Chương 123
James Patterson
11/05/2016
Tôi ngồi trên hiên nhà quen thuộc tại ngôi nhà yêu dấu ở Washington, nhấm nháp bia lạnh với Sampson.
Mùa thu, nhưng những cơn gió đông khô lạnh đã chớm thổi giữa không gian. Đội bóng bầu dục Redskins nghênh ngang mà chúng tôi yêu quý đã bước vào đợt tập huấn; còn đội Orioles một lần nữa bị loại khỏi giải đấu. “Và cuộc sống cứ thế tiếp diễn,” nhà văn Kurt Vonnegut đã viết như vậy, cái hồi tôi còn học trường Johns Hopkins, vẫn còn nhạy cảm với những rung động dễ chịu, thoảng qua như vậy.
Tôi nhìn thấy lũ trẻ trong phòng khách. Chúng cùng ngồi trên ghế xem phim Người đẹp và Quái vật, bộ phim mà chúng đã xem không biết bao nhiêu lần. Tôi không cản chúng. Đó là một câu chuyện đẹp đẽ, xem đi xem lại mà không chán. Ngày mai có thể chúng sẽ xem lại bộ phim Aladdin mà tôi yêu thích.
“Hôm nay tôi được biết D.C đã tăng đội ngũ cảnh sát lên ba lần so với mức cảnh sát trung bình cả nước,” Sampson nói với tôi.
“Ừ, nhưng số vụ phạm tội ở chỗ ta cao hơn nơi khác hai mươi lần mà. Không phải vô cớ mà ta trở thành thành phố thủ đô của nước Mỹ đâu,” tôi nói.”Giống như một cựu thị trưởng đã nói, ‘Nếu không tính những vụ giết người thì Washington ắt hẳn là một trong những nơi có tỷ lệ tội phạm thấp nhất toàn quốc.’”
Sampson cười. Cả hai chúng tôi đều cười lớn. Cuối dùng thì cuộc sống cũng trở lại bình thường.
“Cậu ổn không thế?” Một lúc sau Sampson hỏi tôi. Cậu ấy đã không hỏi câu này kể từ khi tôi trở về từ miền Nam, từ Outer Bank, “kỳ nghỉ hè” theo cách gọi của tôi.
“Tớ ổn mà. Tớ là một đấng nam nhi, một thám tử cừ khôi như cậu vậy.”
“Cậu đúng là kẻ dối trá chết bầm, Alex ạ. Đổi trắng thành đen được đấy.”
“Cả điều này nữa. Còn phải nói.” Tớ thừa nhận lỗi lầm của mình với người bạn.
“Cái câu hỏi chết tiệt đó là nghiêm túc đấy,” cậu ấy nói. Cậu ấy chằm chằm nhìn tôi với vẻ bình thản lạnh lùng từ sau cặp kính râm, làm tôi nhớ đến vận động viên đấm bốc Hurricane Carter thuở còn thượng đài. “Cậu nhớ cô ấy đúng không anh bạn?”
“Tất nhiên là tớ nhớ cô ấy chết đi được. Tớ đã bảo câu dù thế tớ vẫn ổn mà. Tớ chưa bao giờ có một cô bạn giống như thế. Cậu nghĩ sao?”
“Không. Không giống vậy. Cậu hiểu là cả hai đều rất kỳ lạ chứ?” Cậu ấy lắc đầu không biết phải làm gì với tôi. Chính tôi cũng không biết nữa.
“Cô ấy muốn làm bác sĩ ở quê nhà. Đã hứa với gia đình rồi. Cô ấy quyết định làm thế một thời gian. Tớ thì cần có mặt ở đây ngay bây giờ. Trông chừng cậu trưởng thành đúng cách. Tớ quyết rồi. Cả hai đã quyết định như vậy tại Nags Head. Làm thế là đúng.”
“À há.”
“Làm thế là đúng, John ạ. Đó là quyết định của cả hai.”
Sampson trầm tư nhấm nháp bia, như các đấng mày râu chúng tôi thường làm. Cậu ấy đung đưa trên chiếc ghế bành, quan sát tôi với vẻ ngờ vực qua miệng chai bia. Cậu ấy quả thực đang “trông chừng tôi”.
Đến đêm muộn, tôi vẫn ngồi một mình trên hiên.
Tôi chơi piano bản “Ngày phán xét”, rồi đến “Chúa phù hộ những đứa trẻ”. Tôi lại nghĩ về Kate và chủ đề mất mát đau nhói. Hầu hết chúng ta đều học cách đối phó bằng cách này hay cách khác. Dù sao đi nữa, chúng ta sẽ chịu đựng nỗi đau tốt hơn.
Kate đã kể một câu chuyện có sức truyền cảm mạnh mẽ khi chúng tôi ở Nags Head. Cô là người kể chuyện xuất sắc, một Carson McCullers[1] tái thế.
