Chương 13
mưa_buồn
19/06/2013
Phong lao xe như điên...........mồ hôi nó rịn ra tay lái..............
Ra khỏi ngõ....Phong rẽ tay trái....nó nhớ ban nãy thấy bóng của Hồng đi về phía này..............
Phong hối hả................nó lên ga hết cỡ........cố gắng......đuổi theo........
Đường tối thui....ko bóng người.....tiếng ve rít lên....sởn cả gai óc..........Chiếc xe đột nhiên tắt máy....
"Hết xăng rồi ! Chết tiệt ! Sao lại hết xăng ngay lúc này !!!!" - Phong quát lên........như điên.....
Nó đá mạnh vào chiếc xe......vứt xe giữa đường.....nó chạy.........chạy bằng chính đôi chân của mình........đuổi theo một tình yêu............
Phong giật mình..........trước mắt nó......quang cảnh hiện ra........cây cầu ....... đây chính là nơi mà lần đầu tiên Phong gặp Hồng.........
Vẫn cây cầu đó , vẫn đêm tối âm u , lạnh lẽo , Phong vẫn lê đôi chân chạy về phía cây cầu.....
Trước kia....
Lần đầu tiên gặp Hồng ở đây , Cô đứng tựa vào thành cầu , ánh trăng phản chiếu lên gương mặt cô gái có ánh nhìn xa xăm....cô thấy anh chàng chạy đến thì bỏ đi.....nhưng bị níu lại..........
Bây giờ , trước mắt Phong , Hồng vẫn đứng đó , vẫn tựa vào thành cầu , vẫn cái nhìn xa xăm vào một không gian ko điểm cuối...........thấy Phong chạy đến.....Hồng vẫn quay người bỏ đi..........và Phong vẫn níu Hồng lại......
Chỉ khác ở chỗ..................
Phong vội nắm chặt cổ tay Hồng - " Sao....sao em lại bỏ đi?" - Phong thở hổn hển....
Hồng cúi mặt - " Ở lại....nếu tôi ở lại.....anh có chắc là sẽ quên đc tôi?"
" Sao em lại..........."
" Xin lỗi ! Tôi ko yêu anh !"
Câu này vốn Phong đã biết từ lâu , Phong biết Hồng ko yêu anh nhưng khi nghe chính miệng cô nói câu này thì quả thực quá tàn nhẫn.....
"Giá như tôi nhận ra sớm hơn thì......"
Phong nắm chặt tay , nó nhìn thẳng vào mắt Hồng - " Em ko đc đi ! Anh ko cho em đi ! Em còn nợ anh nhiều lắm ! Em ko thể đi như vậy đc !!!!"
Hồng nhìn Phong.....nợ ư?..........nợ.............
.................................................. ..................................................
Hồng nhìn Phong , ánh mắt cô cương quyết đến lạ lùng...
Hồng đưa tay kéo cổ áo Phong xuống....
Phong giật mình , nó thoáng thấy cảm giác ấp áp nhàn nhạt phủ lên môi nó.....Hồng hôn nó !
" Lần đầu tiên gặp nhau tại đây....anh đã lấy cắp của tôi môt nụ hôn....bây giờ....tôi lấy lại nụ hôn đó ! " - Hồng nói thẳng thừng.
Phong chưa kịp nói , Hồng đã tiếp lời - " Cũng đêm tối hôm ấy....tôi đã tát anh.....bây giờ...tôi để anh tát lại một cái , xem như chúng ta ko còn ai nợ ai nữa !!!!"
Phong nhìn Hồng....cô nghĩ cô nợ hắn chuyện này.....Hồng vẫn nhìn sâu vào đôi mắt Phong...ko chớp...ánh mắt cương quyết nhất mà Phong từng thấy ở Hồng.....
Phong nghe tai mình ù ù...nó ko nghe lầm chứ....Hồng bảo nó tát Hồng..để "ko kòn nợ nần"??
Tay Phong vẫn nắm chặt cổ tay Hồng tự nãy giờ , anh sợ nếu buông tay ra thì người con gái trước mặt anh , người con gái trong trái tim anh sẽ rời xa anh.....nhưng bây giờ.........
Phong làm sao mà có thể đưa tay tát Hồng cơ chứ , nếu là lúc trước thì may ra....nhưng bây giờ thì......
Phong quay mặt về hướng khác - " Em đi đi !"
