Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt Ngào

Chương 61: Bổ thận

Dạ Tử Tân

09/08/2023

Mộ Dữu chỉ nhắm mắt một lúc, nhưng cô không ngủ.

Cô mơ hồ cảm thấy có người đi tới, cảm giác rất quen thuộc, lông mi khẽ run, theo bản năng mở mắt ra.

Doãn Mặc đã đi đến trước mặt cô, khuỵu một gối ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cô: "Sao em lại tới đây?"

Nhìn thấy Doãn Mặc, ánh mắt Mộ Dữu hơi sáng lên, chợt lại có chút bất mãn: "Sao anh không nghe điện thoại của em?"

"Anh vừa đi công trường thị sát, trên đường về nghe điện thoại suốt, anh không thấy được."

Nhìn thấy vẻ mặt ngái ngủ của cô, Doãn Mặc nắm tay cô, xin lỗi nói: "Em đến lâu rồi à? Sao không lên văn phòng đợi."

Mộ Dữu lắc đầu: "Cũng không lâu lắm."

Cô thở dài, nửa thật nửa giả phàn nàn: "Muốn gặp Doãn tổng thì phải hẹn trước mới được gặp, em không có hẹn trước nên không thể đến văn phòng của anh, gọi điện thoại cũng không được, cho nên chỉ có thể ngồi đây ôm cây đợi thỏ thôi."

Doãn Mặc: "Đều là lỗi của anh, lần sau anh đưa thẻ kiểm soát ra vào cho em, sẽ không có ai ngăn cản em nữa."

Doãn Mặc bảo nhóm người kia đi lên trước, nhưng không ai trong đó rời đi cả, mọi người đều đứng tại chỗ, ánh mắt hóng hớt nhìn về phía này.

Thậm chí có người nhỏ giọng hỏi Trịnh Lâm: "Thư ký Trịnh, kia thật sự là bà chủ của chúng ta sao?"

Trịnh Lâm đẩy gọng kính trên sống mũi, hơi hếch cằm lên, ra hiệu hướng hai người thân mật bên kia: "Cái này không phải rất rõ ràng sao?"

Doãn Mặc lại nói gì đó với Mộ Dữu, Mộ Dữu đứng dậy khỏi ghế sô pha và cầm hộp thức ăn trên bàn trà lên.

Doãn Mặc nắm tay cô đi tới, anh cũng không ngạc nhiên khi thấy mọi người vẫn chưa rời đi.

Ngược lại Mộ Dữu có chút xấu hổ: "Tôi đột nhiên tới đây, có phải đã quấy rầy mọi người làm việc rồi không?"

"Không đâu, không đâu." Cao tổng của bộ phận dự án là người đầu tiên lên tiếng, nhìn thấy hộp thức ăn trong tay Mộ Dữu, trên mặt nở một nụ cười, "Bà chủ tới thật đúng lúc, Doãn tổng bận từ sáng, vẫn chưa có thời gian để ăn trưa, cũng nên đi nghỉ ngơi rồi."

Vừa nói, anh ta vừa quay sang Doãn Mặc nói, "Doãn tổng, vậy tôi dẫn họ đi họp trước, bàn về một số dự án mà chúng ta đã kiểm tra hôm nay, tôi sẽ báo cáo công việc với anh sau nhé."

Thấy Doãn Mặc gật đầu, Cao tổng dẫn mọi người đi thang máy lên tầng trước.

Nhân viên lễ tân sắc mặt khó coi đứng đó, hết lần này đến lần khác xin lỗi Mộ Dữu: "Bà chủ, tôi xin lỗi, tôi không biết thân phận của cô, tôi còn tưởng là..."

Nhân viên lễ tân cũng không đắc tội với cô, Mộ Dữu cười cắt ngang cô ấy: "Không sao, tôi biết đây là công việc của cô."

Cô buông tay Doãn Mặc ra, tiến lên hai bước, nhẹ giọng hỏi nhân viên lễ tân: "Có phải có rất nhiều cô gái tới đây tìm anh ấy không?"

Mộ Dữu mơ hồ đoán được ánh mắt "nhìn nhiều thành quen" của nhân viên lễ tân lúc cô ấy nhìn cô trước đó.

Giọng Mộ Dữu không cao, nhưng mọi người đứng gần đó, Doãn tổng hẳn cũng đã nghe thấy.

