Chương 88
James Patterson
11/05/2016
Sampson và tôi tìm thấy chủ nhiệm Browning Lowell đang tập luyện ở phòng thể dục mới tại hội trường Allen trong khuôn viên Duke. Phòng tập này có rất nhiều trang thiết bị luyện tập cơ bắp săn chắc mới nhất và hiện đại nhất: máy chèo thuyền, máy leo cầu thang, máy chạy bộ, máy tập tạ mới coóng bóng loáng.
Chủ nhiệm Lowell đang tập tạ tay. Chúng tôi cần phải nói chuyện với anh ta về Wick Sachs, tiến sĩ khiêu dâm.
Sampson và tôi đứng xem Browning Lowell làm một loạt động tác nâng tạ khó, rồi đến động tác co duỗi chân. Đó là một buổi tập rất ấn tượng, thậm chí theo cách đánh giá tiêu chuẩn của hai kẻ chăm chỉ rèn luyện trong phòng tập như chúng tôi. Lowell quả là người khỏe mạnh.
“Vậy là một vị thần Olympia trông giống thế này sao,” tôi nói khi chúng tôi lững thững bước trên sàn tập đến chỗ anh ta. Chiếc loa tường đang phát một bài hát của Whitney Houston. Whitney khiến tất cả các loại giáo sư phát huy được sức mạnh tối đa của mình.
“Cậu đang đi cùng với một vị thần Olympia đấy,” Sampson nhắc nhở tôi.
“Người ta thường dễ quên sự hiện diện của những người vĩ đại mà khiêm tốn,” tôi cười nói toe toét. Chủ nhiệm Lowell ngẩng lên khi nghe thấy tiếng hai đôi giày thể thao nện dồn dập trên sàn phòng tập. Anh ta nở nụ cười thân thiện, chào đón. Một Browning Lowell dễ chịu. Thực sự thì anh ta có vẻ là người tốt. Ít nhất anh ta cũng cố gắng tạo ra ấn tượng đó.
Tôi đang rất cần anh ta cung cấp cho tôi càng nhiều thông tin nội bộ càng tốt. Đâu đó ở Bắc California vẫn còn một mảnh ghép khuyết có khả năng giải thích toàn bộ vụ giết người cùng các tình tiết bí ẩn. Tôi giới thiệu Sampson, chúng tôi liền bỏ qua màn xã giao lịch sự. Tôi hỏi Lowell những gì anh ta biết về Wick Sachs.
Chủ nhiệm rất sẵn lòng hợp tác, vì anh ta đã có mặt trong buổi họp đầu tiên của chúng tôi. “Sachs là con sâu làm rầu nồi canh, anh ta ở đây cũng được mười năm rồi. Hình như trường đại học nào cũng có ít nhất một người như vậy,” chủ nhiệm cau mày nói. Tôi nhận thấy ngay cả những cái cau mày của anh ta cũng có cơ bắp.
“Sachs bị nhiều người gọi là ‘Tiến sĩ Bẩn’. Dù vậy anh ta vẫn là giáo viên biên chế và chưa bao giờ bị bắt quả tang khi làm việc xấu. Lẽ ra tôi phải nghi ngờ tiến sĩ Sachs nhiều nhất, nhưng tôi không cho là vậy.”
“Anh đã bao giờ nghe nói đến bộ sưu tập sách và phim đồi trụy mà anh ta sở hữu, giữ kín trong nhà chưa? Khiêu dâm dưới vỏ bọc văn học tình dục?” Sampson quyết định hỏi hộ tôi câu tiếp theo.
Lowell dừng bài tập tốn sức lại. Anh ta nhìn cả hai chúng tôi một lúc lâu rồi nói tiếp. “Tiến sĩ Sachs có phải là người bị tình nghi nhiều nhất trong vụ những cô gái trẻ mất tích không?”
“Có rất nhiều nghi phạm, thưa chủ nhiệm Lowell. Nhưng bây giờ tôi không thể nói thêm gì cả.” Tôi nói thật với anh ta.
