Nữ Học Bá Trùng Sinh Thành Nữ Phụ Ở Cổ Đại
Chương 7:
Tọa Chước Linh Linh Thủy
01/12/2022
Trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Đầu óc có chút chậm chạp, dù là đi đường vòng cũng cảm thấy Hứa Hi nói rất có đạo lý: Không, làm sao có người vừa tới nói ngươi là hài tử của hắn, ngươi liền cùng hắn đi?
Tạ thị sắc mặt thập phần phức tạp.
Nguyễn ma ma tức giận đến mặt đỏ bừng.
Bà ta hướng về phía sau lưng Hứa Hi: “Ý của cô nương, nói chúng ta là kẻ lừa đảo sao? Tuy Bình Hầu phủ của chúng ta có huyết mạch hoàng gia, tổ tiên cùng Thái tổ hoàng đế là huynh đệ. Hiện giờ tuy sa sơ, ở kinh thành vẫn là hào môn quý tộc. Ngươi chỉ là một thôn cô nhỏ, có cái gì đáng giá mà chúng ta mất công lừa gạt ngươi? Cô nương nói lời này không có đạo lý gì cả.”
Bọn họ thân phận tôn quý đã hạ mình đến đây nhận thân. Đây là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, Hứa Hi không kinh sợ thì thôi đi, cũng không vui vẻ theo chân bọn họ trở về. Cuộc sống ở Hầu phủ làm sao có thể so sánh với nơi thôn quê này? Đó là nhận sai, chỉ cần có thể làm thiên kim hầu phủ, mặc kệ là ai, cũng muốn tranh đoạt.
Nữ tử kia thế nhưng nói bọn họ là kẻ lừa đảo!
Thật là không thể nói lý, quá buồn cười!
Hứa Hi không còn nghe thấy những gì bà ta nói, tiếng la hét có hệ thống trong đầu nàng như phá vỡ bầu trời, ồn ào đến mức đầu đều đau.
“Đồ thiểu năng, câm miệng.” Nàng hét lên trong lòng khi bước vào phòng.
“Tôi là hệ thống trí tuệ làm ngươi đi lên nhân sinh hạnh phúc, không phải thiểu năng trí tuệ!” Hệ thống làm ra phản đối theo thường lệ, hỏi cô: "Cô vì sao không đi cùng bọn họ? Cô biết bọn họ nói là thật."
Mày còn không thừa nhận mình thiểu năng." Hứa Hi khinh thường nói: "Nghĩ đến tình cảnh nguyên chủ trong sách, cùng bọn họ trở về đi, có trải qua ngày lành không?"
Nhị phu nhân tựa hồ có ác cảm với nữ nhi thân sinh. Trước mặt thì đốt xử tốt, nhưng sau lưng không ngừng cho nàng đào hố. Nếu không, chỉ cần có mẹ ruột yêu thương, cho dù nguyên chủ không đủ tài hoa, cũng sẽ không rơi vào cảnh bị mọi người chế nhạo, bắt nạt, cuối cùng phải gả cho thứ như vậy.
Hệ thống nghẹn họng.
Nhưng mà nó không cam lòng: "Nhưng nếu cô không quay về, làm thế nào cô có thể sử dùng trí tuệ của mình vả mặt bọn họ, đi lên con đường đến một cuộc sống hạnh phúc? Chúng ta đến đây có ích lợi gì?
Hứa Hi cảm thấy có ý nghĩa thật sự. Ít nhất cô đang sống, chỉ cần cô sống hạnh phúc, cuộc sống sẽ rất ý nghĩa.
Nhưng hệ thống này đã chết não, nói chuyện với nó hoàn toàn vô dụng.
Đầu óc có chút chậm chạp, dù là đi đường vòng cũng cảm thấy Hứa Hi nói rất có đạo lý: Không, làm sao có người vừa tới nói ngươi là hài tử của hắn, ngươi liền cùng hắn đi?
Tạ thị sắc mặt thập phần phức tạp.
Nguyễn ma ma tức giận đến mặt đỏ bừng.
Bà ta hướng về phía sau lưng Hứa Hi: “Ý của cô nương, nói chúng ta là kẻ lừa đảo sao? Tuy Bình Hầu phủ của chúng ta có huyết mạch hoàng gia, tổ tiên cùng Thái tổ hoàng đế là huynh đệ. Hiện giờ tuy sa sơ, ở kinh thành vẫn là hào môn quý tộc. Ngươi chỉ là một thôn cô nhỏ, có cái gì đáng giá mà chúng ta mất công lừa gạt ngươi? Cô nương nói lời này không có đạo lý gì cả.”
Bọn họ thân phận tôn quý đã hạ mình đến đây nhận thân. Đây là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, Hứa Hi không kinh sợ thì thôi đi, cũng không vui vẻ theo chân bọn họ trở về. Cuộc sống ở Hầu phủ làm sao có thể so sánh với nơi thôn quê này? Đó là nhận sai, chỉ cần có thể làm thiên kim hầu phủ, mặc kệ là ai, cũng muốn tranh đoạt.
Nữ tử kia thế nhưng nói bọn họ là kẻ lừa đảo!
Thật là không thể nói lý, quá buồn cười!
Hứa Hi không còn nghe thấy những gì bà ta nói, tiếng la hét có hệ thống trong đầu nàng như phá vỡ bầu trời, ồn ào đến mức đầu đều đau.
“Đồ thiểu năng, câm miệng.” Nàng hét lên trong lòng khi bước vào phòng.
“Tôi là hệ thống trí tuệ làm ngươi đi lên nhân sinh hạnh phúc, không phải thiểu năng trí tuệ!” Hệ thống làm ra phản đối theo thường lệ, hỏi cô: "Cô vì sao không đi cùng bọn họ? Cô biết bọn họ nói là thật."
Mày còn không thừa nhận mình thiểu năng." Hứa Hi khinh thường nói: "Nghĩ đến tình cảnh nguyên chủ trong sách, cùng bọn họ trở về đi, có trải qua ngày lành không?"
Nhị phu nhân tựa hồ có ác cảm với nữ nhi thân sinh. Trước mặt thì đốt xử tốt, nhưng sau lưng không ngừng cho nàng đào hố. Nếu không, chỉ cần có mẹ ruột yêu thương, cho dù nguyên chủ không đủ tài hoa, cũng sẽ không rơi vào cảnh bị mọi người chế nhạo, bắt nạt, cuối cùng phải gả cho thứ như vậy.
Hệ thống nghẹn họng.
Nhưng mà nó không cam lòng: "Nhưng nếu cô không quay về, làm thế nào cô có thể sử dùng trí tuệ của mình vả mặt bọn họ, đi lên con đường đến một cuộc sống hạnh phúc? Chúng ta đến đây có ích lợi gì?
Hứa Hi cảm thấy có ý nghĩa thật sự. Ít nhất cô đang sống, chỉ cần cô sống hạnh phúc, cuộc sống sẽ rất ý nghĩa.
Nhưng hệ thống này đã chết não, nói chuyện với nó hoàn toàn vô dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.