Phong thả tay Hồng ra , Hồng bước đi......
Ngay khoảng khắc ấy , Phong nhận ra mình ko thể giữ đc Hồng.........
Nó cố ý quay mặt về hướng khác , để ko phải nhìn thấy cảnh Hồng bước đi......
Lúc trước. cũng vậy. lần đầu tiên gặp nhau , nó đã để Hồng đi mà ko níu lại , bây giờ cũng thế....
.................................................. ...........................
Phong ngồi thi mình trong căn phòng nhỏ hẹp....sao ko gian âm u đến lạ lùng...
Huy đẩy cửa bước vào - " Mày...mày....."
Phong vớ lấy cái gối ném về phía Huy , quát lên - " Mày đi đi ! tao ko muốn gặp ai cả !!!!"
Huy chụp cái gối , nó bước về phía Phong - " Màu đừng có như vậy đc ko?"
Phong úp mặt xuống gối - " Kệ tao !"
Huy ngồi xuống bên cạnh nó - " Mày để Hồng đi thật sao?"
" Mày nghĩ tao giữ nổi cô ấy sao?" - " Phong quát
Huy vẫn bình tĩnh , nó biết tâm trạng Phong ko vui....- " Mày tìm cô ấy chứ?"
" Mày bảo tao tìm ở đâu bây giờ !!!!" - Phong ko ngước mặt lên....Huy vỗ nhẹ vào vai nó.....chưa bao giờ Huy thấy Phong như lúc này...................
Gió ....
.................................................. ................................................
Huy cố gắng hỏi Y Vân hiện tại Hồng đang ở đâu , nhưng ngay cả Y Vân cũng ko biết....Hồng dấu cô.....
Huy chả biết phải giúp đỡ thằng bạn như thế nào nữa............
Người biết chỗ ở của Hồng ....là ai ?
..........................................
" Cậu........cậu....." - Phong lắp bắp , tiếng "cậu" nó gọi ko quen
" ANh kiu tui làm chi? định hỏi chuyện bà chị tôi hả?" - Thế Anh ngạc nhiên khi Phong đến tìm nó
"Cậu có biết....chỗ ở hiện tại của Hồng?" - Phong nhìn T.Anh bằng ánh mắt van nài....Phong nghĩ người duy nhất biết chỗ ở của Hồng là Thế Anh nên mới đi tìm nó.....
T.Anh nhìn Phong...tỏ vẻ thương cảm - " Tôi biết ! nhưng tôi ko thể nói !"
Hi vọng cuối cùng tiêu tan...Phong buồn.....
Thế Anh tuy bình thường ko thik Phong là mấy nhưng với ai nó cũng ghét chứ đâu phải chỉ riêng Phong , thấy Phong thừ người , T.Anh cũng tội nghiệp - " Tôi đã nói rồi mà anh đâu chịu nghe ! đã bảo đừng yêu chị tôi !!!!"
T.Anh đi...........Phong biết phải làm sao giờ....đã lỡ yêu mất rồi ....
.................................................. .................................
" Chị ! anh ta đến tìm em ! hỏi chỗ ở của chị !" - T.Anh đưa lon nước lên miệng tu ừng ực
" Vậy cậu có nói ra ko?"
" Chị ko cho phép ! ai mà dám nói !" - Thế Anh đáp - " Mà chị này !"
"?"
" Chị ....vẫn yêu anh Nguyên nhiều đến thế ư ?" - Một câu hỏi ngu ngốc
Hồng lặng thinh - " cậu ko hiểu đc đâu !"
Ko ai có thể hiểu ..bởi vì từ nhỏ Hồng vốn là đứa thiếu tình thương , nên khi nhận đc tình yêu của Nguyên ...đối với Hồng đó là thứ vô giá nhất mà lần đầu tiên Hồng chắc chắn là nó thuộc về mình ...
.................................................. ................................................
Trước mặt Phong ....
Mới tháng trước Phong còn chạy lung tung tìm Hồng.Vậy mà....giờ đây...cô đang ngồi ngay trước mặt anh....vẫn gương mặt lạnh như băng...vẫn ánh mắt cương nghị ngày nào...
" Ngạc nhiên là em hẹn anh ra đây !" - Phong nói , lòng nó bức rứt khôn tả .
" Vậy sao !" - Hồng vẫn dửng dưng như xưa....
