Chương 41
James Patterson
11/05/2016
Casanova sắp giết cô phải không? Chuyện đó cũng sắp xảy ra thôi. Trong sự im lặng và nỗi cô đơn khủng khiếp, Kate trào lên một mong muốn phải cầu nguyện, phải nói chuyện với Chúa. Liệu từ nơi man rợ khủng khiếp này Chúa có nghe thấy cô không?
Con xin lỗi nếu con đã không đặt hết lòng tin vào Người trong những năm qua. Con không biết mình có phải người theo thuyết bất khả tri hay không, nhưng ít nhất con cũng trung thực. Con khá hài hước. Ngay cả khi sự hài hước ấy không phù hợp với hoàn cảnh.
Con biết đây không phải là việc “Hãy thương lượng”, nhưng nếu Người có thể cứu con lần này, thì con sẽ biết ơn Người mãi mãi.
Xin lỗi về điều đó. Con luôn nói chuyện này không thể xảy ra với mình, nhưng thực tế nó đang xảy ra. Xin hãy giúp con. Người không có cách gì tốt hơn sao…
Cô say sưa cầu nguyện, hết sức tập trung đến nỗi không hề biết rằng hắn đã đứng ở cửa. Dù sao hắn vẫn luôn lặng lẽ như vậy. Một bóng ma. Một linh hồn.
“Cô không chịu nghe lời chút nào hả? Cô không học hỏi được gì cả.” Casanova nói với cô.
Tay hắn cầm ống tiêm bệnh viện. Mặt hắn đeo chiếc mặt nạ màu hoa cà lem nhem lớp sơn trắng xanh dày cộp. Cho đến nay, nó là chiếc mặt nạ khủng khiếp và buồn bã nhất mà hắn từng đeo. Mỗi chiếc mặt nạ phải chăng phù hợp với tâm trạng của hắn?
Kate cố nói đừng làm tôi đau nhưng không thể cất lời. Môi cô chỉ bật ra được tiếng bập bập.
Hắn sắp sửa giết cô.
Cô gần như không đứng nổi, ngồi thậm chí cũng không xong, nhưng vẫn nở một nụ cười yếu ớt với hắn.
“Chào… thật vui khi gặp anh.” Cô chỉ cố được có thế. Liệu có ý nghĩa gì không? Cô tự hỏi. Cô không chắc nữa.
Hắn nói lại với cô điều gì đó, một điều gì đó rất quan trọng, nhưng cô không hiểu gì cả. Những từ ngữ bí ẩn vang vọng trong đầu… vô nghĩa khó hiểu. Cô cố gắng nghe những gì hắn nói. Cô hết sức cố gắng…
“Bác sĩ Kate… đã nói chuyện với những người phụ nữ khác… phá vỡ quy tắc gia đình!”
“Cô gái xuất sắc nhất, đúng là xuất sắc nhất!... Có thể vì quá thông minh mà trở thành ngu ngốc!”
Kate gật đầu như thể hiểu những gì hắn vừa nói với mình, hiểu hết lời lẽ và lý luận của hắn. Hắn biết rõ cô đã nói chuyện với những người khác. Có phải hắn bảo mình thông minh nên mới ngu ngốc? Hẳn là vậy rồi. Hiểu đúng đấy, anh bạn.
“Tôi muốn… nói chuyện,” cô cố gắng nói. Lưỡi líu lại như bị một chiếc găng tay len bịt chặt. Những gì cô muốn nói là Chúng ta hãy nói chuyện. Hãy nói về toàn bộ chuyện này. Chúng ta cần nói chuyện.
Dù vậy, lần này hắn không có hứng nói chuyện. Hắn dường như đang thu mình lại. Rất xa cách. Lạnh lùng. Hắn có vẻ gì đó cực kỳ tàn bạo. Đó là chiếc mặt nạ gớm ghiếc. Hôm nay nhân cách hắn là Thần Chết.
Hắn chỉ cách cô chưa đầy ba mét, tay cầm khẩu súng gây mê và ống tiêm. Bác sĩ, não cô thét lên. Hắn ta có phải là bác sĩ?
“Không muốn chết. Ngoan ngoãn,” cô thu hết sức lực. “Ăn mặc đẹp… diện giày cao gót…”
“Lẽ ra cô nên nghĩ tới điều đó sớm hơn, bác sĩ Kate, và lẽ ra cô không nên phá vỡ quy tắc gia đình mỗi khi có cơ hội. Cô chính là sai lầm của tôi. Tôi vốn ít khi phạm sai lầm.”
