Chương 83
James Patterson
11/05/2016
“Ôi, Chúa ơi, Alex,” Kate thì thào căng thẳng. “Nếu hắn không thể đến ngôi nhà đó thì họ sẽ chết đói, mà nếu hắn bị theo dõi thì hắn sẽ không đến căn nhà đó. Đó là những gì hắn đang nói với chúng ta! Phụ nữ chết đói… thay đổi hành vi của bạn ngay bây giờ.”
Tôi muốn tóm cổ Wick Sachs ngay tại đó. Tôi biết chúng tôi không thể làm gì hắn. Dù sao cũng không có gì phạm pháp. Không có gì bất thường.
“Alex, nhìn đi.” Kate lên tiếng báo động. Cô đưa cho tôi ống nhòm.
Một người phụ nữ đang tiến đến chỗ Sachs. Tôi nheo mắt qua ống nhòm. Ánh mặt trời buổi trưa lấp lánh trên bề mặt kính và kim loại bóng loáng khắp con phố Franklin.
Người phụ nữ mảnh mai và hấp dẫn, nhưng khá lớn tuổi so với những nạn nhân bị bắt cóc. Cô mặc áo cánh bằng lụa đen, quần da bó màu đen, đi đôi giày đen và mang theo một cặp tài liệu đầy sách vở, giấy tờ.
“Cô ấy có vẻ không phù hợp với khuôn mẫu của hắn, kiểu người của hắn,” tôi nói với Kate. “Cô ấy chắc gần bốn mươi tuổi rồi.”
“Em biết cô ấy, em biết cô ấy là ai, Alex ơi.” Kate thầm nói.
Tôi nhìn cô. “Vì Chúa, ai vậy Kate?”
“Cô ấy là giáo sư khoa Ngữ văn. Tên là Suzanne Wellsley. Một vài sinh viên gọi cô ấy là “Sue lẳng lơ.” Có một câu chuyện đùa về việc Suzanne Wellsley ném đồ lót của cô ấy vào tường, thế là nó dính chặt vào đó.”
“Câu chuyện đùa đó áp dụng với tiến sĩ Sachs được đấy,” tôi nói. Hắn vốn có tiếng trác táng trong trường. Hắn cũng mang tiếng ấy nhiều năm rồi, nhưng không phải chịu bất kỳ hình thức kỷ luật nào. Nhiều tội ác hoàn hảo hơn nữa chăng?
Hắn và cô Suzanne Wellsley hôn nhau ở phía trước tấm bảng “đói khát”. Một nụ hôn bằng lưỡi, tôi có thể nhìn thấy qua ống nhòm. Một cái ôm cũng nóng bỏng không kém, rõ ràng họ không hề quan tâm đến việc mình đang ở nơi công cộng.
Tôi suy nghĩ kỹ hơn về “thông điệp”. Có lẽ đó chỉ là sự trùng hợp, nhưng riêng tôi không còn tin vào sự trùng hợp nữa. Có lẽ Suzanne Wellsley liên quan tới “căn nhà” mà Sachs đang có. Có lẽ còn những thứ khác nữa. Có lẽ toàn bộ chuyện này liên quan đến một loại tín ngưỡng sùng bái tình dục người lớn. Tôi biết chúng tồn tại; thậm chí tồn tại và phát triển mạnh mẽ ngay giữa thủ đô.
Hai người họ bình thản đi một quãng ngắn dọc con phố Franklin đông đúc. Không có vẻ gì vội vàng. Họ đang tiến về phía chúng tôi. Rồi họ dừng lại ở quầy vé rạp Varsity. Họ đang nắm tay nhau. Tình cảm hết sức.
“Chết tiệt. Hắn biết mình đang bị theo dõi,” tôi nói. “Trò chơi của hắn là gì?”
“Cô ta đang nhìn về hướng này. Có thể cô ta cũng biết. Xin chào, Suzanne. Cô định làm cái quái gì thế, quý bà lẳng lơ?”
Họ mua vé xem phim, giống như bất kỳ cặp đôi bình thường nào khác, rồi đi vào bên trong. Cửa vào rạp quảng cáo “Roberta Benigni trong vai Johnny Stecchino - bộ phim hài phóng đãng”. Tôi tự hỏi làm sao Sachs có tâm trạng xem một bộ phim hài của Ý. Casanova lạnh lùng đến thế sao? Đúng, có lẽ. Đặc biệt nếu toàn bộ chuyện này cũng nằm trong kế hoạch của hắn.
“Cửa vào rạp hát cũng là một thông điệp nữa sao? Vậy hắn nói gì với chúng ta, Alex?”
