Chương 6: Kiếp Này Cô Mãi Là Con Chó Dưới Chân Tôi
Tiểu Mật Phong
02/05/2023
"Nếu như bây giờ cô quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ dẫn cô vào biệt thự." Bạch Tố Nhã vòng tay trước ngực, nụ cười âm trầm: "Nếu không kiếp này cô đừng mong gặp được Tư Dạ Kình!"
Hạ Vãn Lương cắn chặt đôi môi, không muốn mở miệng.
Cô đã bị Bạch Tố Nhã tính toán quá nhiều lần, cô không muốn bị cô ta tùy ý thao túng hành hạ một lần nữa.
Nhưng…
Con gái cần tiền chữa bệnh gấp, còn cả công ty của ba mẹ… cũng không chờ được nữa.
Cô không có thời gian.
"Không muốn, vậy thì cô cứ tiếp tục chờ bên ngoài đi." Bạch Tố Nhã định rời đi.
"Đợi một chút!" Hạ Vãn Lương gọi cô ta lại, đau khổ nhắm hai mắt: "Tôi cầu xin cô, dẫn tôi đi vào."
Bạch Tố Nhã cong môi, vươn đôi giày cao gót ra phía trước, đắc ý nói: "Cầu xin như vậy thật không thành ý. Cô quỳ xuống lau sạch sẽ giày của tôi, sau đó dập đầu ba cái trước mặt tôi thì tôi sẽ dẫn cô đi vào."
Hạ Vãn Lương khuất nhục bóp chặt ngón tay, móng tay gần như đâm rách lớp thịt mềm trong lòng bàn tay.
"Hạ Vãn Lương, sự kiên nhẫn của tôi có hạn!" Bạch Tố Nhã cảnh cáo.
Vì con, vì công ty của ba mẹ…
Hạ Vãn Lương nhắm chặt hai mắt, hai chân quỳ xuống đất, vươn tay lau sạch sẽ giày cho Bạch Tố Nhã, đầu ra sức đập xuống đất.
"Cầu xin cô dẫn tôi đi vào."
Bạch Tố Nhã nâng giày cao gót lên giẫm lên đầu Hạ Vãn Lương.
"Hạ Vãn Lương, cô hãy nhớ cho kỹ, kiếp này cô mãi mãi là con chó dưới chân tôi! Đừng nghĩ giành thứ gì với tôi, cô không xứng!" Bạch Tố Nhã ra sức sỉ nhục tôn nghiêm của Hạ Vãn Lương: "Ngay cả việc nhặt đồ thừa tôi ăn dư lại cô cũng không xứng! Hiểu chưa?"
Hạ Vãn Lương cắn nát môi dưới, mùi máu tươi tràn ngập trong miệng.
"Tôi biết."
"Hừ." Bạch Tố Nhã lùi chân về: "Đi thôi, Hạ Vãn Lương, tôi lương thiện dẫn cô đi vào."
Lương thiện?
Không biết làm thế nào mà Bạch Tố Nhã còn có mặt mũi nói ra hai chữ này.
Hạ Vãn Lương lau máu tươi trên môi, đi theo Bạch Tố Nhã đi vào trong biệt thự.
"Dạ Kình…" Cô ta mở cửa thư phòng ra, nũng nịu mở miệng.
Tư Dạ Kình ngẩng đầu lên, vẻ mặt ôn nhu thâm tình mà Hạ Vãn Lương chưa từng thấy: "Tố Nhã…"
Ánh mắt lạnh lùng của anh thấy Hạ Vãn Lương sau lưng Bạch Tố Nhã, nhất thời đổi thành vẻ mặt âm trầm.
"Hạ Vãn Lương, cô vào đây làm gì?"
"Là em dẫn cô ấy vào…" Bạch Tố Nhã đứng ở sau lưng Tư Dạ Kình, xoa vai anh, nũng nịu nói: "Cô ấy nói cô ấy tới tìm anh ly hôn… vốn dĩ em cũng không muốn để cho cô ấy đi vào làm phiền anh, nhưng không ngờ cô ấy lại quỳ xuống cầu xin em, nói cho dù thế nào cũng phải ly hôn với anh vào chính hôm nay."
Đột nhiên ánh mắt Tư Dạ Kình đen tối âm trầm nhìn Hạ Vãn Lương tựa như lưỡi dao, bén nhọn lại vô tình.