Cô biết khẩu súng sốc điện sẽ làm cô tê liệt. Cô ráng tập trung để tự cứu mình.
Cô sẵn sàng hành động theo phản xạ ngay bây giờ. Tất cả phản xạ đã được học. Một cú đá thẳng thật mạnh, cô nghĩ. Nhưng lúc này điều đó dường như bất khả thi. Dù sao cô cũng giấu kỹ những suy nghĩ đó. Tập trung cao độ. Tất cả những năm học karate mang lại cho cô một cơ hội mỏng manh để cứu sống chính mình.
Một cơ hội cuối cùng.
Trong võ đường, cô đã được hướng dẫn ngàn lần là phải tập trung vào một mục tiêu duy nhất, và sau đó sử dụng sức mạnh cùng năng lượng của đối phương để chống lại đối phương. Tập trung cao độ. Lúc này phải tập trung hết sức.
Hắn đã tiến về phía cô và giơ khẩu súng gây mê ngay trước ngực. Hắn đang di chuyển có mục đích.
Kate thét lên “kee-ai!” hay một từ tương tự. Điều tốt nhất cô có thể làm ngay bây giờ. Cô tung ra cú đá với tất cả sức mạnh còn lại. Cô nhằm thận hắn. Cú đá có thể làm hắn bất lực. Cô muốn giết hắn.
Kate đá trượt cú đá cứu mạng mình, nhưng điều gì đó đã xảy ra. Cô đã phối hợp cơ thể cực kỳ nhuần nhuyễn.
Không phải là thận, thậm chí không gần với mục tiêu định trước. Cú đá giáng vào hông của hắn, hoặc phần đùi trên. Không quan trọng - cú đá đã làm hắn bị đau.
Casanova rên lên đau đớn. Hắn giờ giống như con chó bị một chiếc xe đang chạy với tốc độ cao đâm phải. Cô thấy hắn cũng ngạc nhiên không kém. Hắn đột ngột lùi lại để tránh đòn.
Rồi Jack và Cây đậu thần khổng lồ đổ sụp xuống. Kate McTiernan muốn hét lên vui sướng.
Cô đã làm hắn bị thương.
Casanova đã bị hạ.
Con xin lỗi nếu con đã không đặt hết lòng tin vào Người trong những năm qua. Con không biết mình có phải người theo thuyết bất khả tri hay không, nhưng ít nhất con cũng trung thực. Con khá hài hước. Ngay cả khi sự hài hước ấy không phù hợp với hoàn cảnh.
Con biết đây không phải là việc “Hãy thương lượng”, nhưng nếu Người có thể cứu con lần này, thì con sẽ biết ơn Người mãi mãi.
Xin lỗi về điều đó. Con luôn nói chuyện này không thể xảy ra với mình, nhưng thực tế nó đang xảy ra. Xin hãy giúp con. Người không có cách gì tốt hơn sao…
Cô say sưa cầu nguyện, hết sức tập trung đến nỗi không hề biết rằng hắn đã đứng ở cửa. Dù sao hắn vẫn luôn lặng lẽ như vậy. Một bóng ma. Một linh hồn.
“Cô không chịu nghe lời chút nào hả? Cô không học hỏi được gì cả.” Casanova nói với cô.
Tay hắn cầm ống tiêm bệnh viện. Mặt hắn đeo chiếc mặt nạ màu hoa cà lem nhem lớp sơn trắng xanh dày cộp. Cho đến nay, nó là chiếc mặt nạ khủng khiếp và buồn bã nhất mà hắn từng đeo. Mỗi chiếc mặt nạ phải chăng phù hợp với tâm trạng của hắn?
Kate cố nói đừng làm tôi đau nhưng không thể cất lời. Môi cô chỉ bật ra được tiếng bập bập.
Hắn sắp sửa giết cô.
Cô gần như không đứng nổi, ngồi thậm chí cũng không xong, nhưng vẫn nở một nụ cười yếu ớt với hắn.
“Chào… thật vui khi gặp anh.” Cô chỉ cố được có thế. Liệu có ý nghĩa gì không? Cô tự hỏi. Cô không chắc nữa.