“Tất cả chỉ là một “bộ phim hài phóng đãng” của hắn. Có thể là như vậy,” tôi trả lời.
“Hắn có khiếu hài hước lắm đấy, Alex. Em có thể bảo đảm điều đó. Hắn có khả năng tự cười trước những câu đùa tệ hại của mình.”
Tôi gọi điện thoại trả tiền cho Kyle Craig ở cửa hàng kem Ben & Jerry gần đó. Tôi kể với anh về tấm áp phích phụ nữ và trẻ em đang chết đói. Hắn để lại cho chúng tôi một tin nhắn. Với Casanova thì bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra.
Khi tôi bước ra khỏi cửa hàng, Sachs và Suzanne Wellsley vẫn ở trong rạp Varsity, có lẽ đang cười phóng đãng trước diễn xuất của diễn viên người Ý Roberto Benigni. Hoặc có lẽ Sachs đang cười chúng tôi? Phụ nữ và trẻ em đang chết đói.
Quá hai giờ ba mươi, tiến sĩ Sachs và Wellsley rời khỏi rạp Varsity. Họ tản bộ về góc phố giao giữa Franklin và Columbus. Đi bộ nửa dãy nhà hình như mất mười phút. Họ chui vào quán Spanky nổi tiếng mà ai cũng biết, thưởng thức một bữa trưa muộn.
“Điều này chẳng phải ngọt ngào lắm sao. Tình yêu mới chớm,” Kate rin rít nói. “Quỷ tha ma bắt cái lão đó đi. Cô ả kia nữa. Cả cái nhà hàng Spanky chết tiệt đã cho họ thưởng thức cơm rượu nữa.”
Họ ngồi gần cửa sổ phía trước bên trong nhà hàng. Cố tình sao? Họ với qua bàn nắm tay nhau và hôn nhau vài lần nữa. Người tình Casanova? Một cuộc hẹn hò ăn trưa với giáo sư khác ư? Không khả năng nào hợp lý cả.
Lúc ba giờ ba mươi, họ rời nhà hàng Spanky, quay trở lại bảng tin cách nửa dãy nhà. Họ lại hôn nhau, nhưng lần này kín đáo hơn, rồi chia tay. Sachs lái xe trở lại nhà ở thung lũng Hope. Wick Sashs chắc chắn đang chơi chúng tôi. Trò chơi của riêng hắn, vì sự hả hê khoái chí của hắn.
Trò chơi chuột vờn mèo.
Tôi muốn tóm cổ Wick Sachs ngay tại đó. Tôi biết chúng tôi không thể làm gì hắn. Dù sao cũng không có gì phạm pháp. Không có gì bất thường.
“Alex, nhìn đi.” Kate lên tiếng báo động. Cô đưa cho tôi ống nhòm.
Một người phụ nữ đang tiến đến chỗ Sachs. Tôi nheo mắt qua ống nhòm. Ánh mặt trời buổi trưa lấp lánh trên bề mặt kính và kim loại bóng loáng khắp con phố Franklin.
Người phụ nữ mảnh mai và hấp dẫn, nhưng khá lớn tuổi so với những nạn nhân bị bắt cóc. Cô mặc áo cánh bằng lụa đen, quần da bó màu đen, đi đôi giày đen và mang theo một cặp tài liệu đầy sách vở, giấy tờ.
“Cô ấy có vẻ không phù hợp với khuôn mẫu của hắn, kiểu người của hắn,” tôi nói với Kate. “Cô ấy chắc gần bốn mươi tuổi rồi.”
“Em biết cô ấy, em biết cô ấy là ai, Alex ơi.” Kate thầm nói.
Tôi nhìn cô. “Vì Chúa, ai vậy Kate?”
“Cô ấy là giáo sư khoa Ngữ văn. Tên là Suzanne Wellsley. Một vài sinh viên gọi cô ấy là “Sue lẳng lơ.” Có một câu chuyện đùa về việc Suzanne Wellsley ném đồ lót của cô ấy vào tường, thế là nó dính chặt vào đó.”
“Câu chuyện đùa đó áp dụng với tiến sĩ Sachs được đấy,” tôi nói. Hắn vốn có tiếng trác táng trong trường. Hắn cũng mang tiếng ấy nhiều năm rồi, nhưng không phải chịu bất kỳ hình thức kỷ luật nào. Nhiều tội ác hoàn hảo hơn nữa chăng?
