Nữ Học Bá Trùng Sinh Thành Nữ Phụ Ở Cổ Đại
Chương 50:
Tọa Chước Linh Linh Thủy
07/12/2022
Triệu Nguyên Lương vốn là người không có bản lĩnh, làm con thiếp thất, trong phủ có chuyện gì cũng không cần ông ta làm chủ, chỉ cần ngoan ngoãn là được. Điều này cũng dưỡng thành tính cách không có chủ kiến của ông.
Bây giờ mọi chuyện đã trở nên như thế này, ông thực sự không biết gì nữa.
Ông ta thậm chí còn không làm ầm ĩ chuyện ai là nữ nhi của mình, càng đừng nói kêu người cùng ông ta trở về. Hơn nữa người không chịu đi, ông cũng không thể bắt cóc người ta? Cho nên, chuyện này thật sự không phải ông có thể xử lý, cần phải báo cáo với Lão phu nhân và Hầu gia đại ca, sau khi xem xét xong mới đưa ra quyết định.
Hắn nhìn Ngụy thị, thấy sắc mặt Ngụy thị âm trầm, dùng ánh mắt không thiện cảm nhìn Hứa Hi, thỉnh thoảng lại nhìn Hứa Tuyết, mím miệng không nói lời nào, ánh mắt đen tối không rõ, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Triệu Nguyên Lương đau đầu xoa xoa giữa mày.
“Được, ta trở về báo cáo với Lão phu nhân rồi mới quyết định.” Ông đứng dậy đi ra ngoài.
Ngụy thị lại đứng lên đi đến trước mặt Hứa Tuyết, tha thiết mà gọi một tiếng: “Tuyết nhi, ta là mẹ ruột của con. Con cùng nương hồi phủ đi. Nương mua cho con rất nhiều váy đẹp và trang sức quý giá.” Vừa nói, bà từ trên đầu gỡ xuống cây trâm, muốn cắm trên đầu Hứa Tuyết, “Đây là lễ gặp mặt nương cho con.”
Khi bà ta đưa đến, Hứa Tuyết hoảng sợ, muốn tránh đi. Nhưng căn phòng quá lớn, lại có rất nhiều người ngồi hoặc đứng, nàng không có chỗ nào để đi, chỉ có thể vặn người tránh bàn tay đang duỗi tới của Ngụy thị, trong miệng kêu lên: “Ta không phải nữ nhi của bà, ta thật không phải.” Vừa nói vừa lo lắng bật khóc, nhìn về phía Hứa Vĩnh Ích cùng Hứa Hi cầu cứu.
“Nhị phu nhân, ngài còn như vậy, ta đi nha môn.” Hứa Vĩnh Ích đứng dậy, tức giận nói.
Triệu Nguyên Lương nghe tiếng dừng lại bước chân: “Được, vậy ngươi đi đi. Hầu phủ chúng ta còn không có truy cứu tội các ngươi năm đó đổi hài tử, ngươi đừng xảo biện nữa.”
Lời này đem Hứa Vĩnh Ích dọa sợ.
Tộc trưởng Hứa Thành Quan vội vàng: “Vĩnh Ích, nếu Nhị phu nhân nhận định Tuyết tỷ nhi, không bằng ngươi để Tuyết nhi cùng Nhị phu nhân trở về đi. Dù sao đi nơi đó là hưởng phúc, ủy khuất không được nàng. Còn phần ai đúng ai sai, sau này cùng nhau bàn luận.”
Vừa nói ông vừa nháy mắt ra hiệu với Hứa Vĩnh Ích, ý bảo ông đứng yên.
Triệu Nguyên Lương không muốn tùy ý bị lừa gạt. Hơn mười năm trước, ông đã đem nữ nhi nhận sai, lần này không thể tái phạm.
Ông xoay người nhíu mày nhìn về phía Ngụy thị: “Phu nhân, đi về trước.” Trở về đã điều tra xong lại đến đón người cũng không muộn.
Ngụy thị không nghe, thấy Hứa Tuyết bị dọa khóc, bà thu hồi tay, cầm cây trâm trong tay, dùng sức chớp mắt, một chút nước mắt chảy ra, xúc động nhất thiết mà nhìn Hứa Tuyết: “Tuyết Nhi, con cùng nương trở về đi? Nương thương con, sẽ bù đắp cho con những năm này khổ cực. Đến lúc đó, mẫu thân nhất định sẽ an bài cho con mối hôn nhân tốt, để con có thể hưởng vinh hoa phú quý cả đời."
Mặc kệ bà ta ánh mắt tha thiết từ ái, biểu tình bi thương đáng thương, nhưng Hứa Tuyết đã nhận định Hầu phủ là đầm rồng hang hổ, nữ nhân này muốn kéo nàng tiến Hầu phủ lòng mang ý xấu, Ngụy thị biểu diễn một phen tình ý chân thành, hoàn toàn chỉ là mị nhãn cho người mù xem.
Nàng gắt gao túm tay áo Hứa Hi, đem mặt chôn trên vai, đôi mắt căn bản không nhìn Ngụy thị, trong miệng kêu la: “Ta không đi ta không đi, ta không phải là nữ nhi của ngươi, đừng cùng ta nói chuyện.”
