Chương 78: Ngoại truyện Giản Quý Bạch X Mộ Du Vãn (2): Ba mẹ không yêu nhau
Dạ Tử Tân
09/08/2023
Sáng sớm hôm sau, chim đã sớm hót líu lo trên cây ngoài cửa sổ.
Một chùm ánh sáng lọt vào phòng qua khe hở giữa những tấm rèm, sáng sủa mà ấm áp.
Mộ Du Vãn lần này ngủ rất sâu, khi cô mở mắt ra, Giản Quý Bạch bên cạnh thế mà vẫn chưa dậy.
Mỗi ngày anh đều dậy sớm tập thể dục, rất hiếm khi lười biếng.
Phải chăng là thời gian trước đi công tác bên ngoài đã quá mệt mỏi?
Mộ Du Vãn nghi ngờ nhìn người đàn ông vẫn đang nhắm mắt ngủ, mái tóc đen dày ngắn của anh lộn xộn tùy ý, lộ ra vẻ ngang ngược bất kham.
Khuôn mặt lạnh lùng trắng trẻo, ngũ quan tuấn mỹ, trên chiếc cổ thon dài xinh đẹp lưu lại vài vết móng tay bắt mắt, càng tăng thêm một chút sức hút.
Mộ Du Vãn nghĩ về đêm qua, vô thức nhìn móng tay của mình.
Không ngờ lúc đó cô lại cào mạnh như vậy, đến bây giờ vết tích vẫn chưa mờ.
Bản thân Mộ Du Vãn thậm chí còn không nhớ bắt đầu từ khi nào, cô lại dám cào lên người Giản Quý Bạch.
Hồi mới kết hôn, anh ban ngày không thấy bóng dáng, buổi tối về liền nói nên đi ngủ.
Họ nhận giấy chứng nhận, còn tổ chức hôn lễ, khi nằm chung một giường thì việc phát sinh quan hệ vợ chồng là điều khó tránh khỏi.
Khi đó hai người đều không hiểu được tính tình của nhau, Mộ Du Vãn không dám cào anh.
Thời điểm không thể chịu nổi, cô chỉ biết nắm chặt lấy ga nệm, ngón tay tái nhợt.
Sau này, anh thích tách năm ngón tay của cô ra, đan vào nhau, cô sẽ vô thức để lại dấu móng tay trên mu bàn tay anh.
Anh không tức giận, Mộ Du Vãn dần trở nên lớn mật hơn.
Sau này khi lại làm chuyện như vậy, trong đêm tối, cho dù tay cô tùy tiện túm lấy chỗ nào của anh, cô cũng dám cào anh.
Nhưng Mộ Du Vãn không ngờ rằng đêm qua cô lại ra tay nghiêm trọng như vậy.
Chỉ mơ hồ nhớ rằng cô không thể chịu được nữa, cầu xin anh nhanh chóng kết thúc, nhưng anh không chịu, vì vậy móng tay cô liền vung tới cào.
Vết xước ở phía trên cổ, gần chạm đến cằm.
Không biết lúc anh mặc quần áo thì có thể che đi không, một nhà ba người Thời Tuyết Di sắp tới, tốt nhất đừng để bị phát hiện, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cô mất.
Mộ Du Vãn vẫn đang xem xét những vết đỏ trên cổ anh thì người đàn ông đột nhiên mở mắt ra mà không báo trước.
Cặp mắt kia đen nhánh u trầm, không có nửa điểm mơ màng nhập nhèm khi vừa mới tỉnh ngủ, hiển nhiên đã tỉnh rồi.
Mộ Du Vãn bị anh nhìn chằm chằm một lúc, theo bản năng tránh đi ánh mắt của anh, nhìn lung tung sang chỗ khác: "Anh, anh tỉnh rồi thì sao không dậy?"
Cổ Giản Quý Bạch hơi đau, anh đưa tay sờ lên, liếc mắt nhìn cô, giọng nói yếu ớt, không rõ cảm xúc: "Anh bị thương, không dậy nổi."
Mộ Du Vãn: "..."
Bầu không khí yên tĩnh, hơi mất tự nhiên, Mộ Du Vãn vén chăn bước xuống giường: "Em lấy băng cá nhân cho anh."
Cô chạy đến trước bàn, mở ngăn kéo ra lục lọi tìm kiếm.
Giản Quý Bạch chỉ nằm trên giường, nhìn chăm chú vào bóng lưng cô.