"Hạ Vãn Lương, cô muốn ly hôn?"
Hạ Vãn Lương nắm chặt tay, khàn giọng nói: "Đúng, Tư Dạ Kình, tôi muốn ly hôn với anh, tôi không can thiệp vào chuyện giữa anh và Bạch Tố Nhã nữa, cũng hi vọng anh đừng quấy rầy cuộc sống của tôi và ba mẹ tôi, tha cho chúng tôi một con đường sống."
Tư Dạ Kình cong môi cười lạnh giống như ma quỷ ác độc.
"Ly hôn cũng được, bỏ qua cho công ty ba mẹ cô cũng được." Anh nói từng chữ trầm ổn lại rõ ràng: "Nhưng tiện chủng cô sinh ra nhất định phải chết!"
Trái tim Hạ Vãn Lương đau nhói: "Đó là con gái của anh, là thân sinh cốt nhục của anh mà!"
Vẻ mặt Tư Dạ Kình không hề dịu xuống: "Hạ Vãn Lương, rốt cuộc cô muốn tôi phải nói bao nhiêu lần? Đó chỉ là một thứ ti tiện khiến tôi ghê tởm! Tôi sẽ không thừa nhận thứ đó là con của tôi!"
Hạ Vãn Lương không thể hiểu nổi sao Tư Dạ Kình lại có thể bạc tình đến mức này.
"Nhưng dù sao nó cũng vô tội, anh không thừa nhận thì tôi sẽ mang nó đi, sau này không bao giờ làm phiền anh…"
"Hạ Vãn Lương!" Tư Dạ Kình không nhịn được ngắt lời cô: "Cô nghe không hiểu tiếng người phải không? Tôi đã nói rồi, tôi không muốn tiện chủng đó tồn tại! Cho dù là không xuất hiện ở trước mặt tôi cũng không được! Nó không thể tồn tại ở trên thế giới này!"
Hạ Vãn Lương run lên, cả người rét lạnh.
Ngay cả tồn tại cũng không thể…
"Nếu cô muốn cứu công ty ba mẹ cô thì lấy mạng đứa bé kia để đổi! Chỉ cần cô tự tay bóp chết nó, tôi không chỉ bỏ qua cho công ty ba mẹ cô mà còn đầu tư một trăm ngàn cho công ty của các cô! Chuyện làm ăn có lời thế mà!"
Hạ Vãn Lương cắn chặt đôi môi, không muốn mở miệng.
Cô đã bị Bạch Tố Nhã tính toán quá nhiều lần, cô không muốn bị cô ta tùy ý thao túng hành hạ một lần nữa.
Nhưng…
Con gái cần tiền chữa bệnh gấp, còn cả công ty của ba mẹ… cũng không chờ được nữa.
Cô không có thời gian.
"Không muốn, vậy thì cô cứ tiếp tục chờ bên ngoài đi." Bạch Tố Nhã định rời đi.
"Đợi một chút!" Hạ Vãn Lương gọi cô ta lại, đau khổ nhắm hai mắt: "Tôi cầu xin cô, dẫn tôi đi vào."
Bạch Tố Nhã cong môi, vươn đôi giày cao gót ra phía trước, đắc ý nói: "Cầu xin như vậy thật không thành ý. Cô quỳ xuống lau sạch sẽ giày của tôi, sau đó dập đầu ba cái trước mặt tôi thì tôi sẽ dẫn cô đi vào."
Hạ Vãn Lương khuất nhục bóp chặt ngón tay, móng tay gần như đâm rách lớp thịt mềm trong lòng bàn tay.
"Hạ Vãn Lương, sự kiên nhẫn của tôi có hạn!" Bạch Tố Nhã cảnh cáo.
Vì con, vì công ty của ba mẹ…
Hạ Vãn Lương nhắm chặt hai mắt, hai chân quỳ xuống đất, vươn tay lau sạch sẽ giày cho Bạch Tố Nhã, đầu ra sức đập xuống đất.
"Cầu xin cô dẫn tôi đi vào."
Bạch Tố Nhã nâng giày cao gót lên giẫm lên đầu Hạ Vãn Lương.
