Chương 18
James Patterson
11/05/2016
Cú mổ của đại bàng... thời gian là tất cả. Hiện tại, thời gian chính là chìa khóa của sự sống, Kate hiểu điều đó.
Cô cố hết sức để tỉnh táo, nhưng thuốc gây mê cực mạnh từ mảnh vải ẩm ướt đã dần có tác dụng. Kate dồn sức tung ra cú đã với ba phần tư tốc độ thông thường vào háng hắn. Cô cảm thấy cái gì đó cứng ngắc. Ôi, khỉ thật.
Hắn đã chuẩn bị từ trước. Hắn đeo thiết bị bảo vệ của vận động viên thể thao để che chở bộ phận sinh dục dễ bị tổn thương. Hắn biết điểm mạnh của cô. Ôi, Chúa ơi, không. Làm thế nào mà hắn biết nhiều về cô đến vậy?
“Không tốt đâu, Kate,” hắn thì thầm. “Chẳng hiếu khách chút nào. Tôi biết em học karate. Em làm tôi thích thú đấy.”
Đôi mắt cô trở nên ngây dại. Tim cô đập mạnh đến mức cô nghĩ hắn cũng có thể nghe thấy. Hắn đang dần tước đi sự sống của cô. Hắn vừa nhanh vừa khỏe, thậm chí còn biết về võ karate, biết cả thế đòn tiếp theo của cô sẽ ra sao.
“Cứu với! Ai đó xin hãy cứu tôi!” cô dùng hết sức để hét to lên. Mục đích của Kate chỉ là để hắn khiếp sợ bỏ chạy khi thấy cô hét. Trên con đường Bà Cô Già này, trong vòng một cây số sẽ không có ai cả.
Đôi bàn tay mạnh mẽ như móng vuốt túm lấy cô và cố tóm được phần phía trên cổ tay cô. Kate gào lên cố thoát ra.
Hắn mạnh hơn bất kỳ võ sư đai đen nào trong lớp karate của cô tại đồi Chapel. Loại thú vật, Kate nghĩ. Dã thú... đầy tính toán và xảo quyệt. Vận động viên chuyên nghiệp ư?
Trong khoảnh khắc sợ hãi tê liệt và hỗn loạn, bài học quan trọng nhất mà sư phụ đã dạy Kate ờ võ đường bỗng vụt qua trí nhớ của cô: Tránh tất cả mọi cuộc đấu. Khi có thể, hãy rút lui khỏi cuộc đấu. Đó là kinh nghiệm tốt nhất được đúc kết hàng trăm năm trong võ thuật. Những người không bao giờ chiến đấu, chính là giữ mạng sống để chiến đấu khi cần thiết.
Cô chạy từ phòng ngủ xuống hành lang xoắn hẹp quen thuộc. Cô tự nhủ, Tránh tất cả mọi cuộc đấu. Rút lui khỏi cuộc đấu... Chạy, chạy, và chạy.
Đêm nay, căn hộ có vẻ tối hơn bình thường. Cô nhận ra rằng hắn đã đóng tất cả rèm cửa và mành mành. Hắn có đầu óc. Sự bình thản. Và cả một kế hoạch hành động.
Cô sẽ phải thông minh hơn hắn, thông minh hơn kế hoạch mà hắn đã vạch ra. Cô bỗng nhớ lại một câu nói của Tôn Tử: “Một đội quân chiến thắng giành chiến thắng trước khi ra trận địa” Kẻ đột nhập này cũng nghĩ hệt như Tôn Tử và sư phụ. Có lẽ nào là ai đó trong võ đường karate?
Kate cố gắng chạy ra phòng khách. Cô không nhìn thấy gì cả. Hắn cũng đã đóng các rèm cửa trong phòng. Cô như kẻ mù dở, cũng không có cảm giác thăng bằng. Chỉ có mỗi bóng người chuyển động trong phòng. Quỷ tha ma bắt hắn đi! Quỷ tha ma bắt hắn đi!...
Trong lúc mê man vì thuốc đã có tác dụng, cô nghĩ đến những người phụ nữ bị mất tích ở quận Cam và quận Durham. Cô có nghe đài báo nói đã phát hiện một thi thể. Bà mẹ trẻ của hai đứa con.
Cô phải rời khỏi căn nhà. Có lẽ, không khí trong lành bên ngoài sẽ giúp cô tỉnh lại. Cô bị vấp té ở cửa trước.
Có gì đó chặn đường. Hắn đã chặn sofa vào cửa. Kate quá yếu không huých vai đẩy nổi.
Cô thét lên một lần nữa trong cơn tuyệt vọng, “Peter! Cứu em với! Cứu em, Peter!”
“Ồ, im lặng nào, Kate. Em có còn hẹn hò với Peter McGrath nữa đâu. Em nghĩ hắn là thằng ngốc mà. Với lại, nhà hắn cách đây hơn mười một cây số. À mà gần mười hai cây số chứ. Tôi kiểm tra rồi.” Giọng hắn rất bình tĩnh và tỉnh táo. Lại một ca tâm thần nữa. Và hắn biết rất rõ về cô, biết về Peter McGrath, biết tất cả mọi thứ.