Lúc này, cô đang mặc một chiếc váy lụa satin đỏ tươi, một lớp vải mỏng mảnh, bao bọc thấp thoáng thân hình yêu kiều.
Khi những người bạn thân ở Lan Thành nhắc đến vợ anh, luôn có chung một đánh giá: xinh đẹp, dịu dàng, là người vợ đảm, người mẹ tốt.
Đối với Giản Quý Bạch, cô phải có thêm một điều nữa: thờ ơ.
Vợ của người khác sẽ thường xuyên gọi điện giục người đàn ông của mình về nhà, hỏi han chồng lịch trình làm việc, có cãi vã, có phàn nàn, cũng có làm nũng, ngày nào cũng nhắn tin, gọi điện.
Khi anh ở bên ngoài, xưa nay vợ anh chưa từng quản anh.
Trong dịu dàng ôn nhu của cô lại mang theo cảm giác xa cách, giống như đoá sương hoa, nhìn thì đẹp mắt nhưng khi đưa tay chạm vào thì lạnh ngắt như băng.
Kết hôn nhiều năm, cô vẫn luôn dịu dàng cẩn thận, chưa bao giờ nổi nóng hay tức giận với anh.
Trong thâm tâm Giản Quý Bạch biết, không phải anh chưa từng khiêu khích chọc giận cô, cũng không phải cô rất tốt tính, mà là cô không quan tâm.
Anh đã từng thấy, đôi khi cô cũng sẽ mất bình tĩnh nếu Điềm Điềm làm sai điều gì đó, cô xụ mặt nghiêm khắc răn dạy con bé.
Anh cũng đã từng thấy, đôi khi cô cũng cãi nhau với Mộ Du Trầm qua điện thoại, nếu cãi không thắng được, cô sẽ tức giận đến mức chặn anh ấy, nói rằng cô sẽ không bao giờ nói chuyện với Mộ Du Trầm nữa.
Mà hai người họ, dường như như hai cá thể riêng đang sống cùng nhau dưới một mái nhà.
Giản Quý Bạch vuốt ve vết trầy xước trên cổ mình, có lẽ chỉ khi thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, cô mới ngẫu nhiên mất tỉnh táo và bộc lộ một chút mặt trái cảm xúc với anh.
Cũng chỉ trong trường hợp đó, anh mới có thể cảm nhận sâu sắc rằng người phụ nữ này thuộc về mình, mà còn rất chân thật.
Đang thất thần, Mộ Du Vãn đã cầm chiếc tăm bông đã khử trùng và băng cá nhân quay lại.
Giản Quý Bạch đang bị thương thì ngồi ở giữa giường, Mộ Du Vãn đứng ở mép giường, chỉ có thể cúi người về phía trước mới với tới.
Tăm bông thấm nước thuốc, cảm giác lành lạnh ập xuống, Giản Quý Bạch cau mày, ngước mắt lên bắt gặp đôi lông mày dịu dàng xinh đẹp kia.
Sau khi khử trùng, cô còn thổi nhẹ vào cổ anh hai lần như một đứa trẻ.
Thân người Giản Quý Bạch đột nhiên cứng lại, hơi thở của anh cũng ngừng lại.
Mộ Du Vãn không phát hiện ra sự thay đổi của anh, vừa mới dán băng cá nhân lên, còn chưa kịp vuốt ve, đã đột nhiên bị anh ôm lấy eo.
Cô cả kinh kêu lên một tiếng, người đã bị anh kéo vào trong ngực, vững vàng ngã vào lồng ngực rắn chắc của anh.
Hô hấp của người đàn ông hơi trầm xuống, đáy mắt nhìn cô đen kịt như biển sâu.
Nhịp tim của anh mạnh mẽ đanh thép, càng lúc càng nhanh, từng tiếng vang lên bên tai cô.
Mộ Du Vãn mím môi dưới, vành tai đỏ bừng giãy giụa: "Anh làm gì vậy, buông em ra."
"Hôm nay anh còn chưa tập thể dục." Anh trầm giọng nói, xoay người ôm cô đè xuống, nhìn xuống người phụ nữ dưới thân: "Vận động một chút nhé?"
Mộ Du Vãn hiểu ý trong lời nói của anh, trên mặt lập tức hiện lên một vệt ửng hồng: "Đang là ban ngày, Điềm Điềm có lẽ đã tỉnh, lỡ như con bé tới gõ cửa..."