Lowell gật đầu. “Tôi tôn trọng phán đoán của anh, Alex. Để tôi cung cấp cho anh một số thông tin về Sachs, biết đâu lại quan trọng với anh,” anh ta nói. Anh ta đã ngừng tập. Anh bắt đầu dùng khăn lau cổ và bờ vai săn chắc. Cơ thể anh trông giống như khối đá tảng nhẵn bóng.
Lowell vừa nói vừa tỉ mẩn lau khô người. “Để tôi kể cho các anh nghe từ đầu: Cách đây khá lâu đã xảy ra vụ sát hại một đôi tình nhân gây xôn xao dư luận. Đó là vào năm 1981. Thời điểm đó, Wick Sachs chưa tốt nghiệp, vẫn còn là một sinh viên chuyên ngành xã hội nhân văn xuất sắc. Lúc đó tôi đang học sau đại học. Khi tôi trở thành chủ nhiệm, tôi được biết rằng Sachs thực sự là một trong những nghi phạm trong vụ giết người đó nhưng lại được tha. Hiện không có bất kỳ bằng chứng nào chỉ ra rằng anh ta có liên quan đến vụ việc này. Tôi không biết hết mọi chi tiết, nhưng anh có thể tự mình kiểm tra lại với cảnh sát Durham. Đó là vào mùa xuân năm 1981. Hai sinh viên bị sát hại là Roe Tierney và Tom Hutchinson. Đây là một vụ scandal lớn, tôi nhớ là vậy. Thời đó, chỉ một vụ giết người cũng có thể khiến cả cộng đồng choáng váng. Vấn đề là, vụ việc này chưa bao giờ được giải quyết.”
“Tại sao trước đây anh không đề cập vụ này với tôi?” tôi hỏi Lowell.
“FBI biết hết rồi, Alex ạ. Chính tôi đã nói với họ. Họ cũng nói chuyện với tiến sĩ Wick Sachs vài tuần trước đây. Theo những gì tôi thấy thì anh ta không bị nghi ngờ, và họ kết luận rằng vụ này không liên quan đến vụ giết người trước đó. Tôi hoàn toàn chắc chắn.”
“Cũng đúng thôi,” tôi nói với vị chủ nhiệm. Tôi lại nhờ anh ta giúp cho một việc quan trọng nữa. Đó là liệu anh ta có thể cho tôi xem tất cả mọi thứ về tiến sĩ Sachs mà FBI đã yêu cầu không? Tôi cũng muốn xem quyển niên giám tốt nghiệp của trường Duke từ thời Sachs và Will Rudolph còn là sinh viên. Tôi cần làm một số điều tra quan trọng về khóa 81 đó.
Khoảng bảy giờ tối hôm ấy, Sampson và tôi đến gặp cảnh sát Durham lần nữa. Thám tử Ruskin và Sikes có mặt cùng với những cảnh sát khác. Họ cũng cảm thấy áp lực của nghĩa vụ nặng nề.
Họ kéo chúng tôi qua một bên trước khi cập nhật những thông tin mới trong vụ điều tra Casanova. Căng thẳng đã tác động đến họ, khiến họ kiềm chế đôi chút.
“Nghe này, cả hai anh trước khi từng tham gia vào các vụ lớn và nan giải như thế rồi,” Ruskin nói. Như thường lệ, anh ta là người nói nhiều nhất. So với lần đầu tiên gặp gỡ thì Davey Sikes trông có vẻ không ưa chúng tôi hơn là mấy.
“Tôi biết ban đầu tôi và các cộng sự có hơi địa phương chủ nghĩa. Dù thế, tôi cũng muốn các anh biết rằng chúng tôi thực tâm muốn ngăn chặn các vụ giết người ngay bây giờ.”
Sikes gật cái đầu lớn nặng như đá tảng. “Chúng tôi muốn tóm Sachs. Vấn đề là các sếp lại muốn chúng tôi làm những việc chả đâu vào đâu như thường.”