Phong ko ngồi yên nổi.....nó muốn níu chặt tau cô...đẩ cô ở mãi bên cạnh nó....nhưng.....sao lại có thể làm thế...ko níu đc trái tim....thì giữ đc thể xác cũng có ý nghĩa gì đâu !!!!
" Ngày mai tôi tốt nghiệp rồi !Tôi hẹn anh ra đây chỉ muốn xem anh lúc này thế nào mà thôi !"
"anh vẫn như xưa ! Vẫn yêu em ! vẫn nhớ em !" - Phong nói những lời thật lòng nhất , nhưng nó tự hỏi ngày mai Hồng tốt nghiệp thì đã sao mà khi nhắc đến những cụm từ mày cô lại mỉm cười....
gương mặt Hồng vẫn lạnh như băng....- " Anh quên tôi đi ! đừng như vậy nữa , lo chăm sóc 2 bác cho tốt , nhờ anh gởi lời hỏi thăm của tôi đến 2 bác !" , Hồng tiếp lời - " Anh cũng là một người tốt ! nhất định anh sẽ gặp đc một cô gái tốt hơn tôi nhiều !"
Hồng đứng dậy...." tạm biệt !"....bước đi....
Phong vẫn ngồi im như tờ....đây là lần thứ bao nhiu nó ko giữ Hồng lại?....hay chính bản thân nó biết cô ko thuộc về nó ?.....
.......................................
Hồng bước ra khỏi quán.....nó rẽ vào con đường đi đến cổng công viên....Y Vân đã đứng chờ tự lúc nào...
" Sao cậu ko nói cho mình biết chỗ ở của cậu chứ? Mình đã hỏi nhưng Thế Anh ko chịu nói !" - Y Vân dỗi
" Biết để làm gì?"
Y Vân nhìn Hồng - " Phong tìm cậu !"
" Mình biết !"
Y Vân chả hiểu nổi rút cuộc là Hồng đang nghĩ gì nữa.....
Hồng nắm tay Y Vân - " đây là công viên mà hồi nhỏ tụi mình thik nhất ! vào thôi !"
Y Vân thấy Hồng rất lạ ..chủ động hẹn cô đi chơi ...đôi khi cười bân quơ ...thoáng ánh nhìn xa xăm ...
Đó là nơi đầy ắp kỉ niệm của 2 cô gái những ngỳa còn trẻ thơ ....đã lâu lắm rồi họ ko cùng nhau trở lại đây ....
.................................................. ...............................
Ngày cuối ....
Ngày tốt nghiệp..........
Kết thúc buổi lễ .....Y Vân chạy ra cổng tìm Hồng - " Cậu về à ! đi uống nước với mình đi !mừng tốt nghiệp !!!!"
Hồng cười - " Thôi ! cậu rủ Huy đi đi !"
Y Vân ậm ừ , tiếc nuối - " Thôi cũng đc...để mình rủ anh Huy đi !"
Y VÂn bước đi thì Hồng vội níu tay lại , " Sao thế ! " - Y Vân giật mình
Hồng cười , đây là ngày nó cười nhìu nhất...kể từ khi....
" Cậu để mình ôm cậu một cái nhé !" - Hồng đề nghị
Y Vân ngạc nhiên....nhưng thấy Hồng ko nói đùa , Y Vân gật đầu
Hồng bước đến , ôm Y Vân...tựa đầu vào vai nó.....ngày xưa Hồng vẫn thường cho Y Vân mượn đôi vai để gục đầu mà khóc....nhưng hôm nay...người cần đôi vai để tựa...lại là nó.....
...........................
Hồng buông Y Vân ra - " CẬu đi đi ! nhớ nói với Huy : nếu anh ta làm cậu khóc thì mình sẽ ko để yên đâu !vậu đi đi ! mình muốn nhìn cậu đi "
Y Vân cười - " Cậu hôm nay lạ thật đấy !"
Y Vân vẫy tay..bỏ đi....
Hồng nhìn Y Vân đi xa khất , vẫn nhìn..............
.................................................. ............................................
Cầm bằng tốt nghiệp....Hồng bước vào nghĩa trang.......
Ngồi xuống trước mộ anh - " Anh xem ! em đã lấy đc bằng đại học rồi này ! "
Cô chìa tấm bằng ra.....đây là tấm bằng mà ngày xưa Nguyên ước mơ đc cầm tấm bằng của trường đại học này trong tay ...nhưng anh ko có cơ hội....vì thế....Hồng đã thay anh.....nhận lấy nó....thực hiện ước mơ của anh.....................