Giọng cô càng lúc càng nhỏ, "Mà lại, tối hôm qua không phải vừa làm qua rồi sao."
Mấy ngày trước Giản Quý Bạch đi công tác bên ngoài, đêm qua tới hai lần lận.
Nếu không phải vì chuyện này, cô cũng sẽ không chịu không nổi mà cào mạnh vào cổ anh như vậy.
Giản Quý Bạch còn chưa nói tiếp thì điện thoại đột ngột đổ chuông.
Phát hiện là điện thoại di động của mình, Mộ Du Vãn vội vàng đưa tay ra chộp lấy.
Thoáng nhìn ghi chú trên đó, cô hơi kinh ngạc, nhìn về phía Giản Quý Bạch: "Giáo viên chủ nhiệm lớp của Điềm Điềm."
Giản Quý Bạch cũng giật mình, hôm nay là Tết Trung thu, Điềm Điềm nghỉ ở nhà, lúc này giáo viên gọi điện thoại đến khiến người ta rất bất ngờ.
"Nghe máy đi." Anh rút cánh tay đang giam giữ quanh eo cô lại.
Mộ Du Vãn bò dậy khỏi giường, bấm trả lời cuộc gọi, mở loa ngoài.
Bên kia vang lên giọng của một người phụ nữ trẻ: "Xin chào, đây có phải là mẹ của Giản Sách Huyên không ạ?"
Mộ Du Vãn vội vàng đáp: "Đúng vậy, xin chào cô Lý."
Cô giáo Lý: "Là như vậy, cô và ba của Giản Sách Huyên hôm nay đều ở nhà chứ ạ?"
Mộ Du Vãn nhìn Giản Quý Bạch: "Vâng, đều ở nhà."
Cô giáo Lý: "Nếu có thời gian, tôi muốn đến thăm nhà và nói về tình hình cá nhân của Giản Sách Huyên một chút. Hôm nay là tết Trung Thu, vốn không nên quấy rầy các vị, tôi vốn định mấy ngày nữa tới tìm các vị, nhưng nghĩ lại vẫn thấy là hôm nay nói chuyện thì tốt hơn."
Vẻ mặt Mộ Du Vãn nghiêm túc hơn mấy phần: "Con bé ở trường đã gây ra chuyện gì sao ạ?"
"Không phải đâu, con bé ở trường rất ngoan, chủ yếu là do vấn đề tâm lý của trẻ em." Cô giáo Lý do dự nói, "Nếu các vị có thời gian, chúng ta gặp mặt trò chuyện nhé."
—————
Một lát nữa giáo viên sẽ tới, cả Mộ Du Vãn và Giản Quý Bạch đều tự giác thức dậy đi rửa mặt.
Dưới một tầng, Điềm Điềm đã dậy từ sớm, đang ăn sáng trong phòng ăn cùng với bảo mẫu.
Nhìn thấy hai người họ, Điềm Điềm vừa nhảy vừa reo: "Mẹ ơi! Ba ơi!"
Mộ Du Vãn ngồi xuống bên cạnh, chống cằm nhìn con gái: "Hôm nay sao con ngoan như vậy, tự mình ăn sáng luôn nè?"
Điềm Điềm ngủ sớm dậy sớm, mỗi lần thức dậy đều tới gõ cửa phòng Mộ Du Vãn, phải chui vào nằm trong vòng tay cô một lúc mới chịu dậy.
Hôm nay giống như mặt trời mọc từ đằng tây, con bé thế mà không tới gõ cửa.
Bên miệng Điềm Điềm còn dính cháo hạt kê, con bé dùng lưỡi liếm đi rồi nói: "Con đã lớn rồi, không thể quấy rầy giấc ngủ của ba mẹ."
Cô bé lại nhìn Giản Quý Bạch, "Ba ơi, hôm nay ba đừng ra ngoài, có được không ạ?"
Giản Quý Bạch cười nhìn sang: "Không ra ngoài, không phải tối qua ba đã nói, hôm nay sẽ ở nhà với Điềm Điềm của chúng ta rồi sao."
Điềm Điềm: "Cũng ở bên mẹ nữa nha, ba của các bạn học của con đều ở bên cạnh mẹ các bạn ấy, nhưng ba chưa bao giờ ở bên mẹ cả."
Trong bữa tối hôm qua, lúc Điềm Điềm tiếp lời Giản Quý Bạch nói muốn ba kiếm tiền để nuôi mẹ, Mộ Du Vãn không để tâm lắm.
