Chương 110
James Patterson
11/05/2016
Tôi chọn hướng mà Sampson và tôi đã đi vào. Đó chắc chắn là cách duy nhất ra khỏi rừng, và có thể cũng là con đường Casanova và Will Rudolph chọn. Tôi không muốn bỏ lại Sampson và những người phụ nữ, nhưng không có lựa chọn khác, không còn cách nào khác.
Tôi nhét súng vào bao súng đeo vai rồi bắt đầu chạy. Khi đã vào guồng rồi, tôi chạy càng lúc càng nhanh, nhớ rằng mình phải chạy nhanh hết tốc lực.
Trong tầng cây thấp rậm rạp cách vài mét phía trước có một vết máu tươi dính trên lá. Một trong hai kẻ đang chảy máu như suối. Tôi hy vọng chẳng mấy chốc mà hắn chết. Dù sao thì tôi cũng đi đúng hướng.
Dây leo và bụi gai cào rách tay chân khi tôi len qua những bụi cây cao lớn rậm rì. Những cành cây rậm lá quất qua quất lại vào mặt tôi. Nhưng dù có bị quất thế nào thì tôi cũng không màng.
Tôi chạy chí ít cũng phải gần hai cây, hoặc tương tự. Mồ hôi túa ra, ngực thì đau thắt. Đầu tôi nóng bừng, giống như động cơ của một chiếc xe quá nhiệt. Bước chân mỗi lúc một nặng nề hơn.
Tôi chỉ biết mình đang tiến gần đến bọn chúng hơn. Hoặc có thể chúng đang ở ngay đằng sau lưng tôi? Biết đâu chúng đã nhìn tôi đi ra? Lần theo dấu vết tôi? Bao vây tôi? Hai chọi một không phải cách tôi muốn chiến đấu với chúng.
Tôi tìm kiếm vết máu hay những mẩu quần áo rách khác. Có một vài dấu hiệu chỉ ra rằng chúng vừa qua đây. Lòng tôi như lửa đốt, cơ thể ướt đẫm mồ hôi. Chân đau nhức, co thắt.
Tôi bỗng hồi tưởng lại một loạt hình ảnh. Tôi đã từng bế Marcus Daniel trong tay mà chạy như điên tại Washington, D.C. Tôi lại hình dung ra khuôn mặt của cậu bé tội nghiệp. Tôi nhớ đã nghe thấy Sampson hét lên choáng váng, đau đớn khi ở trong ngôi nhà đó. Tôi hình dung ra khuôn mặt Naomi.
Có cái gì đó phía trước - hai gã đàn ông đang chạy trốn. Một kẻ ôm vai. Liệu có phải là Casanova? Hay Kẻ Lịch Thiệp? Không quan trọng lắm - tôi muốn cả hai bọn chúng kìa. Chừng nào chưa bắt gọn cả hai tên thì tôi sẽ không dừng lại.
Gã quái vật bị thương không hề có dấu hiệu giảm tốc. Hắn biết tôi đang đuổi theo sau, và rồi hắn bỗng thét lên một tiếng kinh thiên động địa. Nó làm tôi nhớ ra hắn là gã tâm thần cấp độ một không thể lường trước. Tiếng hét - “Aaaaaa!” - vang vọng trong rừng thông như tiếng hú của động vật hoang dã.
Một tiếng thét hoang dại nữa lại vang lên. “Aaaaaa!” là gã tâm thần còn lại.
Song sinh, tôi nghĩ. Chúng đều là động vật tự nhiên. Chúng không thể tồn tại được nếu không có nhau.
Tiếng súng bất thình lình khiến tôi sững sờ. Một mảnh vỏ thông bay sượt qua đầu tôi. Nếu không đi chệch từ ba đến năm phân là nó đã hạ tôi, giết tôi ngay tại chỗ. Một trong hai gã quái vật đã quay lại nhanh như chớp mà nã đạn.
Tôi núp đằng sau cái cây vừa đỡ đạn cho tôi. Tôi hé mắt nhìn qua những cành cây rậm lá. Không thấy kẻ nào phía trước, tôi chờ đợi. Đếm từng giây. Cố gắng bình tĩnh. Kẻ nào nổ súng? Kẻ nào bị thương?
Chúng đã gần đến đỉnh con đồi dốc trong rừng. Liệu chúng đã vượt qua đỉnh chưa? Nếu rồi thì có phải chúng đang chờ tôi ở phía bên kia hay không? Tôi từ từ chui ra khỏi chỗ nấp an toàn sau cái cây mà nhìn quanh.
Không gian trở lại vẻ kỳ quái và yên tĩnh. Không còn tiếng la hét. Không có tiếng súng nổ. Có vẻ như chúng không còn ở đó. Chúng định làm gì đây? Dẫu sao tôi cũng có một phát hiện mới về chúng. Tôi đã có một đầu mối để tiếp tục. Tôi đã nhìn thấy manh mối quan trọng chỉ một giây trước đây thôi.
Tôi chạy nước rút lên đỉnh đồi trọc ở phía trước. Không có gì! Tim tôi nghẹn lại, tràn trề thất vọng. Chúng đã bỏ trốn ư? Sau tất cả những chuyện này?
