi. Đâu là nụ hôn đầu của người ta nữa hả giời. Cố có muốn ta nhốt lại khỏi đi tán gái đem nay ko? Cố………..
Chưa nói hết câu, Ross nhắm thẳng vào môi nó đặt một nụ hôn nhẹ. Nhẹ thôi nhưng làm nó đứng tim. Điều làm nó đứng tim ko fải là nụ hôn mà là ánh mắt. Nó nồng nàn, ấm áp, như một người con trai dành cho người con gái. Rồi nó như thôi miên nhìn vào ánh mắt đó, rồi ngẩn người ra nghĩ:” Nếu Ross là một người con trai thì thế nào nhỉ? Rồi lắc đầu xua tan ý nghĩ, lẩm bẩm:
-Thật điên rồ….
Đẩy con mèo ra xa, nó nói giọng mệt mỏi:
-Ross, đây là lần cuối cùng ta tha.Lần sau là nhốt 2 ngày, nhịn đói 2 hôm, Nghe chưa????Giờ thì đi chơi hoặc ngủ đi.Ta đi dạo cái….
Nhảy khỏi chiếc giường, liếc mắt nhìn đồng hồ.6h30, còn sớm chán. Mở cửa ngó xuống sân trường. Thật vắng vẻ.Chắc chưa ai ngủ dậy.Tối 6h mới fải học cơ mà. Trường này giờ giấc thật trên trời dưới đất. Chẳng có gì làm, nó quyết định làm một vòng quanh trường khám phá vùng đất mới. Nói vậy thấy nó oai oai. Vệ sinh cá nhân xong, khoác trên người bộ váy màu trắng, nó mở cửa.Kahanda vẫn đang ngủ.Một mình nó đi giữa hành lang ko bóng người, nó hơi sợ. Dù ko tin chuyện ma quái nhưng có mấy hiện tượng kì kạ trên trái đất mà khoa học giải thích nổi đâu. Ko nên coi thường. Ông cha ta có câu “phòng còn hơn chống mà.
Đi hết dãy hành lang cong queo liên tiếp, vượt qua mấy tầng lầu cao ngất ngưởng .Cuối cùng nó cũng đặt chân đc dưới sân trường. Lại vòng vèo qua mấy lượt, nó suýt nữ hét lớn khi trông thấy mọt cánh đồng hoa trắg. Phải nói là đẹp rạng ngời mà ko chói loá. Nó thích thú nhảy vào giữa vườn hoa.Ngây ngất trước mùi thơm dịu và những hạt sương sớm còn đọng lại. Như bắt được nhịp gió, từng đợt hoa bồ công anh bay xuống. Cả vườn hoa ngập tràn trong màu sắc của bồ công anh. Nó thích thú, đôi chân ko tự chue nhảy điệu múa balê đã từng đc học. Miệng cười vang rạng rỡ.
Takashi đang tuần tra xung quanh nghe thấy tiếng cười vội hướng ánh mắt ấy mà đi tới để rồi sững người cảm nhận khung cảnh trc mặt. Hắn chăng thể nào thốt nên lời,. Cả ngàn đoá hoa như cúi đầu trước màu trắng tinh khiết mà nó tạo ra. Nó như đang hoà mình giữa những cung bậc của gió, giữa biển hoa.
Một kẻ đâng say sưa bám vào gốc cây ngủ ngon lành thì bị đánh thức bởi tiếng cười. định dậy đánh cho một trận dè đâu chỉ biết ngẩn người ra mà nhìn.
Còn Kahanda bị con Ross lôi dậy khi đến đoạn cao trào của giấc ngủ. Định đấnh nó nhưng rồi lại thôi khi thấy cử chỉ của nó.Con mèo tiến lại cửa sổ , kéo góc rèm ra rồi đưa ánh mắt nhìn về phía xa.Hắn cụng lại gần nhìn vầngcj nhiên nhìn cảnh trc mắt. Nó như một thiên thần giữa vườn hoa.