Hắn nói lại với cô điều gì đó, một điều gì đó rất quan trọng, nhưng cô không hiểu gì cả. Những từ ngữ bí ẩn vang vọng trong đầu… vô nghĩa khó hiểu. Cô cố gắng nghe những gì hắn nói. Cô hết sức cố gắng…
“Bác sĩ Kate… đã nói chuyện với những người phụ nữ khác… phá vỡ quy tắc gia đình!”
“Cô gái xuất sắc nhất, đúng là xuất sắc nhất!... Có thể vì quá thông minh mà trở thành ngu ngốc!”
Kate gật đầu như thể hiểu những gì hắn vừa nói với mình, hiểu hết lời lẽ và lý luận của hắn. Hắn biết rõ cô đã nói chuyện với những người khác. Có phải hắn bảo mình thông minh nên mới ngu ngốc? Hẳn là vậy rồi. Hiểu đúng đấy, anh bạn.
“Tôi muốn… nói chuyện,” cô cố gắng nói. Lưỡi líu lại như bị một chiếc găng tay len bịt chặt. Những gì cô muốn nói là Chúng ta hãy nói chuyện. Hãy nói về toàn bộ chuyện này. Chúng ta cần nói chuyện.
Dù vậy, lần này hắn không có hứng nói chuyện. Hắn dường như đang thu mình lại. Rất xa cách. Lạnh lùng. Hắn có vẻ gì đó cực kỳ tàn bạo. Đó là chiếc mặt nạ gớm ghiếc. Hôm nay nhân cách hắn là Thần Chết.
Hắn chỉ cách cô chưa đầy ba mét, tay cầm khẩu súng gây mê và ống tiêm. Bác sĩ, não cô thét lên. Hắn ta có phải là bác sĩ?
“Không muốn chết. Ngoan ngoãn,” cô thu hết sức lực. “Ăn mặc đẹp… diện giày cao gót…”
“Lẽ ra cô nên nghĩ tới điều đó sớm hơn, bác sĩ Kate, và lẽ ra cô không nên phá vỡ quy tắc gia đình mỗi khi có cơ hội. Cô chính là sai lầm của tôi. Tôi vốn ít khi phạm sai lầm.”
Cô biết khẩu súng sốc điện sẽ làm cô tê liệt. Cô ráng tập trung để tự cứu mình.
Cô sẵn sàng hành động theo phản xạ ngay bây giờ. Tất cả phản xạ đã được học. Một cú đá thẳng thật mạnh, cô nghĩ. Nhưng lúc này điều đó dường như bất khả thi. Dù sao cô cũng giấu kỹ những suy nghĩ đó. Tập trung cao độ. Tất cả những năm học karate mang lại cho cô một cơ hội mỏng manh để cứu sống chính mình.
Một cơ hội cuối cùng.
Trong võ đường, cô đã được hướng dẫn ngàn lần là phải tập trung vào một mục tiêu duy nhất, và sau đó sử dụng sức mạnh cùng năng lượng của đối phương để chống lại đối phương. Tập trung cao độ. Lúc này phải tập trung hết sức.
Hắn đã tiến về phía cô và giơ khẩu súng gây mê ngay trước ngực. Hắn đang di chuyển có mục đích.
Kate thét lên “kee-ai!” hay một từ tương tự. Điều tốt nhất cô có thể làm ngay bây giờ. Cô tung ra cú đá với tất cả sức mạnh còn lại. Cô nhằm thận hắn. Cú đá có thể làm hắn bất lực. Cô muốn giết hắn.
Kate đá trượt cú đá cứu mạng mình, nhưng điều gì đó đã xảy ra. Cô đã phối hợp cơ thể cực kỳ nhuần nhuyễn.
Không phải là thận, thậm chí không gần với mục tiêu định trước. Cú đá giáng vào hông của hắn, hoặc phần đùi trên. Không quan trọng - cú đá đã làm hắn bị đau.
Casanova rên lên đau đớn. Hắn giờ giống như con chó bị một chiếc xe đang chạy với tốc độ cao đâm phải. Cô thấy hắn cũng ngạc nhiên không kém. Hắn đột ngột lùi lại để tránh đòn.
Rồi Jack và Cây đậu thần khổng lồ đổ sụp xuống. Kate McTiernan muốn hét lên vui sướng.
Cô đã làm hắn bị thương.
Casanova đã bị hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.