Ruskin mỉm cười, cuối cùng tôi cũng nhếch môi. Chúng tôi đều hiểu vấn đề chính trị trong các ban bộ. Tôi vẫn không tin tưởng các thám tử điều tra án mạng Durham. Tôi chắc chắn họ muốn lợi dụng Sampson và tôi hoặc ít nhất là gạt chúng tôi ra ngoài.
Ngoài ra, tôi còn cảm giác rằng họ vẫn còn nắm giữ nhiều bằng chứng mà không chịu nói với chúng tôi.
Hai thám tử Durham cho chúng tôi biết họ đang tiến hành điều tra các bác sĩ trong khu vực Tam giác Nghiên cứu, bác sĩ nào có bất kỳ tiền án tiền sự hoặc trách nhiệm liên đới đều nằm trong danh sách nghi phạm. Wick Sachs là đối tượng tình nghi chính, nhưng không phải duy nhất.
Hiện có nhiều khả năng Casanova là một người mà chúng tôi chưa từng nghe đến. Với những vụ giết người hàng loạt thì chuyện này không còn xa lạ gì nữa. Hắn ở đâu đó ngoài kia nhưng chúng tôi không hề biết hắn thực sự là ai. Đó là phần đáng sợ và cũng khó chịu nhất trong vụ án.
Nick Ruskin và Sikes đưa Sampson và tôi đến chỗ bảng tên các đối tượng tình nghi mới được đưa ra. Thời điểm này có cả thảy mười bốn cái tên. Năm người trong số họ là bác sĩ. Kate ngay từ đầu cũng tin rằng Casanova là bác sĩ, cả Kyle Craig cũng vậy.
Tôi đọc to tên các bác sĩ.
Bác sĩ Stefan Romm
Bác sĩ Francis Constantini
Bác sĩ Miguel Fesco
Bác sĩ Kelly Clark
Tôi tự hỏi liệu có người khác liên quan tới ngôi nhà kinh dị không. Hay Wick Sachs là người chúng tôi cần tìm? Liệu hắn có phải là Casanova?
“Anh là sư phụ mà.” Davey Sikes đột ngột nghiêng sang vai tôi. “Hắn là ai vậy anh bạn? Giúp lũ cảnh sát quê mùa chúng tôi đi. Bắt lấy tên ba bị đó đi, tiến sĩ Cross.”
Chủ nhiệm Lowell đang tập tạ tay. Chúng tôi cần phải nói chuyện với anh ta về Wick Sachs, tiến sĩ khiêu dâm.
Sampson và tôi đứng xem Browning Lowell làm một loạt động tác nâng tạ khó, rồi đến động tác co duỗi chân. Đó là một buổi tập rất ấn tượng, thậm chí theo cách đánh giá tiêu chuẩn của hai kẻ chăm chỉ rèn luyện trong phòng tập như chúng tôi. Lowell quả là người khỏe mạnh.
“Vậy là một vị thần Olympia trông giống thế này sao,” tôi nói khi chúng tôi lững thững bước trên sàn tập đến chỗ anh ta. Chiếc loa tường đang phát một bài hát của Whitney Houston. Whitney khiến tất cả các loại giáo sư phát huy được sức mạnh tối đa của mình.
“Cậu đang đi cùng với một vị thần Olympia đấy,” Sampson nhắc nhở tôi.
“Người ta thường dễ quên sự hiện diện của những người vĩ đại mà khiêm tốn,” tôi cười nói toe toét. Chủ nhiệm Lowell ngẩng lên khi nghe thấy tiếng hai đôi giày thể thao nện dồn dập trên sàn phòng tập. Anh ta nở nụ cười thân thiện, chào đón. Một Browning Lowell dễ chịu. Thực sự thì anh ta có vẻ là người tốt. Ít nhất anh ta cũng cố gắng tạo ra ấn tượng đó.
Tôi đang rất cần anh ta cung cấp cho tôi càng nhiều thông tin nội bộ càng tốt. Đâu đó ở Bắc California vẫn còn một mảnh ghép khuyết có khả năng giải thích toàn bộ vụ giết người cùng các tình tiết bí ẩn. Tôi giới thiệu Sampson, chúng tôi liền bỏ qua màn xã giao lịch sự. Tôi hỏi Lowell những gì anh ta biết về Wick Sachs.