Nó sống đến ngày hôm nay là vì muốn thực hiện ước mơ của anh...nay...đã kết thúc.....đả thực hiện đc ước mơ của anh... mục đích sống cuối cùng đã hoàn thành.....
Hồng bật hộp quẹt...đốt tấm bằng ngay trước mộ anh...cô muốn đưa đến cho anh tấm bằng...tất nhiên đối với nhiều người...việc đốt tấm bằng đại học là việc làm ngu ngốc nhất...nhưng với Hồng thì....dù gì thì sau này cô cũng có cần dùng đến nó nữa đâu !
Nó ngồi xuống...tựa vào ngôi mộ của anh...ngôi mộ của chàng trai mà nó yêu nhất ....cô lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật xung quanh ....nơi nghĩa trang sao mà yên tĩnh quá .........
Hồng rút ra một lọ thuốc........
Hồng cười.......đưa nắm thuốc vào miệng.........
Đau thắt cả ruột....người nóng ran lên.....đau quặn...nhưng trái tim cô vẫn lành lặn.....ko đau.....
Hồng nắm chặt sợi dây chuyền trong tay............đầu óc nó mụ mị rồi........chẳng thấy gì nữa....hoa mắt.........
Cô thấy.....hình ảnh mờ mờ....ai kia?.....vẫn nụ cười....vẫn vóc dáng ấy......có hoá thành tro cô cũng nhận ra......là anh !
Cô thấy trong đôi mắt.....anh đưa tay về phía cô....................
Cô cũng cười....cô cảm thấy mình nhẹ bổng......chạy đến bên anh...nhẹ nhàng ....ấm áp .....
Đôi tay bắt đầu cảm thấy nặng nề ..không nhấc lên nổi ...
Thân thể cô ko còn điều khiển đc nữa.......Hồng khép dần đôi mắt....giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má .....
Tiếng gió reo....gió luồn qua lá cây.....réo rắt......như tiếng khóc.....gió khóc ... khóc cho một mối tình ko trọn vẹn...
........................................< the end >................................................. ..
Ra khỏi ngõ....Phong rẽ tay trái....nó nhớ ban nãy thấy bóng của Hồng đi về phía này..............
Phong hối hả................nó lên ga hết cỡ........cố gắng......đuổi theo........
Đường tối thui....ko bóng người.....tiếng ve rít lên....sởn cả gai óc..........Chiếc xe đột nhiên tắt máy....
"Hết xăng rồi ! Chết tiệt ! Sao lại hết xăng ngay lúc này !!!!" - Phong quát lên........như điên.....
Nó đá mạnh vào chiếc xe......vứt xe giữa đường.....nó chạy.........chạy bằng chính đôi chân của mình........đuổi theo một tình yêu............
Phong giật mình..........trước mắt nó......quang cảnh hiện ra........cây cầu ....... đây chính là nơi mà lần đầu tiên Phong gặp Hồng.........
Vẫn cây cầu đó , vẫn đêm tối âm u , lạnh lẽo , Phong vẫn lê đôi chân chạy về phía cây cầu.....
Trước kia....
Lần đầu tiên gặp Hồng ở đây , Cô đứng tựa vào thành cầu , ánh trăng phản chiếu lên gương mặt cô gái có ánh nhìn xa xăm....cô thấy anh chàng chạy đến thì bỏ đi.....nhưng bị níu lại..........
Bây giờ , trước mắt Phong , Hồng vẫn đứng đó , vẫn tựa vào thành cầu , vẫn cái nhìn xa xăm vào một không gian ko điểm cuối...........thấy Phong chạy đến.....Hồng vẫn quay người bỏ đi..........và Phong vẫn níu Hồng lại......
Chỉ khác ở chỗ..................
Phong vội nắm chặt cổ tay Hồng - " Sao....sao em lại bỏ đi?" - Phong thở hổn hển....
Hồng cúi mặt - " Ở lại....nếu tôi ở lại.....anh có chắc là sẽ quên đc tôi?"
" Sao em lại..........."
" Xin lỗi ! Tôi ko yêu anh !"