Đương nhiên nhân viên lễ tân không dám nói gì, chỉ ngượng ngùng cười: "Cũng không nhiều lắm, với lại những người đó đều tự mình đuổi tới, Doãn tổng giữ mình trong sạch, chưa từng nói với bọn họ lời nào."

Mộ Dữu quay đầu lại nhìn anh, chớp mi hai cái: "Thật sao?"

Doãn Mặc nắm lấy cổ tay cô: "Đi lên rồi nói."

Nhân viên lễ tân bước tới giúp họ mở thang máy riêng.

Mãi cho đến khi cửa thang máy đóng lại, dãy số hiển thị đang đi lên, nhân viên lễ tân mới thở phào nhẹ nhõm.

Mở điện thoại lên, các nhóm thảo luận rôm rả nãy giờ:

【 Phu nhân chủ tịch trong lời đồn đến công ty, Doãn tổng của chúng ta thế mà đã kết hôn thật rồi! Tôi bị sốc á!! 】

【 Tôi còn tưởng rằng chiếc nhẫn trên tay Doãn tổng thực ra chỉ là để chặn đào hoa chứ, quả nhiên là do tôi ngây thơ rồi 】

【 Thật ra tôi đã nghe đồn từ lâu, trước đây có người trong giới nói Doãn tổng từng dẫn vợ tham gia một buổi đấu giá, thậm chí còn mua một chiếc vòng cổ Red Beryl giá cao ngất trời. 】

【 Tôi cũng có nghe chuyện này, thấy bảo người tham gia buổi đấu giá với anh ấy ngày hôm đó là cháu gái của chủ tịch tập đoàn Mộ thị, Mộ Du Trầm. Quan hệ của Mộ tổng với Doãn tổng chúng ta rất tốt, tôi còn cho rằng đám người bên ngoài đó đang tung tin thất thiệt, nhưng không ngờ rằng... 】

【 Bà chủ của chúng ta, chẳng lẽ thật sự là tiểu công chúa của Mộ gia sao? 】

【 Hẳn là thế rồi. Cô ấy trông trẻ như vậy, hẳn vẫn còn đang là sinh viên đại học, chẳng lẽ là thương nghiệp thông gia à? 】

【 Vừa rồi ở đại sảnh tầng một, là lần đầu tiên tôi gặp được dáng vẻ dịu dàng Doãn tổng đấy, tôi không tin đây là một cuộc hôn nhân thương mại đâu. 】

【 Nếu như là thiên kim Mộ gia, không chừng hai người họ là thanh mai trúc mã, có tình cảm từ nhỏ đó. Doãn tổng của chúng ta không gần nữ sắc, có lẽ cũng vì sớm đã có người mình thích rồi, một lòng một dạ, a, tôi đột nhiên trúng chiêu rồi! 】

【 Không thể không nói, cô vợ nhỏ của Doãn tổng thật xinh đẹp, giá trị nhan sắc này đè bẹp biết bao lưu lượng tiểu hoa đấy! 】

【 Mọi người đã thấy bà chủ sao? Có ảnh không? Tôi cũng muốn xem! 】

【 Doãn tổng ở đây, ai dám chụp ảnh 】

【 Còn ở tầng một không? Để tôi xuống ngắm một chút~ 】

【 Đừng đến, cô ấy đi theo Doãn tổng tới văn phòng chủ tịch rồi 】

...

Lúc Mộ Dữu và Doãn Mặc ra khỏi thang máy, các nhân viên trong văn phòng thư ký liên tục nhìn sang, nhưng khi bị Mộ Dữu và Doãn Mặc phát hiện, lại nhanh chóng chui đầu giấu đi.



Doãn Mặc nắm tay Mộ Dữu vào văn phòng như không có chuyện gì xảy ra, trở tay khóa trái cửa lại.

Mộ Dữu quay đầu lại nhìn: "Anh khóa cửa làm gì?"

"Không muốn để người khác tới quấy rầy." Anh tùy ý cởi áo khoác ngoài, có chút thụ sủng nhược kinh, "Sao em lại nhớ mang đồ ăn cho anh?"

Anh liếc nhìn hộp thức ăn trong tay Mộ Dữu, "Bên trong là gì thế?"