[1] Nhà văn mỹ.
Cô kể, năm hai mươi tuổi, cô hay tin cha mình làm phục vụ quầy bar trong một quán rượu rẻ tiền gần biên giới Kentucky, và vào một đêm cô đã đến quầy bar đó. Cô kể với tôi mười sáu năm rồi cô chưa gặp bố. Cô ngồi trong quầy bar tiêu điều bốc mùi khó chịu mà nhìn ông ta gần nửa tiếng đồng hồ. Cô ghét cảnh trước mắt mình. Cuối cùng cô rời đi mà không bao giờ giới thiệu mình với bố, cũng không hề nói với ông ta cô là con ông. Kate chỉ cứ thế mà rời đi.
Cô rất cứng cỏi, chủ yếu theo khía cạnh tích cực. Đó là cách cô trụ vững khi phải đối mặt với cái chết của những người thân trong gia đình. Có thể vì lẽ đó cô là người duy nhất trốn thoát khỏi ngôi nhà của Casanova.
Tôi nhớ lời cô nói với tôi - chỉ một đêm thôi, Alex. Một đêm mà cả hai chúng tôi sẽ không bao giờ quên được. Tôi không thể quên. Tôi hy vọng Kate cũng vậy.
Khi tôi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ hiên trong bóng tối. Tôi vẫn không sao rũ bỏ cảm giác kỳ lạ rằng mình đang bị theo dõi. Tôi giải quyết vấn đề đó theo đúng cách Bác sĩ - Thám tử. Tôi không dán mắt nhìn ra khung cửa sổ bụi bặm nữa.
Mặc dù tôi biết chúng đang ở ngoài kia.
Chúng biết nơi tôi sống.
Cuối cùng tôi cũng lên giường, vừa thiếp đi thì tôi nghe thấy trong nhà vang lên tiếng đập ầm ầm. Tiếng đập chát chúa. Tiếng ồn dai dẳng. Phiền toái.
Tôi vồ lấy súng lục vội vã chạy xuống cầu thang, xuống đến đó tiếng ồn vẫn chưa dứt. Tôi liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Ba giờ ba mươi. Giờ ma thuật. Tôi gặp rắc rối rồi.
Tôi nhìn thấy Sampson núp nơi cửa sau. Cậu ta là kẻ gây tiếng ồn.
“Có một vụ giết người,” cậu ấy nói khi tôi mở khoá, tháo xích mở cửa cho cậu ấy. “Nạn nhân là một cô gái đẹp, Alex ạ.”
Mùa thu, nhưng những cơn gió đông khô lạnh đã chớm thổi giữa không gian. Đội bóng bầu dục Redskins nghênh ngang mà chúng tôi yêu quý đã bước vào đợt tập huấn; còn đội Orioles một lần nữa bị loại khỏi giải đấu. “Và cuộc sống cứ thế tiếp diễn,” nhà văn Kurt Vonnegut đã viết như vậy, cái hồi tôi còn học trường Johns Hopkins, vẫn còn nhạy cảm với những rung động dễ chịu, thoảng qua như vậy.
Tôi nhìn thấy lũ trẻ trong phòng khách. Chúng cùng ngồi trên ghế xem phim Người đẹp và Quái vật, bộ phim mà chúng đã xem không biết bao nhiêu lần. Tôi không cản chúng. Đó là một câu chuyện đẹp đẽ, xem đi xem lại mà không chán. Ngày mai có thể chúng sẽ xem lại bộ phim Aladdin mà tôi yêu thích.
“Hôm nay tôi được biết D.C đã tăng đội ngũ cảnh sát lên ba lần so với mức cảnh sát trung bình cả nước,” Sampson nói với tôi.
“Ừ, nhưng số vụ phạm tội ở chỗ ta cao hơn nơi khác hai mươi lần mà. Không phải vô cớ mà ta trở thành thành phố thủ đô của nước Mỹ đâu,” tôi nói.”Giống như một cựu thị trưởng đã nói, ‘Nếu không tính những vụ giết người thì Washington ắt hẳn là một trong những nơi có tỷ lệ tội phạm thấp nhất toàn quốc.’”
Sampson cười. Cả hai chúng tôi đều cười lớn. Cuối dùng thì cuộc sống cũng trở lại bình thường.
“Cậu ổn không thế?” Một lúc sau Sampson hỏi tôi. Cậu ấy đã không hỏi câu này kể từ khi tôi trở về từ miền Nam, từ Outer Bank, “kỳ nghỉ hè” theo cách gọi của tôi.
“Tớ ổn mà. Tớ là một đấng nam nhi, một thám tử cừ khôi như cậu vậy.”
“Cậu đúng là kẻ dối trá chết bầm, Alex ạ. Đổi trắng thành đen được đấy.”