Cử chỉ từ chối này quyết đoán đến mức làm Ngụy thị quả thực tuyệt vọng.
Bà quay đầu lại, khẩn cầu nhìn Triệu Nguyên Lương, ngữ điệu thảm thiết: “Lão gia……”
Bây giờ mọi chuyện đã trở nên như thế này, ông thực sự không biết gì nữa.
Ông ta thậm chí còn không làm ầm ĩ chuyện ai là nữ nhi của mình, càng đừng nói kêu người cùng ông ta trở về. Hơn nữa người không chịu đi, ông cũng không thể bắt cóc người ta? Cho nên, chuyện này thật sự không phải ông có thể xử lý, cần phải báo cáo với Lão phu nhân và Hầu gia đại ca, sau khi xem xét xong mới đưa ra quyết định.
Hắn nhìn Ngụy thị, thấy sắc mặt Ngụy thị âm trầm, dùng ánh mắt không thiện cảm nhìn Hứa Hi, thỉnh thoảng lại nhìn Hứa Tuyết, mím miệng không nói lời nào, ánh mắt đen tối không rõ, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Triệu Nguyên Lương đau đầu xoa xoa giữa mày.
“Được, ta trở về báo cáo với Lão phu nhân rồi mới quyết định.” Ông đứng dậy đi ra ngoài.
Ngụy thị lại đứng lên đi đến trước mặt Hứa Tuyết, tha thiết mà gọi một tiếng: “Tuyết nhi, ta là mẹ ruột của con. Con cùng nương hồi phủ đi. Nương mua cho con rất nhiều váy đẹp và trang sức quý giá.” Vừa nói, bà từ trên đầu gỡ xuống cây trâm, muốn cắm trên đầu Hứa Tuyết, “Đây là lễ gặp mặt nương cho con.”
Khi bà ta đưa đến, Hứa Tuyết hoảng sợ, muốn tránh đi. Nhưng căn phòng quá lớn, lại có rất nhiều người ngồi hoặc đứng, nàng không có chỗ nào để đi, chỉ có thể vặn người tránh bàn tay đang duỗi tới của Ngụy thị, trong miệng kêu lên: “Ta không phải nữ nhi của bà, ta thật không phải.” Vừa nói vừa lo lắng bật khóc, nhìn về phía Hứa Vĩnh Ích cùng Hứa Hi cầu cứu.
“Nhị phu nhân, ngài còn như vậy, ta đi nha môn.” Hứa Vĩnh Ích đứng dậy, tức giận nói.
Triệu Nguyên Lương nghe tiếng dừng lại bước chân: “Được, vậy ngươi đi đi. Hầu phủ chúng ta còn không có truy cứu tội các ngươi năm đó đổi hài tử, ngươi đừng xảo biện nữa.”
Lời này đem Hứa Vĩnh Ích dọa sợ.
Tộc trưởng Hứa Thành Quan vội vàng: “Vĩnh Ích, nếu Nhị phu nhân nhận định Tuyết tỷ nhi, không bằng ngươi để Tuyết nhi cùng Nhị phu nhân trở về đi. Dù sao đi nơi đó là hưởng phúc, ủy khuất không được nàng. Còn phần ai đúng ai sai, sau này cùng nhau bàn luận.”
Vừa nói ông vừa nháy mắt ra hiệu với Hứa Vĩnh Ích, ý bảo ông đứng yên.
Triệu Nguyên Lương không muốn tùy ý bị lừa gạt. Hơn mười năm trước, ông đã đem nữ nhi nhận sai, lần này không thể tái phạm.
Ông xoay người nhíu mày nhìn về phía Ngụy thị: “Phu nhân, đi về trước.” Trở về đã điều tra xong lại đến đón người cũng không muộn.
Ngụy thị không nghe, thấy Hứa Tuyết bị dọa khóc, bà thu hồi tay, cầm cây trâm trong tay, dùng sức chớp mắt, một chút nước mắt chảy ra, xúc động nhất thiết mà nhìn Hứa Tuyết: “Tuyết Nhi, con cùng nương trở về đi? Nương thương con, sẽ bù đắp cho con những năm này khổ cực. Đến lúc đó, mẫu thân nhất định sẽ an bài cho con mối hôn nhân tốt, để con có thể hưởng vinh hoa phú quý cả đời."
Mặc kệ bà ta ánh mắt tha thiết từ ái, biểu tình bi thương đáng thương, nhưng Hứa Tuyết đã nhận định Hầu phủ là đầm rồng hang hổ, nữ nhân này muốn kéo nàng tiến Hầu phủ lòng mang ý xấu, Ngụy thị biểu diễn một phen tình ý chân thành, hoàn toàn chỉ là mị nhãn cho người mù xem.
Nàng gắt gao túm tay áo Hứa Hi, đem mặt chôn trên vai, đôi mắt căn bản không nhìn Ngụy thị, trong miệng kêu la: “Ta không đi ta không đi, ta không phải là nữ nhi của ngươi, đừng cùng ta nói chuyện.”
Cử chỉ từ chối này quyết đoán đến mức làm Ngụy thị quả thực tuyệt vọng.
Bà quay đầu lại, khẩn cầu nhìn Triệu Nguyên Lương, ngữ điệu thảm thiết: “Lão gia……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.