Chương 8
James Patterson
11/05/2016
Tôi phải nói với Jannie và Damon về “Chị Scootch,” cái tên bọn trẻ vẫn gọi cô bé. Chúng cũng cảm thấy có chuyện tồi tệ đã xảy ra. Cũng giống như khi bằng cách nào đó chúng phát hiện ra những góc bí mật và dễ tổn thương nhất trong tôi. Hai đứa chỉ chịu đi ngủ khi tôi vào kể cho chúng nghe.
“Chị Scootch đang ở đâu? Có chuyện gì xảy ra với chị thế bố?” Damon gặng hỏi ngay khi tôi vào phòng ngủ của hai đứa. Nghe người lớn nói chuyện, thằng bé đã đủ hiểu Naomi đang gặp rắc rối khủng khiếp.
Tôi luôn coi việc nói sự thật với lũ trẻ là điều cần thiết, nếu như có thể được. Tôi đã hứa là luôn nói cho chúng biết sự thật. Nhưng mỗi lần như thế thì lại chẳng hề dễ dàng.
“Từ mấy ngày qua, chúng ta không có tin tức gì của chị Naomi cả,” tôi bắt đầu câu chuyện. “Vì thế mà tối nay mọi người lo lắng và tập trung ở nhà mình,” tôi nói.
Tôi tiếp tục, “Bố phải đi phá án. Bố sẽ cố hết sức tìm ra chị Naomi trong mấy ngày tới. Các con biết là bố luôn giải quyết được mọi việc mà, đúng không?”
Damon gật đầu tán thành sự thật đó, lời tôi nói khiến thằng bé có vẻ vững tâm hơn, nhưng đó chủ yếu là nhờ giọng điệu nghiêm túc của tôi. Thằng bé nhào vào vòng tay tôi, hôn tôi, những cử chỉ mà gần đây nó chẳng mấy khi làm. Jannie đặt lên má tôi một nụ hôn dịu dàng nhất. Tôi dang cả hai tay ôm chúng. Những thiên thần nhỏ đáng yêu của tôi.
“Bố sẽ phá án,” Jannie thì thầm. Điều đó khiến tinh thần tôi phấn chấn lên đôi chút. Như Billie Holiday đã viết, “Chúa phù hộ cho những đứa trẻ tự lập.”
Đến mười một giờ, hai đứa trẻ đã ngủ ngon lành và mọi người bắt đầu giải tán. Hai người dì lớn tuổi đã trở về nhà với tổ ấm kỳ lạ của các bà nội trợ, Sampson cũng chuẩn bị ra về.
Sampson thường ra vào tự do như nhà mình nhưng hôm nay, Nana tiễn cậu ta ra tận cửa, một điều hiếm thấy. Tôi đi theo họ. Đông vẫn an toàn hơn.
“Cảm ơn cháu vì đã dành thời gian cùng Alex xuống miền Nam vào ngày mai,” Nana nói nhỏ vói Sampson. Tôi băn khoăn bà đang nghĩ ai sẽ nghe thấy, tình cờ để lọt tai những tâm sự của bà đây. “Cháu biết đấy, John Sampson, cháu hoàn toàn có thể tỏ ra lịch thiệp và hữu ích phần nào chỉ cần cháu muốn. Chẳng phải bà luôn nói thế với cháu sao?” Bà gí ngón tay cong cong trơ xương vào chiếc cằm bạnh của cậu ta. “Phải không nào?”
Sampson cúi xuống nhe răng cười với bà. Cậu ta thích thú khoe thể hình vượt trội dù là so với một bà già tám mươi tuổi. “Cháu sẽ để Alex đi một mình chứ, cháu chỉ cần đến sau thôi Nana ạ. Để giải cứu cậu ta và Naomi.”
Nana và Sampson cười khúc khích giống như đôi quạ biếm họa đậu trên hàng rào cũ kỹ quen thuộc. Thật vui khi nghe thấy tiếng cười đó. Rồi bà cố vòng tay ôm cả tôi và Sampson. Bà đứng đó - như một cơ thể già nua nhỏ bé cố bám vào hai cây cù tùng mà bà yêu quý. Tôi cảm nhận rõ cơ thể mong manh của bà đang run rẩy. Hai mươi năm qua, Nana Mama chưa từng ôm chúng tôi thế này. Tôi biết bà yêu thương Naomi như con gái ruột của mình, và bà lo sợ cho cô bé.
Đó không thể là Naomi. Cô bé không gặp chuyện gì xấu đâu, không phải Naomi. Những từ đó cứ lởn vởn trong óc tôi. Nhưng chắc chắn đã có chuyện xảy ra với cô bé, và giờ tôi sẽ phải suy nghĩ và hành động như một cảnh sát. Như một thám tử điều tra án mạng. Ở phương Nam.