Nó vẫn nhảy múa mà ko để ý tới những chiếc camera đang theo dõi với tốc độ kỉ lục. Thấy trời đã trưa nó định bụng về nhưng quên mất đườg, điện thoại quên mang.Đành lần mò đg mà đi. Càng đi nó thấy hình như càng lạc sâu vào rừng hơn.Đang lo sợ nnó nghe thấy tiếng suối chảy róc rách. Sung sướng chạy vội tới. Con suối kéo dài, chảy róc rách, Mấy con cá nhỏ li ti thay nhau bơi lội đùa giỡn. Nước trong vắt.THích thú nhảy xuống đùa nghịch ,nó trượt chân ngã nhào. Đá suối sắc cạnh cứa một đg dài vào chân, chân đau nhức, kiểu này bong gân rồi. Nép mình ngồi trong bngs râm. Đang cố tìm cách cầm máu, no sthấy có bóng người tiến lại ggần.
Đoa là một người trung niên.Hắn tiến lại mà mắt cứ chúi vào vết máu, miệng liếm quanh miện. Nó đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì xảy ra thì:
-Đứng lại
Takashi mình đày mồ hôi , thở hồng hộc.Tay cầm cây kiếm. Kẻ đó thấy hắn thì bỏ chạy.Tiến lại gần:
-Em ko sao chứ
-Dạ, ko sao. Nhưng sao anh lại ở đây
-à, anh ngửi thấy mùi……anh đi ngang qua đây
-Người ấy định làm gì mà anh hét ghê thế
-KO sao, nhưng lần sau em đừng đi một mình vào rừng giữa ban ngày nhé.Nguy hiểm lắm. Để anh băng bó chân cho..
Hắn cúi người , xé một mảnh vải nhỏ trên chiếc áo đang mặc bó lại cho nó rồi nhẹ nhàng bế nó đi.
Từ sau gốc cây cổ thụ, bóng một người đi ra.Hắn nhấc điện thoại lên:
-Con mồi sổng rồi, thưa chủ nhân
Tiếng một người con gái vang lên đầy uy lực:
-Tiếp phương án B
-Cố nội ơi. Sao cứ hôn trộm người ta hoài. Môi này là dành cho người yêu của ta. Cố cướp mất của người ta bao nhiêu nụ hôn rồi. Đâu là nụ hôn đầu của người ta nữa hả giời. Cố có muốn ta nhốt lại khỏi đi tán gái đem nay ko? Cố………..
Chưa nói hết câu, Ross nhắm thẳng vào môi nó đặt một nụ hôn nhẹ. Nhẹ thôi nhưng làm nó đứng tim. Điều làm nó đứng tim ko fải là nụ hôn mà là ánh mắt. Nó nồng nàn, ấm áp, như một người con trai dành cho người con gái. Rồi nó như thôi miên nhìn vào ánh mắt đó, rồi ngẩn người ra nghĩ:” Nếu Ross là một người con trai thì thế nào nhỉ? Rồi lắc đầu xua tan ý nghĩ, lẩm bẩm:
-Thật điên rồ….
Đẩy con mèo ra xa, nó nói giọng mệt mỏi:
-Ross, đây là lần cuối cùng ta tha.Lần sau là nhốt 2 ngày, nhịn đói 2 hôm, Nghe chưa????Giờ thì đi chơi hoặc ngủ đi.Ta đi dạo cái….
Nhảy khỏi chiếc giường, liếc mắt nhìn đồng hồ.6h30, còn sớm chán. Mở cửa ngó xuống sân trường. Thật vắng vẻ.Chắc chưa ai ngủ dậy.Tối 6h mới fải học cơ mà. Trường này giờ giấc thật trên trời dưới đất. Chẳng có gì làm, nó quyết định làm một vòng quanh trường khám phá vùng đất mới. Nói vậy thấy nó oai oai. Vệ sinh cá nhân xong, khoác trên người bộ váy màu trắng, nó mở cửa.Kahanda vẫn đang ngủ.Một mình nó đi giữa hành lang ko bóng người, nó hơi sợ. Dù ko tin chuyện ma quái nhưng có mấy hiện tượng kì kạ trên trái đất mà khoa học giải thích nổi đâu. Ko nên coi thường. Ông cha ta có câu “phòng còn hơn chống mà.