“Cả điều này nữa. Còn phải nói.” Tớ thừa nhận lỗi lầm của mình với người bạn.
“Cái câu hỏi chết tiệt đó là nghiêm túc đấy,” cậu ấy nói. Cậu ấy chằm chằm nhìn tôi với vẻ bình thản lạnh lùng từ sau cặp kính râm, làm tôi nhớ đến vận động viên đấm bốc Hurricane Carter thuở còn thượng đài. “Cậu nhớ cô ấy đúng không anh bạn?”
“Tất nhiên là tớ nhớ cô ấy chết đi được. Tớ đã bảo câu dù thế tớ vẫn ổn mà. Tớ chưa bao giờ có một cô bạn giống như thế. Cậu nghĩ sao?”
“Không. Không giống vậy. Cậu hiểu là cả hai đều rất kỳ lạ chứ?” Cậu ấy lắc đầu không biết phải làm gì với tôi. Chính tôi cũng không biết nữa.
“Cô ấy muốn làm bác sĩ ở quê nhà. Đã hứa với gia đình rồi. Cô ấy quyết định làm thế một thời gian. Tớ thì cần có mặt ở đây ngay bây giờ. Trông chừng cậu trưởng thành đúng cách. Tớ quyết rồi. Cả hai đã quyết định như vậy tại Nags Head. Làm thế là đúng.”
“À há.”
“Làm thế là đúng, John ạ. Đó là quyết định của cả hai.”
Sampson trầm tư nhấm nháp bia, như các đấng mày râu chúng tôi thường làm. Cậu ấy đung đưa trên chiếc ghế bành, quan sát tôi với vẻ ngờ vực qua miệng chai bia. Cậu ấy quả thực đang “trông chừng tôi”.
Đến đêm muộn, tôi vẫn ngồi một mình trên hiên.
Tôi chơi piano bản “Ngày phán xét”, rồi đến “Chúa phù hộ những đứa trẻ”. Tôi lại nghĩ về Kate và chủ đề mất mát đau nhói. Hầu hết chúng ta đều học cách đối phó bằng cách này hay cách khác. Dù sao đi nữa, chúng ta sẽ chịu đựng nỗi đau tốt hơn.
Kate đã kể một câu chuyện có sức truyền cảm mạnh mẽ khi chúng tôi ở Nags Head. Cô là người kể chuyện xuất sắc, một Carson McCullers[1] tái thế.
[1] Nhà văn mỹ.
Cô kể, năm hai mươi tuổi, cô hay tin cha mình làm phục vụ quầy bar trong một quán rượu rẻ tiền gần biên giới Kentucky, và vào một đêm cô đã đến quầy bar đó. Cô kể với tôi mười sáu năm rồi cô chưa gặp bố. Cô ngồi trong quầy bar tiêu điều bốc mùi khó chịu mà nhìn ông ta gần nửa tiếng đồng hồ. Cô ghét cảnh trước mắt mình. Cuối cùng cô rời đi mà không bao giờ giới thiệu mình với bố, cũng không hề nói với ông ta cô là con ông. Kate chỉ cứ thế mà rời đi.
Cô rất cứng cỏi, chủ yếu theo khía cạnh tích cực. Đó là cách cô trụ vững khi phải đối mặt với cái chết của những người thân trong gia đình. Có thể vì lẽ đó cô là người duy nhất trốn thoát khỏi ngôi nhà của Casanova.
Tôi nhớ lời cô nói với tôi - chỉ một đêm thôi, Alex. Một đêm mà cả hai chúng tôi sẽ không bao giờ quên được. Tôi không thể quên. Tôi hy vọng Kate cũng vậy.
Khi tôi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ hiên trong bóng tối. Tôi vẫn không sao rũ bỏ cảm giác kỳ lạ rằng mình đang bị theo dõi. Tôi giải quyết vấn đề đó theo đúng cách Bác sĩ - Thám tử. Tôi không dán mắt nhìn ra khung cửa sổ bụi bặm nữa.
Mặc dù tôi biết chúng đang ở ngoài kia.
Chúng biết nơi tôi sống.
Cuối cùng tôi cũng lên giường, vừa thiếp đi thì tôi nghe thấy trong nhà vang lên tiếng đập ầm ầm. Tiếng đập chát chúa. Tiếng ồn dai dẳng. Phiền toái.
Tôi vồ lấy súng lục vội vã chạy xuống cầu thang, xuống đến đó tiếng ồn vẫn chưa dứt. Tôi liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Ba giờ ba mươi. Giờ ma thuật. Tôi gặp rắc rối rồi.
Tôi nhìn thấy Sampson núp nơi cửa sau. Cậu ta là kẻ gây tiếng ồn.
“Có một vụ giết người,” cậu ấy nói khi tôi mở khoá, tháo xích mở cửa cho cậu ấy. “Nạn nhân là một cô gái đẹp, Alex ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.