Hôm nay con bé bỗng nói một câu như vậy, cô đột nhiên cảm thấy con gái mình hơi khác so với bình thường.
Trước kia Điềm Điềm sẽ không nói loại lời này.
Giản Quý Bạch dường như cũng phát giác được sự bất thường, nhìn về phía Mộ Du Vãn, lại cùng nhau nhìn con gái.
Điềm Điềm cúi đầu, giọng nói lí nhí hơn trước rất nhiều, búng mấy ngón tay nhỏ nhắn: "Ba mẹ với ba mẹ của các bạn học khác không giống nhau."
"Những bạn học khác đều được sinh ra từ tình yêu của cha mẹ. Nếu ba mẹ không yêu nhau, tại sao lại có con?"
Trong nhà ăn yên tĩnh, bảo mẫu bên cạnh đột nhiên mất tự nhiên, trên mặt lộ ra vẻ bối rối: "Ông chủ, bà chủ, tôi chưa bao giờ dạy Điềm Điềm những lời này."
Cô ấy nhìn mối quan hệ giữa Giản Quý Bạch và Mộ Du Vãn cũng đoán được đại khái, nhưng thật sự chưa bao giờ nói với Điềm Điềm.
Hơn nữa, cô làm thuê ở Giản gia đã nhiều năm, nhìn thấy rõ ràng, hai người này không phải không yêu nhau, chỉ là một người lại lý trí hơn một người, không ai chủ động tiến thêm một bước, đôi khi cô ấy nhìn thấy mà lo lắng thay.
Nhưng Điềm Điềm còn quá nhỏ, có thể nói ra những lời như vậy cũng thật quá ngạc nhiên.
Điềm Điềm hầu hết thời gian đều do bảo mẫu trông nom, cô ấy nhất thời không thể phản bác, vô cùng sợ hãi.
Giản Quý Bạch trầm mặt, nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi của cô giáo, anh chợt hiểu ra.
Anh không nói, chỉ nhìn Mộ Du Vãn.
Mộ Du Vãn có lẽ bị những lời này làm cho xúc động, hàng mi dài dày rũ xuống, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Thật lâu sau, cảm xúc trong mắt dần phai nhạt, cô mím môi im lặng một lúc rồi ấm giọng nói với bảo mẫu: "Chuyện không liên quan đến cô đâu, cô đưa Điềm Điềm lên lầu chơi một lát trước đi, tạm thời đừng xuống đây nhé."
"Vâng, tôi đi ngay đây ạ!" Bảo mẫu như được đại xá, ôm Điềm Điềm rời khỏi phòng ăn có bầu không khí quỷ dị này.
Trong chốc lát, trước bàn ăn chỉ còn lại Giản Quý Bạch và Mộ Du Vãn.
Sau khi im lặng một lúc, Giản Quý Bạch mở miệng trước: "Lát nữa cô giáo tới, hẳn là muốn nói về chuyện."
Mộ Du Vãn luôn cho rằng hôn nhân là chuyện vô cùng khó quản lý, có biết bao cặp đôi trước khi kết hôn thì tình sâu như biển, sau này lại nhìn thấy nhau là ghét, cuối cùng dẫn đến ly hôn.
Giản Quý Bạch vốn cũng không có cảm tình với cô, lúc trước cũng là bị ép cưới cô. Cuối cùng anh cũng có thể đồng ý kết hôn, giúp đỡ Mộ gia, cho đến nay hai người đều tương kính như tân, chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn, sống như vậy qua ngày cũng không tệ, cô cũng chưa từng dám yêu cầu xa vời hơn thế.
Ai ngờ lại bỏ qua quá trình trưởng thành của Điềm Điềm.
Con bé đã sớm không còn là cô bé không biết gì, chỉ cần đủ ăn đủ mặc là sung sướng.
Nghĩ đến lời nói của con gái, mũi Mộ Du Vãn chua xót, vừa định nói gì đó với Giản Quý Bạch, quản gia đã bước vào: "Ông chủ, có một người tự xưng là chủ nhiệm lớp của Điềm Điềm tới, nói là tới thăm hỏi gia đình ạ."
Giản Quý Bạch bình tĩnh nói: "Mời cô giáo vào phòng khách trước đi."
Quản gia đáp lại rồi rời đi, anh mới chủ động nắm tay Mộ Du Vãn như để an ủi: "Không sao đâu, chúng ta nghe giáo viên nói chuyện trước xem thế nào đã, hiểu rõ tình hình, một lát nữa giáo viên hỏi chuyện thì anh sẽ trả lời."