Tôi tiếp tục chạy. Tôi không cho phép chuyện điên rồ này xảy ra. Tôi sẽ không để sổng lũ quái vật.
Tôi nhét súng vào bao súng đeo vai rồi bắt đầu chạy. Khi đã vào guồng rồi, tôi chạy càng lúc càng nhanh, nhớ rằng mình phải chạy nhanh hết tốc lực.
Trong tầng cây thấp rậm rạp cách vài mét phía trước có một vết máu tươi dính trên lá. Một trong hai kẻ đang chảy máu như suối. Tôi hy vọng chẳng mấy chốc mà hắn chết. Dù sao thì tôi cũng đi đúng hướng.
Dây leo và bụi gai cào rách tay chân khi tôi len qua những bụi cây cao lớn rậm rì. Những cành cây rậm lá quất qua quất lại vào mặt tôi. Nhưng dù có bị quất thế nào thì tôi cũng không màng.
Tôi chạy chí ít cũng phải gần hai cây, hoặc tương tự. Mồ hôi túa ra, ngực thì đau thắt. Đầu tôi nóng bừng, giống như động cơ của một chiếc xe quá nhiệt. Bước chân mỗi lúc một nặng nề hơn.
Tôi chỉ biết mình đang tiến gần đến bọn chúng hơn. Hoặc có thể chúng đang ở ngay đằng sau lưng tôi? Biết đâu chúng đã nhìn tôi đi ra? Lần theo dấu vết tôi? Bao vây tôi? Hai chọi một không phải cách tôi muốn chiến đấu với chúng.
Tôi tìm kiếm vết máu hay những mẩu quần áo rách khác. Có một vài dấu hiệu chỉ ra rằng chúng vừa qua đây. Lòng tôi như lửa đốt, cơ thể ướt đẫm mồ hôi. Chân đau nhức, co thắt.
Tôi bỗng hồi tưởng lại một loạt hình ảnh. Tôi đã từng bế Marcus Daniel trong tay mà chạy như điên tại Washington, D.C. Tôi lại hình dung ra khuôn mặt của cậu bé tội nghiệp. Tôi nhớ đã nghe thấy Sampson hét lên choáng váng, đau đớn khi ở trong ngôi nhà đó. Tôi hình dung ra khuôn mặt Naomi.
Có cái gì đó phía trước - hai gã đàn ông đang chạy trốn. Một kẻ ôm vai. Liệu có phải là Casanova? Hay Kẻ Lịch Thiệp? Không quan trọng lắm - tôi muốn cả hai bọn chúng kìa. Chừng nào chưa bắt gọn cả hai tên thì tôi sẽ không dừng lại.
Gã quái vật bị thương không hề có dấu hiệu giảm tốc. Hắn biết tôi đang đuổi theo sau, và rồi hắn bỗng thét lên một tiếng kinh thiên động địa. Nó làm tôi nhớ ra hắn là gã tâm thần cấp độ một không thể lường trước. Tiếng hét - “Aaaaaa!” - vang vọng trong rừng thông như tiếng hú của động vật hoang dã.
Một tiếng thét hoang dại nữa lại vang lên. “Aaaaaa!” là gã tâm thần còn lại.
Song sinh, tôi nghĩ. Chúng đều là động vật tự nhiên. Chúng không thể tồn tại được nếu không có nhau.
Tiếng súng bất thình lình khiến tôi sững sờ. Một mảnh vỏ thông bay sượt qua đầu tôi. Nếu không đi chệch từ ba đến năm phân là nó đã hạ tôi, giết tôi ngay tại chỗ. Một trong hai gã quái vật đã quay lại nhanh như chớp mà nã đạn.
Tôi núp đằng sau cái cây vừa đỡ đạn cho tôi. Tôi hé mắt nhìn qua những cành cây rậm lá. Không thấy kẻ nào phía trước, tôi chờ đợi. Đếm từng giây. Cố gắng bình tĩnh. Kẻ nào nổ súng? Kẻ nào bị thương?
Chúng đã gần đến đỉnh con đồi dốc trong rừng. Liệu chúng đã vượt qua đỉnh chưa? Nếu rồi thì có phải chúng đang chờ tôi ở phía bên kia hay không? Tôi từ từ chui ra khỏi chỗ nấp an toàn sau cái cây mà nhìn quanh.
Không gian trở lại vẻ kỳ quái và yên tĩnh. Không còn tiếng la hét. Không có tiếng súng nổ. Có vẻ như chúng không còn ở đó. Chúng định làm gì đây? Dẫu sao tôi cũng có một phát hiện mới về chúng. Tôi đã có một đầu mối để tiếp tục. Tôi đã nhìn thấy manh mối quan trọng chỉ một giây trước đây thôi.
Tôi chạy nước rút lên đỉnh đồi trọc ở phía trước. Không có gì! Tim tôi nghẹn lại, tràn trề thất vọng. Chúng đã bỏ trốn ư? Sau tất cả những chuyện này?
Tôi tiếp tục chạy. Tôi không cho phép chuyện điên rồ này xảy ra. Tôi sẽ không để sổng lũ quái vật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.