Chương 36
James Patterson
11/05/2016
Phóng viên tờ Los Angeles Times, Beth Lieberman, hai chín tuổi, nhìn chằm chằm vào những ký tự xanh mờ nhỏ xíu trên thiết bị cuối máy tính. Cô lờ đờ nhìn bởi một trong những câu chuyện lớn nhất của Times trong nhiều năm vẫn chưa hé mở. Chắc chắn câu chuyện này có tầm quan trọng nhất trong sự nghiệp của cô, nhưng cô gần như không còn quan tâm đến nó nữa.
“Điều này thật là… điên rồ và bệnh hoạn… bàn chân. Chúa ơi,” Beth Lieberman khẽ rên rỉ. “Bàn chân.”
Đây là cuốn “nhật ký” thứ sáu do Vị Khách Lịch Thiệp gửi đến căn hộ của cô ở phía Tây Los Angeles vào sáng sớm hôm đó. Giống như các vụ khác trong nhật ký trước đây, kẻ giết người cung cấp chính xác nơi vứt thi thể người phụ nữ bị sát hại trước khi gửi lời nhắn đầy ám ảnh và điên loạn này cho cô.
Ngay lập tức, Beth Lieberman gọi FBI từ căn hộ của mình, sau đó nhanh chóng lái xe đến tòa soạn Times ở phố South Spring. Khi cô đến nơi, Cục Liên bang đã xác minh vụ giết người mới nhất.
Kẻ Lịch Thiệp đã để lại chữ ký của mình: hoa tươi.
Thi thể một cô gái Nhật Bản mười bốn tuổi được tìm thấy ở Pasadena. Giống như trường hợp của năm người phụ nữ khác, Sunny Ozawa đã biến mất không một dấu vết hai đêm trước. Cứ như thể cô bé đã tan biến vào màn sương ẩm ướt, mù mịt.
Đến nay, Sunny Ozawa là nạn nhân trẻ tuổi nhất được phát hiện của Kẻ Lịch Thiệp. Gã đặt những bông hoa mẫu đơn hồng và trắng ở phần thân dưới của cô gái. Tất nhiên là hoa khiến tôi liên tưởng đến môi âm hộ của người phụ nữ, gã đã viết như vậy trong nhật ký. Trông rõ giống phải không?
Sáu giờ bốn lăm sáng, tòa soạn vẫn vắng vẻ, rờn rợn. Sớm thế này thì làm gì có ai dậy ngoài những kẻ thác loạn vẫn còn chưa lên giường đi ngủ, Lieberman nghĩ. Tiếng điều hòa kêu rì rì hòa lẫn tiếng xe cộ ì ầm bên ngoài vọng vào khiến cô khó chịu.
“Tại sao lại là bàn chân?” nữ phóng viên lẩm bẩm.
Ngồi trước máy tính với bộ dạng có phần phờ phạc, cô ước gì mình chưa bao giờ viết bài báo về phương thức khiêu dâm qua thư đặt hàng tại California. Theo như Kẻ Lịch Thiệp thì đó là lý do gã “phát hiện” ra cô; cách gã chọn cô để “liên lạc với các công dân khác của Thành phố của Những thiên thần”. Hắn cho rằng họ có cùng “bước sóng”.
Sau một chuỗi những cuộc họp hành chính ở cấp cao nhất, tòa báo Los Angeles Times đã quyết định công bố nhật ký của kẻ giết người. Không còn nghi ngờ gì nữa, những trang nhật ký đó do chính tay Kẻ Lịch Thiệp viết ra.
Gã biết thi thể nạn nhân ở đâu trước cảnh sát. Gã cũng đe dọa sẽ thưởng thêm “món hoa hồng đặc biệt là mạng người” nếu nhật ký của gã không được công bố cho người dân Los Angeles đọc trong bữa sáng. Kẻ Lịch Thiệp đã viết trong nhật ký: “Ta là vô địch, và ta vĩ đại nhất nhất nhất.” Ai có thể tranh luận điều đó? Beth tự hỏi. Richard Ramirez? Caryl Chessman? Charles Manson?
Nhiệm vụ hiện tại của Beth Lieberman là giữ liên lạc với gã. Cô cũng là người đầu tiên chỉnh sửa từ ngữ của Kẻ Lịch Thiệp. Không đời nào các bài nhật ký kích động, đầy hình ảnh của gã được giữ lại nguyên vẹn. Toàn là nội dung khiêu dâm tục tĩu cùng những mô tả bạo lực tàn ác nhất về các vụ giết người mà gã gây ra.