Một chùm ánh sáng lọt vào phòng qua khe hở giữa những tấm rèm, sáng sủa mà ấm áp.
Mộ Du Vãn lần này ngủ rất sâu, khi cô mở mắt ra, Giản Quý Bạch bên cạnh thế mà vẫn chưa dậy.
Mỗi ngày anh đều dậy sớm tập thể dục, rất hiếm khi lười biếng.
Phải chăng là thời gian trước đi công tác bên ngoài đã quá mệt mỏi?
Mộ Du Vãn nghi ngờ nhìn người đàn ông vẫn đang nhắm mắt ngủ, mái tóc đen dày ngắn của anh lộn xộn tùy ý, lộ ra vẻ ngang ngược bất kham.
Khuôn mặt lạnh lùng trắng trẻo, ngũ quan tuấn mỹ, trên chiếc cổ thon dài xinh đẹp lưu lại vài vết móng tay bắt mắt, càng tăng thêm một chút sức hút.
Mộ Du Vãn nghĩ về đêm qua, vô thức nhìn móng tay của mình.
Không ngờ lúc đó cô lại cào mạnh như vậy, đến bây giờ vết tích vẫn chưa mờ.
Bản thân Mộ Du Vãn thậm chí còn không nhớ bắt đầu từ khi nào, cô lại dám cào lên người Giản Quý Bạch.
Hồi mới kết hôn, anh ban ngày không thấy bóng dáng, buổi tối về liền nói nên đi ngủ.
Họ nhận giấy chứng nhận, còn tổ chức hôn lễ, khi nằm chung một giường thì việc phát sinh quan hệ vợ chồng là điều khó tránh khỏi.
Khi đó hai người đều không hiểu được tính tình của nhau, Mộ Du Vãn không dám cào anh.
Thời điểm không thể chịu nổi, cô chỉ biết nắm chặt lấy ga nệm, ngón tay tái nhợt.
Sau này, anh thích tách năm ngón tay của cô ra, đan vào nhau, cô sẽ vô thức để lại dấu móng tay trên mu bàn tay anh.
Anh không tức giận, Mộ Du Vãn dần trở nên lớn mật hơn.
Sau này khi lại làm chuyện như vậy, trong đêm tối, cho dù tay cô tùy tiện túm lấy chỗ nào của anh, cô cũng dám cào anh.
Nhưng Mộ Du Vãn không ngờ rằng đêm qua cô lại ra tay nghiêm trọng như vậy.
Chỉ mơ hồ nhớ rằng cô không thể chịu được nữa, cầu xin anh nhanh chóng kết thúc, nhưng anh không chịu, vì vậy móng tay cô liền vung tới cào.
Vết xước ở phía trên cổ, gần chạm đến cằm.
Không biết lúc anh mặc quần áo thì có thể che đi không, một nhà ba người Thời Tuyết Di sắp tới, tốt nhất đừng để bị phát hiện, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cô mất.
Mộ Du Vãn vẫn đang xem xét những vết đỏ trên cổ anh thì người đàn ông đột nhiên mở mắt ra mà không báo trước.
Cặp mắt kia đen nhánh u trầm, không có nửa điểm mơ màng nhập nhèm khi vừa mới tỉnh ngủ, hiển nhiên đã tỉnh rồi.
Mộ Du Vãn bị anh nhìn chằm chằm một lúc, theo bản năng tránh đi ánh mắt của anh, nhìn lung tung sang chỗ khác: "Anh, anh tỉnh rồi thì sao không dậy?"
Cổ Giản Quý Bạch hơi đau, anh đưa tay sờ lên, liếc mắt nhìn cô, giọng nói yếu ớt, không rõ cảm xúc: "Anh bị thương, không dậy nổi."
Mộ Du Vãn: "..."
Bầu không khí yên tĩnh, hơi mất tự nhiên, Mộ Du Vãn vén chăn bước xuống giường: "Em lấy băng cá nhân cho anh."
Cô chạy đến trước bàn, mở ngăn kéo ra lục lọi tìm kiếm.
Giản Quý Bạch chỉ nằm trên giường, nhìn chăm chú vào bóng lưng cô.
Lúc này, cô đang mặc một chiếc váy lụa satin đỏ tươi, một lớp vải mỏng mảnh, bao bọc thấp thoáng thân hình yêu kiều.