Câu này vốn Phong đã biết từ lâu , Phong biết Hồng ko yêu anh nhưng khi nghe chính miệng cô nói câu này thì quả thực quá tàn nhẫn.....
"Giá như tôi nhận ra sớm hơn thì......"
Phong nắm chặt tay , nó nhìn thẳng vào mắt Hồng - " Em ko đc đi ! Anh ko cho em đi ! Em còn nợ anh nhiều lắm ! Em ko thể đi như vậy đc !!!!"
Hồng nhìn Phong.....nợ ư?..........nợ.............
.................................................. ..................................................
Hồng nhìn Phong , ánh mắt cô cương quyết đến lạ lùng...
Hồng đưa tay kéo cổ áo Phong xuống....
Phong giật mình , nó thoáng thấy cảm giác ấp áp nhàn nhạt phủ lên môi nó.....Hồng hôn nó !
" Lần đầu tiên gặp nhau tại đây....anh đã lấy cắp của tôi môt nụ hôn....bây giờ....tôi lấy lại nụ hôn đó ! " - Hồng nói thẳng thừng.
Phong chưa kịp nói , Hồng đã tiếp lời - " Cũng đêm tối hôm ấy....tôi đã tát anh.....bây giờ...tôi để anh tát lại một cái , xem như chúng ta ko còn ai nợ ai nữa !!!!"
Phong nhìn Hồng....cô nghĩ cô nợ hắn chuyện này.....Hồng vẫn nhìn sâu vào đôi mắt Phong...ko chớp...ánh mắt cương quyết nhất mà Phong từng thấy ở Hồng.....
Phong nghe tai mình ù ù...nó ko nghe lầm chứ....Hồng bảo nó tát Hồng..để "ko kòn nợ nần"??
Tay Phong vẫn nắm chặt cổ tay Hồng tự nãy giờ , anh sợ nếu buông tay ra thì người con gái trước mặt anh , người con gái trong trái tim anh sẽ rời xa anh.....nhưng bây giờ.........
Phong làm sao mà có thể đưa tay tát Hồng cơ chứ , nếu là lúc trước thì may ra....nhưng bây giờ thì......
Phong quay mặt về hướng khác - " Em đi đi !"
Phong thả tay Hồng ra , Hồng bước đi......
Ngay khoảng khắc ấy , Phong nhận ra mình ko thể giữ đc Hồng.........
Nó cố ý quay mặt về hướng khác , để ko phải nhìn thấy cảnh Hồng bước đi......
Lúc trước. cũng vậy. lần đầu tiên gặp nhau , nó đã để Hồng đi mà ko níu lại , bây giờ cũng thế....
.................................................. ...........................
Phong ngồi thi mình trong căn phòng nhỏ hẹp....sao ko gian âm u đến lạ lùng...
Huy đẩy cửa bước vào - " Mày...mày....."
Phong vớ lấy cái gối ném về phía Huy , quát lên - " Mày đi đi ! tao ko muốn gặp ai cả !!!!"
Huy chụp cái gối , nó bước về phía Phong - " Màu đừng có như vậy đc ko?"
Phong úp mặt xuống gối - " Kệ tao !"
Huy ngồi xuống bên cạnh nó - " Mày để Hồng đi thật sao?"
" Mày nghĩ tao giữ nổi cô ấy sao?" - " Phong quát
Huy vẫn bình tĩnh , nó biết tâm trạng Phong ko vui....- " Mày tìm cô ấy chứ?"
" Mày bảo tao tìm ở đâu bây giờ !!!!" - Phong ko ngước mặt lên....Huy vỗ nhẹ vào vai nó.....chưa bao giờ Huy thấy Phong như lúc này...................
Gió ....
.................................................. ................................................
Huy cố gắng hỏi Y Vân hiện tại Hồng đang ở đâu , nhưng ngay cả Y Vân cũng ko biết....Hồng dấu cô.....
Huy chả biết phải giúp đỡ thằng bạn như thế nào nữa............
Người biết chỗ ở của Hồng ....là ai ?
..........................................
" Cậu........cậu....." - Phong lắp bắp , tiếng "cậu" nó gọi ko quen
" ANh kiu tui làm chi? định hỏi chuyện bà chị tôi hả?" - Thế Anh ngạc nhiên khi Phong đến tìm nó
"Cậu có biết....chỗ ở hiện tại của Hồng?" - Phong nhìn T.Anh bằng ánh mắt van nài....Phong nghĩ người duy nhất biết chỗ ở của Hồng là Thế Anh nên mới đi tìm nó.....