Hắn ở đâu đó ngay sau cô trong bóng tối rùng rợn. Giọng hắn không có gì cuống quýt hay sợ hãi. Đây chỉ là một ngày nghỉ trên bãi biển của hắn.
Kate nhanh chóng di chuyển sang bên trái, tránh xa giọng nói, tránh xa con quái vật đội lốt người đang ở trong nhà mình. Bỗng một cơn đau nhói xuyên qua cơ thể khiến cô khẽ rên rỉ.
Cô bị vấp ống quyển vào cái bàn kính quá-thấp, quá-ngu-xuẩn mà chị Carole Anne tặng cho. Đó là nỗ lực ý nghĩa của Carole để làm cho căn phòng này trở nên sang trọng hơn. Ôi, Chúa ơi, quỷ tha ma bắt, cô ghét cái bàn ấy đến thế. Nó làm chân trái cô đau điếng dữ dội.
“Vấp ngón chân hả, Kate? Tại sao em không ngừng chạy loanh quanh trong bóng tối đi?” Hắn cười - tiếng cười nghe có vẻ bình thường - gần như thân thiện. Hắn đang vui. Đây là trò chơi lớn của hắn. Một trò chơi nam - nữ, trong bóng tối.
“Mày là ai?” cô hét lên với hắn... Đột nhiên, cô nghĩ: Lẽ nào là Peter? Peter điên rồi sao?
Kate suýt nữa đã ra được bên ngoài. Nhưng thuốc mê đã rút hết sức lực khiến cô không chạy tiếp được nữa. Hắn biết về trình đai đen karate của cô. Hắn có thể cũng biết cô đã dành nhiều thời gian trong phòng tập tạ.
Cô quay lại thì bị ánh đèn pin sáng choang chiếu thẳng vào mắt. Ánh sáng chói lòa rọi vào gương mặt cô.
Hắn huơ đèn pin ra chỗ khác, nhưng cô vẫn chưa hết hoa mắt. Cô bắt đầu chớp mắt, và lờ mờ nhìn thấy một bóng đàn ông cao lớn. Hắn cao hơn mét tám, tóc dài.
Cô không thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn, chỉ loáng thoáng nhìn nghiêng. Khuôn mặt hắn có gì đó không ổn. Tại sao vậy? Hắn có vấn đề gì chăng?
Rồi cô nhìn thấy một khẩu súng.
“Không, đừng” Kate cầu xin. “Xin... đừng.”
“Được chứ,” hắn thì thầm vẻ thân mật, gần như người tình.
Sau đó hắn bình tĩnh bắn thẳng vào tim của Kate McTiernan.
Cô cố hết sức để tỉnh táo, nhưng thuốc gây mê cực mạnh từ mảnh vải ẩm ướt đã dần có tác dụng. Kate dồn sức tung ra cú đã với ba phần tư tốc độ thông thường vào háng hắn. Cô cảm thấy cái gì đó cứng ngắc. Ôi, khỉ thật.
Hắn đã chuẩn bị từ trước. Hắn đeo thiết bị bảo vệ của vận động viên thể thao để che chở bộ phận sinh dục dễ bị tổn thương. Hắn biết điểm mạnh của cô. Ôi, Chúa ơi, không. Làm thế nào mà hắn biết nhiều về cô đến vậy?
“Không tốt đâu, Kate,” hắn thì thầm. “Chẳng hiếu khách chút nào. Tôi biết em học karate. Em làm tôi thích thú đấy.”
Đôi mắt cô trở nên ngây dại. Tim cô đập mạnh đến mức cô nghĩ hắn cũng có thể nghe thấy. Hắn đang dần tước đi sự sống của cô. Hắn vừa nhanh vừa khỏe, thậm chí còn biết về võ karate, biết cả thế đòn tiếp theo của cô sẽ ra sao.
“Cứu với! Ai đó xin hãy cứu tôi!” cô dùng hết sức để hét to lên. Mục đích của Kate chỉ là để hắn khiếp sợ bỏ chạy khi thấy cô hét. Trên con đường Bà Cô Già này, trong vòng một cây số sẽ không có ai cả.
Đôi bàn tay mạnh mẽ như móng vuốt túm lấy cô và cố tóm được phần phía trên cổ tay cô. Kate gào lên cố thoát ra.
Hắn mạnh hơn bất kỳ võ sư đai đen nào trong lớp karate của cô tại đồi Chapel. Loại thú vật, Kate nghĩ. Dã thú... đầy tính toán và xảo quyệt. Vận động viên chuyên nghiệp ư?
Trong khoảnh khắc sợ hãi tê liệt và hỗn loạn, bài học quan trọng nhất mà sư phụ đã dạy Kate ờ võ đường bỗng vụt qua trí nhớ của cô: Tránh tất cả mọi cuộc đấu. Khi có thể, hãy rút lui khỏi cuộc đấu. Đó là kinh nghiệm tốt nhất được đúc kết hàng trăm năm trong võ thuật. Những người không bao giờ chiến đấu, chính là giữ mạng sống để chiến đấu khi cần thiết.