Đi hết dãy hành lang cong queo liên tiếp, vượt qua mấy tầng lầu cao ngất ngưởng .Cuối cùng nó cũng đặt chân đc dưới sân trường. Lại vòng vèo qua mấy lượt, nó suýt nữ hét lớn khi trông thấy mọt cánh đồng hoa trắg. Phải nói là đẹp rạng ngời mà ko chói loá. Nó thích thú nhảy vào giữa vườn hoa.Ngây ngất trước mùi thơm dịu và những hạt sương sớm còn đọng lại. Như bắt được nhịp gió, từng đợt hoa bồ công anh bay xuống. Cả vườn hoa ngập tràn trong màu sắc của bồ công anh. Nó thích thú, đôi chân ko tự chue nhảy điệu múa balê đã từng đc học. Miệng cười vang rạng rỡ.
Takashi đang tuần tra xung quanh nghe thấy tiếng cười vội hướng ánh mắt ấy mà đi tới để rồi sững người cảm nhận khung cảnh trc mặt. Hắn chăng thể nào thốt nên lời,. Cả ngàn đoá hoa như cúi đầu trước màu trắng tinh khiết mà nó tạo ra. Nó như đang hoà mình giữa những cung bậc của gió, giữa biển hoa.
Một kẻ đâng say sưa bám vào gốc cây ngủ ngon lành thì bị đánh thức bởi tiếng cười. định dậy đánh cho một trận dè đâu chỉ biết ngẩn người ra mà nhìn.
Còn Kahanda bị con Ross lôi dậy khi đến đoạn cao trào của giấc ngủ. Định đấnh nó nhưng rồi lại thôi khi thấy cử chỉ của nó.Con mèo tiến lại cửa sổ , kéo góc rèm ra rồi đưa ánh mắt nhìn về phía xa.Hắn cụng lại gần nhìn vầngcj nhiên nhìn cảnh trc mắt. Nó như một thiên thần giữa vườn hoa.
Nó vẫn nhảy múa mà ko để ý tới những chiếc camera đang theo dõi với tốc độ kỉ lục. Thấy trời đã trưa nó định bụng về nhưng quên mất đườg, điện thoại quên mang.Đành lần mò đg mà đi. Càng đi nó thấy hình như càng lạc sâu vào rừng hơn.Đang lo sợ nnó nghe thấy tiếng suối chảy róc rách. Sung sướng chạy vội tới. Con suối kéo dài, chảy róc rách, Mấy con cá nhỏ li ti thay nhau bơi lội đùa giỡn. Nước trong vắt.THích thú nhảy xuống đùa nghịch ,nó trượt chân ngã nhào. Đá suối sắc cạnh cứa một đg dài vào chân, chân đau nhức, kiểu này bong gân rồi. Nép mình ngồi trong bngs râm. Đang cố tìm cách cầm máu, no sthấy có bóng người tiến lại ggần.
Đoa là một người trung niên.Hắn tiến lại mà mắt cứ chúi vào vết máu, miệng liếm quanh miện. Nó đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì xảy ra thì:
-Đứng lại
Takashi mình đày mồ hôi , thở hồng hộc.Tay cầm cây kiếm. Kẻ đó thấy hắn thì bỏ chạy.Tiến lại gần:
-Em ko sao chứ
-Dạ, ko sao. Nhưng sao anh lại ở đây
-à, anh ngửi thấy mùi……anh đi ngang qua đây
-Người ấy định làm gì mà anh hét ghê thế
-KO sao, nhưng lần sau em đừng đi một mình vào rừng giữa ban ngày nhé.Nguy hiểm lắm. Để anh băng bó chân cho..
Hắn cúi người , xé một mảnh vải nhỏ trên chiếc áo đang mặc bó lại cho nó rồi nhẹ nhàng bế nó đi.
Từ sau gốc cây cổ thụ, bóng một người đi ra.Hắn nhấc điện thoại lên:
-Con mồi sổng rồi, thưa chủ nhân
Tiếng một người con gái vang lên đầy uy lực:
-Tiếp phương án B
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.