Lieberman gần như có thể nghe thấy giọng gã tâm thần ấy khi cô đánh máy bài viết mới nhất của gã trên máy chữ. Kẻ Lịch Thiệp lại đang nói chuyện với cô một lần nữa, hoặc thông qua cô:
Để tôi kể với cô về Sunny, tất cả những gì tôi biết về Sunny. Hãy lắng nghe, bạn đọc yêu quý. Ở đó cùng tôi. Cô ấy có đôi bàn chân nhỏ nhắn, mềm mại, khéo léo. Đó là những gì tôi nhớ nhất; đó là những gì tôi sẽ luôn nhớ về cái đêm bên Sunny xinh đẹp của tôi.
Beth Lieberman nhắm chặt mắt. Cô không muốn nghe thứ cứt đái ấy. Một điều chắc chắn: Vị Khách Lịch Thiệp rõ ràng đã mang lại cho Beth Lieberman cơ hội đầu tiên tại Times. Tên tuổi của cô luôn xuất hiện trên mỗi chuyên mục trang nhất được quan tâm rộng rãi. Kẻ giết người cũng đã biến cô trở thành ngôi sao.
Hãy lắng nghe tôi. Ở lại cùng tôi.
Hãy suy nghĩ về bái vật giáo, và tất cả những khả năng tuyệt vời của nó để giải phóng linh hồn. Đừng tỏ ra ta đây hiểu biết. Hãy mở rộng tâm trí. Mở rộng tâm trí ngay bây giờ! Bái vật giáo chứa đựng vô số những khoái cảm khác nhau đầy mê đắm mà bạn có thể đang bỏ lỡ.
Đừng quá mủi lòng về Sunny “non nớt”. Sunny Ozawa là một phần của cuộc chơi đêm nay. Cô ấy nói với tôi điều đó, tất nhiên là kín đáo. Tôi đã chọn cô ấy ở Monkey Bar. Chúng tôi đến nơi ở cũng là chốn ẩn náu của tôi, nơi chúng tôi bắt đầu thử nghiệm, xua tan đêm tối.
Cô ấy hỏi tôi đã làm chuyện này với phụ nữ Nhật nào trước đây chưa. Tôi đáp chưa từng nhưng luôn luôn khao khát. Sunny bảo tôi “đúng là người lịch thiệp”. Tôi cảm thấy thật vinh dự.
Đêm đó, tôi thấy dường như không gì gợi dục bằng việc tập trung vào bàn chân người phụ nữ, vuốt ve chúng khi làm tình với Sunny. Tôi đang nói về đôi bàn chân rám nắng xỏ tất nylon sang trọng cùng đôi giày cao gót đắt tiền hiệu Saks. Tôi đang nói về bàn chân nhỏ bé, khéo léo. Những công cụ truyền tải thông điệp hết sức tinh tế.
Nghe này. Để thực sự thưởng lãm bàn chân chuyển động gợi tình của người phụ nữ xinh đẹp, phụ nữ nên nằm ngửa trong khi đàn ông đứng. Đó là cách Sunny và tôi làm đầu buổi tối nay.
Tôi nâng đôi chân mảnh mai của cô ấy lên mà nhìn sát vào chỗ hai chân chạm nhau sao cho âm hộ hình thành những nếp nhăn từ mông. Tôi hôn đầu tất của cô ấy nhiều lần. Tôi đắm đuối nhìn mắt cá chân hoàn hảo, những đường nét tuyệt vời dẫn đến chiếc giày đen bóng.
Tôi tập trung toàn bộ sự chú ý vào đôi giày gợi tình khi màn mây mưa nóng bỏng của chúng tôi làm chân cô ngó ngoáy lẹ làng. Lúc này đôi bàn chân nhỏ bé của cô ấy đang nói chuyện với tôi. Cảm giác hưng phấn tuyệt vời dâng lên trong lồng ngực tôi, như thể tiếng chim hót râm ran, lảnh lót bên trong.
Beth Lieberman ngừng đánh máy và nhắm mắt lại một lần nữa. Nhắm nghiền! Cô cần phải chấm dứt những hình ảnh lóa lên trước mắt. Gã kể về cô gái trẻ bị mình sát hại mà cứ thản nhiên như không.