Khi những người bạn thân ở Lan Thành nhắc đến vợ anh, luôn có chung một đánh giá: xinh đẹp, dịu dàng, là người vợ đảm, người mẹ tốt.
Đối với Giản Quý Bạch, cô phải có thêm một điều nữa: thờ ơ.
Vợ của người khác sẽ thường xuyên gọi điện giục người đàn ông của mình về nhà, hỏi han chồng lịch trình làm việc, có cãi vã, có phàn nàn, cũng có làm nũng, ngày nào cũng nhắn tin, gọi điện.
Khi anh ở bên ngoài, xưa nay vợ anh chưa từng quản anh.
Trong dịu dàng ôn nhu của cô lại mang theo cảm giác xa cách, giống như đoá sương hoa, nhìn thì đẹp mắt nhưng khi đưa tay chạm vào thì lạnh ngắt như băng.
Kết hôn nhiều năm, cô vẫn luôn dịu dàng cẩn thận, chưa bao giờ nổi nóng hay tức giận với anh.
Trong thâm tâm Giản Quý Bạch biết, không phải anh chưa từng khiêu khích chọc giận cô, cũng không phải cô rất tốt tính, mà là cô không quan tâm.
Anh đã từng thấy, đôi khi cô cũng sẽ mất bình tĩnh nếu Điềm Điềm làm sai điều gì đó, cô xụ mặt nghiêm khắc răn dạy con bé.
Anh cũng đã từng thấy, đôi khi cô cũng cãi nhau với Mộ Du Trầm qua điện thoại, nếu cãi không thắng được, cô sẽ tức giận đến mức chặn anh ấy, nói rằng cô sẽ không bao giờ nói chuyện với Mộ Du Trầm nữa.
Mà hai người họ, dường như như hai cá thể riêng đang sống cùng nhau dưới một mái nhà.
Giản Quý Bạch vuốt ve vết trầy xước trên cổ mình, có lẽ chỉ khi thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, cô mới ngẫu nhiên mất tỉnh táo và bộc lộ một chút mặt trái cảm xúc với anh.
Cũng chỉ trong trường hợp đó, anh mới có thể cảm nhận sâu sắc rằng người phụ nữ này thuộc về mình, mà còn rất chân thật.
Đang thất thần, Mộ Du Vãn đã cầm chiếc tăm bông đã khử trùng và băng cá nhân quay lại.
Giản Quý Bạch đang bị thương thì ngồi ở giữa giường, Mộ Du Vãn đứng ở mép giường, chỉ có thể cúi người về phía trước mới với tới.
Tăm bông thấm nước thuốc, cảm giác lành lạnh ập xuống, Giản Quý Bạch cau mày, ngước mắt lên bắt gặp đôi lông mày dịu dàng xinh đẹp kia.
Sau khi khử trùng, cô còn thổi nhẹ vào cổ anh hai lần như một đứa trẻ.
Thân người Giản Quý Bạch đột nhiên cứng lại, hơi thở của anh cũng ngừng lại.
Mộ Du Vãn không phát hiện ra sự thay đổi của anh, vừa mới dán băng cá nhân lên, còn chưa kịp vuốt ve, đã đột nhiên bị anh ôm lấy eo.
Cô cả kinh kêu lên một tiếng, người đã bị anh kéo vào trong ngực, vững vàng ngã vào lồng ngực rắn chắc của anh.
Hô hấp của người đàn ông hơi trầm xuống, đáy mắt nhìn cô đen kịt như biển sâu.
Nhịp tim của anh mạnh mẽ đanh thép, càng lúc càng nhanh, từng tiếng vang lên bên tai cô.
Mộ Du Vãn mím môi dưới, vành tai đỏ bừng giãy giụa: "Anh làm gì vậy, buông em ra."
"Hôm nay anh còn chưa tập thể dục." Anh trầm giọng nói, xoay người ôm cô đè xuống, nhìn xuống người phụ nữ dưới thân: "Vận động một chút nhé?"
Mộ Du Vãn hiểu ý trong lời nói của anh, trên mặt lập tức hiện lên một vệt ửng hồng: "Đang là ban ngày, Điềm Điềm có lẽ đã tỉnh, lỡ như con bé tới gõ cửa..."
Giọng cô càng lúc càng nhỏ, "Mà lại, tối hôm qua không phải vừa làm qua rồi sao."