Chủ nhiệm rất sẵn lòng hợp tác, vì anh ta đã có mặt trong buổi họp đầu tiên của chúng tôi. “Sachs là con sâu làm rầu nồi canh, anh ta ở đây cũng được mười năm rồi. Hình như trường đại học nào cũng có ít nhất một người như vậy,” chủ nhiệm cau mày nói. Tôi nhận thấy ngay cả những cái cau mày của anh ta cũng có cơ bắp.
“Sachs bị nhiều người gọi là ‘Tiến sĩ Bẩn’. Dù vậy anh ta vẫn là giáo viên biên chế và chưa bao giờ bị bắt quả tang khi làm việc xấu. Lẽ ra tôi phải nghi ngờ tiến sĩ Sachs nhiều nhất, nhưng tôi không cho là vậy.”
“Anh đã bao giờ nghe nói đến bộ sưu tập sách và phim đồi trụy mà anh ta sở hữu, giữ kín trong nhà chưa? Khiêu dâm dưới vỏ bọc văn học tình dục?” Sampson quyết định hỏi hộ tôi câu tiếp theo.
Lowell dừng bài tập tốn sức lại. Anh ta nhìn cả hai chúng tôi một lúc lâu rồi nói tiếp. “Tiến sĩ Sachs có phải là người bị tình nghi nhiều nhất trong vụ những cô gái trẻ mất tích không?”
“Có rất nhiều nghi phạm, thưa chủ nhiệm Lowell. Nhưng bây giờ tôi không thể nói thêm gì cả.” Tôi nói thật với anh ta.
Lowell gật đầu. “Tôi tôn trọng phán đoán của anh, Alex. Để tôi cung cấp cho anh một số thông tin về Sachs, biết đâu lại quan trọng với anh,” anh ta nói. Anh ta đã ngừng tập. Anh bắt đầu dùng khăn lau cổ và bờ vai săn chắc. Cơ thể anh trông giống như khối đá tảng nhẵn bóng.
Lowell vừa nói vừa tỉ mẩn lau khô người. “Để tôi kể cho các anh nghe từ đầu: Cách đây khá lâu đã xảy ra vụ sát hại một đôi tình nhân gây xôn xao dư luận. Đó là vào năm 1981. Thời điểm đó, Wick Sachs chưa tốt nghiệp, vẫn còn là một sinh viên chuyên ngành xã hội nhân văn xuất sắc. Lúc đó tôi đang học sau đại học. Khi tôi trở thành chủ nhiệm, tôi được biết rằng Sachs thực sự là một trong những nghi phạm trong vụ giết người đó nhưng lại được tha. Hiện không có bất kỳ bằng chứng nào chỉ ra rằng anh ta có liên quan đến vụ việc này. Tôi không biết hết mọi chi tiết, nhưng anh có thể tự mình kiểm tra lại với cảnh sát Durham. Đó là vào mùa xuân năm 1981. Hai sinh viên bị sát hại là Roe Tierney và Tom Hutchinson. Đây là một vụ scandal lớn, tôi nhớ là vậy. Thời đó, chỉ một vụ giết người cũng có thể khiến cả cộng đồng choáng váng. Vấn đề là, vụ việc này chưa bao giờ được giải quyết.”
“Tại sao trước đây anh không đề cập vụ này với tôi?” tôi hỏi Lowell.
“FBI biết hết rồi, Alex ạ. Chính tôi đã nói với họ. Họ cũng nói chuyện với tiến sĩ Wick Sachs vài tuần trước đây. Theo những gì tôi thấy thì anh ta không bị nghi ngờ, và họ kết luận rằng vụ này không liên quan đến vụ giết người trước đó. Tôi hoàn toàn chắc chắn.”