Hắn và cô Suzanne Wellsley hôn nhau ở phía trước tấm bảng “đói khát”. Một nụ hôn bằng lưỡi, tôi có thể nhìn thấy qua ống nhòm. Một cái ôm cũng nóng bỏng không kém, rõ ràng họ không hề quan tâm đến việc mình đang ở nơi công cộng.
Tôi suy nghĩ kỹ hơn về “thông điệp”. Có lẽ đó chỉ là sự trùng hợp, nhưng riêng tôi không còn tin vào sự trùng hợp nữa. Có lẽ Suzanne Wellsley liên quan tới “căn nhà” mà Sachs đang có. Có lẽ còn những thứ khác nữa. Có lẽ toàn bộ chuyện này liên quan đến một loại tín ngưỡng sùng bái tình dục người lớn. Tôi biết chúng tồn tại; thậm chí tồn tại và phát triển mạnh mẽ ngay giữa thủ đô.
Hai người họ bình thản đi một quãng ngắn dọc con phố Franklin đông đúc. Không có vẻ gì vội vàng. Họ đang tiến về phía chúng tôi. Rồi họ dừng lại ở quầy vé rạp Varsity. Họ đang nắm tay nhau. Tình cảm hết sức.
“Chết tiệt. Hắn biết mình đang bị theo dõi,” tôi nói. “Trò chơi của hắn là gì?”
“Cô ta đang nhìn về hướng này. Có thể cô ta cũng biết. Xin chào, Suzanne. Cô định làm cái quái gì thế, quý bà lẳng lơ?”
Họ mua vé xem phim, giống như bất kỳ cặp đôi bình thường nào khác, rồi đi vào bên trong. Cửa vào rạp quảng cáo “Roberta Benigni trong vai Johnny Stecchino - bộ phim hài phóng đãng”. Tôi tự hỏi làm sao Sachs có tâm trạng xem một bộ phim hài của Ý. Casanova lạnh lùng đến thế sao? Đúng, có lẽ. Đặc biệt nếu toàn bộ chuyện này cũng nằm trong kế hoạch của hắn.
“Cửa vào rạp hát cũng là một thông điệp nữa sao? Vậy hắn nói gì với chúng ta, Alex?”
“Tất cả chỉ là một “bộ phim hài phóng đãng” của hắn. Có thể là như vậy,” tôi trả lời.
“Hắn có khiếu hài hước lắm đấy, Alex. Em có thể bảo đảm điều đó. Hắn có khả năng tự cười trước những câu đùa tệ hại của mình.”
Tôi gọi điện thoại trả tiền cho Kyle Craig ở cửa hàng kem Ben & Jerry gần đó. Tôi kể với anh về tấm áp phích phụ nữ và trẻ em đang chết đói. Hắn để lại cho chúng tôi một tin nhắn. Với Casanova thì bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra.
Khi tôi bước ra khỏi cửa hàng, Sachs và Suzanne Wellsley vẫn ở trong rạp Varsity, có lẽ đang cười phóng đãng trước diễn xuất của diễn viên người Ý Roberto Benigni. Hoặc có lẽ Sachs đang cười chúng tôi? Phụ nữ và trẻ em đang chết đói.
Quá hai giờ ba mươi, tiến sĩ Sachs và Wellsley rời khỏi rạp Varsity. Họ tản bộ về góc phố giao giữa Franklin và Columbus. Đi bộ nửa dãy nhà hình như mất mười phút. Họ chui vào quán Spanky nổi tiếng mà ai cũng biết, thưởng thức một bữa trưa muộn.
“Điều này chẳng phải ngọt ngào lắm sao. Tình yêu mới chớm,” Kate rin rít nói. “Quỷ tha ma bắt cái lão đó đi. Cô ả kia nữa. Cả cái nhà hàng Spanky chết tiệt đã cho họ thưởng thức cơm rượu nữa.”
Họ ngồi gần cửa sổ phía trước bên trong nhà hàng. Cố tình sao? Họ với qua bàn nắm tay nhau và hôn nhau vài lần nữa. Người tình Casanova? Một cuộc hẹn hò ăn trưa với giáo sư khác ư? Không khả năng nào hợp lý cả.
Lúc ba giờ ba mươi, họ rời nhà hàng Spanky, quay trở lại bảng tin cách nửa dãy nhà. Họ lại hôn nhau, nhưng lần này kín đáo hơn, rồi chia tay. Sachs lái xe trở lại nhà ở thung lũng Hope. Wick Sashs chắc chắn đang chơi chúng tôi. Trò chơi của riêng hắn, vì sự hả hê khoái chí của hắn.
Trò chơi chuột vờn mèo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.