Chẳng mấy chốc FBI và cảnh sát Los Angeles sẽ ào đến tòa soạn Times tương đối yên tĩnh này. Họ sẽ đưa ra hàng loạt câu hỏi quen thuộc. Bản thân họ cũng chưa tìm ra câu trả lời. Không có hướng đi quan trọng nào cho tới thời điểm này. Họ nói Kẻ Lịch Thiệp đã gây ra “tội ác hoàn hảo”.
Các đặc vụ FBI sẽ lại muốn nói chuyện hàng giờ về những chi tiết khủng khiếp tại hiện trường án mạng. Bàn chân! Kẻ Lịch Thiệp đã cắt bỏ chân của Sunny Ozawa bằng một loại dao rất bén. Hiện trường vụ án ở Pasadena cho thấy cô gái bị mất cả đôi bàn chân.
Sự tàn bạo là biểu trưng của gã, nhưng cho đến nay đó chỉ là một mô hình mang tính phù hợp. Trong quá khứ, gã đã từng cắt bộ phận sinh dục. Gã từng giao phối qua đường hậu môn với nạn nhân, sau đó đốt chết người đó. Gã đã cắt ngực một nhân viên ngân hàng và móc tim nạn nhân. Gã đang thử nghiệm sao? Gã không có vẻ gì là lịch thiệp một khi lựa chọn nạn nhân của mình. Gã đúng là Jekyll và Hyde[1] những năm chín mươi.
[1] Nhân vật mắc chứng đa nhân cách trong tiểu thuyết kinh dị “Strange Case of Dr. Jekyll and Mr. Hyde” của nhà văn Scotland, Robert Louis Stevenson.
Khi Beth Lieberman mở mắt ra, cô thấy một người đàn ông cao gầy đứng sát cô trong phòng tin tức. Cô thở dài đánh sượt và cau mày lại.
Đó là Kyle Craig, thanh tra đặc nhiệm của FBI.
Kyle Craig biết điều gì đó mà cô rất muốn biết, nhưng anh ta sẽ không nói gì với cô. Anh ta biết tại sao tuần trước phó giám đốc của FBI cất công bay tới Los Angeles. Anh ta biết bí mật mà cô cần phải biết.
“Xin chào, cô Lieberman. Cô có tin gì cho tôi không?” anh ta hỏi.
“Điều này thật là… điên rồ và bệnh hoạn… bàn chân. Chúa ơi,” Beth Lieberman khẽ rên rỉ. “Bàn chân.”
Đây là cuốn “nhật ký” thứ sáu do Vị Khách Lịch Thiệp gửi đến căn hộ của cô ở phía Tây Los Angeles vào sáng sớm hôm đó. Giống như các vụ khác trong nhật ký trước đây, kẻ giết người cung cấp chính xác nơi vứt thi thể người phụ nữ bị sát hại trước khi gửi lời nhắn đầy ám ảnh và điên loạn này cho cô.
Ngay lập tức, Beth Lieberman gọi FBI từ căn hộ của mình, sau đó nhanh chóng lái xe đến tòa soạn Times ở phố South Spring. Khi cô đến nơi, Cục Liên bang đã xác minh vụ giết người mới nhất.
Kẻ Lịch Thiệp đã để lại chữ ký của mình: hoa tươi.
Thi thể một cô gái Nhật Bản mười bốn tuổi được tìm thấy ở Pasadena. Giống như trường hợp của năm người phụ nữ khác, Sunny Ozawa đã biến mất không một dấu vết hai đêm trước. Cứ như thể cô bé đã tan biến vào màn sương ẩm ướt, mù mịt.
Đến nay, Sunny Ozawa là nạn nhân trẻ tuổi nhất được phát hiện của Kẻ Lịch Thiệp. Gã đặt những bông hoa mẫu đơn hồng và trắng ở phần thân dưới của cô gái. Tất nhiên là hoa khiến tôi liên tưởng đến môi âm hộ của người phụ nữ, gã đã viết như vậy trong nhật ký. Trông rõ giống phải không?