“Cũng đúng thôi,” tôi nói với vị chủ nhiệm. Tôi lại nhờ anh ta giúp cho một việc quan trọng nữa. Đó là liệu anh ta có thể cho tôi xem tất cả mọi thứ về tiến sĩ Sachs mà FBI đã yêu cầu không? Tôi cũng muốn xem quyển niên giám tốt nghiệp của trường Duke từ thời Sachs và Will Rudolph còn là sinh viên. Tôi cần làm một số điều tra quan trọng về khóa 81 đó.
Khoảng bảy giờ tối hôm ấy, Sampson và tôi đến gặp cảnh sát Durham lần nữa. Thám tử Ruskin và Sikes có mặt cùng với những cảnh sát khác. Họ cũng cảm thấy áp lực của nghĩa vụ nặng nề.
Họ kéo chúng tôi qua một bên trước khi cập nhật những thông tin mới trong vụ điều tra Casanova. Căng thẳng đã tác động đến họ, khiến họ kiềm chế đôi chút.
“Nghe này, cả hai anh trước khi từng tham gia vào các vụ lớn và nan giải như thế rồi,” Ruskin nói. Như thường lệ, anh ta là người nói nhiều nhất. So với lần đầu tiên gặp gỡ thì Davey Sikes trông có vẻ không ưa chúng tôi hơn là mấy.
“Tôi biết ban đầu tôi và các cộng sự có hơi địa phương chủ nghĩa. Dù thế, tôi cũng muốn các anh biết rằng chúng tôi thực tâm muốn ngăn chặn các vụ giết người ngay bây giờ.”
Sikes gật cái đầu lớn nặng như đá tảng. “Chúng tôi muốn tóm Sachs. Vấn đề là các sếp lại muốn chúng tôi làm những việc chả đâu vào đâu như thường.”
Ruskin mỉm cười, cuối cùng tôi cũng nhếch môi. Chúng tôi đều hiểu vấn đề chính trị trong các ban bộ. Tôi vẫn không tin tưởng các thám tử điều tra án mạng Durham. Tôi chắc chắn họ muốn lợi dụng Sampson và tôi hoặc ít nhất là gạt chúng tôi ra ngoài.
Ngoài ra, tôi còn cảm giác rằng họ vẫn còn nắm giữ nhiều bằng chứng mà không chịu nói với chúng tôi.
Hai thám tử Durham cho chúng tôi biết họ đang tiến hành điều tra các bác sĩ trong khu vực Tam giác Nghiên cứu, bác sĩ nào có bất kỳ tiền án tiền sự hoặc trách nhiệm liên đới đều nằm trong danh sách nghi phạm. Wick Sachs là đối tượng tình nghi chính, nhưng không phải duy nhất.
Hiện có nhiều khả năng Casanova là một người mà chúng tôi chưa từng nghe đến. Với những vụ giết người hàng loạt thì chuyện này không còn xa lạ gì nữa. Hắn ở đâu đó ngoài kia nhưng chúng tôi không hề biết hắn thực sự là ai. Đó là phần đáng sợ và cũng khó chịu nhất trong vụ án.
Nick Ruskin và Sikes đưa Sampson và tôi đến chỗ bảng tên các đối tượng tình nghi mới được đưa ra. Thời điểm này có cả thảy mười bốn cái tên. Năm người trong số họ là bác sĩ. Kate ngay từ đầu cũng tin rằng Casanova là bác sĩ, cả Kyle Craig cũng vậy.
Tôi đọc to tên các bác sĩ.
Bác sĩ Stefan Romm
Bác sĩ Francis Constantini
Bác sĩ Miguel Fesco
Bác sĩ Kelly Clark
Tôi tự hỏi liệu có người khác liên quan tới ngôi nhà kinh dị không. Hay Wick Sachs là người chúng tôi cần tìm? Liệu hắn có phải là Casanova?
“Anh là sư phụ mà.” Davey Sikes đột ngột nghiêng sang vai tôi. “Hắn là ai vậy anh bạn? Giúp lũ cảnh sát quê mùa chúng tôi đi. Bắt lấy tên ba bị đó đi, tiến sĩ Cross.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.