Mộ Dữu bưng hộp đồ lên bàn làm việc như dâng bảo bối: "Em không biết anh không ăn cơm trưa, cho nên chỉ đem canh đến, là em tự nấu đó."

Doãn Mặc đi tới, nhướng mày, hơi kinh ngạc: "Em học nấu canh từ khi nào vậy?"

Mộ Dữu đắc ý nhướng mày: "Có gì khó đâu, hôm nay em học được rồi. Dì Thôi dạy em món canh hải sâm trứng chim bồ câu, nói là rất bổ dưỡng."

Nghe cái tên này, mí mắt Doãn Mặc giật giật.

Liếc nhìn bát canh trong tay, anh nhất thời dở khóc dở cười: "Sao dì Thôi lại dạy em nấu món này?"

"Em nói tối hôm qua anh thức khuya, muốn bồi bổ thân thể cho anh, cho nên dì Thôi nói cái này tốt..."

Mộ Dữu nói còn chưa dứt lời, nhìn vẻ mặt của Doãn Mặc thì đã kịp phản ứng đó là cái gì.

Món súp này không phải là có tác dụng đó chứ?

Cô ngập ngừng tìm kiếm tên và công dụng của món canh này trên điện thoại di động.

Rất nhanh giao diện mở ra, phía trên là lời giới thiệu:

Canh hải sâm trứng chim bồ câu, đúng như tên gọi, là món canh được nấu từ hải sâm và trứng chim bồ câu. Hai nguyên liệu này đều có tác dụng bổ thận tráng dương, nên món canh hải sâm trứng chim bồ câu có tác dụng rõ rệt đối với người hao tổn tinh lực, là thuốc bổ thận cho nam giới, giúp bồi bổ khí huyết rất tốt.

"Em tra được gì rồi?" Doãn Mặc đứng sau lưng cô, bàn tay to lớn siết chặt eo cô, gương mặt tuấn tú dán lại gần.

Tim Mộ Dữu đập lỡ mất nửa nhịp, cô vội vàng tắt màn hình điện thoại, nhưng mặt đỏ bừng: "Em không biết, dì Thôi không nói gì cả."

Cô càng nghĩ càng xấu hổ: "Sao dì Thôi lại làm thế này chứ!"

"Cái này có thể trách dì Thôi sao?" Doãn Mặc cong môi, hôn lên vành tai của cô, tùy ý nói: "Ai bảo em nói với dì Thôi đêm qua anh thức khuya, em thấy dì ấy sẽ nghĩ sao?"

"Nhưng đúng là tối qua anh thức khuya mà." Mộ Dữu muốn phản bác, nhưng rất nhanh liền nhớ tới nguyên nhân tối hôm qua hai người thức khuya.

Tối qua vừa mới làm xong, hôm nay cô liền đem canh bổ thận tráng dương tới, thật là xấu hổ mà.

May mắn là tối qua Doãn Mặc không sử dụng hết hộp kia, nếu không tình cảnh sẽ còn xấu hổ hơn.

Mộ Dữu đột nhiên không muốn ở lại đây nữa, đẩy anh ra: "Em về nhà đây."

Cô quay đầu định đi, Doãn Mặc lại ôm cô không buông: "Đã đến rồi, bên ngoài nóng lắm, lát nữa thì về."

Mộ Dữu rũ đầu xuống, không cách nào ngẩng mặt lên: "Nhưng mà em buồn ngủ lắm, em muốn về ngủ tiếp cơ."

"Em cũng có thể nghỉ ngơi ở đây."

"Em không muốn."

Đúng lúc này, điện thoại di động của Doãn Mặc vang lên.

Doãn Mặc liếc nhìn ghi chú, là một cuộc điện thoại từ đối tác, anh làm động tác "suỵt" với Mộ Dữu, áp lên tai nghe máy.

Nhân cơ hội anh nghe điện thoại, Mộ Dữu dứt khoát lao ra khỏi văn phòng chủ tịch.

Cô chạy quá nhanh, đụng phải Trịnh Lâm từ văn phòng thư ký bên cạnh bước ra.

Mũi Mộ Dữu đập vào một cánh tay của anh ta, cô phát ra một tiếng "ui" đau đớn, nhanh chóng bịt mũi lại.