Sáu giờ bốn lăm sáng, tòa soạn vẫn vắng vẻ, rờn rợn. Sớm thế này thì làm gì có ai dậy ngoài những kẻ thác loạn vẫn còn chưa lên giường đi ngủ, Lieberman nghĩ. Tiếng điều hòa kêu rì rì hòa lẫn tiếng xe cộ ì ầm bên ngoài vọng vào khiến cô khó chịu.
“Tại sao lại là bàn chân?” nữ phóng viên lẩm bẩm.
Ngồi trước máy tính với bộ dạng có phần phờ phạc, cô ước gì mình chưa bao giờ viết bài báo về phương thức khiêu dâm qua thư đặt hàng tại California. Theo như Kẻ Lịch Thiệp thì đó là lý do gã “phát hiện” ra cô; cách gã chọn cô để “liên lạc với các công dân khác của Thành phố của Những thiên thần”. Hắn cho rằng họ có cùng “bước sóng”.
Sau một chuỗi những cuộc họp hành chính ở cấp cao nhất, tòa báo Los Angeles Times đã quyết định công bố nhật ký của kẻ giết người. Không còn nghi ngờ gì nữa, những trang nhật ký đó do chính tay Kẻ Lịch Thiệp viết ra.
Gã biết thi thể nạn nhân ở đâu trước cảnh sát. Gã cũng đe dọa sẽ thưởng thêm “món hoa hồng đặc biệt là mạng người” nếu nhật ký của gã không được công bố cho người dân Los Angeles đọc trong bữa sáng. Kẻ Lịch Thiệp đã viết trong nhật ký: “Ta là vô địch, và ta vĩ đại nhất nhất nhất.” Ai có thể tranh luận điều đó? Beth tự hỏi. Richard Ramirez? Caryl Chessman? Charles Manson?
Nhiệm vụ hiện tại của Beth Lieberman là giữ liên lạc với gã. Cô cũng là người đầu tiên chỉnh sửa từ ngữ của Kẻ Lịch Thiệp. Không đời nào các bài nhật ký kích động, đầy hình ảnh của gã được giữ lại nguyên vẹn. Toàn là nội dung khiêu dâm tục tĩu cùng những mô tả bạo lực tàn ác nhất về các vụ giết người mà gã gây ra.
Lieberman gần như có thể nghe thấy giọng gã tâm thần ấy khi cô đánh máy bài viết mới nhất của gã trên máy chữ. Kẻ Lịch Thiệp lại đang nói chuyện với cô một lần nữa, hoặc thông qua cô:
Để tôi kể với cô về Sunny, tất cả những gì tôi biết về Sunny. Hãy lắng nghe, bạn đọc yêu quý. Ở đó cùng tôi. Cô ấy có đôi bàn chân nhỏ nhắn, mềm mại, khéo léo. Đó là những gì tôi nhớ nhất; đó là những gì tôi sẽ luôn nhớ về cái đêm bên Sunny xinh đẹp của tôi.
Beth Lieberman nhắm chặt mắt. Cô không muốn nghe thứ cứt đái ấy. Một điều chắc chắn: Vị Khách Lịch Thiệp rõ ràng đã mang lại cho Beth Lieberman cơ hội đầu tiên tại Times. Tên tuổi của cô luôn xuất hiện trên mỗi chuyên mục trang nhất được quan tâm rộng rãi. Kẻ giết người cũng đã biến cô trở thành ngôi sao.
Hãy lắng nghe tôi. Ở lại cùng tôi.
Hãy suy nghĩ về bái vật giáo, và tất cả những khả năng tuyệt vời của nó để giải phóng linh hồn. Đừng tỏ ra ta đây hiểu biết. Hãy mở rộng tâm trí. Mở rộng tâm trí ngay bây giờ! Bái vật giáo chứa đựng vô số những khoái cảm khác nhau đầy mê đắm mà bạn có thể đang bỏ lỡ.
Đừng quá mủi lòng về Sunny “non nớt”. Sunny Ozawa là một phần của cuộc chơi đêm nay. Cô ấy nói với tôi điều đó, tất nhiên là kín đáo. Tôi đã chọn cô ấy ở Monkey Bar. Chúng tôi đến nơi ở cũng là chốn ẩn náu của tôi, nơi chúng tôi bắt đầu thử nghiệm, xua tan đêm tối.