Mấy ngày trước Giản Quý Bạch đi công tác bên ngoài, đêm qua tới hai lần lận.
Nếu không phải vì chuyện này, cô cũng sẽ không chịu không nổi mà cào mạnh vào cổ anh như vậy.
Giản Quý Bạch còn chưa nói tiếp thì điện thoại đột ngột đổ chuông.
Phát hiện là điện thoại di động của mình, Mộ Du Vãn vội vàng đưa tay ra chộp lấy.
Thoáng nhìn ghi chú trên đó, cô hơi kinh ngạc, nhìn về phía Giản Quý Bạch: "Giáo viên chủ nhiệm lớp của Điềm Điềm."
Giản Quý Bạch cũng giật mình, hôm nay là Tết Trung thu, Điềm Điềm nghỉ ở nhà, lúc này giáo viên gọi điện thoại đến khiến người ta rất bất ngờ.
"Nghe máy đi." Anh rút cánh tay đang giam giữ quanh eo cô lại.
Mộ Du Vãn bò dậy khỏi giường, bấm trả lời cuộc gọi, mở loa ngoài.
Bên kia vang lên giọng của một người phụ nữ trẻ: "Xin chào, đây có phải là mẹ của Giản Sách Huyên không ạ?"
Mộ Du Vãn vội vàng đáp: "Đúng vậy, xin chào cô Lý."
Cô giáo Lý: "Là như vậy, cô và ba của Giản Sách Huyên hôm nay đều ở nhà chứ ạ?"
Mộ Du Vãn nhìn Giản Quý Bạch: "Vâng, đều ở nhà."
Cô giáo Lý: "Nếu có thời gian, tôi muốn đến thăm nhà và nói về tình hình cá nhân của Giản Sách Huyên một chút. Hôm nay là tết Trung Thu, vốn không nên quấy rầy các vị, tôi vốn định mấy ngày nữa tới tìm các vị, nhưng nghĩ lại vẫn thấy là hôm nay nói chuyện thì tốt hơn."
Vẻ mặt Mộ Du Vãn nghiêm túc hơn mấy phần: "Con bé ở trường đã gây ra chuyện gì sao ạ?"
"Không phải đâu, con bé ở trường rất ngoan, chủ yếu là do vấn đề tâm lý của trẻ em." Cô giáo Lý do dự nói, "Nếu các vị có thời gian, chúng ta gặp mặt trò chuyện nhé."
—————
Một lát nữa giáo viên sẽ tới, cả Mộ Du Vãn và Giản Quý Bạch đều tự giác thức dậy đi rửa mặt.
Dưới một tầng, Điềm Điềm đã dậy từ sớm, đang ăn sáng trong phòng ăn cùng với bảo mẫu.
Nhìn thấy hai người họ, Điềm Điềm vừa nhảy vừa reo: "Mẹ ơi! Ba ơi!"
Mộ Du Vãn ngồi xuống bên cạnh, chống cằm nhìn con gái: "Hôm nay sao con ngoan như vậy, tự mình ăn sáng luôn nè?"
Điềm Điềm ngủ sớm dậy sớm, mỗi lần thức dậy đều tới gõ cửa phòng Mộ Du Vãn, phải chui vào nằm trong vòng tay cô một lúc mới chịu dậy.
Hôm nay giống như mặt trời mọc từ đằng tây, con bé thế mà không tới gõ cửa.
Bên miệng Điềm Điềm còn dính cháo hạt kê, con bé dùng lưỡi liếm đi rồi nói: "Con đã lớn rồi, không thể quấy rầy giấc ngủ của ba mẹ."
Cô bé lại nhìn Giản Quý Bạch, "Ba ơi, hôm nay ba đừng ra ngoài, có được không ạ?"
Giản Quý Bạch cười nhìn sang: "Không ra ngoài, không phải tối qua ba đã nói, hôm nay sẽ ở nhà với Điềm Điềm của chúng ta rồi sao."
Điềm Điềm: "Cũng ở bên mẹ nữa nha, ba của các bạn học của con đều ở bên cạnh mẹ các bạn ấy, nhưng ba chưa bao giờ ở bên mẹ cả."
Trong bữa tối hôm qua, lúc Điềm Điềm tiếp lời Giản Quý Bạch nói muốn ba kiếm tiền để nuôi mẹ, Mộ Du Vãn không để tâm lắm.
Hôm nay con bé bỗng nói một câu như vậy, cô đột nhiên cảm thấy con gái mình hơi khác so với bình thường.