T.Anh nhìn Phong...tỏ vẻ thương cảm - " Tôi biết ! nhưng tôi ko thể nói !"
Hi vọng cuối cùng tiêu tan...Phong buồn.....
Thế Anh tuy bình thường ko thik Phong là mấy nhưng với ai nó cũng ghét chứ đâu phải chỉ riêng Phong , thấy Phong thừ người , T.Anh cũng tội nghiệp - " Tôi đã nói rồi mà anh đâu chịu nghe ! đã bảo đừng yêu chị tôi !!!!"
T.Anh đi...........Phong biết phải làm sao giờ....đã lỡ yêu mất rồi ....
.................................................. .................................
" Chị ! anh ta đến tìm em ! hỏi chỗ ở của chị !" - T.Anh đưa lon nước lên miệng tu ừng ực
" Vậy cậu có nói ra ko?"
" Chị ko cho phép ! ai mà dám nói !" - Thế Anh đáp - " Mà chị này !"
"?"
" Chị ....vẫn yêu anh Nguyên nhiều đến thế ư ?" - Một câu hỏi ngu ngốc
Hồng lặng thinh - " cậu ko hiểu đc đâu !"
Ko ai có thể hiểu ..bởi vì từ nhỏ Hồng vốn là đứa thiếu tình thương , nên khi nhận đc tình yêu của Nguyên ...đối với Hồng đó là thứ vô giá nhất mà lần đầu tiên Hồng chắc chắn là nó thuộc về mình ...
.................................................. ................................................
Trước mặt Phong ....
Mới tháng trước Phong còn chạy lung tung tìm Hồng.Vậy mà....giờ đây...cô đang ngồi ngay trước mặt anh....vẫn gương mặt lạnh như băng...vẫn ánh mắt cương nghị ngày nào...
" Ngạc nhiên là em hẹn anh ra đây !" - Phong nói , lòng nó bức rứt khôn tả .
" Vậy sao !" - Hồng vẫn dửng dưng như xưa....
Phong ko ngồi yên nổi.....nó muốn níu chặt tau cô...đẩ cô ở mãi bên cạnh nó....nhưng.....sao lại có thể làm thế...ko níu đc trái tim....thì giữ đc thể xác cũng có ý nghĩa gì đâu !!!!
" Ngày mai tôi tốt nghiệp rồi !Tôi hẹn anh ra đây chỉ muốn xem anh lúc này thế nào mà thôi !"
"anh vẫn như xưa ! Vẫn yêu em ! vẫn nhớ em !" - Phong nói những lời thật lòng nhất , nhưng nó tự hỏi ngày mai Hồng tốt nghiệp thì đã sao mà khi nhắc đến những cụm từ mày cô lại mỉm cười....
gương mặt Hồng vẫn lạnh như băng....- " Anh quên tôi đi ! đừng như vậy nữa , lo chăm sóc 2 bác cho tốt , nhờ anh gởi lời hỏi thăm của tôi đến 2 bác !" , Hồng tiếp lời - " Anh cũng là một người tốt ! nhất định anh sẽ gặp đc một cô gái tốt hơn tôi nhiều !"
Hồng đứng dậy...." tạm biệt !"....bước đi....
Phong vẫn ngồi im như tờ....đây là lần thứ bao nhiu nó ko giữ Hồng lại?....hay chính bản thân nó biết cô ko thuộc về nó ?.....
.......................................
Hồng bước ra khỏi quán.....nó rẽ vào con đường đi đến cổng công viên....Y Vân đã đứng chờ tự lúc nào...
" Sao cậu ko nói cho mình biết chỗ ở của cậu chứ? Mình đã hỏi nhưng Thế Anh ko chịu nói !" - Y Vân dỗi
" Biết để làm gì?"
Y Vân nhìn Hồng - " Phong tìm cậu !"
" Mình biết !"
Y Vân chả hiểu nổi rút cuộc là Hồng đang nghĩ gì nữa.....
Hồng nắm tay Y Vân - " đây là công viên mà hồi nhỏ tụi mình thik nhất ! vào thôi !"
Y Vân thấy Hồng rất lạ ..chủ động hẹn cô đi chơi ...đôi khi cười bân quơ ...thoáng ánh nhìn xa xăm ...