Cô ấy hỏi tôi đã làm chuyện này với phụ nữ Nhật nào trước đây chưa. Tôi đáp chưa từng nhưng luôn luôn khao khát. Sunny bảo tôi “đúng là người lịch thiệp”. Tôi cảm thấy thật vinh dự.
Đêm đó, tôi thấy dường như không gì gợi dục bằng việc tập trung vào bàn chân người phụ nữ, vuốt ve chúng khi làm tình với Sunny. Tôi đang nói về đôi bàn chân rám nắng xỏ tất nylon sang trọng cùng đôi giày cao gót đắt tiền hiệu Saks. Tôi đang nói về bàn chân nhỏ bé, khéo léo. Những công cụ truyền tải thông điệp hết sức tinh tế.
Nghe này. Để thực sự thưởng lãm bàn chân chuyển động gợi tình của người phụ nữ xinh đẹp, phụ nữ nên nằm ngửa trong khi đàn ông đứng. Đó là cách Sunny và tôi làm đầu buổi tối nay.
Tôi nâng đôi chân mảnh mai của cô ấy lên mà nhìn sát vào chỗ hai chân chạm nhau sao cho âm hộ hình thành những nếp nhăn từ mông. Tôi hôn đầu tất của cô ấy nhiều lần. Tôi đắm đuối nhìn mắt cá chân hoàn hảo, những đường nét tuyệt vời dẫn đến chiếc giày đen bóng.
Tôi tập trung toàn bộ sự chú ý vào đôi giày gợi tình khi màn mây mưa nóng bỏng của chúng tôi làm chân cô ngó ngoáy lẹ làng. Lúc này đôi bàn chân nhỏ bé của cô ấy đang nói chuyện với tôi. Cảm giác hưng phấn tuyệt vời dâng lên trong lồng ngực tôi, như thể tiếng chim hót râm ran, lảnh lót bên trong.
Beth Lieberman ngừng đánh máy và nhắm mắt lại một lần nữa. Nhắm nghiền! Cô cần phải chấm dứt những hình ảnh lóa lên trước mắt. Gã kể về cô gái trẻ bị mình sát hại mà cứ thản nhiên như không.
Chẳng mấy chốc FBI và cảnh sát Los Angeles sẽ ào đến tòa soạn Times tương đối yên tĩnh này. Họ sẽ đưa ra hàng loạt câu hỏi quen thuộc. Bản thân họ cũng chưa tìm ra câu trả lời. Không có hướng đi quan trọng nào cho tới thời điểm này. Họ nói Kẻ Lịch Thiệp đã gây ra “tội ác hoàn hảo”.
Các đặc vụ FBI sẽ lại muốn nói chuyện hàng giờ về những chi tiết khủng khiếp tại hiện trường án mạng. Bàn chân! Kẻ Lịch Thiệp đã cắt bỏ chân của Sunny Ozawa bằng một loại dao rất bén. Hiện trường vụ án ở Pasadena cho thấy cô gái bị mất cả đôi bàn chân.
Sự tàn bạo là biểu trưng của gã, nhưng cho đến nay đó chỉ là một mô hình mang tính phù hợp. Trong quá khứ, gã đã từng cắt bộ phận sinh dục. Gã từng giao phối qua đường hậu môn với nạn nhân, sau đó đốt chết người đó. Gã đã cắt ngực một nhân viên ngân hàng và móc tim nạn nhân. Gã đang thử nghiệm sao? Gã không có vẻ gì là lịch thiệp một khi lựa chọn nạn nhân của mình. Gã đúng là Jekyll và Hyde[1] những năm chín mươi.
[1] Nhân vật mắc chứng đa nhân cách trong tiểu thuyết kinh dị “Strange Case of Dr. Jekyll and Mr. Hyde” của nhà văn Scotland, Robert Louis Stevenson.
Khi Beth Lieberman mở mắt ra, cô thấy một người đàn ông cao gầy đứng sát cô trong phòng tin tức. Cô thở dài đánh sượt và cau mày lại.
Đó là Kyle Craig, thanh tra đặc nhiệm của FBI.
Kyle Craig biết điều gì đó mà cô rất muốn biết, nhưng anh ta sẽ không nói gì với cô. Anh ta biết tại sao tuần trước phó giám đốc của FBI cất công bay tới Los Angeles. Anh ta biết bí mật mà cô cần phải biết.
“Xin chào, cô Lieberman. Cô có tin gì cho tôi không?” anh ta hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.