"Hạ Vãn Lương, cô hãy nhớ cho kỹ, kiếp này cô mãi mãi là con chó dưới chân tôi! Đừng nghĩ giành thứ gì với tôi, cô không xứng!" Bạch Tố Nhã ra sức sỉ nhục tôn nghiêm của Hạ Vãn Lương: "Ngay cả việc nhặt đồ thừa tôi ăn dư lại cô cũng không xứng! Hiểu chưa?"
Hạ Vãn Lương cắn nát môi dưới, mùi máu tươi tràn ngập trong miệng.
"Tôi biết."
"Hừ." Bạch Tố Nhã lùi chân về: "Đi thôi, Hạ Vãn Lương, tôi lương thiện dẫn cô đi vào."
Lương thiện?
Không biết làm thế nào mà Bạch Tố Nhã còn có mặt mũi nói ra hai chữ này.
Hạ Vãn Lương lau máu tươi trên môi, đi theo Bạch Tố Nhã đi vào trong biệt thự.
"Dạ Kình…" Cô ta mở cửa thư phòng ra, nũng nịu mở miệng.
Tư Dạ Kình ngẩng đầu lên, vẻ mặt ôn nhu thâm tình mà Hạ Vãn Lương chưa từng thấy: "Tố Nhã…"
Ánh mắt lạnh lùng của anh thấy Hạ Vãn Lương sau lưng Bạch Tố Nhã, nhất thời đổi thành vẻ mặt âm trầm.
"Hạ Vãn Lương, cô vào đây làm gì?"
"Là em dẫn cô ấy vào…" Bạch Tố Nhã đứng ở sau lưng Tư Dạ Kình, xoa vai anh, nũng nịu nói: "Cô ấy nói cô ấy tới tìm anh ly hôn… vốn dĩ em cũng không muốn để cho cô ấy đi vào làm phiền anh, nhưng không ngờ cô ấy lại quỳ xuống cầu xin em, nói cho dù thế nào cũng phải ly hôn với anh vào chính hôm nay."
Đột nhiên ánh mắt Tư Dạ Kình đen tối âm trầm nhìn Hạ Vãn Lương tựa như lưỡi dao, bén nhọn lại vô tình.
"Hạ Vãn Lương, cô muốn ly hôn?"
Hạ Vãn Lương nắm chặt tay, khàn giọng nói: "Đúng, Tư Dạ Kình, tôi muốn ly hôn với anh, tôi không can thiệp vào chuyện giữa anh và Bạch Tố Nhã nữa, cũng hi vọng anh đừng quấy rầy cuộc sống của tôi và ba mẹ tôi, tha cho chúng tôi một con đường sống."
Tư Dạ Kình cong môi cười lạnh giống như ma quỷ ác độc.
"Ly hôn cũng được, bỏ qua cho công ty ba mẹ cô cũng được." Anh nói từng chữ trầm ổn lại rõ ràng: "Nhưng tiện chủng cô sinh ra nhất định phải chết!"
Trái tim Hạ Vãn Lương đau nhói: "Đó là con gái của anh, là thân sinh cốt nhục của anh mà!"
Vẻ mặt Tư Dạ Kình không hề dịu xuống: "Hạ Vãn Lương, rốt cuộc cô muốn tôi phải nói bao nhiêu lần? Đó chỉ là một thứ ti tiện khiến tôi ghê tởm! Tôi sẽ không thừa nhận thứ đó là con của tôi!"
Hạ Vãn Lương không thể hiểu nổi sao Tư Dạ Kình lại có thể bạc tình đến mức này.
"Nhưng dù sao nó cũng vô tội, anh không thừa nhận thì tôi sẽ mang nó đi, sau này không bao giờ làm phiền anh…"
"Hạ Vãn Lương!" Tư Dạ Kình không nhịn được ngắt lời cô: "Cô nghe không hiểu tiếng người phải không? Tôi đã nói rồi, tôi không muốn tiện chủng đó tồn tại! Cho dù là không xuất hiện ở trước mặt tôi cũng không được! Nó không thể tồn tại ở trên thế giới này!"
Hạ Vãn Lương run lên, cả người rét lạnh.
Ngay cả tồn tại cũng không thể…
"Nếu cô muốn cứu công ty ba mẹ cô thì lấy mạng đứa bé kia để đổi! Chỉ cần cô tự tay bóp chết nó, tôi không chỉ bỏ qua cho công ty ba mẹ cô mà còn đầu tư một trăm ngàn cho công ty của các cô! Chuyện làm ăn có lời thế mà!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.