Trước kia Điềm Điềm sẽ không nói loại lời này.
Giản Quý Bạch dường như cũng phát giác được sự bất thường, nhìn về phía Mộ Du Vãn, lại cùng nhau nhìn con gái.
Điềm Điềm cúi đầu, giọng nói lí nhí hơn trước rất nhiều, búng mấy ngón tay nhỏ nhắn: "Ba mẹ với ba mẹ của các bạn học khác không giống nhau."
"Những bạn học khác đều được sinh ra từ tình yêu của cha mẹ. Nếu ba mẹ không yêu nhau, tại sao lại có con?"
Trong nhà ăn yên tĩnh, bảo mẫu bên cạnh đột nhiên mất tự nhiên, trên mặt lộ ra vẻ bối rối: "Ông chủ, bà chủ, tôi chưa bao giờ dạy Điềm Điềm những lời này."
Cô ấy nhìn mối quan hệ giữa Giản Quý Bạch và Mộ Du Vãn cũng đoán được đại khái, nhưng thật sự chưa bao giờ nói với Điềm Điềm.
Hơn nữa, cô làm thuê ở Giản gia đã nhiều năm, nhìn thấy rõ ràng, hai người này không phải không yêu nhau, chỉ là một người lại lý trí hơn một người, không ai chủ động tiến thêm một bước, đôi khi cô ấy nhìn thấy mà lo lắng thay.
Nhưng Điềm Điềm còn quá nhỏ, có thể nói ra những lời như vậy cũng thật quá ngạc nhiên.
Điềm Điềm hầu hết thời gian đều do bảo mẫu trông nom, cô ấy nhất thời không thể phản bác, vô cùng sợ hãi.
Giản Quý Bạch trầm mặt, nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi của cô giáo, anh chợt hiểu ra.
Anh không nói, chỉ nhìn Mộ Du Vãn.
Mộ Du Vãn có lẽ bị những lời này làm cho xúc động, hàng mi dài dày rũ xuống, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Thật lâu sau, cảm xúc trong mắt dần phai nhạt, cô mím môi im lặng một lúc rồi ấm giọng nói với bảo mẫu: "Chuyện không liên quan đến cô đâu, cô đưa Điềm Điềm lên lầu chơi một lát trước đi, tạm thời đừng xuống đây nhé."
"Vâng, tôi đi ngay đây ạ!" Bảo mẫu như được đại xá, ôm Điềm Điềm rời khỏi phòng ăn có bầu không khí quỷ dị này.
Trong chốc lát, trước bàn ăn chỉ còn lại Giản Quý Bạch và Mộ Du Vãn.
Sau khi im lặng một lúc, Giản Quý Bạch mở miệng trước: "Lát nữa cô giáo tới, hẳn là muốn nói về chuyện."
Mộ Du Vãn luôn cho rằng hôn nhân là chuyện vô cùng khó quản lý, có biết bao cặp đôi trước khi kết hôn thì tình sâu như biển, sau này lại nhìn thấy nhau là ghét, cuối cùng dẫn đến ly hôn.
Giản Quý Bạch vốn cũng không có cảm tình với cô, lúc trước cũng là bị ép cưới cô. Cuối cùng anh cũng có thể đồng ý kết hôn, giúp đỡ Mộ gia, cho đến nay hai người đều tương kính như tân, chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn, sống như vậy qua ngày cũng không tệ, cô cũng chưa từng dám yêu cầu xa vời hơn thế.
Ai ngờ lại bỏ qua quá trình trưởng thành của Điềm Điềm.
Con bé đã sớm không còn là cô bé không biết gì, chỉ cần đủ ăn đủ mặc là sung sướng.
Nghĩ đến lời nói của con gái, mũi Mộ Du Vãn chua xót, vừa định nói gì đó với Giản Quý Bạch, quản gia đã bước vào: "Ông chủ, có một người tự xưng là chủ nhiệm lớp của Điềm Điềm tới, nói là tới thăm hỏi gia đình ạ."
Giản Quý Bạch bình tĩnh nói: "Mời cô giáo vào phòng khách trước đi."
Quản gia đáp lại rồi rời đi, anh mới chủ động nắm tay Mộ Du Vãn như để an ủi: "Không sao đâu, chúng ta nghe giáo viên nói chuyện trước xem thế nào đã, hiểu rõ tình hình, một lát nữa giáo viên hỏi chuyện thì anh sẽ trả lời."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.