Cô chạy từ phòng ngủ xuống hành lang xoắn hẹp quen thuộc. Cô tự nhủ, Tránh tất cả mọi cuộc đấu. Rút lui khỏi cuộc đấu... Chạy, chạy, và chạy.
Đêm nay, căn hộ có vẻ tối hơn bình thường. Cô nhận ra rằng hắn đã đóng tất cả rèm cửa và mành mành. Hắn có đầu óc. Sự bình thản. Và cả một kế hoạch hành động.
Cô sẽ phải thông minh hơn hắn, thông minh hơn kế hoạch mà hắn đã vạch ra. Cô bỗng nhớ lại một câu nói của Tôn Tử: “Một đội quân chiến thắng giành chiến thắng trước khi ra trận địa” Kẻ đột nhập này cũng nghĩ hệt như Tôn Tử và sư phụ. Có lẽ nào là ai đó trong võ đường karate?
Kate cố gắng chạy ra phòng khách. Cô không nhìn thấy gì cả. Hắn cũng đã đóng các rèm cửa trong phòng. Cô như kẻ mù dở, cũng không có cảm giác thăng bằng. Chỉ có mỗi bóng người chuyển động trong phòng. Quỷ tha ma bắt hắn đi! Quỷ tha ma bắt hắn đi!...
Trong lúc mê man vì thuốc đã có tác dụng, cô nghĩ đến những người phụ nữ bị mất tích ở quận Cam và quận Durham. Cô có nghe đài báo nói đã phát hiện một thi thể. Bà mẹ trẻ của hai đứa con.
Cô phải rời khỏi căn nhà. Có lẽ, không khí trong lành bên ngoài sẽ giúp cô tỉnh lại. Cô bị vấp té ở cửa trước.
Có gì đó chặn đường. Hắn đã chặn sofa vào cửa. Kate quá yếu không huých vai đẩy nổi.
Cô thét lên một lần nữa trong cơn tuyệt vọng, “Peter! Cứu em với! Cứu em, Peter!”
“Ồ, im lặng nào, Kate. Em có còn hẹn hò với Peter McGrath nữa đâu. Em nghĩ hắn là thằng ngốc mà. Với lại, nhà hắn cách đây hơn mười một cây số. À mà gần mười hai cây số chứ. Tôi kiểm tra rồi.” Giọng hắn rất bình tĩnh và tỉnh táo. Lại một ca tâm thần nữa. Và hắn biết rất rõ về cô, biết về Peter McGrath, biết tất cả mọi thứ.
Hắn ở đâu đó ngay sau cô trong bóng tối rùng rợn. Giọng hắn không có gì cuống quýt hay sợ hãi. Đây chỉ là một ngày nghỉ trên bãi biển của hắn.
Kate nhanh chóng di chuyển sang bên trái, tránh xa giọng nói, tránh xa con quái vật đội lốt người đang ở trong nhà mình. Bỗng một cơn đau nhói xuyên qua cơ thể khiến cô khẽ rên rỉ.
Cô bị vấp ống quyển vào cái bàn kính quá-thấp, quá-ngu-xuẩn mà chị Carole Anne tặng cho. Đó là nỗ lực ý nghĩa của Carole để làm cho căn phòng này trở nên sang trọng hơn. Ôi, Chúa ơi, quỷ tha ma bắt, cô ghét cái bàn ấy đến thế. Nó làm chân trái cô đau điếng dữ dội.
“Vấp ngón chân hả, Kate? Tại sao em không ngừng chạy loanh quanh trong bóng tối đi?” Hắn cười - tiếng cười nghe có vẻ bình thường - gần như thân thiện. Hắn đang vui. Đây là trò chơi lớn của hắn. Một trò chơi nam - nữ, trong bóng tối.
“Mày là ai?” cô hét lên với hắn... Đột nhiên, cô nghĩ: Lẽ nào là Peter? Peter điên rồi sao?
Kate suýt nữa đã ra được bên ngoài. Nhưng thuốc mê đã rút hết sức lực khiến cô không chạy tiếp được nữa. Hắn biết về trình đai đen karate của cô. Hắn có thể cũng biết cô đã dành nhiều thời gian trong phòng tập tạ.
Cô quay lại thì bị ánh đèn pin sáng choang chiếu thẳng vào mắt. Ánh sáng chói lòa rọi vào gương mặt cô.
Hắn huơ đèn pin ra chỗ khác, nhưng cô vẫn chưa hết hoa mắt. Cô bắt đầu chớp mắt, và lờ mờ nhìn thấy một bóng đàn ông cao lớn. Hắn cao hơn mét tám, tóc dài.
Cô không thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn, chỉ loáng thoáng nhìn nghiêng. Khuôn mặt hắn có gì đó không ổn. Tại sao vậy? Hắn có vấn đề gì chăng?
Rồi cô nhìn thấy một khẩu súng.
“Không, đừng” Kate cầu xin. “Xin... đừng.”
“Được chứ,” hắn thì thầm vẻ thân mật, gần như người tình.
Sau đó hắn bình tĩnh bắn thẳng vào tim của Kate McTiernan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.