Đó là nơi đầy ắp kỉ niệm của 2 cô gái những ngỳa còn trẻ thơ ....đã lâu lắm rồi họ ko cùng nhau trở lại đây ....
.................................................. ...............................
Ngày cuối ....
Ngày tốt nghiệp..........
Kết thúc buổi lễ .....Y Vân chạy ra cổng tìm Hồng - " Cậu về à ! đi uống nước với mình đi !mừng tốt nghiệp !!!!"
Hồng cười - " Thôi ! cậu rủ Huy đi đi !"
Y Vân ậm ừ , tiếc nuối - " Thôi cũng đc...để mình rủ anh Huy đi !"
Y VÂn bước đi thì Hồng vội níu tay lại , " Sao thế ! " - Y Vân giật mình
Hồng cười , đây là ngày nó cười nhìu nhất...kể từ khi....
" Cậu để mình ôm cậu một cái nhé !" - Hồng đề nghị
Y Vân ngạc nhiên....nhưng thấy Hồng ko nói đùa , Y Vân gật đầu
Hồng bước đến , ôm Y Vân...tựa đầu vào vai nó.....ngày xưa Hồng vẫn thường cho Y Vân mượn đôi vai để gục đầu mà khóc....nhưng hôm nay...người cần đôi vai để tựa...lại là nó.....
...........................
Hồng buông Y Vân ra - " CẬu đi đi ! nhớ nói với Huy : nếu anh ta làm cậu khóc thì mình sẽ ko để yên đâu !vậu đi đi ! mình muốn nhìn cậu đi "
Y Vân cười - " Cậu hôm nay lạ thật đấy !"
Y Vân vẫy tay..bỏ đi....
Hồng nhìn Y Vân đi xa khất , vẫn nhìn..............
.................................................. ............................................
Cầm bằng tốt nghiệp....Hồng bước vào nghĩa trang.......
Ngồi xuống trước mộ anh - " Anh xem ! em đã lấy đc bằng đại học rồi này ! "
Cô chìa tấm bằng ra.....đây là tấm bằng mà ngày xưa Nguyên ước mơ đc cầm tấm bằng của trường đại học này trong tay ...nhưng anh ko có cơ hội....vì thế....Hồng đã thay anh.....nhận lấy nó....thực hiện ước mơ của anh.....................
Nó sống đến ngày hôm nay là vì muốn thực hiện ước mơ của anh...nay...đã kết thúc.....đả thực hiện đc ước mơ của anh... mục đích sống cuối cùng đã hoàn thành.....
Hồng bật hộp quẹt...đốt tấm bằng ngay trước mộ anh...cô muốn đưa đến cho anh tấm bằng...tất nhiên đối với nhiều người...việc đốt tấm bằng đại học là việc làm ngu ngốc nhất...nhưng với Hồng thì....dù gì thì sau này cô cũng có cần dùng đến nó nữa đâu !
Nó ngồi xuống...tựa vào ngôi mộ của anh...ngôi mộ của chàng trai mà nó yêu nhất ....cô lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật xung quanh ....nơi nghĩa trang sao mà yên tĩnh quá .........
Hồng rút ra một lọ thuốc........
Hồng cười.......đưa nắm thuốc vào miệng.........
Đau thắt cả ruột....người nóng ran lên.....đau quặn...nhưng trái tim cô vẫn lành lặn.....ko đau.....
Hồng nắm chặt sợi dây chuyền trong tay............đầu óc nó mụ mị rồi........chẳng thấy gì nữa....hoa mắt.........
Cô thấy.....hình ảnh mờ mờ....ai kia?.....vẫn nụ cười....vẫn vóc dáng ấy......có hoá thành tro cô cũng nhận ra......là anh !
Cô thấy trong đôi mắt.....anh đưa tay về phía cô....................
Cô cũng cười....cô cảm thấy mình nhẹ bổng......chạy đến bên anh...nhẹ nhàng ....ấm áp .....
Đôi tay bắt đầu cảm thấy nặng nề ..không nhấc lên nổi ...
Thân thể cô ko còn điều khiển đc nữa.......Hồng khép dần đôi mắt....giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má .....
Tiếng gió reo....gió luồn qua lá cây.....réo rắt......như tiếng khóc.....gió khóc ... khóc cho một mối tình ko trọn vẹn...
........................................< the end >................................................. ..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.