Trịnh Lâm cũng giật nảy mình, lấy lại bình tĩnh, vội vàng hỏi cô: "Bà chủ không sao chứ?"

Bên trong cửa kính phòng thư ký, mấy nhân viên thư ký nghe thấy động tĩnh liền nhìn sang đây.

Cảm nhận được ánh mắt tò mò của mọi người, Mộ Dữu ngay lập tức bình tĩnh lại, ra dáng một bà chủ.

Cô bình tĩnh lắc đầu: "Không sao, anh đi đứng nhớ chú ý nhìn đường."

Trịnh Lâm mỉm cười đáp lại, nghĩ thầm không biết người lao ra mà không nhìn đường là ai.

"Bà chủ muốn đi đâu thế?" Trịnh Lâm hỏi cô.

"Tôi..." Mộ Dữu vừa mở miệng, trong đầu đột nhiên nghĩ tới, cô vừa chạy trối chết trong phòng chủ tịch ra, nếu bây giờ nói muốn về nhà, chẳng phải là càng che càng lộ sao.

Không chừng sẽ bị mọi người nghĩ, cô với Doãn Mặc xảy ra chuyện gì đó trong văn phòng.

Ánh mắt những người này hóng hớt như vậy, cô không thể tạo chủ đề cho bọn họ được.

Mộ Dữu hơi dừng lại: "Chẳng phải các anh nói anh ấy chưa ăn cơm trưa sao. Tôi đi ra ngoài xem có cái gì ăn không, mang cho anh ấy một ít."

Nói đến đây, cô không quên giải thích: "Vừa rồi tôi gấp quá nên mới đụng phải anh, xin lỗi nha."



Trịnh Lâm có chút khó hiểu: "Không phải cô mang cơm cho Doãn tổng sao?"

Nghĩ đến cái hộp thức ăn kia, khóe miệng Mộ Dữu giật giật, dũng cảm nói: "Tôi chỉ mang canh tới, không đủ ăn."

Trịnh Lâm nói: "Vậy để tôi đi mua đi, bên ngoài trời nóng lắm, bà chủ vào văn phòng ngồi trước một lát đi."

Mộ Dữu gật đầu: "Cũng được, vậy phiền thư ký Trịnh rồi."

Nhìn thấy Trịnh Lâm đi thang máy xuống tầng dưới, Mộ Dữu không còn cách nào khác đành phải quay lại văn phòng chủ tịch.

Doãn Mặc đang ngồi trên ghế làm việc, vừa trả lời điện thoại, vừa nhìn gì đó trước máy tính.

Nghe thấy động tĩnh, anh liếc nhìn về phía này, thấy Mộ Dữu lại chạy vào, khóe miệng cong lên, ra hiệu cho cô ngồi trên sô pha bên cạnh một lúc.

Mộ Dữu ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn thấy tạp chí đặt bên cạnh liền cầm lên lật xem.

Toàn là tài chính kinh tế, cô không hiểu nên lật đi lật lại vài lần rồi lại đặt xuống, nằm trên ghế sô pha nghịch điện thoại.

Doãn Mặc làm xong việc, cất điện thoại đi, nhìn về phía đó: "Không phải em muốn về nhà sao? Sao lại quay lại đây?"

Mộ Dữu liếc anh một cái, đứng dậy đi tới: "Anh còn có gan hỏi à, em đã bỏ đi rồi, thế mà anh cũng không đuổi theo nữa!"

Doãn Mặc cười cười, đem người đặt ở trên đùi: "Bên ngoài có nhiều người nhìn như vậy, em sẽ tự ngoan ngoãn quay về."

Hóa ra anh đã sớm tính toán kỹ rồi, Mộ Dữu tức giận cắn vào vai anh, nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của anh mới thoả mãn buông anh ra: "Không phải vì người khác nhìn thấy nên em mới quay lại đâu nhá."

"Thật sao?"

"Đương nhiên rồi!" Mộ Dữu bình tĩnh nói, "Em lo anh không chịu ăn uống hẳn hoi, phải giám sát anh ăn xong mới đi được."

Nói đến đây, Mộ Dữu liền cau mày, "Đã hơn hai giờ rồi, sao anh còn chưa ăn trưa?"

"Lúc ấy anh đang bận công việc nên ăn không thấy ngon miệng, sau đó làm xong thì cũng không thấy đói."