“Giữ vững niềm tin và theo đuổi đến tận cùng bí mật” Oliver Wen-dell Holmes đã từng nói vậy. Tôi có niềm tin. Tôi theo đuổi một bí mật. Đó chính là công việc của tôi.
“Chị Scootch đang ở đâu? Có chuyện gì xảy ra với chị thế bố?” Damon gặng hỏi ngay khi tôi vào phòng ngủ của hai đứa. Nghe người lớn nói chuyện, thằng bé đã đủ hiểu Naomi đang gặp rắc rối khủng khiếp.
Tôi luôn coi việc nói sự thật với lũ trẻ là điều cần thiết, nếu như có thể được. Tôi đã hứa là luôn nói cho chúng biết sự thật. Nhưng mỗi lần như thế thì lại chẳng hề dễ dàng.
“Từ mấy ngày qua, chúng ta không có tin tức gì của chị Naomi cả,” tôi bắt đầu câu chuyện. “Vì thế mà tối nay mọi người lo lắng và tập trung ở nhà mình,” tôi nói.
Tôi tiếp tục, “Bố phải đi phá án. Bố sẽ cố hết sức tìm ra chị Naomi trong mấy ngày tới. Các con biết là bố luôn giải quyết được mọi việc mà, đúng không?”
Damon gật đầu tán thành sự thật đó, lời tôi nói khiến thằng bé có vẻ vững tâm hơn, nhưng đó chủ yếu là nhờ giọng điệu nghiêm túc của tôi. Thằng bé nhào vào vòng tay tôi, hôn tôi, những cử chỉ mà gần đây nó chẳng mấy khi làm. Jannie đặt lên má tôi một nụ hôn dịu dàng nhất. Tôi dang cả hai tay ôm chúng. Những thiên thần nhỏ đáng yêu của tôi.
“Bố sẽ phá án,” Jannie thì thầm. Điều đó khiến tinh thần tôi phấn chấn lên đôi chút. Như Billie Holiday đã viết, “Chúa phù hộ cho những đứa trẻ tự lập.”
Đến mười một giờ, hai đứa trẻ đã ngủ ngon lành và mọi người bắt đầu giải tán. Hai người dì lớn tuổi đã trở về nhà với tổ ấm kỳ lạ của các bà nội trợ, Sampson cũng chuẩn bị ra về.
Sampson thường ra vào tự do như nhà mình nhưng hôm nay, Nana tiễn cậu ta ra tận cửa, một điều hiếm thấy. Tôi đi theo họ. Đông vẫn an toàn hơn.
“Cảm ơn cháu vì đã dành thời gian cùng Alex xuống miền Nam vào ngày mai,” Nana nói nhỏ vói Sampson. Tôi băn khoăn bà đang nghĩ ai sẽ nghe thấy, tình cờ để lọt tai những tâm sự của bà đây. “Cháu biết đấy, John Sampson, cháu hoàn toàn có thể tỏ ra lịch thiệp và hữu ích phần nào chỉ cần cháu muốn. Chẳng phải bà luôn nói thế với cháu sao?” Bà gí ngón tay cong cong trơ xương vào chiếc cằm bạnh của cậu ta. “Phải không nào?”
Sampson cúi xuống nhe răng cười với bà. Cậu ta thích thú khoe thể hình vượt trội dù là so với một bà già tám mươi tuổi. “Cháu sẽ để Alex đi một mình chứ, cháu chỉ cần đến sau thôi Nana ạ. Để giải cứu cậu ta và Naomi.”
Nana và Sampson cười khúc khích giống như đôi quạ biếm họa đậu trên hàng rào cũ kỹ quen thuộc. Thật vui khi nghe thấy tiếng cười đó. Rồi bà cố vòng tay ôm cả tôi và Sampson. Bà đứng đó - như một cơ thể già nua nhỏ bé cố bám vào hai cây cù tùng mà bà yêu quý. Tôi cảm nhận rõ cơ thể mong manh của bà đang run rẩy. Hai mươi năm qua, Nana Mama chưa từng ôm chúng tôi thế này. Tôi biết bà yêu thương Naomi như con gái ruột của mình, và bà lo sợ cho cô bé.
Đó không thể là Naomi. Cô bé không gặp chuyện gì xấu đâu, không phải Naomi. Những từ đó cứ lởn vởn trong óc tôi. Nhưng chắc chắn đã có chuyện xảy ra với cô bé, và giờ tôi sẽ phải suy nghĩ và hành động như một cảnh sát. Như một thám tử điều tra án mạng. Ở phương Nam.
“Giữ vững niềm tin và theo đuổi đến tận cùng bí mật” Oliver Wen-dell Holmes đã từng nói vậy. Tôi có niềm tin. Tôi theo đuổi một bí mật. Đó chính là công việc của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.