"Anh là đói quá mức nên mới thế đó!" Mộ Dữu trợn tròn mắt không nói nên lời.

Cô cũng mặc kệ những thứ xấu hổ đỏ mặt kia, đứng dậy bưng canh tới: "Anh uống chút đi, em vất vả lắm mới học được từ dì Thôi, phải nấu rất lâu đấy."

Mộ Dữu tự nhủ nhiều lần rằng cô vì sợ anh sẽ đói bụng đến chết nên mới thuyết phục anh uống món canh này.

Nhưng hai bên tai cô vẫn không kiểm soát mà ửng hồng.

Mở nắp ra, mùi hương nồng đậm xông vào mũi.

Doãn Mặc cầm chiếc thìa trong tay nhấp một ngụm, hương vị thơm ngon, ngọt dịu. Anh nhướng mày, lại nhấp một ngụm: "Em làm thật sao?"

"Đương nhiên rồi!" Nhìn biểu tình của anh, Mộ Dữu biết canh nấu thành công rồi, trên mặt hiện lên một tia đắc ý, cằm hất lên cao, "Cái này gọi là thiên phú!"

Không lâu sau, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Chắc là Trịnh Lâm mua cơm về rồi, không muốn anh ta vào xem Doãn Mặc đang uống canh gì, Mộ Dữu đã tự mình chạy đến mở cửa.

Quả nhiên là Trịnh Lâm, Mộ Dữu nhận thức ăn, cảm ơn anh ta rồi đóng cửa lại.

Lúc Doãn Mặc đang ăn, cô ngồi đối diện bàn, chống cằm nhìn anh.

Nghĩ tới gì đó, Mộ Dữu đột nhiên mở miệng: "Em gọi điện thoại cho cô nhỏ rồi, ngày mai em sẽ tới Lan Thành, ở lại đó mấy hôm."

Doãn Mặc đang ăn thì dừng lại, kiên quyết từ chối: "Không được."

Mộ Dữu bất mãn: "Trước đó em đã nói với anh, anh cũng đồng ý rồi mà, sao bây giờ lại nói không giữ lời?"

"Không phải anh nói không cho em đi, đợi hai ngày nữa rồi đi."

"Tại sao?"

"Cái hộp tối qua em đưa cho anh, đợi lúc nào dùng hết thì anh mới thả em đi." Anh chậm rãi nhướng mi, "Tối hôm qua mới hai lần em đã khóc sướt mướt, còn lại tám cái, tự em tính đi, còn cần bao nhiêu ngày nữa thì mới hoàn thành chỉ tiêu?"

Mộ Dữu: "..."

Thế mà là "mới" hai lần hả, rõ ràng ban ngày có một lần trong phòng tắm rồi còn gì!

Mộ Dữu nghẹn một lúc lâu, mới do dự đổ tội: "Cái này sao có thể trách em? Lúc ấy là vì em lo cho thân thể của anh mà. Một đêm dùng mười cái, cho dù em có đồng ý, anh cũng không được mà, em muốn tốt cho anh mà anh còn không cảm ơn em, bạch nhãn lang."

Doãn Mặc bật cười: "Muốn tốt cho anh?"

Mộ Dữu gật đầu, rất nghiêm túc trả lời: "Vâng, em giả vờ khóc đấy, thực ra chính là đang nghĩ cho anh."

"Vậy được, tối nay sẽ chỉ tiêu hoàn thành, mai anh thả em, cho em đến Lan Thành tìm cô nhỏ."

"Tối nay á?" Đồng tử Mộ Dữu co rút lại, thế chẳng phải là một đêm tám lần sao, cô kiên quyết phản đối, "Không được! Em sợ anh chịu không nổi."

Doãn Mặc cầm thìa, như có như không gõ gõ vào một nửa chỗ canh còn lại: "Món canh hải sâm trứng chim bồ câu này anh uống miễn phí sao? Tối nay anh sẽ cố gắng hơn, dùng hết chỗ còn lại cũng không thành vấn đề."

Anh mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm híp lại, "Cũng không biết, em có được không?"

Hai chân Mộ Dữu mềm nhũn, cô nhìn chằm chằm bát canh, đột nhiên muốn đem đổ đi ghê.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt Ngào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook